• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Xin chào, thiếu tướng đại nhân 2022 (59 Viewers)

  • chap-29

Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 29: Chết không hết tội




Translator & Editor: Lục Tịnh An



Đầu nhọn cây dù giấy vừa được Âm Thế Hùng gắn một cây kim đặc biệt nhỏ như lông bò.



Bên trong cây kim nhỏ bằng thép nguyên chất là khoảng trống, trong đó cất giấu chất kịch độc do quân đội đế quốc nghiên cứu ra.



Lúc Masao Oda đang hưng phấn đến cực điểm, trên cẳng chân có cảm giác mát lạnh, so với bị muỗi chích còn nhẹ hơn, hắn hoàn toàn không để ý đến, thân mình ngắn ngủn xoay một vòng, đã nhảy đến cây anh đào bên cạnh rồi.



Âm Thế Hùng cười ha ha hai tiếng, cùng nhảy múa với đoàn người xoay mấy vòng, vừa chọc chọc cây dù để mở đường, hướng đến lối ra mà đi.



Hắn có thể nhìn ra, bên cạnh Masao Oda có vài nhân viên đặc nhiệm âm thầm bảo vệ.



Có điều mọi người đang chìm đắm trong cảnh đẹp mưa hoa đào, cộng thêm bao nhiêu năm nay, thân phận của Masao Oda được ẩn giấu vô cùng tốt, những nhân viên đặc nhiệm này hoàn toàn không ý thức được có người đã âm thầm ra tay với hắn.



Người ra vào công viên Shinjuku rất nhiều, Âm Thế Hùng rất nhanh cùng với đoàn người rời khỏi công viên, trực tiếp chạy nhanh đến bệnh viện đại học đế quốc Tokyo tụ họp với Hoắc Thiệu Hằng.



Lúc này Hoắc Thiệu Hằng đã không chút do dự xoay người trở lại phòng thí nghiệm của Masao Oda, đốt cháy tất cả số liệu tài liệu thành tro tàn, cuối cùng gài bom lửa có thể đúng giờ gây ra hỏa hoạn tại phòng thí nghiệm.



Triệu Lương Trạch ở đầu bên kia camera nhìn thấy hình ảnh này, sắc mặt càng thêm kính nể, lặng lẽ xóa đi tất cả hình ảnh, dứt khoát trực tiếp truyền virus máy tính đến mạng nội bộ của bệnh viện đại học đế quốc Tokyo.



Đợi những người quản trị mạng của bệnh viện đại học đế quốc phát hiện bất trắc, lúc khởi động biện pháp cấp thiết, virus máy tính đó sẽ lập tức khuếch tán ra toàn bộ mạng nội bộ, tự động xóa đi vô số số liệu bí mật được lưu trữ trong hệ thống của bọn chúng.



Lúc Âm Thế Hùng vội vàng chạy đến, Hoắc Thiệu Hằng đang đi ra từ cửa chính bệnh viện đại học đế quốc Tokyo.



Hai người gặp mặt nhau, không nói chuyện, một trước một sau bước lên xe taxi, chạy như bay đến sân bay quốc tế Tokyo.



Triệu Lương Trạch phụ trách điều hành ở sân bay đã kết nối được với đường hàng không dân dụng của đế quốc.



Chuyến đi này là máy bay chuyên dụng của đế quốc, là người mình, lúc lên máy bay không cần phải tiếp nhận kiểm tra nhiều.



Đợi hai người Hoắc Thiệu Hằng và Âm Thế Hùng đến rồi, Triệu Lương Trạch lập tức dẫn bọn họ đi, đưa ba lô của Hoắc Thiệu Hằng giao cho nhân viên tiếp ứng hàng không, như vậy mới có thể đưa vật phẩm bên trong ống nghiệm mang ra ngoài.



Ba người Hoắc Thiệu Hằng đang xuất trình thẻ lên máy bay chuyên dụng của hãng hàng không dân dụng đế quốc ở cửa lên máy bay, hành lí của bọn họ cũng không nhiều, sau khi đi qua kiểm tra an ninh sân bay, mang theo Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng mắt nhìn thẳng, bước từng bước dài hướng đến đường dành cho khách VIP mà đi.



“Mời đi lối này.” Nhân viên tiếp ứng hàng không dân dụng đế quốc nho nhã lễ độ đứng tại cửa khoang máy bay, cười nghênh đón bọn họ đi vào, sau đó sắp xếp một phòng đặc biệt ở khoang hạng nhất, hoàn toàn tách biệt với các khoang hạng nhất khác.



Máy bay hàng không dân dụng đế quốc rất nhanh đã cất cánh, lượn quanh vùng trời Tokyo nửa vòng, mới bay đi sân bay quốc tế thành phố C của đế quốc.



Ngay lúc bọn họ vừa mới bay về không phận của đế quốc, trong phòng thí nghiệm có vẻ bình thường của bệnh viện đại học đế quốc Tokyo, Nhật Bản, đột nhiên truyền ra tiếng ầm vang kinh thiên, ánh lửa sáng rực từ cửa sổ phòng thí nghiệm tỏa ra ngoài, nổ phòng thí nghiệm thành một đống hỗn loạn, lửa lớn bốc lên sau đó khiến cho mọi thứ bên trong càng bị đốt cháy sạch sẽ.



Mà nhân viên ở phòng thí nghiệm này lại không có bản lĩnh để dập lửa.



Bởi vì nửa tiếng trước khi nó bốc cháy, người hướng dẫn của bọn họ, đại tá có thân phận tuyệt mật trong quân đội Nhật Bản - Masao Oda, lúc ngắm hoa anh đào đột nhiên bị nhồi máu cơ tim, đã chết trên đường đến bệnh viện rồi.



……



Hoắc Thiệu Hằng nhắm mắt dựa vào ghế mềm trong khoang hạng nhất của máy bay, ôm cánh tay ngủ gật.



Triệu Lương Trạch đang không ngừng giám sát tin tức mạng nội bộ của Nhật Bản.



Rất nhanh, vụ cháy nổ xảy ra ở bệnh viện đại học đế quốc Tokyo, Nhật Bản xuất hiện trên tiêu đề tin tức của website The Asahi Shimbun Nhật Bản, theo sau tin tức về vụ cháy phòng thí nghiệm, còn có tin tức ông chủ phòng thí nghiệm - Masao Oda, trong lúc ngắm hoa anh đào đã xúc động quá độ, đột nhiên nhồi máu cơ tim mà chết.



Triệu Lương Trạch búng ngón tay, cười nói với Hoắc Thiệu Hằng đang nhắm mắt nghỉ ngơi: “Hoắc thiếu, tất cả đã xong.”



Hoắc Thiệu Hằng mở mắt nhìn hắn một cái.



Triệu Lương Trạch đưa Ipad mini của mình đến dưới mí mắt của Hoắc Thiệu Hằng, “Ngài xem qua…”



Hoắc Thiệu Hằng rủ mắt nhìn tiêu đề tin tức trên website, sắc mặt không hề có sự thay đổi nào, nhắm mắt lại, tiếp tục giả vờ ngủ.



Masao Oda chết không hết tội, nhưng Cố Niệm Chi bên đó, có thể nào có hậu quả xấu gì không?



Anh gửi về toàn bộ tư liệu số liệu ban đầu, lần này anh còn phải mang hình thái ban đầu của virus về để Trần Liệt tìm cách phát triển ra vaccine.



Nếu không thể tạo ra vaccine kịp thời thì sẽ như thế nào?



Trong đầu Hoắc Thiệu Hằng tự động ngăn chặn khả năng này.



Trần Liệt từ sau khi nhận điện thoại, cả người đều thấy không ổn rồi.



Hắn lau mồ hôi trên trán, suốt đêm nghiên cứu tất cả tư liệu được gửi về, dùng phần mềm phiên dịch tự động để dịch ra tiếng Trung, đồng thời lưu trữ riêng ở khắp nơi.



Phần tư liệu số liệu mà Hoắc Thiệu Hằng lấy được vô cùng tường tận và có hệ thống, không những có phân tích thành phần hóa học của các loại virus, mà còn có quá trình nuôi cấy trở về trạng thái ban đầu.



Nếu như thật sự công bố ra ngoài, những thứ tạp chí học thuật cao cấp như Science, Nature gì gì đó đều không đáng nói, ít nhất cũng được đăng trên Cell, thậm chí được đề cử giải Nobel cũng không thành vấn đề.



Nhưng Masao Oda không hề công bố, mà giấu kĩ trong két sắt phòng thí nghiệm của mình.



Làm một nhà khoa học chân chính, hành vi của hắn rất khác thường.



Nhưng nếu thân phận thật sự của hắn không phải là một nhà khoa học chân chính thì sao?



Trần Liệt có chút không rét mà run, ở trong phòng làm việc của mình làm việc cả đêm, mới xem hết tất cả số liệu phản ứng và phân tích so sánh một lượt.



Vì chuyện của Cố Niệm Chi, Trần Liệt không đọc kĩ từng chương một, mà chỉ chọn số liệu phản ứng sau đó để xem.



Vì hắn cũng ghi lại kĩ càng số liệu phản ứng sau khi trúng chiêu của Cố Niệm Chi, thậm chí còn có kiểm tra máu toàn bộ theo thường lệ.



Tiếp tục so sánh thế này, sắc mặt của hắn lại càng trở nên kì quái.



Số liệu phản ứng lúc sau của Cố Niệm Chi, hoàn toàn không giống với những số liệu phản ứng mà Masao Oda ghi chép lại.



Theo ghi chép của Masao Oda, sau khi người nữ bị trúng chiêu làm chuyện đó với người nam xong, thực sự được ‘giải thoát’, tuy nhiên, các loại chỉ số cơ thể của bọn họ đã bị suy yếu trầm trọng.



Một điểm nổi bật nhất, chức năng của cơ quan tạo máu sẽ bị phá hủy nghiêm trọng, sau đó bệnh thiếu máu sẽ phát triển rất nhanh, từ đó dẫn đến biến chứng liên tiếp, cuối cùng chết do các loại cơ quan bị suy kiệt.



Mà từ số liệu bản thân ghi chép được, hệ thống tạo máu của Cố Niệm Chi không hề suy yếu chút nào.



Chẳng lẽ thời gian quan sát của hắn quá ngắn?



Cũng không đúng nha...



Số liệu của Masao Oda thể hiện sự suy yếu chính là trong vòng một tuần.



Trần Liệt tinh thần không yên đẩy cửa phòng làm việc ra, muốn ra ngoài ăn sáng.



Trên hành lang, vài bác sĩ đang túm tụm lại thì thầm to nhỏ.



Thấy hắn đi ra, Nghiệp Tử Đàn lập tức gọi hắn lại: “Bác sĩ Trần, Masao Oda mà anh rất sùng bái đó đột nhiên nhồi máu cơ tim chết rồi, phòng nghiên cứu của hắn ở bệnh viện đại học đế quốc Tokyo, Nhật Bản cũng đột nhiên bị cháy rụi rồi.”



“Hả? Tên Masao Oda hèn hạ này thật sự chết rồi?!” Trần Liệt hết sức kinh ngạc vui mừng, tin tức này đúng là điều may mắn trong những điều bất hạnh!



Hắn lại gần cùng bọn họ xem tin tức trên Ipad, thấy phòng thí nghiệm của Masao Oda cũng bị lửa thiêu cháy rồi, Trần Liệt ngay lập tức hiểu rõ đây là bút tích của ai...



Hắn cười ha ha hai tiếng, liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại, thấy là điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng, Trần Liệt tức khắc hết sức phấn khởi, vừa đi vừa hỏi: “Hoắc thiếu anh đang ở đâu?”



“Vừa mới hạ cánh, đang ở sân bay.” Hoắc Thiệu Hằng một tay xách ba lô, “Cậu vẫn ở căn hộ của Niệm Chi sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom