Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-28
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 28: Anh chết tôi sống
Translator & Editor: Lục Tịnh An
“What the fuck! Hèn gì ông đây vẫn luôn không chế ra được thuốc giải! Thuốc giải đối phó với virus là vô dụng! Chỉ có vaccine mới có thể đối phó được với virus!”
Trong tai nghe truyền đến âm thanh chửi ầm lên của Trần Liệt, Hoắc Thiệu Hằng nhắm mắt lại.
Anh trước đây núi Thái Sơn có sụp đổ thì mặt vẫn không biến sắc, nhưng trong nháy mắt lại có cảm giác như bị người ta bóp chặt cổ họng.
Anh không hề nghi ngờ lời nói của Trần Liệt, cũng không cho rằng hắn phóng đại mọi chuyện lên.
Bởi vì Trần Liệt là thần y của bệnh viện quân đội đế quốc, phương hướng chính lúc học tiến sĩ chính là nguyên lý vũ khí virus sinh vật.
Cho dù là virus tự nhiên, hay virus được tổng hợp thành, Trần Liệt đều có quyền lên tiếng.
Đinh!
Máy scan phát ra một tiếng vang giòn tan, toàn bộ việc scan gửi tài liệu đã kết thúc.
Trong đầu Hoắc Thiệu Hằng xoay chuyển rất nhanh, thầm nghĩ rằng kế hoạch lần này của bọn họ lại biến động nữa rồi.
Lúc bắt đầu bọn họ không hề dự tính được sự thật lại nghiêm trọng như vậy.
Trần Liệt ở trong phòng làm việc nơi đóng quân cấp tốc mở tập tin cuối cùng được gửi đến ra xem.
Nhờ vào phần mềm phiên dịch tự động trên máy tính, hắn đã đọc lướt rất nhanh phần số liệu so sánh hiệu dụng cuối cùng qua một lượt.
Vừa xem xong, sắc mặt hắn vốn đã nhợt nhạt không có huyết sắc lại trắng thêm một chút, ngay cả môi cũng trắng bệch.
Hắn thở gấp, nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Virus này có hiệu dụng kinh người, căn cứ vào số liệu so sánh hiệu dụng, hễ là người bị tiêm vào loại thuốc này, đều sẽ chết trong vòng nửa năm hoặc một năm.” Ngừng một chút, hắn lại nhìn những số liệu đó nói rõ ràng: “Đều là phụ nữ nước ta, hơn nữa toàn bộ đều bệnh chết, chết rất bình thường, không tra được mảy may tình trạng bất thường nào.”
Cũng chính là nói, loại vũ khí sinh vật này đã đạt đến mức giết người trong vô hình có phân biệt giới tính.
Sắc mặt Hoắc Thiệu Hằng cũng nghiêm túc lên mấy phần, anh gỡ máy scan ra trở thành mắt kính bình thường, lại đeo lên, vừa thấp giọng hỏi : “... Vậy tại sao lại nói H3aB7 là thuốc kích tình cao cấp?”
“Thuốc kích tình chắc là tác dụng phụ khi nghiên cứu loại virus này. Sự việc này trong lịch sử phát triển thuốc là một hiện tượng rất bình thường. Lúc đầu viên thuốc tráng dương “Anh Vĩ” tiếng tăm lừng lẫy vốn dĩ được khám phá ra từ thuốc đặc trị bệnh đau thắt cơ tim, kết quả được nhân viên nghiên cứu phát hiện có một phương diện tráng dương riêng, hiệu quả đặc biệt tốt, còn tốt hơn hiệu quả điều trị bệnh đau thắt cơ tim, cho nên thuốc đó trở thành “Anh Vĩ” mà mọi người đều hiểu rõ.” Trần Liệt đơn giản giải thích cho Hoắc Thiệu Hằng một lần, “Tôi đoán H3aB7 này, so với cách nghiên cứu ra “Anh Vĩ” cũng không khác lắm, vì vậy một mặt tác dụng phụ của nó bị người ta hiểu rõ, hơn nữa đối với loại thí nghiệm lâm sàng của thuốc thử virus này phát hiện tác dụng ẩn giấu vô cùng tốt.”
Lần này trong cái rủi lại có cái may, mới vạch trần được âm mưu to lớn này trước thời hạn.
Trần Liệt nghĩ đến mà sợ toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Trước đây mặc dù hắn có hứng thú với H3aB7, nhưng chuyên gia cho rằng là thuốc kích tình, là thứ chẳng ra gì nên không có mấy người xem trọng.
Ngay cả bản thân Trần Liệt cũng chỉ là hiếu kì, không hề thật sự dùng thủ đoạn đi tìm tòi tất cả số liệu.
Lần này nếu như không phải vì Cố Niệm Chi bị trúng chiêu, người cầm quyền cao nhất của Đội hành động đặc biệt như Hoắc Thiệu Hằng cũng sẽ không bớt thời gian tự mình đến Nhật Bản, lấy được số liệu ban đầu từ chỗ Masao Oda.
Không lấy được toàn bộ số liệu, bọn họ vĩnh viễn sẽ không biết được hoá ra người khác đã nhằm vào người đế quốc để gieo virus đặc biệt lâu như vậy.
Mà trừ Hoắc Thiệu Hằng ra, người khác cũng không có nhiều tài nguyên và cơ hội để tiến hành toàn bộ hoạt động.
Tuy rằng chỉ có ba người ra mặt, nhưng nhân viên giúp đỡ sau lưng bọn họ có tới hàng ngàn người.
Đầu dây bên kia, Hoắc Thiệu Hằng cả buổi vẫn chưa nói chuyện.
Trần Liệt gấp gáp, ồn ào nói: “Hoắc thiếu! Anh cũng nghe rõ rồi, đó là virus! Đặc tính của virus là gì? Đó là xâm chiếm và phá hủy đến tận cùng! Cho đến khi xác thịt bị xóa bỏ hoàn toàn! Nếu chúng ta không thể tìm ra thuốc giải, không thể tạo ra vaccine, không chỉ Niệm Chi nguy hiểm đến tính mạng, tất cả phụ nữ nước ta đều có khả năng trở thành mục tiêu tấn công xác định của loại virus đặc biệt này!”
Tim của Hoắc Thiệu Hằng lúc này giống như lò xo bị kéo căng vậy, bị người ta kéo ra ngoài quay một vòng.
“Tôi đưa cậu toàn bộ số liệu và hình thái ban đầu của virus mà tôi lấy được, cậu có thể nghiên cứu ra vaccine không?”
“Trên lý thuyết thì không vấn đề gì…” Trần Liệt còn chưa nói xong, Hoắc Thiệu Hằng đã cúp máy rồi.
Trong nháy mắt, anh đã đưa ra quyết định.
Suy xét đến thân phận địa vị ẩn giấu của Masao Oda, còn có thái độ nhất định phải đạt được của quân đội đế quốc đối với H3aB7, cùng với việc CIA của Mỹ và MI5 của Anh lôi kéo thăm dò Masao Oda nhiều lần, Hoắc Thiệu Hằng kết luận, tên Masao Oda này đối với việc thí nghiệm phát triển loại virus đặc biệt này có tác dụng không thể thay thế.
Ở lĩnh vực khoa học công nghệ cao, người có năng lực đặc biêt mãi mãi là quan trọng nhất.
Mà sự rời bỏ của một nhân tài có năng lực cao, có thể tạo thành sự thụt lùi năm mươi năm của một ngành nghề, hoặc có thể hoàn toàn bị gián đoạn.
Chỉ cần Trần Liệt có thể nghiên cứu ra vaccine, thì không cần thiết phải giữ lại Masao Oda nữa.
Bỗng nhiên ánh mắt nhìn máy bộ đàm lạnh lùng ra lệnh cho Âm Thế Hùng: “Tình huống có thay đổi, nhân vật mục tiêu bắt buộc phải diệt trừ.”
Trong lúc Âm Thế Hùng đang cầm cây dù giấy uể oải dựa vào gốc cây anh đào ăn cơm thì nhận được mệnh lệnh của Hoắc Thiệu Hằng, ánh mắt thong dong biến mất, tinh quang trong con ngươi đen nhánh chợt hiện, chỉ nói hai từ: “Nhận lệnh.”
Làm một quân nhân của Đội hành động đặc biệt, cũng là thư kí đời sống của Hoắc Thiệu Hằng, bọn họ sớm đã quen phục tùng với bất cứ vấn đề khác nhau nào! Phục tùng! Lại phục tùng!
Phục tùng là thiên chức của quân nhân.
Cây lớn trước mặt nở đầy hoa anh đào màu hồng phấn, từng chùm vây quanh, chồng chất chen chúc ở đầu cành, gió nhẹ thổi đến, công viên quốc gia Shinjuku giống như có mưa hoa anh đào lãng mạn rớt xuống.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, trời xanh mây trắng tạo thành tấm phông nền đẹp nhất.
Phong cảnh trước mắt này, khiến cho những người dân Nhật Bản yêu thích hoa anh đào nhịn không được mà khoa chân múa tay, vây quanh dưới các gốc cây hoa đào mà nhảy lên.
Tiếng nhạc du dương và mưa cánh hoa bay lả tả bổ trợ cho nhau, đẹp không sao tả xiết.
Nhưng tâm trạng của Âm Thế Hùng không có chút nhẹ nhõm nào.
Đột nhiên Hoắc thiếu ra lệnh phải trừ khử Masao Oda, xem ra có chỗ nào đó phát sinh vấn đề lớn rồi.
Âm Thế Hùng thu cây dù giấy trong tay lại, chậm rì rì từ đầu dù sờ đến chuôi dù, ngay lúc thu vào xoa nhẹ một cái, đầu nhọn của cây dù giấy đó đã được đặt lên chất kịch độc của đế quốc.
Thứ này không màu không vị, chỉ cần xâm nhập vào bên trong cơ thể, theo tuần hoàn máu đến tim, có thể lập tức tạo thành cái chết bất ngờ do nhồi máu cơ tim, cho dù cấp cứu nitroglycerin ở nồng độ nào cũng không có tác dụng.
Hắn khom lưng, xách cây dù giấy đứng lên, từ từ đi về phía trước.
Masao Oda dẫn theo nghiên cứu sinh của mình múa hát tưng bừng dưới gốc cây anh đào, chơi rất vui.
Đây là lúc hắn hưng phấn nhất trong một năm, là thời khắc xúc động nhất.
Bầu không khí trong công viên Shinjuku càng ngày càng náo nhiệt, người ca hát nhảy múa cũng càng ngày càng nhiều, đoàn người chen chúc lẫn nhau.
Trong lúc mọi người ca hát nhảy múa dưới tán cây bên cạnh, có bước chân của vài người dài hơn chút, không cẩn thận vấp vào cái lỗ trên mặt đất, ngã xuống phía trước.
Cú ngã này, vừa hay đẩy Âm Thế Hùng đang đi đường về phía trước một cái.
Âm Thế Hùng tiện thể lảo đảo bổ nhào về phía trước, đến bên cạnh cái chân đang giơ lên nhảy múa của Masao Oda.
Cây gậy giống y như cây dù giấy đang được cầm trong tay hắn không một tiếng động giơ lên, nhẹ nhàng đâm vào vị trí cẳng chân của Masao Oda một chút…...
Translator & Editor: Lục Tịnh An
“What the fuck! Hèn gì ông đây vẫn luôn không chế ra được thuốc giải! Thuốc giải đối phó với virus là vô dụng! Chỉ có vaccine mới có thể đối phó được với virus!”
Trong tai nghe truyền đến âm thanh chửi ầm lên của Trần Liệt, Hoắc Thiệu Hằng nhắm mắt lại.
Anh trước đây núi Thái Sơn có sụp đổ thì mặt vẫn không biến sắc, nhưng trong nháy mắt lại có cảm giác như bị người ta bóp chặt cổ họng.
Anh không hề nghi ngờ lời nói của Trần Liệt, cũng không cho rằng hắn phóng đại mọi chuyện lên.
Bởi vì Trần Liệt là thần y của bệnh viện quân đội đế quốc, phương hướng chính lúc học tiến sĩ chính là nguyên lý vũ khí virus sinh vật.
Cho dù là virus tự nhiên, hay virus được tổng hợp thành, Trần Liệt đều có quyền lên tiếng.
Đinh!
Máy scan phát ra một tiếng vang giòn tan, toàn bộ việc scan gửi tài liệu đã kết thúc.
Trong đầu Hoắc Thiệu Hằng xoay chuyển rất nhanh, thầm nghĩ rằng kế hoạch lần này của bọn họ lại biến động nữa rồi.
Lúc bắt đầu bọn họ không hề dự tính được sự thật lại nghiêm trọng như vậy.
Trần Liệt ở trong phòng làm việc nơi đóng quân cấp tốc mở tập tin cuối cùng được gửi đến ra xem.
Nhờ vào phần mềm phiên dịch tự động trên máy tính, hắn đã đọc lướt rất nhanh phần số liệu so sánh hiệu dụng cuối cùng qua một lượt.
Vừa xem xong, sắc mặt hắn vốn đã nhợt nhạt không có huyết sắc lại trắng thêm một chút, ngay cả môi cũng trắng bệch.
Hắn thở gấp, nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Virus này có hiệu dụng kinh người, căn cứ vào số liệu so sánh hiệu dụng, hễ là người bị tiêm vào loại thuốc này, đều sẽ chết trong vòng nửa năm hoặc một năm.” Ngừng một chút, hắn lại nhìn những số liệu đó nói rõ ràng: “Đều là phụ nữ nước ta, hơn nữa toàn bộ đều bệnh chết, chết rất bình thường, không tra được mảy may tình trạng bất thường nào.”
Cũng chính là nói, loại vũ khí sinh vật này đã đạt đến mức giết người trong vô hình có phân biệt giới tính.
Sắc mặt Hoắc Thiệu Hằng cũng nghiêm túc lên mấy phần, anh gỡ máy scan ra trở thành mắt kính bình thường, lại đeo lên, vừa thấp giọng hỏi : “... Vậy tại sao lại nói H3aB7 là thuốc kích tình cao cấp?”
“Thuốc kích tình chắc là tác dụng phụ khi nghiên cứu loại virus này. Sự việc này trong lịch sử phát triển thuốc là một hiện tượng rất bình thường. Lúc đầu viên thuốc tráng dương “Anh Vĩ” tiếng tăm lừng lẫy vốn dĩ được khám phá ra từ thuốc đặc trị bệnh đau thắt cơ tim, kết quả được nhân viên nghiên cứu phát hiện có một phương diện tráng dương riêng, hiệu quả đặc biệt tốt, còn tốt hơn hiệu quả điều trị bệnh đau thắt cơ tim, cho nên thuốc đó trở thành “Anh Vĩ” mà mọi người đều hiểu rõ.” Trần Liệt đơn giản giải thích cho Hoắc Thiệu Hằng một lần, “Tôi đoán H3aB7 này, so với cách nghiên cứu ra “Anh Vĩ” cũng không khác lắm, vì vậy một mặt tác dụng phụ của nó bị người ta hiểu rõ, hơn nữa đối với loại thí nghiệm lâm sàng của thuốc thử virus này phát hiện tác dụng ẩn giấu vô cùng tốt.”
Lần này trong cái rủi lại có cái may, mới vạch trần được âm mưu to lớn này trước thời hạn.
Trần Liệt nghĩ đến mà sợ toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Trước đây mặc dù hắn có hứng thú với H3aB7, nhưng chuyên gia cho rằng là thuốc kích tình, là thứ chẳng ra gì nên không có mấy người xem trọng.
Ngay cả bản thân Trần Liệt cũng chỉ là hiếu kì, không hề thật sự dùng thủ đoạn đi tìm tòi tất cả số liệu.
Lần này nếu như không phải vì Cố Niệm Chi bị trúng chiêu, người cầm quyền cao nhất của Đội hành động đặc biệt như Hoắc Thiệu Hằng cũng sẽ không bớt thời gian tự mình đến Nhật Bản, lấy được số liệu ban đầu từ chỗ Masao Oda.
Không lấy được toàn bộ số liệu, bọn họ vĩnh viễn sẽ không biết được hoá ra người khác đã nhằm vào người đế quốc để gieo virus đặc biệt lâu như vậy.
Mà trừ Hoắc Thiệu Hằng ra, người khác cũng không có nhiều tài nguyên và cơ hội để tiến hành toàn bộ hoạt động.
Tuy rằng chỉ có ba người ra mặt, nhưng nhân viên giúp đỡ sau lưng bọn họ có tới hàng ngàn người.
Đầu dây bên kia, Hoắc Thiệu Hằng cả buổi vẫn chưa nói chuyện.
Trần Liệt gấp gáp, ồn ào nói: “Hoắc thiếu! Anh cũng nghe rõ rồi, đó là virus! Đặc tính của virus là gì? Đó là xâm chiếm và phá hủy đến tận cùng! Cho đến khi xác thịt bị xóa bỏ hoàn toàn! Nếu chúng ta không thể tìm ra thuốc giải, không thể tạo ra vaccine, không chỉ Niệm Chi nguy hiểm đến tính mạng, tất cả phụ nữ nước ta đều có khả năng trở thành mục tiêu tấn công xác định của loại virus đặc biệt này!”
Tim của Hoắc Thiệu Hằng lúc này giống như lò xo bị kéo căng vậy, bị người ta kéo ra ngoài quay một vòng.
“Tôi đưa cậu toàn bộ số liệu và hình thái ban đầu của virus mà tôi lấy được, cậu có thể nghiên cứu ra vaccine không?”
“Trên lý thuyết thì không vấn đề gì…” Trần Liệt còn chưa nói xong, Hoắc Thiệu Hằng đã cúp máy rồi.
Trong nháy mắt, anh đã đưa ra quyết định.
Suy xét đến thân phận địa vị ẩn giấu của Masao Oda, còn có thái độ nhất định phải đạt được của quân đội đế quốc đối với H3aB7, cùng với việc CIA của Mỹ và MI5 của Anh lôi kéo thăm dò Masao Oda nhiều lần, Hoắc Thiệu Hằng kết luận, tên Masao Oda này đối với việc thí nghiệm phát triển loại virus đặc biệt này có tác dụng không thể thay thế.
Ở lĩnh vực khoa học công nghệ cao, người có năng lực đặc biêt mãi mãi là quan trọng nhất.
Mà sự rời bỏ của một nhân tài có năng lực cao, có thể tạo thành sự thụt lùi năm mươi năm của một ngành nghề, hoặc có thể hoàn toàn bị gián đoạn.
Chỉ cần Trần Liệt có thể nghiên cứu ra vaccine, thì không cần thiết phải giữ lại Masao Oda nữa.
Bỗng nhiên ánh mắt nhìn máy bộ đàm lạnh lùng ra lệnh cho Âm Thế Hùng: “Tình huống có thay đổi, nhân vật mục tiêu bắt buộc phải diệt trừ.”
Trong lúc Âm Thế Hùng đang cầm cây dù giấy uể oải dựa vào gốc cây anh đào ăn cơm thì nhận được mệnh lệnh của Hoắc Thiệu Hằng, ánh mắt thong dong biến mất, tinh quang trong con ngươi đen nhánh chợt hiện, chỉ nói hai từ: “Nhận lệnh.”
Làm một quân nhân của Đội hành động đặc biệt, cũng là thư kí đời sống của Hoắc Thiệu Hằng, bọn họ sớm đã quen phục tùng với bất cứ vấn đề khác nhau nào! Phục tùng! Lại phục tùng!
Phục tùng là thiên chức của quân nhân.
Cây lớn trước mặt nở đầy hoa anh đào màu hồng phấn, từng chùm vây quanh, chồng chất chen chúc ở đầu cành, gió nhẹ thổi đến, công viên quốc gia Shinjuku giống như có mưa hoa anh đào lãng mạn rớt xuống.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, trời xanh mây trắng tạo thành tấm phông nền đẹp nhất.
Phong cảnh trước mắt này, khiến cho những người dân Nhật Bản yêu thích hoa anh đào nhịn không được mà khoa chân múa tay, vây quanh dưới các gốc cây hoa đào mà nhảy lên.
Tiếng nhạc du dương và mưa cánh hoa bay lả tả bổ trợ cho nhau, đẹp không sao tả xiết.
Nhưng tâm trạng của Âm Thế Hùng không có chút nhẹ nhõm nào.
Đột nhiên Hoắc thiếu ra lệnh phải trừ khử Masao Oda, xem ra có chỗ nào đó phát sinh vấn đề lớn rồi.
Âm Thế Hùng thu cây dù giấy trong tay lại, chậm rì rì từ đầu dù sờ đến chuôi dù, ngay lúc thu vào xoa nhẹ một cái, đầu nhọn của cây dù giấy đó đã được đặt lên chất kịch độc của đế quốc.
Thứ này không màu không vị, chỉ cần xâm nhập vào bên trong cơ thể, theo tuần hoàn máu đến tim, có thể lập tức tạo thành cái chết bất ngờ do nhồi máu cơ tim, cho dù cấp cứu nitroglycerin ở nồng độ nào cũng không có tác dụng.
Hắn khom lưng, xách cây dù giấy đứng lên, từ từ đi về phía trước.
Masao Oda dẫn theo nghiên cứu sinh của mình múa hát tưng bừng dưới gốc cây anh đào, chơi rất vui.
Đây là lúc hắn hưng phấn nhất trong một năm, là thời khắc xúc động nhất.
Bầu không khí trong công viên Shinjuku càng ngày càng náo nhiệt, người ca hát nhảy múa cũng càng ngày càng nhiều, đoàn người chen chúc lẫn nhau.
Trong lúc mọi người ca hát nhảy múa dưới tán cây bên cạnh, có bước chân của vài người dài hơn chút, không cẩn thận vấp vào cái lỗ trên mặt đất, ngã xuống phía trước.
Cú ngã này, vừa hay đẩy Âm Thế Hùng đang đi đường về phía trước một cái.
Âm Thế Hùng tiện thể lảo đảo bổ nhào về phía trước, đến bên cạnh cái chân đang giơ lên nhảy múa của Masao Oda.
Cây gậy giống y như cây dù giấy đang được cầm trong tay hắn không một tiếng động giơ lên, nhẹ nhàng đâm vào vị trí cẳng chân của Masao Oda một chút…...
Bình luận facebook