Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-19
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 18: Không còn cơ hội nữa
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Tra ra Yamaguchi Yoko không thể khiến bọn họ nhẹ nhõm được.
Tối này, Hoắc Thiệu Hằng không biết tại sao mà không ngủ được, anh nằm trên giường trong phòng ngủ cho khách trằn trọc cả buổi, cuối cùng vẫn ngồi dậy, nửa đêm đi đến phòng tư liệu nơi đóng quân tra hồ sơ của một vài chuyện xưa đã lâu năm.
Mặc dù bây giờ là thời đại của internet, nhưng đối với người hiểu nguyên lý mạng mà nói, đều biết internet cũng không an toàn bao nhiêu.
Ví dụ như một trong những thư kí đời sống của anh là Triệu Lương Trạch, có thể dùng một trăm loại phương pháp khác nhau để biểu diễn làm thế nào phá vỡ hệ thống an ninh mạng, tấn công vào máy tính hoặc điện thoại và Ipad.
Vì có rất nhiều tư liệu tuyệt mật, quân đội đế quốc vẫn lựa chọn cách lưu trữ bằng giấy nguyên sơ nhất, không hề lưu trên mạng.
Phòng tư liệu thậm chí còn có bản chạm khắc thẻ tre và khắc đá cổ xưa nhất, vì chỉ có thẻ tre và đá khắc mới có thể ghi lại tư liệu từ xa xưa.
Anh làm việc ở đây đến sáng sớm ngày thứ hai mới dựa vào trên bàn chợp mắt một chút, thẳng đến khi bị tiếng gõ cửa ồn ào của nhân viên quản lý phòng tư liệu làm tỉnh giấc.
Phòng tư liệu này ngăn cách tất cả sóng vô tuyến điện và điện từ, điện thoại cũng không thể gọi tới, nơi này cũng không bố trí bất kì đường dây điện thoại nào.
Cho nên phải truyền tin bằng cách gào lên, không gào thì người bên trong không nghe được.
“Thủ trưởng! Thủ trưởng! Thư kí đời sống của ngài tìm ngài có việc gấp!”
Tiếng gõ cửa 'thùng thùng' cuối cùng cũng gọi được Hoắc Thiệu Hằng vừa mới nhắm mắt dậy.
Anh ổn định tinh thần một chút, đi đến phòng rửa mặt trong phòng tư liệu dùng nước lạnh vuốt mặt, lại xem đồng hồ, phát hiện ra đã tám giờ sáng rồi.
Vừa mới từ phòng tư liệu ra ngoài, tai nghe bluetooth của Hoắc Thiệu Hằng liền vang lên.
Là một thư kí đời sống khác của anh Âm Thế Hùng gọi đến.
“Có chuyện gì?”
“Hoắc thiếu, hôm nay là buổi phỏng vấn của tiểu thư Cố đó! Văn phòng khoa của em ấy gọi rất nhiều lần, ngay cả chính giáo sư Hà cũng gọi qua hỏi.” Ngữ khí của Âm Thế Hùng có chút gấp gáp, ba ngày trước hắn lái xe đến khoa Luật đại học C giúp Cố Niệm Chi xin nghỉ bệnh, rất không dễ dàng xin giáo sư Hà Chi Sơ đồng ý dời buổi phỏng vấn lại ba ngày.
Nếu lại đến trễ nữa, Âm Thế Hùng không dám tưởng tượng ấn tượng của vị giáo sư Hà đối với Cố Niệm Chi sẽ kém đến mức nào nữa.
Uổng cho hắn ngày hôm đó hăng hái khoe khoang Cố Niệm Chi vẫn luôn “ngưỡng mộ” giáo sư Hà…
Hoắc Thiệu Hằng day day trán, vừa đi vừa trả lời, “Tôi sẽ gọi điện cho Trần Liệt.”
Điện thoại của Trần Liệt nối được rồi, không đợi Hoắc Thiệu Hằng lên tiếng đã giành trước nói: “Hoắc thiếu, Niệm Chi chưa tỉnh, có điều đã hơi hạ sốt rồi.”
“Rốt cuộc là chuyện gì? Một chút đầu mối cậu cũng không có sao?” Hoắc Thiệu Hằng dừng bước, ngẩng đầu nhìn nhà mình, tâm tình có chút tồi tệ.
Anh lấy gói thuốc ra, đứng dưới tán cây trước cửa nhà rút một điếu thuốc.
Trần Liệt cũng đầy một bụng oan ức: “Hoắc thiếu, tôi có thể bảo đảm sức khoẻ em ấy tuyệt đối không vấn đề gì. Tôi không ngừng giám sát nhịp tim, mạch đập của em ấy suốt hai mươi bốn giờ, mỗi hai giờ lấy máu một lần…”
“Mỗi hai giờ lại lấy máu, cô ấy là kho máu của cậu sao? Tôi thấy không bằng cậu trực tiếp biến cô ấy thành tiêu bản sống được rồi.” Hoắc Thiệu Hằng khó có khi châm chọc một câu, điều này đối với Hoắc thiếu tướng đó giờ không thể hiện vui buồn hờn giận mà nói, đã cực kì hiếm thấy rồi.
Trần Liệt không có cách nào phản bác, chỉ có thể che mặt nhận chế giễu.
Hoắc Thiệu Hằng ngắt điện thoại, muốn gọi lại cho Âm Thế Hùng, lại nghe giọng nói của nhân viên lễ tân vang lên, “Hoắc thiếu, giáo sư Hà khoa Luật đại học B mãnh liệt yêu cầu được nói chuyện trực tiếp với ngài.”
Hoắc Thiệu Hằng suy nghĩ một chút, một tay cầm điếu thuốc, một tay đút vào túi quần, dựa vào cây đại thụ, nhàn nhạt nói: “Nối máy qua đây.”
Thật ra Cố Niệm Chi theo anh sáu năm, phần lớn thời gian đều không phải do Hoắc Thiệu Hằng tự mình chăm sóc, anh chỉ mang danh nghĩa thôi.
Lúc Cố Niệm Chi đi theo anh đã mười hai tuổi, có năng lực làm chủ cuộc sống, cho nên không cần anh tự tay lo liệu.
Hơn nữa việc có liên quan đến trường học của Cố Niệm Chi đều do thư ký đời sống của anh Âm Thế Hùng ra mặt giải quyết.
Nhưng sự việc lần này tương đối nghiêm trọng, đại khái là Âm Thế Hùng cũng không giải quyết được rồi.
Tai nghe bluetooth truyền đến âm thanh điện thoại đã được chuyển tiếp, Hoắc Thiệu Hằng không nói chuyện, đối phương trầm mặc một giây, vẫn lên tiếng trước: “Xin hỏi có phải người giám hộ của Cố Niệm Chi, ngài Hoắc không?”
Hoắc Thiệu Hằng "Ừ" một tiếng, “Phải, anh có chuyện gì sao?”
“Hôm nay là ngày phỏng vấn đã được dời lại của Cố Niệm Chi.” Hà Chi Sơ đơn giản nói, âm thanh rất thanh lạnh: “Em ấy đến trễ lần thứ hai rồi.”
“Ừ, tôi muốn xin nghỉ bệnh cho cô ấy mấy ngày, cô ấy có chút không khoẻ.” Hoắc Thiệu Hằng gạt tàn thuốc, rất bình thường nói.
Hà Chi Sơ ở đầu dây bên kia rõ ràng bị thái độ chẳng sao cả của anh chọc giận: “Vẫn xin nghỉ? Các người đừng quá đáng. Tôi đã cho em ấy cơ hội rồi, nếu lại dời vì em ấy thì đối với thí sinh khác không công bằng. Anh là người giám hộ của Cố Niệm Chi, tôi chính thức báo tin cho anh, em ấy không thể có cơ hội nhập học nghiên cứu sinh khoa Luật đại học B mùa hè năm nay nữa, các người chọn cái khác cao siêu hơn đi.” Nói xong liền cúp máy.
Hoắc Thiệu Hằng nhíu nhíu mày, cũng không cho là quan trọng, xoay người đi đến phòng làm việc của mình để làm việc rồi.
……
Mấy ngày tiếp theo, không chỉ người bên cạnh Cố Niệm Chi sống một ngày như một năm, người Phùng gia còn lo âu kinh khiếp hơn.
Tình thế phát triển xấu hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của bọn họ.
Câu lạc bộ Fortune Gate cao cấp ở thành phố C là tài sản của Hồ gia - nhà cậu của Phùng Nghi Hỉ, vì chuyện tối hôm đó của Phùng Nghi Hỉ và Hồ Truyền Tín mà bị cảnh sát kê biên tài sản, Hồ gia không chỉ bị phạt tiền với mức phí trên trời, hơn nữa còn gánh một thân nợ nần, ngân hàng không cho vay tiền nữa mà thúc giục bọn họ trả tiền, người trong ngành và bạn bè thân thích lại càng sợ hãi trốn tránh hơn.
Duy nhất có thể giúp bọn họ là Phùng gia sớm đã khó bảo toàn bản thân rồi.
Hồ gia bất đắc dĩ cũng chỉ có thể tuyên bố phá sản, không còn tiền mời luật sư đắt đỏ để đưa Hồ Truyền Tín ra ngoài nữa. Hơn nữa Hồ Truyền Tín bị tra ra đã nhiều lần dùng thuốc kích tình xuống tay đối với người tuổi vị thành niên, cộng thêm cung cấp nơi sử dụng vật phẩm hút chích bất hợp pháp, chứng cứ vô cùng xác thực, ít nhất cũng bị phán tù chung thân.
Phùng gia hoàn toàn là một đống mục nát.
Công ty trang trí nội thất Phong Đình của Phùng gia bị người ta điều tra ra làm giả sổ sách khoản vay ngân hàng, còn trốn thuế, không những không có hi vọng niêm yết, mà tội danh của Phùng Quốc Đống và Hồ Xảo Trân đã thành lập, phải vào tù chịu tội rồi.
Tội danh của Phùng Nghi Hỉ nhẹ hơn, chỉ hút vật phẩm bất hợp pháp, còn tàng trữ quá liều lượng, cấu thành hành vi vi phạm, bị tạm giam ba tháng, phạt lao động quản chế một năm.
Vì cô ta xúc phạm pháp luật, khoa Luật đại học C dựa theo nội quy khai trừ học tịch của cô ta, tất nhiên cũng đừng mơ tốt nghiệp đại học chính quy.
Bất động sản, tiền gửi ngân hàng và tất cả những thứ có giá trị của Phùng gia đều bị ngân hàng lấy đi gán nợ, duy nhất không kiện cáo đến con gái lớn Phùng gia Phùng Nghi Sân, trong một đêm một người con gái được cưng chiều lên tận trời có tài sản ngàn vạn biến thành người bình thường không có bất kì bất động sản nào.
Cô ta không thể chịu nổi sự chênh lệch này.
Sáng sớm ngày hôm nay, Phùng Nghi Sân xách một cái va li hành lí Louis Vuitton nhỏ, quay đầu nhìn biệt thự mà mình đã sống mười mấy năm một chút, trên mặt tràn ngập bi thương.
“Chị Sân, anh Bưu đang đợi chị.” Một người đàn ông tóc nhuộm vàng gầy trơ xương cười mỉm mở cửa xe mời Phùng Nghi Sân lên.
Phùng Nghi Sân quay đầu lại, nhìn chiếc Mercedes 700 màu đen một cái, tâm tình tốt hơn chút, khom lưng ngồi vào.
“Chị Sân, anh Bưu nói rồi, tuy rằng anh ấy đã có vợ, nhưng chị Sân mới là người trong lòng anh ấy! Người vợ đó lầm bầm càu nhàu suốt ngày, hôm qua đuổi lão gia về, sau này chị Sân là chị dâu cả của bọn em, vẫn mong chị Sân trông nom nhiều hơn!”
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Tra ra Yamaguchi Yoko không thể khiến bọn họ nhẹ nhõm được.
Tối này, Hoắc Thiệu Hằng không biết tại sao mà không ngủ được, anh nằm trên giường trong phòng ngủ cho khách trằn trọc cả buổi, cuối cùng vẫn ngồi dậy, nửa đêm đi đến phòng tư liệu nơi đóng quân tra hồ sơ của một vài chuyện xưa đã lâu năm.
Mặc dù bây giờ là thời đại của internet, nhưng đối với người hiểu nguyên lý mạng mà nói, đều biết internet cũng không an toàn bao nhiêu.
Ví dụ như một trong những thư kí đời sống của anh là Triệu Lương Trạch, có thể dùng một trăm loại phương pháp khác nhau để biểu diễn làm thế nào phá vỡ hệ thống an ninh mạng, tấn công vào máy tính hoặc điện thoại và Ipad.
Vì có rất nhiều tư liệu tuyệt mật, quân đội đế quốc vẫn lựa chọn cách lưu trữ bằng giấy nguyên sơ nhất, không hề lưu trên mạng.
Phòng tư liệu thậm chí còn có bản chạm khắc thẻ tre và khắc đá cổ xưa nhất, vì chỉ có thẻ tre và đá khắc mới có thể ghi lại tư liệu từ xa xưa.
Anh làm việc ở đây đến sáng sớm ngày thứ hai mới dựa vào trên bàn chợp mắt một chút, thẳng đến khi bị tiếng gõ cửa ồn ào của nhân viên quản lý phòng tư liệu làm tỉnh giấc.
Phòng tư liệu này ngăn cách tất cả sóng vô tuyến điện và điện từ, điện thoại cũng không thể gọi tới, nơi này cũng không bố trí bất kì đường dây điện thoại nào.
Cho nên phải truyền tin bằng cách gào lên, không gào thì người bên trong không nghe được.
“Thủ trưởng! Thủ trưởng! Thư kí đời sống của ngài tìm ngài có việc gấp!”
Tiếng gõ cửa 'thùng thùng' cuối cùng cũng gọi được Hoắc Thiệu Hằng vừa mới nhắm mắt dậy.
Anh ổn định tinh thần một chút, đi đến phòng rửa mặt trong phòng tư liệu dùng nước lạnh vuốt mặt, lại xem đồng hồ, phát hiện ra đã tám giờ sáng rồi.
Vừa mới từ phòng tư liệu ra ngoài, tai nghe bluetooth của Hoắc Thiệu Hằng liền vang lên.
Là một thư kí đời sống khác của anh Âm Thế Hùng gọi đến.
“Có chuyện gì?”
“Hoắc thiếu, hôm nay là buổi phỏng vấn của tiểu thư Cố đó! Văn phòng khoa của em ấy gọi rất nhiều lần, ngay cả chính giáo sư Hà cũng gọi qua hỏi.” Ngữ khí của Âm Thế Hùng có chút gấp gáp, ba ngày trước hắn lái xe đến khoa Luật đại học C giúp Cố Niệm Chi xin nghỉ bệnh, rất không dễ dàng xin giáo sư Hà Chi Sơ đồng ý dời buổi phỏng vấn lại ba ngày.
Nếu lại đến trễ nữa, Âm Thế Hùng không dám tưởng tượng ấn tượng của vị giáo sư Hà đối với Cố Niệm Chi sẽ kém đến mức nào nữa.
Uổng cho hắn ngày hôm đó hăng hái khoe khoang Cố Niệm Chi vẫn luôn “ngưỡng mộ” giáo sư Hà…
Hoắc Thiệu Hằng day day trán, vừa đi vừa trả lời, “Tôi sẽ gọi điện cho Trần Liệt.”
Điện thoại của Trần Liệt nối được rồi, không đợi Hoắc Thiệu Hằng lên tiếng đã giành trước nói: “Hoắc thiếu, Niệm Chi chưa tỉnh, có điều đã hơi hạ sốt rồi.”
“Rốt cuộc là chuyện gì? Một chút đầu mối cậu cũng không có sao?” Hoắc Thiệu Hằng dừng bước, ngẩng đầu nhìn nhà mình, tâm tình có chút tồi tệ.
Anh lấy gói thuốc ra, đứng dưới tán cây trước cửa nhà rút một điếu thuốc.
Trần Liệt cũng đầy một bụng oan ức: “Hoắc thiếu, tôi có thể bảo đảm sức khoẻ em ấy tuyệt đối không vấn đề gì. Tôi không ngừng giám sát nhịp tim, mạch đập của em ấy suốt hai mươi bốn giờ, mỗi hai giờ lấy máu một lần…”
“Mỗi hai giờ lại lấy máu, cô ấy là kho máu của cậu sao? Tôi thấy không bằng cậu trực tiếp biến cô ấy thành tiêu bản sống được rồi.” Hoắc Thiệu Hằng khó có khi châm chọc một câu, điều này đối với Hoắc thiếu tướng đó giờ không thể hiện vui buồn hờn giận mà nói, đã cực kì hiếm thấy rồi.
Trần Liệt không có cách nào phản bác, chỉ có thể che mặt nhận chế giễu.
Hoắc Thiệu Hằng ngắt điện thoại, muốn gọi lại cho Âm Thế Hùng, lại nghe giọng nói của nhân viên lễ tân vang lên, “Hoắc thiếu, giáo sư Hà khoa Luật đại học B mãnh liệt yêu cầu được nói chuyện trực tiếp với ngài.”
Hoắc Thiệu Hằng suy nghĩ một chút, một tay cầm điếu thuốc, một tay đút vào túi quần, dựa vào cây đại thụ, nhàn nhạt nói: “Nối máy qua đây.”
Thật ra Cố Niệm Chi theo anh sáu năm, phần lớn thời gian đều không phải do Hoắc Thiệu Hằng tự mình chăm sóc, anh chỉ mang danh nghĩa thôi.
Lúc Cố Niệm Chi đi theo anh đã mười hai tuổi, có năng lực làm chủ cuộc sống, cho nên không cần anh tự tay lo liệu.
Hơn nữa việc có liên quan đến trường học của Cố Niệm Chi đều do thư ký đời sống của anh Âm Thế Hùng ra mặt giải quyết.
Nhưng sự việc lần này tương đối nghiêm trọng, đại khái là Âm Thế Hùng cũng không giải quyết được rồi.
Tai nghe bluetooth truyền đến âm thanh điện thoại đã được chuyển tiếp, Hoắc Thiệu Hằng không nói chuyện, đối phương trầm mặc một giây, vẫn lên tiếng trước: “Xin hỏi có phải người giám hộ của Cố Niệm Chi, ngài Hoắc không?”
Hoắc Thiệu Hằng "Ừ" một tiếng, “Phải, anh có chuyện gì sao?”
“Hôm nay là ngày phỏng vấn đã được dời lại của Cố Niệm Chi.” Hà Chi Sơ đơn giản nói, âm thanh rất thanh lạnh: “Em ấy đến trễ lần thứ hai rồi.”
“Ừ, tôi muốn xin nghỉ bệnh cho cô ấy mấy ngày, cô ấy có chút không khoẻ.” Hoắc Thiệu Hằng gạt tàn thuốc, rất bình thường nói.
Hà Chi Sơ ở đầu dây bên kia rõ ràng bị thái độ chẳng sao cả của anh chọc giận: “Vẫn xin nghỉ? Các người đừng quá đáng. Tôi đã cho em ấy cơ hội rồi, nếu lại dời vì em ấy thì đối với thí sinh khác không công bằng. Anh là người giám hộ của Cố Niệm Chi, tôi chính thức báo tin cho anh, em ấy không thể có cơ hội nhập học nghiên cứu sinh khoa Luật đại học B mùa hè năm nay nữa, các người chọn cái khác cao siêu hơn đi.” Nói xong liền cúp máy.
Hoắc Thiệu Hằng nhíu nhíu mày, cũng không cho là quan trọng, xoay người đi đến phòng làm việc của mình để làm việc rồi.
……
Mấy ngày tiếp theo, không chỉ người bên cạnh Cố Niệm Chi sống một ngày như một năm, người Phùng gia còn lo âu kinh khiếp hơn.
Tình thế phát triển xấu hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của bọn họ.
Câu lạc bộ Fortune Gate cao cấp ở thành phố C là tài sản của Hồ gia - nhà cậu của Phùng Nghi Hỉ, vì chuyện tối hôm đó của Phùng Nghi Hỉ và Hồ Truyền Tín mà bị cảnh sát kê biên tài sản, Hồ gia không chỉ bị phạt tiền với mức phí trên trời, hơn nữa còn gánh một thân nợ nần, ngân hàng không cho vay tiền nữa mà thúc giục bọn họ trả tiền, người trong ngành và bạn bè thân thích lại càng sợ hãi trốn tránh hơn.
Duy nhất có thể giúp bọn họ là Phùng gia sớm đã khó bảo toàn bản thân rồi.
Hồ gia bất đắc dĩ cũng chỉ có thể tuyên bố phá sản, không còn tiền mời luật sư đắt đỏ để đưa Hồ Truyền Tín ra ngoài nữa. Hơn nữa Hồ Truyền Tín bị tra ra đã nhiều lần dùng thuốc kích tình xuống tay đối với người tuổi vị thành niên, cộng thêm cung cấp nơi sử dụng vật phẩm hút chích bất hợp pháp, chứng cứ vô cùng xác thực, ít nhất cũng bị phán tù chung thân.
Phùng gia hoàn toàn là một đống mục nát.
Công ty trang trí nội thất Phong Đình của Phùng gia bị người ta điều tra ra làm giả sổ sách khoản vay ngân hàng, còn trốn thuế, không những không có hi vọng niêm yết, mà tội danh của Phùng Quốc Đống và Hồ Xảo Trân đã thành lập, phải vào tù chịu tội rồi.
Tội danh của Phùng Nghi Hỉ nhẹ hơn, chỉ hút vật phẩm bất hợp pháp, còn tàng trữ quá liều lượng, cấu thành hành vi vi phạm, bị tạm giam ba tháng, phạt lao động quản chế một năm.
Vì cô ta xúc phạm pháp luật, khoa Luật đại học C dựa theo nội quy khai trừ học tịch của cô ta, tất nhiên cũng đừng mơ tốt nghiệp đại học chính quy.
Bất động sản, tiền gửi ngân hàng và tất cả những thứ có giá trị của Phùng gia đều bị ngân hàng lấy đi gán nợ, duy nhất không kiện cáo đến con gái lớn Phùng gia Phùng Nghi Sân, trong một đêm một người con gái được cưng chiều lên tận trời có tài sản ngàn vạn biến thành người bình thường không có bất kì bất động sản nào.
Cô ta không thể chịu nổi sự chênh lệch này.
Sáng sớm ngày hôm nay, Phùng Nghi Sân xách một cái va li hành lí Louis Vuitton nhỏ, quay đầu nhìn biệt thự mà mình đã sống mười mấy năm một chút, trên mặt tràn ngập bi thương.
“Chị Sân, anh Bưu đang đợi chị.” Một người đàn ông tóc nhuộm vàng gầy trơ xương cười mỉm mở cửa xe mời Phùng Nghi Sân lên.
Phùng Nghi Sân quay đầu lại, nhìn chiếc Mercedes 700 màu đen một cái, tâm tình tốt hơn chút, khom lưng ngồi vào.
“Chị Sân, anh Bưu nói rồi, tuy rằng anh ấy đã có vợ, nhưng chị Sân mới là người trong lòng anh ấy! Người vợ đó lầm bầm càu nhàu suốt ngày, hôm qua đuổi lão gia về, sau này chị Sân là chị dâu cả của bọn em, vẫn mong chị Sân trông nom nhiều hơn!”
Bình luận facebook