Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-52
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 52: Đồ ngủ dưới gối
Translator & Editor: Lục Tịnh An
“Cô ấy lớn rồi, cũng phải học cách tự lập, không thể ỷ vào người khác nữa.” Bình thường Hoắc Thiệu Hằng sẽ không giải thích, nhưng lần này lại có thể phá lệ.
Anh rẽ vào khúc ngoặt, đi về phía phòng ngủ của Cố Niệm Chi.
Triệu Lương Trạch theo sau tiếp tục biểu đạt sự bất mãn, “Ngài nói chưa. Nhưng ngài có thể đừng thô bạo đơn giản như vậy được không? Em ấy không phải loại người có thể ngã có thể đánh, da mặt dày không biết xấu hổ như Đại Hùng mà tôi biết, cũng không phải bộ đội đặc chủng của Đội hành động đặc biệt của ngài! ——Cắt đứt quan hệ như vậy, nói không gặp là không gặp, cô gái nhỏ sẽ khóc nhè đó biết không?!”
“Tôi có sắp xếp, không cần cậu quan tâm.” Hoắc Thiệu Hằng không hề để ý nói, dừng bước, đứng trước phòng ngủ của Cố Niệm Chi, quay đầu liếc Triệu Lương Trạch một cái.
Tuy rằng không thể hiện gì, nhưng ánh mắt đó giống y như vũ khí laser mới nhất mà quân đội đế quốc nghiên cứu ra, nhìn một cái có thể chết hoặc bị thương...
Triệu Lương Trạch bị dọa rụt cổ lại, không cam lòng nhỏ giọng lầm bầm: “Niệm Chi nhát gan, em ấy đã từng bị dọa đến nỗi mất trí nhớ… Ngài không sợ em ấy gặp nguy hiểm gì sẽ quên luôn ngài sao?”
Hoắc Thiệu Hằng căn bản không trả lời câu hỏi mang tính giả thuyết như thế này, tầm mắt anh nhàn nhạt lướt qua phòng ngủ của Cố Niệm Chi.
Phòng ngủ của cô gái nhỏ được thu dọn vô cùng gọn gàng sạch sẽ.
Chiếc giường lớn dễ chịu được trải chiếc khăn trải giường cotton Ai Cập màu trắng.
Đầu giường đặt vài con búp bê, mặc đầm công chúa bồng bềnh màu tím hồng, tóc mái ngang dày, đôi mắt hẹp dài, hai má như dĩa bạc, dáng người nở nang, nhìn có vẻ giống như cô gái nhỏ bước ra từ tranh cổ, không giống búp bê có đặc điểm phương Tây thường thấy, mà giống búp bê mang đặc sắc cổ đại của đế quốc. ——Người trong ngành vừa nhìn liền biết những cái này không thể mua được trong siêu thị, mà được đặt làm độc nhất.
Trong đầu Hoắc Thiệu Hằng lóe lên tình cảnh Cố Niệm Chi mười hai tuổi đang ôm chặt những con búp bê này.
Lúc đó anh cũng có công việc bộn bề như bây giờ, căn bản không thể ở bên cạnh cô ấy mỗi ngày, mà cô ấy vừa không nhìn thấy anh thì sẽ buồn bã sụp đổ.
Sau đó Trần Liệt gợi ý, học theo tâm lý thiếu nhi, đưa cho cô ấy những thứ cô hiểu rõ, sự buồn bã căng thẳng của cô ấy chắc có thể được xoa dịu.
Những con búp bê này có dáng vẻ giống như Cố Niệm Chi đã từng ôm trong lòng trong tấm hình đó, chắc đã từng quen thuộc với cô ấy.
Cuối cùng bọn họ căn cứ theo tấm hình đó làm cho cô ấy búp bê giống hệt...
“Đã xem căn phòng này chưa?” Tầm mắt Hoắc Thiệu Hằng từ trên những con búp bê lướt qua, hờ hững chuyển mắt, nhìn sang Triệu Lương Trạch, “Tất cả của tôi đều phải lấy đi.”
“Nơi này là phòng ngủ của Niệm Chi, cũng có của ngài sao?!” Triệu Lương Trạch cố gắng nhịn mới không trợn trắng mắt trước mặt Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng chắp tay sau lưng, dáng người thẳng tắp, bình tĩnh nói: “Đây là quân lệnh.”
Triệu Lương Trạch cứng họng, chỉ có thể lập tức lớn tiếng trả lời, “Dạ, thủ trưởng!”
Quân lệnh như núi, hắn nào dám tranh luận?
Nhưng đây lại là phòng ngủ của Cố Niệm Chi, để đám lính cần vụ đó thu dọn có ổn không?
Triệu Lương Trạch đang do dự, lại nghe Hoắc Thiệu Hằng chậm rãi nói: “... Không thể để lại bất kì dấu vết gì.”
Triệu Lương Trạch thở ra một hơi, vẫn nên bắt tay vào làm thôi.
Đã phải thu dọn phòng, lại không thể để lại dấu vết, chỉ có thư kí đời sống tinh tế khác thường, năng lực xuất chúng và số khổ như hắn làm thay thôi.
Triệu Lương Trạch ho một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào.
Phòng ngủ Cố Niệm Chi thật ra rất nhỏ, hơn nữa được sắp xếp rất ngăn nắp.
Triệu Lương Trạch thận trọng nhìn một vòng trong phòng, ngay cả cái tủ riêng tư của cô gái nhỏ trong phòng tắm hắn cũng nhìn qua rồi, cũng không thấy bất cứ cái gì của Hoắc Thiệu Hằng.
“Cắt… Thật là có bệnh… Phòng ngủ của con gái người ta sẽ có của đàn ông như anh…” Triệu Lương Trạch không ngừng oán thầm Hoắc Thiệu Hằng trong lòng, từ trong phòng tắm đi ra.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng đang ngồi trên giường Cố Niệm Chi, vội bước đến, lớn tiếng nói: “Báo cáo thủ trưởng! Trong phòng này không có của ngài!”
“Nhìn hết rồi sao?” Hoắc Thiệu Hằng ngẩng đầu nhìn Triệu Lương Trạch, “Tất cả mọi nơi? Một chút cũng không bỏ qua?”
Triệu Lương Trạch vò đầu, thầm nói không tốt, chẳng lẽ hắn bỏ sót nơi nào rồi?
Bình thường lúc Hoắc Thiệu Hằng hỏi như thế này, là lúc anh bắt được sơ hở của bọn họ.
Triệu Lương Trạch mím chặt môi không dám.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn hắn, một tay với đến phía dưới cái gối trên giường của Cố Niệm Chi, lấy ra một cái áo thun màu đen, lắc lư trước mặt Triệu Lương Trạch, “Đây là?”
Hai tròng mắt của Triệu Lương Trạch đã lồi ra rồi!
Tình hình gì đây?!
Dưới gối Cố Niệm Chi sẽ có một cái áo thun nam?!
Thật ra Hoắc Thiệu Hằng cũng không hiểu sao nơi này lại có áo thun, tất nhiên, anh cũng không hiểu sao lại lật gối Cố Niệm Chi lên…
“Lấy đi.” Hoắc Thiệu Hằng ném cái áo thun đen rộng lớn kia vào trong lòng Triệu Lương Trạch.
Vốn dĩ Triệu Lương Trạch muốn không sợ chết mà cãi bừa với anh: Đây là áo thun của ngài sao? Chẳng lẽ trên thế giới này chỉ có Hoắc thiếu ngài mới mặc áo thun đen như vậy sao?!
Có điều nhìn tỉ mỉ bên ngoài của cái áo thun đó, Triệu Lương Trạch chỉ có thể ngậm miệng.
Vì cái áo thun đen đó thật sự là của Hoắc Thiệu Hằng.
Đây là quần áo thường ngày mà quân đội phát xuống, dựa vào cấp bậc của Hoắc Thiệu Hằng, của anh đều có đánh số đặc biệt…
Triệu Lương Trạch sờ sờ mũi, chỉ có thể đi lục soát tủ quần áo của Cố Niệm Chi một lượt.
Hoắc Thiệu Hằng đứng lên đi ra ngoài, trở về phòng sách mở két sắt bỏ gì đó vào.
Bên này Triệu Lương Trạch cẩn thận nhìn mấy lần, xác định không có của Hoắc Thiệu Hằng nữa, mới lén lút gọi điện cho Cố Niệm Chi, “Niệm Chi, áo thun của Hoắc thiếu ở dưới gối của em hả?”
Cố Niệm Chi đang ngồi chờ ăn cơm trong canteen ngạc nhiên: “Hả? Đó là đồ ngủ của em mà! Không để đó chứ để đâu?”
“Em dùng áo thun của Hoắc thiếu làm đồ ngủ hả?!” Triệu Lương Trạch còn kinh ngạc hơn, “Không phải chứ? Ngay cả đồ ngủ mà Hoắc thiếu cũng không chuẩn bị cho em sao?!”
Cố Niệm Chi đỏ mặt, “… Anh Tiểu Trạch, anh đừng ngạc nhiên… không phải như anh nghĩ đâu.”
“Anh nghĩ thế nào?” Triệu Lương Trạch bất mãn nhét cái áo thun đó vào rương, “Anh phải hỏi Đại Hùng, hắn ta chăm sóc em? Hoắc thiếu rất bận còn hắn không bận đâu!”
Cố Niệm Chi vội quay sang hướng cửa sổ, hạ thấp giọng nói: “Anh Tiểu Trạch, anh hiểu lầm rồi, em thích dùng áo thun nam làm đồ ngủ, thoáng khí thấm mồ hôi, rộng rãi dễ chịu, từ lúc mười hai tuổi em đã bắt đầu lấy nó làm đồ ngủ nên quen rồi.”
Lời nói của Cố Niệm Chi nửa thật nửa giả.
Tình hình thật sự là, lúc cô ấy bắt đầu sống cùng với Hoắc Thiệu Hằng, không có ai chuẩn bị đồ ngủ cho cô ấy, Hoắc Thiệu Hằng là một người đàn ông, cũng không tỉ mỉ chu đáo như vậy, để bớt phiền phức, anh trực tiếp ném cho cô ấy một cái áo thun đen mới tinh của Đội hành động đặc biệt làm đồ ngủ.
Lúc đầu cô ấy không quen, nhưng sau khi mặc một lần thì thích luôn.
Ngoài cái dưới gối trong phòng ngủ ở căn hộ kia, cô ấy còn lén lút giấu ba bốn cái áo thun đen của nam mới tinh mà quân đội phát cho Hoắc Thiệu Hằng để mặc thay đổi.
Những chuyện này, chắc là Hoắc Thiệu Hằng đã không nhớ nữa rồi.
Mà hai năm nay, Cố Niệm Chi đã không mặc đồ ngủ xuất hiện trước mặt Hoắc Thiệu Hằng.
Từ đó Hoắc Thiệu Hằng cũng không đi đến phòng ngủ của cô ấy nữa.
Triệu Lương Trạch “Ồ” một tiếng, bối rối nói: “Thật sự rất dễ chịu sao? Anh không cảm thấy…”
Cố Niệm Chi cười nói: “Anh thử xem là được mà?” Cô ấy nói xong lời này mới phản ứng lại, “Ơ? Dưới gối em có để đồ ngủ sao?!”
Triệu Lương Trạch cười ha hả, nhanh nhẹn đóng cái rương đã sắp xếp ổn thỏa trong tay “lạch cạch” một tiếng, nói với Cố Niệm Chi: “Anh còn có việc, nói chuyện sau.” Nói xong liền cúp máy.
Translator & Editor: Lục Tịnh An
“Cô ấy lớn rồi, cũng phải học cách tự lập, không thể ỷ vào người khác nữa.” Bình thường Hoắc Thiệu Hằng sẽ không giải thích, nhưng lần này lại có thể phá lệ.
Anh rẽ vào khúc ngoặt, đi về phía phòng ngủ của Cố Niệm Chi.
Triệu Lương Trạch theo sau tiếp tục biểu đạt sự bất mãn, “Ngài nói chưa. Nhưng ngài có thể đừng thô bạo đơn giản như vậy được không? Em ấy không phải loại người có thể ngã có thể đánh, da mặt dày không biết xấu hổ như Đại Hùng mà tôi biết, cũng không phải bộ đội đặc chủng của Đội hành động đặc biệt của ngài! ——Cắt đứt quan hệ như vậy, nói không gặp là không gặp, cô gái nhỏ sẽ khóc nhè đó biết không?!”
“Tôi có sắp xếp, không cần cậu quan tâm.” Hoắc Thiệu Hằng không hề để ý nói, dừng bước, đứng trước phòng ngủ của Cố Niệm Chi, quay đầu liếc Triệu Lương Trạch một cái.
Tuy rằng không thể hiện gì, nhưng ánh mắt đó giống y như vũ khí laser mới nhất mà quân đội đế quốc nghiên cứu ra, nhìn một cái có thể chết hoặc bị thương...
Triệu Lương Trạch bị dọa rụt cổ lại, không cam lòng nhỏ giọng lầm bầm: “Niệm Chi nhát gan, em ấy đã từng bị dọa đến nỗi mất trí nhớ… Ngài không sợ em ấy gặp nguy hiểm gì sẽ quên luôn ngài sao?”
Hoắc Thiệu Hằng căn bản không trả lời câu hỏi mang tính giả thuyết như thế này, tầm mắt anh nhàn nhạt lướt qua phòng ngủ của Cố Niệm Chi.
Phòng ngủ của cô gái nhỏ được thu dọn vô cùng gọn gàng sạch sẽ.
Chiếc giường lớn dễ chịu được trải chiếc khăn trải giường cotton Ai Cập màu trắng.
Đầu giường đặt vài con búp bê, mặc đầm công chúa bồng bềnh màu tím hồng, tóc mái ngang dày, đôi mắt hẹp dài, hai má như dĩa bạc, dáng người nở nang, nhìn có vẻ giống như cô gái nhỏ bước ra từ tranh cổ, không giống búp bê có đặc điểm phương Tây thường thấy, mà giống búp bê mang đặc sắc cổ đại của đế quốc. ——Người trong ngành vừa nhìn liền biết những cái này không thể mua được trong siêu thị, mà được đặt làm độc nhất.
Trong đầu Hoắc Thiệu Hằng lóe lên tình cảnh Cố Niệm Chi mười hai tuổi đang ôm chặt những con búp bê này.
Lúc đó anh cũng có công việc bộn bề như bây giờ, căn bản không thể ở bên cạnh cô ấy mỗi ngày, mà cô ấy vừa không nhìn thấy anh thì sẽ buồn bã sụp đổ.
Sau đó Trần Liệt gợi ý, học theo tâm lý thiếu nhi, đưa cho cô ấy những thứ cô hiểu rõ, sự buồn bã căng thẳng của cô ấy chắc có thể được xoa dịu.
Những con búp bê này có dáng vẻ giống như Cố Niệm Chi đã từng ôm trong lòng trong tấm hình đó, chắc đã từng quen thuộc với cô ấy.
Cuối cùng bọn họ căn cứ theo tấm hình đó làm cho cô ấy búp bê giống hệt...
“Đã xem căn phòng này chưa?” Tầm mắt Hoắc Thiệu Hằng từ trên những con búp bê lướt qua, hờ hững chuyển mắt, nhìn sang Triệu Lương Trạch, “Tất cả của tôi đều phải lấy đi.”
“Nơi này là phòng ngủ của Niệm Chi, cũng có của ngài sao?!” Triệu Lương Trạch cố gắng nhịn mới không trợn trắng mắt trước mặt Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng chắp tay sau lưng, dáng người thẳng tắp, bình tĩnh nói: “Đây là quân lệnh.”
Triệu Lương Trạch cứng họng, chỉ có thể lập tức lớn tiếng trả lời, “Dạ, thủ trưởng!”
Quân lệnh như núi, hắn nào dám tranh luận?
Nhưng đây lại là phòng ngủ của Cố Niệm Chi, để đám lính cần vụ đó thu dọn có ổn không?
Triệu Lương Trạch đang do dự, lại nghe Hoắc Thiệu Hằng chậm rãi nói: “... Không thể để lại bất kì dấu vết gì.”
Triệu Lương Trạch thở ra một hơi, vẫn nên bắt tay vào làm thôi.
Đã phải thu dọn phòng, lại không thể để lại dấu vết, chỉ có thư kí đời sống tinh tế khác thường, năng lực xuất chúng và số khổ như hắn làm thay thôi.
Triệu Lương Trạch ho một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào.
Phòng ngủ Cố Niệm Chi thật ra rất nhỏ, hơn nữa được sắp xếp rất ngăn nắp.
Triệu Lương Trạch thận trọng nhìn một vòng trong phòng, ngay cả cái tủ riêng tư của cô gái nhỏ trong phòng tắm hắn cũng nhìn qua rồi, cũng không thấy bất cứ cái gì của Hoắc Thiệu Hằng.
“Cắt… Thật là có bệnh… Phòng ngủ của con gái người ta sẽ có của đàn ông như anh…” Triệu Lương Trạch không ngừng oán thầm Hoắc Thiệu Hằng trong lòng, từ trong phòng tắm đi ra.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng đang ngồi trên giường Cố Niệm Chi, vội bước đến, lớn tiếng nói: “Báo cáo thủ trưởng! Trong phòng này không có của ngài!”
“Nhìn hết rồi sao?” Hoắc Thiệu Hằng ngẩng đầu nhìn Triệu Lương Trạch, “Tất cả mọi nơi? Một chút cũng không bỏ qua?”
Triệu Lương Trạch vò đầu, thầm nói không tốt, chẳng lẽ hắn bỏ sót nơi nào rồi?
Bình thường lúc Hoắc Thiệu Hằng hỏi như thế này, là lúc anh bắt được sơ hở của bọn họ.
Triệu Lương Trạch mím chặt môi không dám.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn hắn, một tay với đến phía dưới cái gối trên giường của Cố Niệm Chi, lấy ra một cái áo thun màu đen, lắc lư trước mặt Triệu Lương Trạch, “Đây là?”
Hai tròng mắt của Triệu Lương Trạch đã lồi ra rồi!
Tình hình gì đây?!
Dưới gối Cố Niệm Chi sẽ có một cái áo thun nam?!
Thật ra Hoắc Thiệu Hằng cũng không hiểu sao nơi này lại có áo thun, tất nhiên, anh cũng không hiểu sao lại lật gối Cố Niệm Chi lên…
“Lấy đi.” Hoắc Thiệu Hằng ném cái áo thun đen rộng lớn kia vào trong lòng Triệu Lương Trạch.
Vốn dĩ Triệu Lương Trạch muốn không sợ chết mà cãi bừa với anh: Đây là áo thun của ngài sao? Chẳng lẽ trên thế giới này chỉ có Hoắc thiếu ngài mới mặc áo thun đen như vậy sao?!
Có điều nhìn tỉ mỉ bên ngoài của cái áo thun đó, Triệu Lương Trạch chỉ có thể ngậm miệng.
Vì cái áo thun đen đó thật sự là của Hoắc Thiệu Hằng.
Đây là quần áo thường ngày mà quân đội phát xuống, dựa vào cấp bậc của Hoắc Thiệu Hằng, của anh đều có đánh số đặc biệt…
Triệu Lương Trạch sờ sờ mũi, chỉ có thể đi lục soát tủ quần áo của Cố Niệm Chi một lượt.
Hoắc Thiệu Hằng đứng lên đi ra ngoài, trở về phòng sách mở két sắt bỏ gì đó vào.
Bên này Triệu Lương Trạch cẩn thận nhìn mấy lần, xác định không có của Hoắc Thiệu Hằng nữa, mới lén lút gọi điện cho Cố Niệm Chi, “Niệm Chi, áo thun của Hoắc thiếu ở dưới gối của em hả?”
Cố Niệm Chi đang ngồi chờ ăn cơm trong canteen ngạc nhiên: “Hả? Đó là đồ ngủ của em mà! Không để đó chứ để đâu?”
“Em dùng áo thun của Hoắc thiếu làm đồ ngủ hả?!” Triệu Lương Trạch còn kinh ngạc hơn, “Không phải chứ? Ngay cả đồ ngủ mà Hoắc thiếu cũng không chuẩn bị cho em sao?!”
Cố Niệm Chi đỏ mặt, “… Anh Tiểu Trạch, anh đừng ngạc nhiên… không phải như anh nghĩ đâu.”
“Anh nghĩ thế nào?” Triệu Lương Trạch bất mãn nhét cái áo thun đó vào rương, “Anh phải hỏi Đại Hùng, hắn ta chăm sóc em? Hoắc thiếu rất bận còn hắn không bận đâu!”
Cố Niệm Chi vội quay sang hướng cửa sổ, hạ thấp giọng nói: “Anh Tiểu Trạch, anh hiểu lầm rồi, em thích dùng áo thun nam làm đồ ngủ, thoáng khí thấm mồ hôi, rộng rãi dễ chịu, từ lúc mười hai tuổi em đã bắt đầu lấy nó làm đồ ngủ nên quen rồi.”
Lời nói của Cố Niệm Chi nửa thật nửa giả.
Tình hình thật sự là, lúc cô ấy bắt đầu sống cùng với Hoắc Thiệu Hằng, không có ai chuẩn bị đồ ngủ cho cô ấy, Hoắc Thiệu Hằng là một người đàn ông, cũng không tỉ mỉ chu đáo như vậy, để bớt phiền phức, anh trực tiếp ném cho cô ấy một cái áo thun đen mới tinh của Đội hành động đặc biệt làm đồ ngủ.
Lúc đầu cô ấy không quen, nhưng sau khi mặc một lần thì thích luôn.
Ngoài cái dưới gối trong phòng ngủ ở căn hộ kia, cô ấy còn lén lút giấu ba bốn cái áo thun đen của nam mới tinh mà quân đội phát cho Hoắc Thiệu Hằng để mặc thay đổi.
Những chuyện này, chắc là Hoắc Thiệu Hằng đã không nhớ nữa rồi.
Mà hai năm nay, Cố Niệm Chi đã không mặc đồ ngủ xuất hiện trước mặt Hoắc Thiệu Hằng.
Từ đó Hoắc Thiệu Hằng cũng không đi đến phòng ngủ của cô ấy nữa.
Triệu Lương Trạch “Ồ” một tiếng, bối rối nói: “Thật sự rất dễ chịu sao? Anh không cảm thấy…”
Cố Niệm Chi cười nói: “Anh thử xem là được mà?” Cô ấy nói xong lời này mới phản ứng lại, “Ơ? Dưới gối em có để đồ ngủ sao?!”
Triệu Lương Trạch cười ha hả, nhanh nhẹn đóng cái rương đã sắp xếp ổn thỏa trong tay “lạch cạch” một tiếng, nói với Cố Niệm Chi: “Anh còn có việc, nói chuyện sau.” Nói xong liền cúp máy.
Bình luận facebook