Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-66
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 66: Tiếng vang cảnh báo
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Con mèo đó chắc cũng bị đói cả buổi tối, nhìn thấy có đồ ăn, lập tức vùi đầu ăn.
Mai Hạ Văn còn mở một chai nước khoáng cho nó uống.
Chưa đến năm phút, con mèo đó đột nhiên chạy về phía trước, yếu ớt ngã xuống đất, không động đậy ngất đi rồi.
“Chát! Quả nhiên là do những đồ ăn miễn phí này! Nhưng người của khu nghỉ dưỡng tại sao phải làm vậy?!” Tráng sĩ kêu to, “Người của lớp hai ở Minh Nguyệt Các cũng bị ngất đi như vậy!”
May mà bọn họ không ăn những đồ ăn miễn phí này!
Sau lưng Mai Hạ Văn chảy đầy mồ hôi.
Mưa gió bên ngoài càng ngày càng lớn, che phủ cả ngọn núi Độc Phong trong mưa gió bão bùng.
……
Trong phòng máy nhỏ bí mật của nơi đóng quân Đội hành động đặc biệt thành phố C cách đây 80km, một cái máy tính lớn mỗi năm phút lại nhận tín hiệu điện tử từ bên ngoài truyền đến một lần.
Loại tín hiệu này dựa vào trạm tín hiệu điện thoại ở các nơi chuyển đến.
Chỉ cần điện thoại không bị hư, tín hiệu này có thể liên tục truyền đến phòng máy bí mật này ở nơi đóng quân Đội hành động đặc biệt.
Vừa hay là thứ bảy, nhân viên trực bên ngoài phòng máy nhẹ nhõm tự tại hơn bình thường.
Bưng một ly trà ngồi trên ghế máy tính, không quan tâm lắm mà chơi game.
Máy tính của nơi đóng quân không thể lên mạng bên ngoài, mọi người chỉ có thể lướt mạng nội bộ.
Khoảng một tiếng trước, máy tính chuyên nhận tín hiệu điện tử đó đã không cách nào nhận được tín hiệu truyền đến đúng giờ.
Chương trình máy tính tự động vận hành, trung thực chấp hành chương trình mà người viết.
Mỗi năm phút lại nhận tín hiệu một lần.
Vượt quá nửa tiếng mà không nhận được tín hiệu, máy tính trung thực chấp hành chương trình, phát ra tiếng báo động.
Đinh! Đinh! Đinh!
Tiếng kêu vừa dài vừa chói tai vang lên trong phòng máy, đồng thời bắt đầu khởi động, còn có ánh đèn màu đỏ như đèn cảnh sát chớp tắt.
Triệu Lương Trạch đang tắm trong phòng tắm nghe thấy trong phòng vang lên tiếng báo động, bọt nước trên người còn chưa kịp lau, tóm một cái khăn tắm quấn quanh thân dưới, xông ra khỏi phòng tắm.
Nhanh chóng mở máy tính, kiểm tra chương trình mà mình viết riêng cho Cố Niệm Chi, ánh mắt thay đổi trong chốc lát.
Đã nửa tiếng không nhận được tin tức rồi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trên người Cố Niệm Chi có mang theo thiết bị phát sóng mà bọn họ chuẩn bị riêng cho cô ấy, lợi dụng trạm tín hiệu điện thoại trên khắp đế quốc để truyền đến tín hiệu điện tử.
Nếu như qua nửa tiếng mà không có tín hiệu được truyền về, chương trình sẽ tự động phán đoán giai đoạn giới hạn về việc xảy ra chuyện.
Triệu Lương Trạch lập tức gọi cho m Thế Hùng: “Đại Hùng! Đại Hùng! Chuyện gì vậy?! Niệm Chi bên đó xảy ra chuyện gì?! Tiểu Lí đâu? Không phải hắn đi đến núi Độc Phong với Niệm Chi sao?! Tại sao tín hiệu của Niệm Chi và Tiểu Lí đều biến mất rồi?!”
Tiểu Lí là người của nơi đóng quân bọn họ, bình thường làm nhiệm vụ, trên người cũng đem theo máy phát tín hiệu như vậy, tiện cho Đội hành động đặc biệt xác định vị trí của bọn họ, cũng tiện cho việc bọn họ có thể thường xuyên liên lạc với nơi đóng quân.
Một khi mất liên lạc, phần lớn là xảy ra chuyện rồi.
m Thế Hùng mới vừa ăn tối xong, đang ngồi tê liệt trên sofa để tiêu cơm.
Nhận điện thoại của Triệu Lương Trạch, hắn giật mình một cái, “Chuyện gì vậy? Niệm Chi và Tiểu Lí xảy ra chuyện rồi? Tối qua Niệm Chi còn nhắn tin chúc ngủ ngon tôi mà!”
“Tối qua? Tôi nói là mới vừa nãy! Tín hiệu của bọn họ đã biến mất nửa tiếng rồi.” Triệu Lương Trạch nôn nóng nói, “Tôi đi kiểm tra trạm tín hiệu điện thoại một chút.”
m Thế Hùng cũng bò dậy, “Tôi đi phòng làm việc, gọi điện cho trung tâm khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong.”
Triệu Lương Trạch mở tài khoản quyền hạn cao của mình, truy cập vào mạng xây dựng cơ bản của chính phủ thành phố C.
Từ trong mạng này, hắn có thể điều tra tình trạng của năm trăm trạm tín hiệu điện thoại ở lân cận thành phố C.
Triệu Lương Trạch tra trạm tín hiệu điện thoại ở gần núi Độc Phong đầu tiên.
Hắn vừa nhìn liền thấy trạm tín hiệu điện thoại duy nhất gần núi Độc Phong thể hiện dấu “x” màu đỏ lớn, ý nghĩa là trạm tín hiệu ở đây gặp trục trặc, không cách nào hoạt động.
Triệu Lương Trạch hơi hơi nhẹ nhõm, đeo tai nghe lên gọi cho m Thế Hùng: “... Trạm tín hiệu điện thoại gần núi Độc Phong gặp trục trặc. Tôi xem dự báo thời tiết, bên đó mưa to gió lớn, chắc là do nguyên nhân này.”
m Thế Hùng trong phòng làm việc trả lời một tiếng, trong tay không ngừng bấm số, ánh mắt càng ngày càng căng thẳng.
“... Tiểu Trạch, cậu có thể điều tra một chút tình huống ở trung tâm khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong không? Tôi mới phát hiện, đường dây điện thoại bàn ở bên đó cũng không thể sử dụng rồi…”
Triệu Lương Trạch sững sờ.
Trạm tín hiệu điện thoại bị tổn hại, còn có thể nói là do thời tiết.
Nhưng đường dây điện thoại bàn cũng không gọi được, có chút không thích hợp.
Triệu Lương Trạch mở chương trình truyền tin tức thời trên mạng do hắn tự viết ra, phát ra tin tức cho Cố Niệm Chi và Tiểu Lí.
Chương trình này và chương trình truyền tin lập tức thông dụng của thành phố không giống nhau, về chương trình này của Triệu Lương Trạch, có thể phản hồi lại tình trạng mạng của đối phương, tương tự công năng của pin.
Có thể dò xét mạng của đối phương có thông suốt hay không.
Kết quả khiến cho Triệu Lương Trạch càng kinh hãi hơn.
Mạng của trung tâm resort núi Độc Phong bên đó đều bị ngắt mất rồi!
Không có tín hiệu điện thoại di động, không có đường dây điện thoại bàn, bây giờ ngay cả mạng cũng hư rồi.
Thiên tai như thế nào, có thể tạo thành hậu quả thế này?
Triệu Lương Trạch nhíu chặt mày, nói với m Thế Hùng: “Tôi nghĩ anh có thể gọi cho cảnh sát địa phương rồi. Khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong có vấn đề nghiêm trọng!”
“Vấn đề ở mức độ nào?” Tay của m Thế Hùng cũng run lên, vừa tra số điện thoại của Cục cảnh sát gần núi Độc Phong.
“Hoặc là, bên đó xảy ra thiên tai cực kì lớn, hoặc là, bên đó đã xảy ra chuyện tồi tệ*. Cho dù là loại nào, thì chúng ta cũng không muốn nhìn thấy.” Triệu Lương Trạch trầm giọng nói, ngón tay bay bổng gõ trên bàn phím máy tính, gõ ra một chuỗi lệnh, kết nối với kiến trúc bên khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong, nhưng lần nào cũng triệt để thất bại, khiến hắn cảm thấy thiệt hại bên kia là thiệt hại vật lý, không phải vấn đề chương trình đơn giản như vậy.
Trong đêm mưa, phòng trực ban Cục cảnh sát gần núi Độc Phong nhận được điện thoại hỏi thăm của gia đình một sinh viên khoa Luật đại học C.
“Trung tâm khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong ở đây của các anh xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao điện thoại bàn không gọi được? Trạm tín hiệu di động cũng hư mất rồi? Con cái nhà chúng tôi đang đi nghỉ ở khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong, xảy ra chuyện gì các người gánh vác nổi không?”
Người đó nói xong liền cúp điện thoại, cảnh sát trực tìm không ra đầu mối, ngay cả hỏi họ tên cũng không kịp.
Nhìn số điện thoại hiển thị cuộc gọi đến, đó là số của khu vực hành chính rất bình thường của thành phố C.
Nhân viên cảnh sát nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ, lại nghĩ đến trung tâm nghỉ dưỡng núi Độc Phong cách đây không xa, hắn vẫn làm tròn bổn phận mặc áo mưa lên, mang theo đèn pin trực ban lớn, xách theo gậy cảnh sát, còn mang theo một khẩu súng lục nhỏ.
Nhân viên cảnh sát trực đêm đều có thể mang súng, và cũng có đạn phù hợp.
Nhân viên cảnh sát hơn hai mươi tuổi này là người địa phương, vô cùng hiểu rõ núi Độc Phong.
Mặc dù đang mưa lớn, hắn vẫn thuận lợi đến, vào trong đường lớn của khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong.
Chưa đi xa, đột nhiên hắn bị vấp một cái, xém chút nữa đã ngã trên mặt đất.
Hắn vội vàng đứng vững lại, cầm đèn pin cường lực chiếu một lát.
“A——!” Hắn bị dọa đến nỗi gần như muốn ném đèn pin xuống đất.
Thứ làm hắn vấp té hồi nãy, thì ra là một người!
Thật ra trên đầu người đó quấn một cái bao nylon đen, dáng người đang nằm sấp trên đất vô cùng to lớn, bên tay còn có một cây súng bắn tỉa!
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Con mèo đó chắc cũng bị đói cả buổi tối, nhìn thấy có đồ ăn, lập tức vùi đầu ăn.
Mai Hạ Văn còn mở một chai nước khoáng cho nó uống.
Chưa đến năm phút, con mèo đó đột nhiên chạy về phía trước, yếu ớt ngã xuống đất, không động đậy ngất đi rồi.
“Chát! Quả nhiên là do những đồ ăn miễn phí này! Nhưng người của khu nghỉ dưỡng tại sao phải làm vậy?!” Tráng sĩ kêu to, “Người của lớp hai ở Minh Nguyệt Các cũng bị ngất đi như vậy!”
May mà bọn họ không ăn những đồ ăn miễn phí này!
Sau lưng Mai Hạ Văn chảy đầy mồ hôi.
Mưa gió bên ngoài càng ngày càng lớn, che phủ cả ngọn núi Độc Phong trong mưa gió bão bùng.
……
Trong phòng máy nhỏ bí mật của nơi đóng quân Đội hành động đặc biệt thành phố C cách đây 80km, một cái máy tính lớn mỗi năm phút lại nhận tín hiệu điện tử từ bên ngoài truyền đến một lần.
Loại tín hiệu này dựa vào trạm tín hiệu điện thoại ở các nơi chuyển đến.
Chỉ cần điện thoại không bị hư, tín hiệu này có thể liên tục truyền đến phòng máy bí mật này ở nơi đóng quân Đội hành động đặc biệt.
Vừa hay là thứ bảy, nhân viên trực bên ngoài phòng máy nhẹ nhõm tự tại hơn bình thường.
Bưng một ly trà ngồi trên ghế máy tính, không quan tâm lắm mà chơi game.
Máy tính của nơi đóng quân không thể lên mạng bên ngoài, mọi người chỉ có thể lướt mạng nội bộ.
Khoảng một tiếng trước, máy tính chuyên nhận tín hiệu điện tử đó đã không cách nào nhận được tín hiệu truyền đến đúng giờ.
Chương trình máy tính tự động vận hành, trung thực chấp hành chương trình mà người viết.
Mỗi năm phút lại nhận tín hiệu một lần.
Vượt quá nửa tiếng mà không nhận được tín hiệu, máy tính trung thực chấp hành chương trình, phát ra tiếng báo động.
Đinh! Đinh! Đinh!
Tiếng kêu vừa dài vừa chói tai vang lên trong phòng máy, đồng thời bắt đầu khởi động, còn có ánh đèn màu đỏ như đèn cảnh sát chớp tắt.
Triệu Lương Trạch đang tắm trong phòng tắm nghe thấy trong phòng vang lên tiếng báo động, bọt nước trên người còn chưa kịp lau, tóm một cái khăn tắm quấn quanh thân dưới, xông ra khỏi phòng tắm.
Nhanh chóng mở máy tính, kiểm tra chương trình mà mình viết riêng cho Cố Niệm Chi, ánh mắt thay đổi trong chốc lát.
Đã nửa tiếng không nhận được tin tức rồi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trên người Cố Niệm Chi có mang theo thiết bị phát sóng mà bọn họ chuẩn bị riêng cho cô ấy, lợi dụng trạm tín hiệu điện thoại trên khắp đế quốc để truyền đến tín hiệu điện tử.
Nếu như qua nửa tiếng mà không có tín hiệu được truyền về, chương trình sẽ tự động phán đoán giai đoạn giới hạn về việc xảy ra chuyện.
Triệu Lương Trạch lập tức gọi cho m Thế Hùng: “Đại Hùng! Đại Hùng! Chuyện gì vậy?! Niệm Chi bên đó xảy ra chuyện gì?! Tiểu Lí đâu? Không phải hắn đi đến núi Độc Phong với Niệm Chi sao?! Tại sao tín hiệu của Niệm Chi và Tiểu Lí đều biến mất rồi?!”
Tiểu Lí là người của nơi đóng quân bọn họ, bình thường làm nhiệm vụ, trên người cũng đem theo máy phát tín hiệu như vậy, tiện cho Đội hành động đặc biệt xác định vị trí của bọn họ, cũng tiện cho việc bọn họ có thể thường xuyên liên lạc với nơi đóng quân.
Một khi mất liên lạc, phần lớn là xảy ra chuyện rồi.
m Thế Hùng mới vừa ăn tối xong, đang ngồi tê liệt trên sofa để tiêu cơm.
Nhận điện thoại của Triệu Lương Trạch, hắn giật mình một cái, “Chuyện gì vậy? Niệm Chi và Tiểu Lí xảy ra chuyện rồi? Tối qua Niệm Chi còn nhắn tin chúc ngủ ngon tôi mà!”
“Tối qua? Tôi nói là mới vừa nãy! Tín hiệu của bọn họ đã biến mất nửa tiếng rồi.” Triệu Lương Trạch nôn nóng nói, “Tôi đi kiểm tra trạm tín hiệu điện thoại một chút.”
m Thế Hùng cũng bò dậy, “Tôi đi phòng làm việc, gọi điện cho trung tâm khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong.”
Triệu Lương Trạch mở tài khoản quyền hạn cao của mình, truy cập vào mạng xây dựng cơ bản của chính phủ thành phố C.
Từ trong mạng này, hắn có thể điều tra tình trạng của năm trăm trạm tín hiệu điện thoại ở lân cận thành phố C.
Triệu Lương Trạch tra trạm tín hiệu điện thoại ở gần núi Độc Phong đầu tiên.
Hắn vừa nhìn liền thấy trạm tín hiệu điện thoại duy nhất gần núi Độc Phong thể hiện dấu “x” màu đỏ lớn, ý nghĩa là trạm tín hiệu ở đây gặp trục trặc, không cách nào hoạt động.
Triệu Lương Trạch hơi hơi nhẹ nhõm, đeo tai nghe lên gọi cho m Thế Hùng: “... Trạm tín hiệu điện thoại gần núi Độc Phong gặp trục trặc. Tôi xem dự báo thời tiết, bên đó mưa to gió lớn, chắc là do nguyên nhân này.”
m Thế Hùng trong phòng làm việc trả lời một tiếng, trong tay không ngừng bấm số, ánh mắt càng ngày càng căng thẳng.
“... Tiểu Trạch, cậu có thể điều tra một chút tình huống ở trung tâm khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong không? Tôi mới phát hiện, đường dây điện thoại bàn ở bên đó cũng không thể sử dụng rồi…”
Triệu Lương Trạch sững sờ.
Trạm tín hiệu điện thoại bị tổn hại, còn có thể nói là do thời tiết.
Nhưng đường dây điện thoại bàn cũng không gọi được, có chút không thích hợp.
Triệu Lương Trạch mở chương trình truyền tin tức thời trên mạng do hắn tự viết ra, phát ra tin tức cho Cố Niệm Chi và Tiểu Lí.
Chương trình này và chương trình truyền tin lập tức thông dụng của thành phố không giống nhau, về chương trình này của Triệu Lương Trạch, có thể phản hồi lại tình trạng mạng của đối phương, tương tự công năng của pin.
Có thể dò xét mạng của đối phương có thông suốt hay không.
Kết quả khiến cho Triệu Lương Trạch càng kinh hãi hơn.
Mạng của trung tâm resort núi Độc Phong bên đó đều bị ngắt mất rồi!
Không có tín hiệu điện thoại di động, không có đường dây điện thoại bàn, bây giờ ngay cả mạng cũng hư rồi.
Thiên tai như thế nào, có thể tạo thành hậu quả thế này?
Triệu Lương Trạch nhíu chặt mày, nói với m Thế Hùng: “Tôi nghĩ anh có thể gọi cho cảnh sát địa phương rồi. Khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong có vấn đề nghiêm trọng!”
“Vấn đề ở mức độ nào?” Tay của m Thế Hùng cũng run lên, vừa tra số điện thoại của Cục cảnh sát gần núi Độc Phong.
“Hoặc là, bên đó xảy ra thiên tai cực kì lớn, hoặc là, bên đó đã xảy ra chuyện tồi tệ*. Cho dù là loại nào, thì chúng ta cũng không muốn nhìn thấy.” Triệu Lương Trạch trầm giọng nói, ngón tay bay bổng gõ trên bàn phím máy tính, gõ ra một chuỗi lệnh, kết nối với kiến trúc bên khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong, nhưng lần nào cũng triệt để thất bại, khiến hắn cảm thấy thiệt hại bên kia là thiệt hại vật lý, không phải vấn đề chương trình đơn giản như vậy.
Trong đêm mưa, phòng trực ban Cục cảnh sát gần núi Độc Phong nhận được điện thoại hỏi thăm của gia đình một sinh viên khoa Luật đại học C.
“Trung tâm khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong ở đây của các anh xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao điện thoại bàn không gọi được? Trạm tín hiệu di động cũng hư mất rồi? Con cái nhà chúng tôi đang đi nghỉ ở khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong, xảy ra chuyện gì các người gánh vác nổi không?”
Người đó nói xong liền cúp điện thoại, cảnh sát trực tìm không ra đầu mối, ngay cả hỏi họ tên cũng không kịp.
Nhìn số điện thoại hiển thị cuộc gọi đến, đó là số của khu vực hành chính rất bình thường của thành phố C.
Nhân viên cảnh sát nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ, lại nghĩ đến trung tâm nghỉ dưỡng núi Độc Phong cách đây không xa, hắn vẫn làm tròn bổn phận mặc áo mưa lên, mang theo đèn pin trực ban lớn, xách theo gậy cảnh sát, còn mang theo một khẩu súng lục nhỏ.
Nhân viên cảnh sát trực đêm đều có thể mang súng, và cũng có đạn phù hợp.
Nhân viên cảnh sát hơn hai mươi tuổi này là người địa phương, vô cùng hiểu rõ núi Độc Phong.
Mặc dù đang mưa lớn, hắn vẫn thuận lợi đến, vào trong đường lớn của khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong.
Chưa đi xa, đột nhiên hắn bị vấp một cái, xém chút nữa đã ngã trên mặt đất.
Hắn vội vàng đứng vững lại, cầm đèn pin cường lực chiếu một lát.
“A——!” Hắn bị dọa đến nỗi gần như muốn ném đèn pin xuống đất.
Thứ làm hắn vấp té hồi nãy, thì ra là một người!
Thật ra trên đầu người đó quấn một cái bao nylon đen, dáng người đang nằm sấp trên đất vô cùng to lớn, bên tay còn có một cây súng bắn tỉa!
Bình luận facebook