Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-64
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 64: Người bảo vệ
Translator & Editor: Lục Tịnh An
“Em không nhìn xem bọn anh đang làm cái gì? Nếu như ngay cả em cũng có thể nhìn ra, bọn anh cũng không cần phải ẩn nấp nữa.” Anh Lí tính tình tốt cười một cái, đưa cái túi nhựa đen đó cho cô ấy: “Nơi này rất nguy hiểm, em mặc quần áo chống đạn lên, anh phải ra ngoài dò đường, sau đó em đi với anh, chúng ta rời khỏi đây sớm.”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Cố Niệm Chi nhận lấy quần áo chống đạn, trong lòng vừa chìm xuống, “Ngay cả đồ chống đạn cũng phải mặc lên rồi?”
Anh Lí nhẹ giọng nói: “Em nhớ chiếc xe SUV màu đen đó không? Tối qua đến nơi này? Đi theo sau xe du lịch của bọn em.”
“Hình như có nhìn thấy, sao vậy?”
“Lúc nãy anh mới đi đến trạm tín hiệu điện thoại bên sườn núi để kiểm tra, kết quả phát hiện trạm tín hiệu bên kia bị người ta phá hư, hơn nữa không phải một tiếng rưỡi thì có thể sửa được. Sau đó, lại phát hiện có người xách một hộp súng trường bắn tỉa kiểu Mỹ lên chiếc SUV đó, đi về phía con đường bên kia rồi.” Anh Lí chỉ chỉ về phía Minh Nguyệt Các, có chút chán nản nói: “Bọn em bị theo dõi chặt chẽ rồi. Vậy mà anh lại mới phát hiện ra!”
Sắc mặt vốn dĩ trắng nõn mịn màng của Cố Niệm Chi trong chốc lát mất đi huyết sắc, mỏng manh như đồ sứ, trong đêm mưa đen kịt càng nổi bật hơn, “Bọn họ giám sát tụi em? Rốt cuộc là muốn làm gì? Là nguyên nhân gì? Anh Lí biết không?”
“Mục đích thật sự anh không rõ, nhưng chắc cũng đoán được một chút.” Anh Lí ngừng một lát, nhìn thấy khuôn mặt Cố Niệm Chi có biểu hiện hối lỗi bất an, lập tức đập tan lo ngại của Cố Niệm Chi, cười khổ nói: “Chắc chắn không phải vì em mà đến. Chắc là em chịu tai bay vạ gió. Em đừng sợ, bây giờ anh đi dò đường, chỉ cần có thể tìm được tín hiệu điện thoại, liên lạc được với nơi đóng quân bên kia, đám tạp nham này không phải đối thủ của chúng ta.” Anh Lí thấy Cố Niệm Chị lại bị dọa, vội an ủi cô ấy.
Tình huống hôm nay, thật ra còn nguy hiểm hơn những gì anh Lí nói cho Cố Niệm Chi biết.
Mặc dù hắn cảm thấy mục tiêu của bọn cướp này không phải là Cố Niệm Chi, nhưng nhìn thế trận của bọn cướp này, bọn chúng căn bản dự tính thà giết lầm còn hơn bỏ sót!
Resort này không những mất tín hiệu điện thoại, đứt mạng, mà ngay cả đường dây điện thoại bàn cũng không còn.
Đã trở thành một hòn đảo biệt lập, không có liên hệ với thế giới bên ngoài.
Bọn cướp này còn có người đánh lén, bây giờ chắc chắn đang trốn ở đường ra của resort, chỉ cần có người có ý đồ lén lút chạy trốn, đoán chừng đều sẽ bị súng bắn trộm.
Cho nên hắn không thể tùy tiện dẫn Cố Niệm Chi rời khỏi trước, nhất định phải loại trừ người bắn tỉa trước…
“Anh đi dò đường, nếu đường đi thông suốt, chúng ta lái xe đi.” Anh Lí chỉ vào túi nhựa đen kia, nhẹ giọng nói: “Đây là đồ chống đạn, em quay về mau chóng mặc lên.”
Cố Niệm Chi nắm chặt túi nhựa, lo lắng nói: “Vậy anh Lí thì sao? Anh mặc đồ chống đạn chưa?”
Nếu ở đây thật sự có người bắn tỉa như anh Lí nói, vậy thì đồ chống đạn rất quan trọng đối với anh Lí.
Anh Lí nhìn Cố Niệm Chi một cái, do dự một lát, lấy ra một lá thư từ trong túi áo, đưa cho Cố Niệm Chi, “... Nếu như anh không quay lại, nhờ em đưa lá thư này cho Đại Hùng.”
“Thư gì?” Cố Niệm Chi không nắm được đầu mối, “Không thể gửi qua email sao?”
Bây giờ ngay cả hộp thư điện tử mọi người cũng không dùng được rồi, đều liên lạc qua mạng xã hội, còn có người dùng giấy viết thư sao?
Anh Lí cười khổ lắc lắc đầu, lo lắng Cố Niệm Chi không biết nặng nhẹ, vẫn là cho cô ấy biết: “Đây là di thư của anh. Nếu anh không quay lại được, làm phiền em đưa cho Đại Hùng, anh ấy sẽ chuyển cho người nhà của anh. Nếu anh quay lại thì đưa cho anh.”
“Di thư?” Ý cười trên mặt Cố Niệm Chi đông cứng lại trong chốc lát, tay cô ấy nắm chặt lá thư đó, gần như co giật.
“Đừng sợ, đây là thông lệ của Đội hành động đặc biệt bọn anh. Mọi người trước khi hành động đều sẽ viết di thư, giao cho cấp trên bảo quản. Lần này, anh còn cho rằng đến nghỉ dưỡng… nên chỉ có thể làm phiền em thôi.” Anh Lí nhìn Cố Niệm Chi lại cười khổ, vỗ vỗ vai cô ấy, “Em nhất định phải sống sót, nghĩ mọi cách để sống sót. Bây giờ trước người của bọn anh, em nhất định phải bảo vệ tốt bản thân.”
Nước mắt của Cố Niệm Chi vòng quanh trong hốc mắt, cô ấy đã hiểu, anh Lí chắc chắn đưa đồ chống đạn của mình cho Cố Niệm Chi rồi.
Cố Niệm Chi vội vàng nhét túi nhựa đen trên tay vào tay anh Lí, “Anh Lí, anh mặc đồ chống đạn này đi, em không cần.”
“Nghe lời! Đây là mệnh lệnh!” Anh Lí nghiêm mặt, đẩy túi nhựa trở về, “Em quên Hoắc thiếu đã dạy dỗ em như thế nào sao?”
Nhưng Cố Niệm Chi chỉ sợ một người là Hoắc Thiệu Hằng, lời của người khác cô ấy không thể nói gì nghe nấy.
“Anh Lí, chính là vì Hoắc thiếu, em mới phải trả lại anh đồ chống đạn này. Trừ khi, anh có dư một cái.” Cố Niệm Chi nén nước mắt, lộ ra một nụ cười nhẹ, lại lần nữa nhét túi nhựa đen có đồ chống đạn vào tay anh Lí, “Hơn nữa anh phải đi dò đường, chắc chắn sẽ bị đám người đó theo dõi. Anh mặc đồ chống đạn, cơ hội thành công sẽ nhiều hơn. Phải biết nếu anh thành công thì em mới an toàn.”
Tranh luận với Cố Niệm Chi, anh Lí vẫn không phải là đối thủ.
Hắn có chút gấp gáp mím môi, còn muốn nói gì đó, Cố Niệm Chi đã ngăn hắn lại, “Đừng nói nữa, anh Lí phải đi dò đường thì đi thôi. Mưa lớn như vậy, rất khó để ra ngoài.”
Anh Lí cũng biết sự việc rất cấp bách, hắn không thể lãng phí kéo dài thời gian ở đây, không kiên trì nữa, xách túi nhựa đen dặn dò Cố Niệm Chi cẩn thận, “Em đừng đi đâu hết, cứ ở Thanh Phong Uyển đi, đợi anh trở về. Lỡ như… thì em nhảy xuống hồ Tiểu Kính. Anh biết em bơi lội rất giỏi, hồ Tiểu Kính rộng như vậy, nơi đó là an toàn nhất.”
“Biết rồi, anh Lí cũng phải cẩn thận. Lá thư này, em đợi để đưa tận tay anh.” Cố Niệm Chi nắm bức di thư anh Lí đưa cho cô ấy trong lòng, nhìn theo anh Lí rời khỏi.
Nhìn bóng người anh Lí biến mất trong bóng đêm, Cố Niệm Chi mới xoay người đi về phòng mình.
Vừa quay qua khúc ngoặt, liền nhìn thấy Mai Hạ Văn đang đút hai tay vào túi quần, đứng thẳng tắp trước cửa phòng của Cố Niệm Chi, nhìn chăm chú về phía cô ấy, chắc là đang đợi cô.
Trong lòng Cố Niệm Chi có việc, nghĩ một chút rồi hỏi: “Hạ Văn, bạn học đều ở đây sao?”
“Hai mươi bốn bạn, bây giờ có hai mươi người, còn bốn người chắc là ở Minh Nguyệt Các chưa về.” Mai Hạ Văn nhàn nhạt nói, không cho Cố Niệm Chi chuyển chủ đề: “Người lúc nãy là ai? Hai người quen nhau?”
“Anh ta nhận nhầm người, đồ vật đó cũng không phải của em.” Cố Niệm Chi cũng không giải thích nhiều, “Em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát.”
Mai Hạ Văn cúi đầu, châm thuốc hút một hơi, buồn bực nói: “Niệm Chi, em sao vậy? Nơi đây không vui sao? Anh vì em mới lựa chọn chỗ này.”
Chuyến du lịch tốt nghiệp được chuẩn bị công phu, dường như không nhận được sự cảm kích và phản ứng nhiệt liệt của Cố Niệm Chi như dự tính, sắc mặt của Mai Hạ Văn rất mệt mỏi.
Cố Niệm Chi quay đầu nhìn dáng vẻ này của Mai Hạ Văn, có chút không nỡ, cô ấy vịn vào lan can trước mặt nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Hạ Văn, nơi này thật sự rất được, nhưng lần này hình như có chút không thích hợp.”
“Cái gì không thích hợp? Là không có tín hiệu di động sao? Đứt mạng? Không có đường dây điện thoại bàn?” Mai Hạ Văn tháo cặp kính gọng vàng của mình xuống, “Niệm Chi, anh tưởng rằng em có thể chịu khổ hơn những người con gái khác…”
Cố Niệm Chi dở khóc dở cười, cô ấy mồ côi nên có thể chịu khổ hơn những cậu ấm cô chiêu có đầy đủ ba mẹ sao?
Nhưng Hoắc thiếu chưa từng khiến cô ấy thiệt thòi về những nhu cầu đời sống như ăn, mặc, ở, và đi lại!
Có điều Cố Niệm Chi cũng không giận Mai Hạ Văn, Hoắc thiếu là sức mạnh của cô ấy, cô ấy sẽ không nhạy cảm dễ tức giận như thủy tinh vậy.
“Hạ Văn, lời này của anh cũng không phải khen em…” Cố Niệm Chi liếc hắn một cái, ngẩng đầu nhìn sắc trời, “Mưa càng ngày càng lớn, anh nhất định đừng cho mọi người ra ngoài, đóng cửa phòng cho kĩ.”
Translator & Editor: Lục Tịnh An
“Em không nhìn xem bọn anh đang làm cái gì? Nếu như ngay cả em cũng có thể nhìn ra, bọn anh cũng không cần phải ẩn nấp nữa.” Anh Lí tính tình tốt cười một cái, đưa cái túi nhựa đen đó cho cô ấy: “Nơi này rất nguy hiểm, em mặc quần áo chống đạn lên, anh phải ra ngoài dò đường, sau đó em đi với anh, chúng ta rời khỏi đây sớm.”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Cố Niệm Chi nhận lấy quần áo chống đạn, trong lòng vừa chìm xuống, “Ngay cả đồ chống đạn cũng phải mặc lên rồi?”
Anh Lí nhẹ giọng nói: “Em nhớ chiếc xe SUV màu đen đó không? Tối qua đến nơi này? Đi theo sau xe du lịch của bọn em.”
“Hình như có nhìn thấy, sao vậy?”
“Lúc nãy anh mới đi đến trạm tín hiệu điện thoại bên sườn núi để kiểm tra, kết quả phát hiện trạm tín hiệu bên kia bị người ta phá hư, hơn nữa không phải một tiếng rưỡi thì có thể sửa được. Sau đó, lại phát hiện có người xách một hộp súng trường bắn tỉa kiểu Mỹ lên chiếc SUV đó, đi về phía con đường bên kia rồi.” Anh Lí chỉ chỉ về phía Minh Nguyệt Các, có chút chán nản nói: “Bọn em bị theo dõi chặt chẽ rồi. Vậy mà anh lại mới phát hiện ra!”
Sắc mặt vốn dĩ trắng nõn mịn màng của Cố Niệm Chi trong chốc lát mất đi huyết sắc, mỏng manh như đồ sứ, trong đêm mưa đen kịt càng nổi bật hơn, “Bọn họ giám sát tụi em? Rốt cuộc là muốn làm gì? Là nguyên nhân gì? Anh Lí biết không?”
“Mục đích thật sự anh không rõ, nhưng chắc cũng đoán được một chút.” Anh Lí ngừng một lát, nhìn thấy khuôn mặt Cố Niệm Chi có biểu hiện hối lỗi bất an, lập tức đập tan lo ngại của Cố Niệm Chi, cười khổ nói: “Chắc chắn không phải vì em mà đến. Chắc là em chịu tai bay vạ gió. Em đừng sợ, bây giờ anh đi dò đường, chỉ cần có thể tìm được tín hiệu điện thoại, liên lạc được với nơi đóng quân bên kia, đám tạp nham này không phải đối thủ của chúng ta.” Anh Lí thấy Cố Niệm Chị lại bị dọa, vội an ủi cô ấy.
Tình huống hôm nay, thật ra còn nguy hiểm hơn những gì anh Lí nói cho Cố Niệm Chi biết.
Mặc dù hắn cảm thấy mục tiêu của bọn cướp này không phải là Cố Niệm Chi, nhưng nhìn thế trận của bọn cướp này, bọn chúng căn bản dự tính thà giết lầm còn hơn bỏ sót!
Resort này không những mất tín hiệu điện thoại, đứt mạng, mà ngay cả đường dây điện thoại bàn cũng không còn.
Đã trở thành một hòn đảo biệt lập, không có liên hệ với thế giới bên ngoài.
Bọn cướp này còn có người đánh lén, bây giờ chắc chắn đang trốn ở đường ra của resort, chỉ cần có người có ý đồ lén lút chạy trốn, đoán chừng đều sẽ bị súng bắn trộm.
Cho nên hắn không thể tùy tiện dẫn Cố Niệm Chi rời khỏi trước, nhất định phải loại trừ người bắn tỉa trước…
“Anh đi dò đường, nếu đường đi thông suốt, chúng ta lái xe đi.” Anh Lí chỉ vào túi nhựa đen kia, nhẹ giọng nói: “Đây là đồ chống đạn, em quay về mau chóng mặc lên.”
Cố Niệm Chi nắm chặt túi nhựa, lo lắng nói: “Vậy anh Lí thì sao? Anh mặc đồ chống đạn chưa?”
Nếu ở đây thật sự có người bắn tỉa như anh Lí nói, vậy thì đồ chống đạn rất quan trọng đối với anh Lí.
Anh Lí nhìn Cố Niệm Chi một cái, do dự một lát, lấy ra một lá thư từ trong túi áo, đưa cho Cố Niệm Chi, “... Nếu như anh không quay lại, nhờ em đưa lá thư này cho Đại Hùng.”
“Thư gì?” Cố Niệm Chi không nắm được đầu mối, “Không thể gửi qua email sao?”
Bây giờ ngay cả hộp thư điện tử mọi người cũng không dùng được rồi, đều liên lạc qua mạng xã hội, còn có người dùng giấy viết thư sao?
Anh Lí cười khổ lắc lắc đầu, lo lắng Cố Niệm Chi không biết nặng nhẹ, vẫn là cho cô ấy biết: “Đây là di thư của anh. Nếu anh không quay lại được, làm phiền em đưa cho Đại Hùng, anh ấy sẽ chuyển cho người nhà của anh. Nếu anh quay lại thì đưa cho anh.”
“Di thư?” Ý cười trên mặt Cố Niệm Chi đông cứng lại trong chốc lát, tay cô ấy nắm chặt lá thư đó, gần như co giật.
“Đừng sợ, đây là thông lệ của Đội hành động đặc biệt bọn anh. Mọi người trước khi hành động đều sẽ viết di thư, giao cho cấp trên bảo quản. Lần này, anh còn cho rằng đến nghỉ dưỡng… nên chỉ có thể làm phiền em thôi.” Anh Lí nhìn Cố Niệm Chi lại cười khổ, vỗ vỗ vai cô ấy, “Em nhất định phải sống sót, nghĩ mọi cách để sống sót. Bây giờ trước người của bọn anh, em nhất định phải bảo vệ tốt bản thân.”
Nước mắt của Cố Niệm Chi vòng quanh trong hốc mắt, cô ấy đã hiểu, anh Lí chắc chắn đưa đồ chống đạn của mình cho Cố Niệm Chi rồi.
Cố Niệm Chi vội vàng nhét túi nhựa đen trên tay vào tay anh Lí, “Anh Lí, anh mặc đồ chống đạn này đi, em không cần.”
“Nghe lời! Đây là mệnh lệnh!” Anh Lí nghiêm mặt, đẩy túi nhựa trở về, “Em quên Hoắc thiếu đã dạy dỗ em như thế nào sao?”
Nhưng Cố Niệm Chi chỉ sợ một người là Hoắc Thiệu Hằng, lời của người khác cô ấy không thể nói gì nghe nấy.
“Anh Lí, chính là vì Hoắc thiếu, em mới phải trả lại anh đồ chống đạn này. Trừ khi, anh có dư một cái.” Cố Niệm Chi nén nước mắt, lộ ra một nụ cười nhẹ, lại lần nữa nhét túi nhựa đen có đồ chống đạn vào tay anh Lí, “Hơn nữa anh phải đi dò đường, chắc chắn sẽ bị đám người đó theo dõi. Anh mặc đồ chống đạn, cơ hội thành công sẽ nhiều hơn. Phải biết nếu anh thành công thì em mới an toàn.”
Tranh luận với Cố Niệm Chi, anh Lí vẫn không phải là đối thủ.
Hắn có chút gấp gáp mím môi, còn muốn nói gì đó, Cố Niệm Chi đã ngăn hắn lại, “Đừng nói nữa, anh Lí phải đi dò đường thì đi thôi. Mưa lớn như vậy, rất khó để ra ngoài.”
Anh Lí cũng biết sự việc rất cấp bách, hắn không thể lãng phí kéo dài thời gian ở đây, không kiên trì nữa, xách túi nhựa đen dặn dò Cố Niệm Chi cẩn thận, “Em đừng đi đâu hết, cứ ở Thanh Phong Uyển đi, đợi anh trở về. Lỡ như… thì em nhảy xuống hồ Tiểu Kính. Anh biết em bơi lội rất giỏi, hồ Tiểu Kính rộng như vậy, nơi đó là an toàn nhất.”
“Biết rồi, anh Lí cũng phải cẩn thận. Lá thư này, em đợi để đưa tận tay anh.” Cố Niệm Chi nắm bức di thư anh Lí đưa cho cô ấy trong lòng, nhìn theo anh Lí rời khỏi.
Nhìn bóng người anh Lí biến mất trong bóng đêm, Cố Niệm Chi mới xoay người đi về phòng mình.
Vừa quay qua khúc ngoặt, liền nhìn thấy Mai Hạ Văn đang đút hai tay vào túi quần, đứng thẳng tắp trước cửa phòng của Cố Niệm Chi, nhìn chăm chú về phía cô ấy, chắc là đang đợi cô.
Trong lòng Cố Niệm Chi có việc, nghĩ một chút rồi hỏi: “Hạ Văn, bạn học đều ở đây sao?”
“Hai mươi bốn bạn, bây giờ có hai mươi người, còn bốn người chắc là ở Minh Nguyệt Các chưa về.” Mai Hạ Văn nhàn nhạt nói, không cho Cố Niệm Chi chuyển chủ đề: “Người lúc nãy là ai? Hai người quen nhau?”
“Anh ta nhận nhầm người, đồ vật đó cũng không phải của em.” Cố Niệm Chi cũng không giải thích nhiều, “Em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát.”
Mai Hạ Văn cúi đầu, châm thuốc hút một hơi, buồn bực nói: “Niệm Chi, em sao vậy? Nơi đây không vui sao? Anh vì em mới lựa chọn chỗ này.”
Chuyến du lịch tốt nghiệp được chuẩn bị công phu, dường như không nhận được sự cảm kích và phản ứng nhiệt liệt của Cố Niệm Chi như dự tính, sắc mặt của Mai Hạ Văn rất mệt mỏi.
Cố Niệm Chi quay đầu nhìn dáng vẻ này của Mai Hạ Văn, có chút không nỡ, cô ấy vịn vào lan can trước mặt nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Hạ Văn, nơi này thật sự rất được, nhưng lần này hình như có chút không thích hợp.”
“Cái gì không thích hợp? Là không có tín hiệu di động sao? Đứt mạng? Không có đường dây điện thoại bàn?” Mai Hạ Văn tháo cặp kính gọng vàng của mình xuống, “Niệm Chi, anh tưởng rằng em có thể chịu khổ hơn những người con gái khác…”
Cố Niệm Chi dở khóc dở cười, cô ấy mồ côi nên có thể chịu khổ hơn những cậu ấm cô chiêu có đầy đủ ba mẹ sao?
Nhưng Hoắc thiếu chưa từng khiến cô ấy thiệt thòi về những nhu cầu đời sống như ăn, mặc, ở, và đi lại!
Có điều Cố Niệm Chi cũng không giận Mai Hạ Văn, Hoắc thiếu là sức mạnh của cô ấy, cô ấy sẽ không nhạy cảm dễ tức giận như thủy tinh vậy.
“Hạ Văn, lời này của anh cũng không phải khen em…” Cố Niệm Chi liếc hắn một cái, ngẩng đầu nhìn sắc trời, “Mưa càng ngày càng lớn, anh nhất định đừng cho mọi người ra ngoài, đóng cửa phòng cho kĩ.”
Bình luận facebook