Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-57
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 57: Bị theo dõi
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Một buổi tối đầu tháng năm, Phùng Nghi Sân từ trường học trở về, đi đến quán bar đứng tên anh Bưu để tìm hắn, vừa lúc nghe thấy vài người đứng đầu đang cùng nhau bàn bạc công việc.
“... Băng đảng Đại Khuyên Tử đó rốt cuộc khi nào mới đi? Vẫn luôn ở đây có phải muốn cướp địa bàn không?”
“Tôi cũng có nghi ngờ này, bọn chúng đã ở đây hơn một tháng rồi, ăn uống tiêu xài đều do chúng ta trả tiền, không nói một lời đã rút súng ra dọa người.”
“Cắt! Súng chợ đen thì có gì đáng để khoe khoang? Chọc ông đây tức giận, mang người làm thịt bọn chúng!”
“Đừng, Đại Khuyên Tử ai cũng cần tiền không cần mạng, lấy một địch mười, vẫn đừng nên chọc đến bọn chúng thì tốt hơn. Chúng ta theo đuổi tiền tài, không cần sống mái với bọn chúng.”
Người trong phòng bao đặc biệt đều là đại ca xã hội đen của mấy thành phố lân cận, có cùng vai vế với anh Bưu, nhưng ngay cả bọn họ cũng kiêng dè cái gọi là “Đại Khuyên Tử”.
Phùng Nghi Sân tự nhiên có hứng thú.
“Chị dâu, chị đến rồi.” Tên tóc vàng ra ngoài phòng bao hút thuốc nhìn thấy Phùng Nghi Sân mỉm cười đi qua, vội ngừng lại khom lưng gật đầu chào.
“Gần đây anh Bưu không được khỏe, chị đến xem anh ấy có uống thuốc chưa. Anh ấy uống thuốc tây, không thể hút thuốc uống rượu.” Phùng Nghi Sân nhẹ nhàng nói, âm thanh thỏa đáng, người trong phòng bao vừa hay có thể nghe thấy.
Anh Bưu ở bên trong ý cười đầy mặt gọi cô ta vào, giới thiệu cho mọi người ở trong phòng biết.
Xuất thân và học vấn của Phùng Nghi Sân đều cao hơn rất nhiều so với những người trong phòng bao, anh Bưu cảm thấy dẫn ra ngoài đặc biệt có mặt mũi.
Các đại ca trong phòng khen ngợi Phùng Nghi Sân không dứt, nói chuyện phiếm, không nhắc đến Đại Khuyên Tử lúc nãy nữa.
Phùng Nghi Sân cũng không gấp, kiên nhẫn ngồi bên cạnh anh Bưu nhìn hắn, không cho hắn uống rượu.
Sau khi tan tiệc, Phùng Nghi Sân về nhà với anh Bưu, trên đường về mới nghe anh Bưu cảm thán: “... Đại Khuyên Tử không chỉ không sợ chết, hơn nữa vũ khí trong tay không ít, thật sự không dễ thu xếp.”
“Nếu như bọn họ lợi hại như vậy, chi bằng anh Bưu giữ họ ở lại đi…” Phùng Nghi Sân thăm dò hỏi, bàn tay mềm mại bò lên trán anh Bưu, nhẹ nhàng massage cho hắn.
Anh Bưu mắc chứng đau nửa đầu, vừa hay nhắm mắt lại, vỗ cánh tay Phùng Nghi Sân nói: “Giữ lại không được… một núi không chứa được hai hổ, hơn nữa Đại Khuyên Tử có chí hướng rộng lớn, nơi này của chúng ta chỉ sợ không thỏa mãn được khẩu vị của bọn chúng.”
“Nếu đã như vậy, anh Bưu lo lắng điều gì? Dù sao bọn họ cũng sẽ đi mà.” Giọng của Phùng Nghi Sân càng dịu dàng săn sóc hơn, đôi tay đổi qua nắn bóp cánh tay cho anh Bưu.
Anh Bưu thở ra một hơi, dứt khoát ôm Phùng Nghi Sân vào trong lòng, “Bọn chúng bây giờ không có tiền nên chưa đi được…”
Mấu chốt là bọn họ không cần số tiền nhỏ, mà là số tiền lớn, anh Bưu luyến tiếc cắt thịt chảy máu.
“... Không có tiền?” Phùng Nghi Sân hiểu ra trong chốc lát, cười nói: “Đại Khuyên Tử bọn họ làm buôn bán không có cơ sở, anh Bưu lo lắng gì đây?” Sau đó nhẹ nhàng nói một câu: “Nơi này của chúng ta cái khác thì không nhiều, người có tiền thì đặc biệt nhiều…”
Anh Bưu ngáp một cái, “Nói cũng đúng, không quản bọn chúng nữa!”
Anh Bưu và Phùng Nghi Sân không nói chuyện nữa, nhưng người trong xe đều đang nghĩ đến câu nói đó của Phùng Nghi Sân.
Người có tiền ở thành phố C thật sự là vô cùng nhiều, trong cả đế quốc cũng đứng số một số hai.
Hơn nữa người giàu mà có bối cảnh ở đây không nhiều bằng thủ đô, cho nên việc tìm người làm tiền thì ở thành phố C thích hợp hơn thủ đô…
Nhưng làm sao mới có thể đòi tiền từ những người có tiền, đồng thời không chọc đến những người có tiền và có bối cảnh, thì phải xem ánh mắt và bản lĩnh của Đại Khuyên Tử rồi.
Anh Bưu bị Đại Khuyên Tử làm phiền hơn một tháng đang mở đôi mắt khôn ngoan trong chiếc xe hơi tối tăm, trong lòng lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng.
Lần này, để cảnh sát và Đại Khuyên Tử “đen ăn đen” đi, vừa hay bọn họ có thể xem náo nhiệt.
……
“Anh Đại Vĩ, người ở thành phố C tiết lộ một tin tức cho chúng ta.” Chưa được mấy ngày, một tên thủ lĩnh nhỏ trong Đại Khuyên Tử tìm được sếp lớn của bọn họ là Dương Đại Vĩ, “Sinh viên tốt nghiệp năm tư khoa Luật đại học C có một lớp muốn đi du lịch ở khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong.”
“Sinh viên tốt nghiệp đại học? Bọn chúng thì có gì béo bở?” Dương Đại Vĩ không đồng ý ném bài poker trong tay ra.
“Phá!”
Đúng lúc bọn họ đang đánh bài poker.
“Cái này rất rất béo bở đó.” Tên thủ lĩnh nhỏ đến gần bên tai Dương Đại Vĩ, lặng lẽ nói: “... Nghe nói đa số đều là cậu ấm cô chiêu có gia thế hàng tỉ, số ít sinh viên nghèo không có tiền, thì coi như thêm vào đi…”
“Thật không?” Dương Đại Vĩ trong chốc lát có hứng thú, “Có tư liệu cụ thể không?”
“Ở đây em có danh sách lớp những đứa tiêu tiền nhiều, trong đó có ghi chú bối cảnh gia đình, anh Đại Vĩ nhìn xem, thật sự có rất nhiều tiềm năng…”
Dương Đại Vĩ ném bài trong tay đi, “Cậu thay anh đánh một ván.” Một tay nhận danh sách cẩn thận xem.
Đang xem thấy có Mai gia, Vương gia và Tào gia, mắt hắn đều sáng lên rồi.
Đây là những gia tộc nổi tiếng trong phạm vi năm tỉnh gần đây nha!
“Phải điều tra ngọn nguồn của bọn họ, nếu chỉ có tiền mà không có hậu thuẫn gì, vẫn có thể cân nhắc được.” Con người Dương Đại Vĩ này tương đối thận trọng, tuy rằng đã có hứng thú, nhưng vẫn không làm liều.
“Em đã tra rồi, ba nhà này, thật dự chỉ có tiền thôi, không có hậu thuẫn. Còn có vài nhà khác…” Tên thủ lĩnh đó lại khoanh tròn vài cái tên, “Không giàu bằng ba nhà kia, nhưng cũng có tiền hơn người bình thường, một hai trăm vạn có thể lấy ra được.”
“Thật không?” Vài người khác cũng không đánh bài nữa, ném bài trong tay đi, qua tham dự cuộc vui.
Lần này bọn họ tổng cộng có tám người đến thành phố C, được gọi là “Bát đại hộ pháp”, đều vô cùng lợi hại, dùng câu ‘thân trải qua trăm cuộc chiến’ cũng không quá.
Nhưng cũng vì quá lợi hại, không thể ở đế quốc được nữa, bị cảnh sát truy nã khắp nơi, cho nên tám người bọn họ mới quyết định nghĩ cách rời khỏi đế quốc, đi đến quốc gia khác lập địa bàn.
Nhưng muốn đi cũng không dễ như vậy.
Bọn họ là tội phạm bị truy nã, không có chứng minh nhân dân có hiệu lực, chỉ có thể lén lút vượt biên ra nước ngoài.
Nếu muốn lén lút vượt biên, phải đưa cho người đầu não tổ chức một khoản tiền lớn, còn có tiền trợ cấp gia đình cho tám người bọn họ, cũng phải thu xếp tất cả rồi mới có thể đi.
Bọn họ cũng là người trên có cha mẹ, dưới có con nhỏ, tiền trợ cấp của tám người ít nhất cũng phải hơn một ngàn vạn, cộng thêm tiền vượt biên cho bên tổ chức, tổng cộng ít nhất phải là hai ngàn vạn tiền mặt mới có thể giải quyết xong.
“Hiếm khi bọn chúng tụ tập lại cùng nhau, không cần chúng ta chia ra hành động. Nếu có thể làm xong chuyến này, tiền trợ cấp và tiền vượt biên của mọi người cũng đủ rồi.” Trợ thủ của Dương Đại Vĩ, lão nhị háo sắc nhìn hình trên danh sách nói: “Còn có sáu nữ sinh đại học đây, nhìn khuôn mặt này xem, dáng vẻ này, không kém hơn tình nhân đó của anh Bưu đâu.”
“Vậy thì chuẩn bị thôi! Đã lâu các anh em không làm việc rồi!”
“Ông đây đã không đợi được nữa, nhìn tấm hình này phải cố gắng…”
……
Vài tuần nữa đã trôi qua, rất nhanh đã đến tuần cuối cùng của tháng năm, cũng là ngày du lịch tốt nghiệp mà các sinh viên lớp một năm tư khoa Luật đại học C đã định sẵn.
Bọn họ đã đặt villa ở khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong, bên trong có bảy phòng, trong đó sáu phòng có thể ở, một phòng là phòng khách.
Vừa hay lớp bọn họ có hai mươi bốn người, tám nữ sinh, mười sáu nam sinh, bốn người một phòng, cũng không cần bố trí lại, cứ theo như phòng kí túc trong trường là được.
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Một buổi tối đầu tháng năm, Phùng Nghi Sân từ trường học trở về, đi đến quán bar đứng tên anh Bưu để tìm hắn, vừa lúc nghe thấy vài người đứng đầu đang cùng nhau bàn bạc công việc.
“... Băng đảng Đại Khuyên Tử đó rốt cuộc khi nào mới đi? Vẫn luôn ở đây có phải muốn cướp địa bàn không?”
“Tôi cũng có nghi ngờ này, bọn chúng đã ở đây hơn một tháng rồi, ăn uống tiêu xài đều do chúng ta trả tiền, không nói một lời đã rút súng ra dọa người.”
“Cắt! Súng chợ đen thì có gì đáng để khoe khoang? Chọc ông đây tức giận, mang người làm thịt bọn chúng!”
“Đừng, Đại Khuyên Tử ai cũng cần tiền không cần mạng, lấy một địch mười, vẫn đừng nên chọc đến bọn chúng thì tốt hơn. Chúng ta theo đuổi tiền tài, không cần sống mái với bọn chúng.”
Người trong phòng bao đặc biệt đều là đại ca xã hội đen của mấy thành phố lân cận, có cùng vai vế với anh Bưu, nhưng ngay cả bọn họ cũng kiêng dè cái gọi là “Đại Khuyên Tử”.
Phùng Nghi Sân tự nhiên có hứng thú.
“Chị dâu, chị đến rồi.” Tên tóc vàng ra ngoài phòng bao hút thuốc nhìn thấy Phùng Nghi Sân mỉm cười đi qua, vội ngừng lại khom lưng gật đầu chào.
“Gần đây anh Bưu không được khỏe, chị đến xem anh ấy có uống thuốc chưa. Anh ấy uống thuốc tây, không thể hút thuốc uống rượu.” Phùng Nghi Sân nhẹ nhàng nói, âm thanh thỏa đáng, người trong phòng bao vừa hay có thể nghe thấy.
Anh Bưu ở bên trong ý cười đầy mặt gọi cô ta vào, giới thiệu cho mọi người ở trong phòng biết.
Xuất thân và học vấn của Phùng Nghi Sân đều cao hơn rất nhiều so với những người trong phòng bao, anh Bưu cảm thấy dẫn ra ngoài đặc biệt có mặt mũi.
Các đại ca trong phòng khen ngợi Phùng Nghi Sân không dứt, nói chuyện phiếm, không nhắc đến Đại Khuyên Tử lúc nãy nữa.
Phùng Nghi Sân cũng không gấp, kiên nhẫn ngồi bên cạnh anh Bưu nhìn hắn, không cho hắn uống rượu.
Sau khi tan tiệc, Phùng Nghi Sân về nhà với anh Bưu, trên đường về mới nghe anh Bưu cảm thán: “... Đại Khuyên Tử không chỉ không sợ chết, hơn nữa vũ khí trong tay không ít, thật sự không dễ thu xếp.”
“Nếu như bọn họ lợi hại như vậy, chi bằng anh Bưu giữ họ ở lại đi…” Phùng Nghi Sân thăm dò hỏi, bàn tay mềm mại bò lên trán anh Bưu, nhẹ nhàng massage cho hắn.
Anh Bưu mắc chứng đau nửa đầu, vừa hay nhắm mắt lại, vỗ cánh tay Phùng Nghi Sân nói: “Giữ lại không được… một núi không chứa được hai hổ, hơn nữa Đại Khuyên Tử có chí hướng rộng lớn, nơi này của chúng ta chỉ sợ không thỏa mãn được khẩu vị của bọn chúng.”
“Nếu đã như vậy, anh Bưu lo lắng điều gì? Dù sao bọn họ cũng sẽ đi mà.” Giọng của Phùng Nghi Sân càng dịu dàng săn sóc hơn, đôi tay đổi qua nắn bóp cánh tay cho anh Bưu.
Anh Bưu thở ra một hơi, dứt khoát ôm Phùng Nghi Sân vào trong lòng, “Bọn chúng bây giờ không có tiền nên chưa đi được…”
Mấu chốt là bọn họ không cần số tiền nhỏ, mà là số tiền lớn, anh Bưu luyến tiếc cắt thịt chảy máu.
“... Không có tiền?” Phùng Nghi Sân hiểu ra trong chốc lát, cười nói: “Đại Khuyên Tử bọn họ làm buôn bán không có cơ sở, anh Bưu lo lắng gì đây?” Sau đó nhẹ nhàng nói một câu: “Nơi này của chúng ta cái khác thì không nhiều, người có tiền thì đặc biệt nhiều…”
Anh Bưu ngáp một cái, “Nói cũng đúng, không quản bọn chúng nữa!”
Anh Bưu và Phùng Nghi Sân không nói chuyện nữa, nhưng người trong xe đều đang nghĩ đến câu nói đó của Phùng Nghi Sân.
Người có tiền ở thành phố C thật sự là vô cùng nhiều, trong cả đế quốc cũng đứng số một số hai.
Hơn nữa người giàu mà có bối cảnh ở đây không nhiều bằng thủ đô, cho nên việc tìm người làm tiền thì ở thành phố C thích hợp hơn thủ đô…
Nhưng làm sao mới có thể đòi tiền từ những người có tiền, đồng thời không chọc đến những người có tiền và có bối cảnh, thì phải xem ánh mắt và bản lĩnh của Đại Khuyên Tử rồi.
Anh Bưu bị Đại Khuyên Tử làm phiền hơn một tháng đang mở đôi mắt khôn ngoan trong chiếc xe hơi tối tăm, trong lòng lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng.
Lần này, để cảnh sát và Đại Khuyên Tử “đen ăn đen” đi, vừa hay bọn họ có thể xem náo nhiệt.
……
“Anh Đại Vĩ, người ở thành phố C tiết lộ một tin tức cho chúng ta.” Chưa được mấy ngày, một tên thủ lĩnh nhỏ trong Đại Khuyên Tử tìm được sếp lớn của bọn họ là Dương Đại Vĩ, “Sinh viên tốt nghiệp năm tư khoa Luật đại học C có một lớp muốn đi du lịch ở khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong.”
“Sinh viên tốt nghiệp đại học? Bọn chúng thì có gì béo bở?” Dương Đại Vĩ không đồng ý ném bài poker trong tay ra.
“Phá!”
Đúng lúc bọn họ đang đánh bài poker.
“Cái này rất rất béo bở đó.” Tên thủ lĩnh nhỏ đến gần bên tai Dương Đại Vĩ, lặng lẽ nói: “... Nghe nói đa số đều là cậu ấm cô chiêu có gia thế hàng tỉ, số ít sinh viên nghèo không có tiền, thì coi như thêm vào đi…”
“Thật không?” Dương Đại Vĩ trong chốc lát có hứng thú, “Có tư liệu cụ thể không?”
“Ở đây em có danh sách lớp những đứa tiêu tiền nhiều, trong đó có ghi chú bối cảnh gia đình, anh Đại Vĩ nhìn xem, thật sự có rất nhiều tiềm năng…”
Dương Đại Vĩ ném bài trong tay đi, “Cậu thay anh đánh một ván.” Một tay nhận danh sách cẩn thận xem.
Đang xem thấy có Mai gia, Vương gia và Tào gia, mắt hắn đều sáng lên rồi.
Đây là những gia tộc nổi tiếng trong phạm vi năm tỉnh gần đây nha!
“Phải điều tra ngọn nguồn của bọn họ, nếu chỉ có tiền mà không có hậu thuẫn gì, vẫn có thể cân nhắc được.” Con người Dương Đại Vĩ này tương đối thận trọng, tuy rằng đã có hứng thú, nhưng vẫn không làm liều.
“Em đã tra rồi, ba nhà này, thật dự chỉ có tiền thôi, không có hậu thuẫn. Còn có vài nhà khác…” Tên thủ lĩnh đó lại khoanh tròn vài cái tên, “Không giàu bằng ba nhà kia, nhưng cũng có tiền hơn người bình thường, một hai trăm vạn có thể lấy ra được.”
“Thật không?” Vài người khác cũng không đánh bài nữa, ném bài trong tay đi, qua tham dự cuộc vui.
Lần này bọn họ tổng cộng có tám người đến thành phố C, được gọi là “Bát đại hộ pháp”, đều vô cùng lợi hại, dùng câu ‘thân trải qua trăm cuộc chiến’ cũng không quá.
Nhưng cũng vì quá lợi hại, không thể ở đế quốc được nữa, bị cảnh sát truy nã khắp nơi, cho nên tám người bọn họ mới quyết định nghĩ cách rời khỏi đế quốc, đi đến quốc gia khác lập địa bàn.
Nhưng muốn đi cũng không dễ như vậy.
Bọn họ là tội phạm bị truy nã, không có chứng minh nhân dân có hiệu lực, chỉ có thể lén lút vượt biên ra nước ngoài.
Nếu muốn lén lút vượt biên, phải đưa cho người đầu não tổ chức một khoản tiền lớn, còn có tiền trợ cấp gia đình cho tám người bọn họ, cũng phải thu xếp tất cả rồi mới có thể đi.
Bọn họ cũng là người trên có cha mẹ, dưới có con nhỏ, tiền trợ cấp của tám người ít nhất cũng phải hơn một ngàn vạn, cộng thêm tiền vượt biên cho bên tổ chức, tổng cộng ít nhất phải là hai ngàn vạn tiền mặt mới có thể giải quyết xong.
“Hiếm khi bọn chúng tụ tập lại cùng nhau, không cần chúng ta chia ra hành động. Nếu có thể làm xong chuyến này, tiền trợ cấp và tiền vượt biên của mọi người cũng đủ rồi.” Trợ thủ của Dương Đại Vĩ, lão nhị háo sắc nhìn hình trên danh sách nói: “Còn có sáu nữ sinh đại học đây, nhìn khuôn mặt này xem, dáng vẻ này, không kém hơn tình nhân đó của anh Bưu đâu.”
“Vậy thì chuẩn bị thôi! Đã lâu các anh em không làm việc rồi!”
“Ông đây đã không đợi được nữa, nhìn tấm hình này phải cố gắng…”
……
Vài tuần nữa đã trôi qua, rất nhanh đã đến tuần cuối cùng của tháng năm, cũng là ngày du lịch tốt nghiệp mà các sinh viên lớp một năm tư khoa Luật đại học C đã định sẵn.
Bọn họ đã đặt villa ở khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong, bên trong có bảy phòng, trong đó sáu phòng có thể ở, một phòng là phòng khách.
Vừa hay lớp bọn họ có hai mươi bốn người, tám nữ sinh, mười sáu nam sinh, bốn người một phòng, cũng không cần bố trí lại, cứ theo như phòng kí túc trong trường là được.
Bình luận facebook