Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-51
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 51: Thu dọn
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Những ngày sau này không tốt lành lắm.
Ba tuần trôi qua rất nhanh, đã đến cuối tháng tư.
Cuối mỗi tuần Cố Niệm Chi đều trở về căn hộ ở tiểu khu Phong Nhã, để Trần Liệt kiểm tra, lấy máu cô ấy.
Mỗi tối chủ nhật đều là Mai Hạ Văn đón cô ấy về trường.
Nhưng Hoắc Thiệu Hằng cũng không gọi điện nữa.
Một tháng nay, thu hoạch của Trần Liệt là lớn nhất.
Thông qua bốn lần kiểm tra trong tháng nay, Cố Niệm Chi không có chịu chút xíu ảnh hưởng nào.
Những hậu quả tồi tệ phát sinh trên người những phụ nữ khác ở đế quốc có trong bản ghi chép số liệu của Masao Oda, lại không xuất hiện trên cơ thể của Cố Niệm Chi.
Cô ấy, hết bệnh một cách thần kì, hơn nữa Trần Liệt tin chắc, cơ thể Cố Niệm Chi thật sự tự sinh ra kháng thể, hoàn toàn có thể chống lại vũ khí virus này.
“Là thế này. Tôi đã chiết tách được kháng thể rồi.” Trần Liệt đang khoe khoang thành quả nghiên cứu mới nhất của hắn với Hoắc Thiệu Hằng.
Kháng thể là huyết thanh, sau này nếu có người lại trúng loại virus này, có thể tiêm trực tiếp vào máu để giải độc, thuận tiện lại nhanh lẹ.
Sau đó cần phải chế tạo vaccine, để mọi người không phải chịu ảnh hưởng của loại virus này.
Hoắc Thiệu Hằng ôm cánh tay, ánh mắt trầm tĩnh nhìn ống nghiệm trong tay Trần Liệt, “Cậu chiết tách ra kháng thể là được rồi, chuyện này không cần báo cáo.”
Anh không muốn Cố Niệm Chi nhận thêm nhiều sự chú ý của quân đội.
Làm người giám hộ của cô ấy sáu năm, Hoắc Thiệu Hằng hoàn toàn không cảm thấy Cố Niệm Chi khác biệt gì so với người khác.
Anh hi vọng Cố Niệm Chi có thể sống như một cô gái nhỏ bình thường, không muốn cô ấy trở thành chuột bạch thí nghiệm của Trần Liệt.
Trần Liệt hiểu ý anh, liếc trắng mắt, “Xem anh nói kìa, tôi là người xấu xa như vậy sao? Tôi cũng không phải kẻ quái dị làm khoa học.”
Hoắc Thiệu Hằng nhìn hắn một cái, thần sắc nghiêm túc, “Nhớ kĩ, cậu đã kí giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh.”
“Biết rồi biết rồi.” Trần Liệt đặt ống nghiệm trở lại tủ đông chuyên dụng, “Được rồi, chuyện này giải quyết tốt đẹp. Niệm Chi không cần đến nơi này làm chuột bạch nữa.”
Cuối tháng tư, là thời gian có khí trời đẹp nhất trong một năm.
Cũng là thời gian đẹp nhất của sinh viên năm tư.
Lúc này, dự thi thạc sĩ hay tìm việc làm gì cũng đều gần kết thúc, luận văn tốt nghiệp cũng được viết sắp xong, chỉ còn lại việc trau chuốt lời văn và một bước tìm kiếm tài liệu để chuẩn bị cho việc trả lời biện luận nữa thôi.
Một tháng nay Cố Niệm Chi và Mai Hạ Văn đi đâu cũng có nhau, cùng lên lớp, tự học, viết luận văn ở thư viện và cùng ăn cơm ngày ba bữa.
Bạn học đều cảm thấy bọn họ cũng gần giống với anh em song sinh liền thân rồi.
“Lớp trưởng, tốt nghiệp xong cậu kết hôn với Niệm Chi của bọn mình chứ.” Yêu nữ nói với Cố Niệm Chi và Mai Hạ Văn ở canteen, cười lấy muỗng gõ gõ vào mâm cơm, “Tình yêu ân ái mọi nơi của hai người, mình sợ là sinh viên cả trường này cũng nhìn không nổi nữa rồi.”
Mai Hạ Văn nhìn sang Cố Niệm Chi, cười khanh khách nói: “Nếu em ấy đồng ý, mình có thể lập tức làm thủ tục.”
Cố Niệm Chi cười chuyển chủ đề, “Yêu nữ, chị còn không đi mua cơm sao? Nghe nói hôm nay có món khổ qua xào trứng mà chị thích ăn đó, đi trễ thì hết mất.”
Khẩu vị của yêu nữ đặc biệt, món ăn thế này thật sự là món thích nhất.
Cô ấy gào lên một tiếng, chạy đến ô cửa cuối cùng.
Mai Hạ Văn nhìn thấy Cố Niệm Chi vì một câu nói đùa của yêu nữ mà lại đỏ mặt, cảm thấy cô ấy đặc biệt bảo thủ đáng yêu.
Có thể nói ra các bạn học trong trường đều sẽ không tin, nhưng hắn và Cố Niệm Chi qua lại một tháng, chỉ mới nắm tay, ngay cả mặt cô ấy hắn cũng chưa từng hôn.
Bạn học khác quyết định quan hệ yêu đương đều lấy việc lên giường làm tiêu chuẩn.
Cho nên hắn và Cố Niệm Chi, rốt cuộc là mối quan hệ bạn bè, hay là nhiều hơn tình bạn nhưng ít hơn tình yêu đây?
Mai Hạ Văn cũng không gấp, cười cười, dẫn Cố Niệm Chi ngồi xuống một vị trí cạnh cửa sổ ở tầng hai, treo cặp của mình sau lưng ghế, tùy tiện đặt điện thoại trên bàn, “Em ngồi đây, anh đi mua cơm.”
Cố Niệm Chi gật đầu, đúng lúc này tiếng chuông điện thoại của cô ấy vang lên, vừa thấy là số điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng, cô ấy lập tức lướt mở điện thoại để nhận cuộc gọi.
“Chú Hoắc!” Cố Niệm Chi vui vẻ gọi một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tức khắc sáng lên, dường như có ánh sáng chiếu rọi từ trong ra ngoài.
Cho dù cô ấy có chuẩn bị tâm lí bao nhiêu, đều không thể chống lại nổi một cuộc điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng. Tín đồ nào có thể chống lại tín ngưỡng của mình đây?
Mai Hạ Văn bị sự thay đổi trong chớp mắt của Cố Niệm Chi làm kinh sợ, hắn hơi nghiêng đầu, di chuyển tầm mắt, bước nhanh đến ô cửa gọi cơm.
Hắn không nhìn thấy lúc giọng nói của thư kí đời sống Triệu Lương Trạch của Hoắc Thiệu Hằng truyền đến từ đầu dây bên kia, thần sắc của Cố Niệm Chi uể oải trong nháy mắt.
Triệu Lương Trạch cầm điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng, mang theo tiếng cười khổ, kiên trì nói: “Niệm Chi, anh là Tiểu Trạch đây. Gần đây Hoắc thiếu rất bận, phải đi công tác rồi, tạm thời không có cách nào gọi điện cho em.”
“Ồ, em hiểu rồi.” Cố Niệm Chi nhỏ giọng nói, đã thu lại sự thất vọng trong lòng.
Lúc này Triệu Lương Trạch đang đứng trên ban công căn hộ penthouse tiểu khu Phong Nhã, vài người lính cần vụ đang sắp xếp đồ đạc của Hoắc Thiệu Hằng ở đây.
“Niệm Chi, Hoắc thiếu còn nói, em đã lớn rồi, muốn làm gì thì cứ làm, không cần phải hỏi ý kiến anh ấy.” Triệu Lương Trạch vừa giám sát lính cần vụ thu dọn, vừa xoay người rời khỏi ban công, đi đến phòng gym ở lầu hai.
Hoắc Thiệu Hằng đang kiểm tra dụng cụ tập gym ở đây.
Lời của Triệu Lương Trạch nghe giống như lời dặn dò lúc từ biệt.
Tim của Cố Niệm Chi như lò xo bị gió thổi, bàn chân lảo đảo, không lên trời được cũng không xuống đất được.
Tiếng người trong canteen ồn ào trong ánh nắng giữa trưa, trong chớp mắt cô ấy lại đặt mình vào trong nơi hoang vu không một bóng người.
Cố Niệm Chi cắn chặt môi, mới khống chế được tâm trạng hoang mang cực độ.
Giống như lại quay về trong chiếc xe bốc cháy, dù cho cô ấy khóc lóc kêu gào như thế nào cũng không có ai trả lời.
Trận lửa ngăn cách đường tới và đường lui của cô ấy, trời đất xa xôi, tháng năm vội vã, mỗi người trong cuộc đời cô ấy đều là khách qua đường, chỉ còn lại một mình cô ấy.
Ngay cả Hoắc Thiệu Hằng, cũng muốn buông tay rời bỏ cô ấy rồi.
“Niệm Chi? Niệm Chi? Em vẫn đang nghe chứ?” Triệu Lương Trạch nói xong đợi cả buổi không nghe thấy Cố Niệm Chi trả lời, cảm thấy có chút khác thường, nhịn không được mà che điện thoại lại, nhỏ giọng nói với Hoắc Thiệu Hằng đang vặn ốc vít: “Hoắc thiếu, hình như Niệm Chi không vui.”
Hoắc Thiệu Hằng không để ý hắn, động tác tay liền mạch lưu loát.
Triệu Lương Trạch nhếch miệng, cầm điện thoại đi ra khỏi phòng gym.
Cố Niệm Chi ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, trên mặt khoác lên nụ cười nhẹ như lớp mặt nạ: “Em đây, nghe thấy rồi, em biết rồi.”
Triệu Lương Trạch thở ra một hơi, giọng nói trở nên rất nhẹ nhàng: “Vậy thì tốt. Được rồi, có chuyện gì em tìm Đại Hùng. Hoắc thiếu và anh đi công tác, sẽ có một khoảng thời gian không nhìn thấy được, em giữ gìn sức khỏe.”
Cố Niệm Chi thật sự gấp gáp, vội nói: “Anh Tiểu Trạch, đừng cúp máy! Khi nào mọi người trở về? Trước khi đi, em có thể gặp chú Hoắc một lần không?”
Giọng nói cô ấy rất lớn, từ trong điện thoại truyền ra.
Xém chút nữa là Triệu Lương Trạch đồng ý rồi, nhưng ngẩng đầu lên nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng đã rời khỏi phòng gym, đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy, hơi lắc đầu với hắn.
Triệu Lương Trạch chỉ có thể nói: “Không còn thời gian nữa, em cũng biết rồi, không nói nữa, bọn anh đi đây, gặp lại sau!”
Triệu Lương Trạch đầu đầy mồ hôi cúp điện thoại, có chút bất mãn với Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, đây cũng tuyệt tình quá rồi? Là chúng ta nhìn Niệm Chi trưởng thành, ngược lại anh nhẫn tâm sao?
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Những ngày sau này không tốt lành lắm.
Ba tuần trôi qua rất nhanh, đã đến cuối tháng tư.
Cuối mỗi tuần Cố Niệm Chi đều trở về căn hộ ở tiểu khu Phong Nhã, để Trần Liệt kiểm tra, lấy máu cô ấy.
Mỗi tối chủ nhật đều là Mai Hạ Văn đón cô ấy về trường.
Nhưng Hoắc Thiệu Hằng cũng không gọi điện nữa.
Một tháng nay, thu hoạch của Trần Liệt là lớn nhất.
Thông qua bốn lần kiểm tra trong tháng nay, Cố Niệm Chi không có chịu chút xíu ảnh hưởng nào.
Những hậu quả tồi tệ phát sinh trên người những phụ nữ khác ở đế quốc có trong bản ghi chép số liệu của Masao Oda, lại không xuất hiện trên cơ thể của Cố Niệm Chi.
Cô ấy, hết bệnh một cách thần kì, hơn nữa Trần Liệt tin chắc, cơ thể Cố Niệm Chi thật sự tự sinh ra kháng thể, hoàn toàn có thể chống lại vũ khí virus này.
“Là thế này. Tôi đã chiết tách được kháng thể rồi.” Trần Liệt đang khoe khoang thành quả nghiên cứu mới nhất của hắn với Hoắc Thiệu Hằng.
Kháng thể là huyết thanh, sau này nếu có người lại trúng loại virus này, có thể tiêm trực tiếp vào máu để giải độc, thuận tiện lại nhanh lẹ.
Sau đó cần phải chế tạo vaccine, để mọi người không phải chịu ảnh hưởng của loại virus này.
Hoắc Thiệu Hằng ôm cánh tay, ánh mắt trầm tĩnh nhìn ống nghiệm trong tay Trần Liệt, “Cậu chiết tách ra kháng thể là được rồi, chuyện này không cần báo cáo.”
Anh không muốn Cố Niệm Chi nhận thêm nhiều sự chú ý của quân đội.
Làm người giám hộ của cô ấy sáu năm, Hoắc Thiệu Hằng hoàn toàn không cảm thấy Cố Niệm Chi khác biệt gì so với người khác.
Anh hi vọng Cố Niệm Chi có thể sống như một cô gái nhỏ bình thường, không muốn cô ấy trở thành chuột bạch thí nghiệm của Trần Liệt.
Trần Liệt hiểu ý anh, liếc trắng mắt, “Xem anh nói kìa, tôi là người xấu xa như vậy sao? Tôi cũng không phải kẻ quái dị làm khoa học.”
Hoắc Thiệu Hằng nhìn hắn một cái, thần sắc nghiêm túc, “Nhớ kĩ, cậu đã kí giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh.”
“Biết rồi biết rồi.” Trần Liệt đặt ống nghiệm trở lại tủ đông chuyên dụng, “Được rồi, chuyện này giải quyết tốt đẹp. Niệm Chi không cần đến nơi này làm chuột bạch nữa.”
Cuối tháng tư, là thời gian có khí trời đẹp nhất trong một năm.
Cũng là thời gian đẹp nhất của sinh viên năm tư.
Lúc này, dự thi thạc sĩ hay tìm việc làm gì cũng đều gần kết thúc, luận văn tốt nghiệp cũng được viết sắp xong, chỉ còn lại việc trau chuốt lời văn và một bước tìm kiếm tài liệu để chuẩn bị cho việc trả lời biện luận nữa thôi.
Một tháng nay Cố Niệm Chi và Mai Hạ Văn đi đâu cũng có nhau, cùng lên lớp, tự học, viết luận văn ở thư viện và cùng ăn cơm ngày ba bữa.
Bạn học đều cảm thấy bọn họ cũng gần giống với anh em song sinh liền thân rồi.
“Lớp trưởng, tốt nghiệp xong cậu kết hôn với Niệm Chi của bọn mình chứ.” Yêu nữ nói với Cố Niệm Chi và Mai Hạ Văn ở canteen, cười lấy muỗng gõ gõ vào mâm cơm, “Tình yêu ân ái mọi nơi của hai người, mình sợ là sinh viên cả trường này cũng nhìn không nổi nữa rồi.”
Mai Hạ Văn nhìn sang Cố Niệm Chi, cười khanh khách nói: “Nếu em ấy đồng ý, mình có thể lập tức làm thủ tục.”
Cố Niệm Chi cười chuyển chủ đề, “Yêu nữ, chị còn không đi mua cơm sao? Nghe nói hôm nay có món khổ qua xào trứng mà chị thích ăn đó, đi trễ thì hết mất.”
Khẩu vị của yêu nữ đặc biệt, món ăn thế này thật sự là món thích nhất.
Cô ấy gào lên một tiếng, chạy đến ô cửa cuối cùng.
Mai Hạ Văn nhìn thấy Cố Niệm Chi vì một câu nói đùa của yêu nữ mà lại đỏ mặt, cảm thấy cô ấy đặc biệt bảo thủ đáng yêu.
Có thể nói ra các bạn học trong trường đều sẽ không tin, nhưng hắn và Cố Niệm Chi qua lại một tháng, chỉ mới nắm tay, ngay cả mặt cô ấy hắn cũng chưa từng hôn.
Bạn học khác quyết định quan hệ yêu đương đều lấy việc lên giường làm tiêu chuẩn.
Cho nên hắn và Cố Niệm Chi, rốt cuộc là mối quan hệ bạn bè, hay là nhiều hơn tình bạn nhưng ít hơn tình yêu đây?
Mai Hạ Văn cũng không gấp, cười cười, dẫn Cố Niệm Chi ngồi xuống một vị trí cạnh cửa sổ ở tầng hai, treo cặp của mình sau lưng ghế, tùy tiện đặt điện thoại trên bàn, “Em ngồi đây, anh đi mua cơm.”
Cố Niệm Chi gật đầu, đúng lúc này tiếng chuông điện thoại của cô ấy vang lên, vừa thấy là số điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng, cô ấy lập tức lướt mở điện thoại để nhận cuộc gọi.
“Chú Hoắc!” Cố Niệm Chi vui vẻ gọi một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tức khắc sáng lên, dường như có ánh sáng chiếu rọi từ trong ra ngoài.
Cho dù cô ấy có chuẩn bị tâm lí bao nhiêu, đều không thể chống lại nổi một cuộc điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng. Tín đồ nào có thể chống lại tín ngưỡng của mình đây?
Mai Hạ Văn bị sự thay đổi trong chớp mắt của Cố Niệm Chi làm kinh sợ, hắn hơi nghiêng đầu, di chuyển tầm mắt, bước nhanh đến ô cửa gọi cơm.
Hắn không nhìn thấy lúc giọng nói của thư kí đời sống Triệu Lương Trạch của Hoắc Thiệu Hằng truyền đến từ đầu dây bên kia, thần sắc của Cố Niệm Chi uể oải trong nháy mắt.
Triệu Lương Trạch cầm điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng, mang theo tiếng cười khổ, kiên trì nói: “Niệm Chi, anh là Tiểu Trạch đây. Gần đây Hoắc thiếu rất bận, phải đi công tác rồi, tạm thời không có cách nào gọi điện cho em.”
“Ồ, em hiểu rồi.” Cố Niệm Chi nhỏ giọng nói, đã thu lại sự thất vọng trong lòng.
Lúc này Triệu Lương Trạch đang đứng trên ban công căn hộ penthouse tiểu khu Phong Nhã, vài người lính cần vụ đang sắp xếp đồ đạc của Hoắc Thiệu Hằng ở đây.
“Niệm Chi, Hoắc thiếu còn nói, em đã lớn rồi, muốn làm gì thì cứ làm, không cần phải hỏi ý kiến anh ấy.” Triệu Lương Trạch vừa giám sát lính cần vụ thu dọn, vừa xoay người rời khỏi ban công, đi đến phòng gym ở lầu hai.
Hoắc Thiệu Hằng đang kiểm tra dụng cụ tập gym ở đây.
Lời của Triệu Lương Trạch nghe giống như lời dặn dò lúc từ biệt.
Tim của Cố Niệm Chi như lò xo bị gió thổi, bàn chân lảo đảo, không lên trời được cũng không xuống đất được.
Tiếng người trong canteen ồn ào trong ánh nắng giữa trưa, trong chớp mắt cô ấy lại đặt mình vào trong nơi hoang vu không một bóng người.
Cố Niệm Chi cắn chặt môi, mới khống chế được tâm trạng hoang mang cực độ.
Giống như lại quay về trong chiếc xe bốc cháy, dù cho cô ấy khóc lóc kêu gào như thế nào cũng không có ai trả lời.
Trận lửa ngăn cách đường tới và đường lui của cô ấy, trời đất xa xôi, tháng năm vội vã, mỗi người trong cuộc đời cô ấy đều là khách qua đường, chỉ còn lại một mình cô ấy.
Ngay cả Hoắc Thiệu Hằng, cũng muốn buông tay rời bỏ cô ấy rồi.
“Niệm Chi? Niệm Chi? Em vẫn đang nghe chứ?” Triệu Lương Trạch nói xong đợi cả buổi không nghe thấy Cố Niệm Chi trả lời, cảm thấy có chút khác thường, nhịn không được mà che điện thoại lại, nhỏ giọng nói với Hoắc Thiệu Hằng đang vặn ốc vít: “Hoắc thiếu, hình như Niệm Chi không vui.”
Hoắc Thiệu Hằng không để ý hắn, động tác tay liền mạch lưu loát.
Triệu Lương Trạch nhếch miệng, cầm điện thoại đi ra khỏi phòng gym.
Cố Niệm Chi ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, trên mặt khoác lên nụ cười nhẹ như lớp mặt nạ: “Em đây, nghe thấy rồi, em biết rồi.”
Triệu Lương Trạch thở ra một hơi, giọng nói trở nên rất nhẹ nhàng: “Vậy thì tốt. Được rồi, có chuyện gì em tìm Đại Hùng. Hoắc thiếu và anh đi công tác, sẽ có một khoảng thời gian không nhìn thấy được, em giữ gìn sức khỏe.”
Cố Niệm Chi thật sự gấp gáp, vội nói: “Anh Tiểu Trạch, đừng cúp máy! Khi nào mọi người trở về? Trước khi đi, em có thể gặp chú Hoắc một lần không?”
Giọng nói cô ấy rất lớn, từ trong điện thoại truyền ra.
Xém chút nữa là Triệu Lương Trạch đồng ý rồi, nhưng ngẩng đầu lên nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng đã rời khỏi phòng gym, đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy, hơi lắc đầu với hắn.
Triệu Lương Trạch chỉ có thể nói: “Không còn thời gian nữa, em cũng biết rồi, không nói nữa, bọn anh đi đây, gặp lại sau!”
Triệu Lương Trạch đầu đầy mồ hôi cúp điện thoại, có chút bất mãn với Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, đây cũng tuyệt tình quá rồi? Là chúng ta nhìn Niệm Chi trưởng thành, ngược lại anh nhẫn tâm sao?
Bình luận facebook