Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-77
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 77: Lựa chọn của Hoắc thiếu (4)
Translator & Editor: Lục Tịnh An
“Tôi và tay bắn súng máy của mọi người chia ra hai bên bọc đánh, đợi bọn tôi vào vị trí, các anh chiếu đèn pha.” Phạm Kiến nói ra cách nghĩ của mình.
Sĩ quan quân đội đồng ý rồi, đưa cho Phạm Kiến đeo tai nghe truyền tin chuyên dụng của quân đội, “Vào vị trí rồi thông báo một tiếng.”
Phạm Kiến mặc một bộ quân trang bộ đội đặc chủng, đầu đội mũ trùm che kín khuôn mặt, trên mũ trùm đầu còn có mũ sắt chống đạn, mang theo súng máy, bò rạp xuống tiến về phía trước Minh Nguyệt Các trong đêm mưa đen kịt.
Hoắc Thiệu Hằng ngồi trong xe Hummer, chờ đợi tình hình chiến đấu bên ngoài.
Không bao lâu sau, trong tai nghe của sĩ quan quân đội truyền đến giọng nói của Phạm Kiến và một tay bắn súng máy khác.
“Vào vị trí.”
Sĩ quan quân đội lập tức ra lệnh bắn pháo sáng.
Bỗng chốc mấy chục quả pháo sáng được bắn lên bầu trời đêm, khiến cho mưa lớn trở nên rực rỡ trong suốt.
Rừng trúc phía trước bọn họ trong nháy mắt lộ ra trước mặt mọi người.
Mọi người đều nhìn thấy rõ ràng hai tên cướp mặc đồ đen một trái một phải đứng ở bên cạnh tảng đá lớn sâu trong rừng trúc.
Tách tách tách!
Phạm Kiến không hề do dự nhắm vào người gần bên trái mình nhất bắn một băng đạn qua.
Kĩ thuật bắn của hắn mạnh hơn tay bắn súng trường kia của nơi đóng quân bản địa nhiều.
Một băng đạn được bắn qua, trực tiếp đánh bay cây súng máy mà tên cướp đó cầm trong tay.
Thêm một băng đạn nữa, tên cướp kia liền bị bắn thành tổ ong, cả người ngả ra sau, té xuống bùn trong rừng trúc.
Rất nhanh, nước mưa trên mặt đất biến thành nước máu, uốn lượn chảy ra từ phía bên trái rừng trúc.
Tay bắn súng máy của quân đội bên phải cũng mau chóng ra tay, một băng đạn bắn vỡ đầu tên cướp còn lại!
Nhưng lúc này, một bóng người khác từ phía sau tên bắn súng máy bên phải lộ ra, một mình hắn lăn lộn, từ rừng trúc lăn đến cạnh tường bao của Minh Nguyệt Các, sau đó vào Minh Nguyệt Các từ một cửa bí mật bên cạnh tường bao.
Phạm Kiến lăn lộn trên đất, từ bên trái lăn qua bên phải, bò đến bên cạnh tay bắn súng máy của quân đội, hỏi: “Sao lại còn một người nữa?! Hắn trốn đến nơi nào rồi?”
Tay bắn súng máy đó không biết làm sao, chỉ vào cổng chính của Minh Nguyệt Các: “Vừa mới đi vào rồi?.”
“Hả? Đã vào rồi?” Phạm Kiến bò lên, vừa muốn khom lưng tiến lên.
Đột nhiên, một chuỗi tiếng vang ‘tách tách tách’ từ Minh Nguyệt Các truyền ra, còn vang dội hơn âm thanh súng máy vừa nãy, hỏa lực cũng mãnh liệt hơn.
Hoắc Thiệu Hằng trong xe Hummer nghe thấy tiếng súng này, buộc phải ngồi thẳng người lên.
Đây đã không phải là súng máy bình thường nữa, đây là súng liên thanh mini M134 của Mỹ!
Triệu Lương Trạch cũng nghe ra sự khác biệt, lo lắng biến sắc, căng thẳng nói: “Ông trời ơi, bọn chúng lấy được súng liên thanh mini từ đâu?!”
Hỏa lực liên tục kia, bắn ra từ cửa sổ phòng chính của Minh Nguyệt Các, giống như từng đóa hoa thiên điểu bay lên trong đêm mưa, đỏ rực diêm dúa, mà còn đòi mạng.
Cửa Minh Nguyệt Các mở rộng bốn bề, nhưng mọi người lại không có cách nào đi vào trong sân.
Bởi vì hỏa lực của súng liên thanh mini đó quá mạnh, bọn họ còn chưa xông vào chắc chắn sẽ bị những băng đạn quật ngã.
“Phải làm sao đây?!” Phó cục trưởng Lưu trên trực thăng lên thẳng gấp đến mức xoay vòng, gào lên với điện thoại vô tuyến: “Tìm bộ đội! Tìm bộ đội! Yêu cầu bọn họ điều động nhiều vũ khí và binh lính hơn! Trước mắt những binh lính này không đủ! Không đủ!”
……
Trong phòng chính của Minh Nguyệt Các, tám tên Đại Khuyên Tử chết chỉ còn lại hai người Dương Đại Vĩ và lão nhị.
Dương Đại Vĩ cầm súng máy dựa vào sau tường, lão nhị nằm sấp trên cửa sổ, trên đó gắn thêm một khẩu súng liên thanh mini M134 của Mỹ.
Dưới chân hắn có một cái rương, trong đó đều là đạn!
Gầm một trận với cửa Minh Nguyệt Các, lão nhị dừng tay lại, xoay người nói với Dương Đại Vĩ: “Lão đại, cứ như vậy cũng không phải là cách. Nếu bọn chúng khăng khăng biện pháp là không đi vào, hoàn toàn có thể vây chết chúng ta!”
“Vây chết chúng ta? Ha hả, bọn chúng không cần những con tin này sao?” Dương Đại Vĩ đá tổng giám đốc khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong đã ngất đi trên đất một cái, “Mày nhìn hắn xem, máu cũng sắp chảy cạn rồi. Nếu một tiếng sau bọn chúng vẫn không đồng ý yêu cầu của chúng ta, chúng ta cứ nổ nơi này đi, sau đó chạy đến hồ Tiểu Kính!”
Lão nhị sáng mắt lên, giơ ngón cái với Dương Đại Vĩ: “Lão đại anh minh!”
Nếu đã có đường lui, lão nhị cũng không nóng vội nữa, càng thong dong đọ sức với cảnh sát và quân đội bên ngoài.
……
Phó cục trưởng Lưu trên trực thăng lên thẳng liều mạng hối thúc sĩ quan quân đội trên mặt đất phái binh lính tấn công, “Anh có phải quân nhân không vậy?! Có phải cần bảo vệ quốc gia không?! Bây giờ thời gian cần các anh hi sinh đến rồi, anh lại có thể làm con rùa rụt đầu sao?!”
Sĩ quan quân đội bị chọc tức rồi, lớn tiếng nói: “Binh lính đế quốc chúng tôi bảo vệ quốc gia, bằng lòng dâng hiến tất cả! Anh…”
Hắn vừa muốn ra lệnh tấn công, đột nhiên, một trận tiếng súng lại vang lên.
Lần này, tiếng súng đó là bắn lên trời, chính là nhắm vào trực thăng lên thẳng vừa bay đến phía trên Minh Nguyệt Các mà bắn!
Chiếc trực thăng này chính là chiếc mà phó cục trưởng Lưu ngồi.
Mặc dù nhân viên lái máy bay đã cấp tốc kéo phanh tay một lần nữa, nhưng vẫn chậm một bước, thân máy bay bị đạn bắn trúng rồi, thủng một lỗ, hắn không thể không hạ cánh khẩn cấp.
May là khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong đặc biệt lớn, có vài bãi đậu xe có thể trực tiếp đáp xuống.
Hơn nữa bây giờ không phải mùa du lịch, xe hơi trong bãi đậu xe rất ít, trực thăng thành công hạ cánh ở đây.
Phạm Kiến thấy tình thế không tốt, vội vàng chạy về, thở hổn hển nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Thủ trưởng, không ổn rồi! Phó cục trưởng Lưu ép quân đội bất chấp hỏa lực của súng liên thanh mini mà cứng rắn xông lên!”
Hoắc Thiệu Hằng hận nhất là cấp trên không coi tính mạng của binh lính là mạng người.
Anh vừa nghe liền tức giận, nhưng lúc này, anh không tiện ra mặt, hơn nữa anh còn muốn xem xem hai người này rốt cuộc sẽ làm như thế nào, vì vậy tạm thời kiềm chế lại, yên lặng quan sát. ……
Phó cục trưởng Lưu xuống máy bay, chân cũng nhũn ra rồi.
Được hai thân tín của mình đỡ ngồi lên xe cảnh sát, đến trước Minh Nguyệt Các.
“Anh là sĩ quan, sao vẫn chưa ra lệnh tấn công?! Anh còn muốn đợi đến khi nào?!” Phó cục trưởng Lưu chỉ vào sĩ quan quân đội không ngớt lời thúc giục, hắn sốt ruột như thiêu đốt, cả người đều không ổn.
Tại khu vực mình quản lý xảy ra vụ án ác tính như vậy, nếu như những con tin đó đều chết hết, con đường thăng tiến của hắn cũng hết rồi.
Làm cấp bậc phó cục trưởng bốn mươi tuổi, hắn không thể khoan nhượng loại sơ sót này xuất hiện trong sự nghiệp của mình.
Nơi này nếu đã có quân đội, nhiều binh lính như vậy xông vào trong, bên bọn cướp chỉ còn lại hai người, cho dù có vũ khí hạng nặng, lấy mạng người lấp vào chắc cũng đủ đi vào chứ...
……
Sĩ quan quân đội nhìn binh lính của mình, trừ tay bắn tỉa của bộ đội đặc chủng ra, phần lớn binh lính khác đều là người mới vừa nhập ngũ năm nay, rất nhiều người mới mười tám tuổi, vừa lúc là độ tuổi phong nhã hào hoa, có người trên mặt còn chưa mất đi nét trẻ con, mới huấn luyện chưa đến nửa năm…
Lúc này để bọn họ bất chấp hỏa lực của súng liên thanh mini mà xông lên, thật ra là đi tìm chết.
Lúc này hắn vô cùng hối hận bản thân mình không mang theo những binh lính lâu năm có kinh nghiệm phong phú đến đây.
Vốn dĩ cho rằng lần này đối phó với đám cướp ở đây không có gì khó khăn, nhân cơ hội cho đám lính mới này cảm nhận thực chiến bằng súng cỡ nhỏ một chút, giúp đỡ nâng cao trình độ nghiệp vụ của bọn họ.
Không ngờ rằng lại gặp phải đám cướp hung hãn khó nhằn như vậy.
Nhưng đã đến lúc này, hắn không thể chùn bước.
Bây giờ mọi người đều trông chờ vào bộ đội, mong đợi binh lính đến cứu những con tin đang bị cưỡng ép kia.
Cho nên, cho dù biết nghênh đón bọn họ là cái chết, sĩ quan này nhất định phải lập tức quyết định.
Translator & Editor: Lục Tịnh An
“Tôi và tay bắn súng máy của mọi người chia ra hai bên bọc đánh, đợi bọn tôi vào vị trí, các anh chiếu đèn pha.” Phạm Kiến nói ra cách nghĩ của mình.
Sĩ quan quân đội đồng ý rồi, đưa cho Phạm Kiến đeo tai nghe truyền tin chuyên dụng của quân đội, “Vào vị trí rồi thông báo một tiếng.”
Phạm Kiến mặc một bộ quân trang bộ đội đặc chủng, đầu đội mũ trùm che kín khuôn mặt, trên mũ trùm đầu còn có mũ sắt chống đạn, mang theo súng máy, bò rạp xuống tiến về phía trước Minh Nguyệt Các trong đêm mưa đen kịt.
Hoắc Thiệu Hằng ngồi trong xe Hummer, chờ đợi tình hình chiến đấu bên ngoài.
Không bao lâu sau, trong tai nghe của sĩ quan quân đội truyền đến giọng nói của Phạm Kiến và một tay bắn súng máy khác.
“Vào vị trí.”
Sĩ quan quân đội lập tức ra lệnh bắn pháo sáng.
Bỗng chốc mấy chục quả pháo sáng được bắn lên bầu trời đêm, khiến cho mưa lớn trở nên rực rỡ trong suốt.
Rừng trúc phía trước bọn họ trong nháy mắt lộ ra trước mặt mọi người.
Mọi người đều nhìn thấy rõ ràng hai tên cướp mặc đồ đen một trái một phải đứng ở bên cạnh tảng đá lớn sâu trong rừng trúc.
Tách tách tách!
Phạm Kiến không hề do dự nhắm vào người gần bên trái mình nhất bắn một băng đạn qua.
Kĩ thuật bắn của hắn mạnh hơn tay bắn súng trường kia của nơi đóng quân bản địa nhiều.
Một băng đạn được bắn qua, trực tiếp đánh bay cây súng máy mà tên cướp đó cầm trong tay.
Thêm một băng đạn nữa, tên cướp kia liền bị bắn thành tổ ong, cả người ngả ra sau, té xuống bùn trong rừng trúc.
Rất nhanh, nước mưa trên mặt đất biến thành nước máu, uốn lượn chảy ra từ phía bên trái rừng trúc.
Tay bắn súng máy của quân đội bên phải cũng mau chóng ra tay, một băng đạn bắn vỡ đầu tên cướp còn lại!
Nhưng lúc này, một bóng người khác từ phía sau tên bắn súng máy bên phải lộ ra, một mình hắn lăn lộn, từ rừng trúc lăn đến cạnh tường bao của Minh Nguyệt Các, sau đó vào Minh Nguyệt Các từ một cửa bí mật bên cạnh tường bao.
Phạm Kiến lăn lộn trên đất, từ bên trái lăn qua bên phải, bò đến bên cạnh tay bắn súng máy của quân đội, hỏi: “Sao lại còn một người nữa?! Hắn trốn đến nơi nào rồi?”
Tay bắn súng máy đó không biết làm sao, chỉ vào cổng chính của Minh Nguyệt Các: “Vừa mới đi vào rồi?.”
“Hả? Đã vào rồi?” Phạm Kiến bò lên, vừa muốn khom lưng tiến lên.
Đột nhiên, một chuỗi tiếng vang ‘tách tách tách’ từ Minh Nguyệt Các truyền ra, còn vang dội hơn âm thanh súng máy vừa nãy, hỏa lực cũng mãnh liệt hơn.
Hoắc Thiệu Hằng trong xe Hummer nghe thấy tiếng súng này, buộc phải ngồi thẳng người lên.
Đây đã không phải là súng máy bình thường nữa, đây là súng liên thanh mini M134 của Mỹ!
Triệu Lương Trạch cũng nghe ra sự khác biệt, lo lắng biến sắc, căng thẳng nói: “Ông trời ơi, bọn chúng lấy được súng liên thanh mini từ đâu?!”
Hỏa lực liên tục kia, bắn ra từ cửa sổ phòng chính của Minh Nguyệt Các, giống như từng đóa hoa thiên điểu bay lên trong đêm mưa, đỏ rực diêm dúa, mà còn đòi mạng.
Cửa Minh Nguyệt Các mở rộng bốn bề, nhưng mọi người lại không có cách nào đi vào trong sân.
Bởi vì hỏa lực của súng liên thanh mini đó quá mạnh, bọn họ còn chưa xông vào chắc chắn sẽ bị những băng đạn quật ngã.
“Phải làm sao đây?!” Phó cục trưởng Lưu trên trực thăng lên thẳng gấp đến mức xoay vòng, gào lên với điện thoại vô tuyến: “Tìm bộ đội! Tìm bộ đội! Yêu cầu bọn họ điều động nhiều vũ khí và binh lính hơn! Trước mắt những binh lính này không đủ! Không đủ!”
……
Trong phòng chính của Minh Nguyệt Các, tám tên Đại Khuyên Tử chết chỉ còn lại hai người Dương Đại Vĩ và lão nhị.
Dương Đại Vĩ cầm súng máy dựa vào sau tường, lão nhị nằm sấp trên cửa sổ, trên đó gắn thêm một khẩu súng liên thanh mini M134 của Mỹ.
Dưới chân hắn có một cái rương, trong đó đều là đạn!
Gầm một trận với cửa Minh Nguyệt Các, lão nhị dừng tay lại, xoay người nói với Dương Đại Vĩ: “Lão đại, cứ như vậy cũng không phải là cách. Nếu bọn chúng khăng khăng biện pháp là không đi vào, hoàn toàn có thể vây chết chúng ta!”
“Vây chết chúng ta? Ha hả, bọn chúng không cần những con tin này sao?” Dương Đại Vĩ đá tổng giám đốc khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong đã ngất đi trên đất một cái, “Mày nhìn hắn xem, máu cũng sắp chảy cạn rồi. Nếu một tiếng sau bọn chúng vẫn không đồng ý yêu cầu của chúng ta, chúng ta cứ nổ nơi này đi, sau đó chạy đến hồ Tiểu Kính!”
Lão nhị sáng mắt lên, giơ ngón cái với Dương Đại Vĩ: “Lão đại anh minh!”
Nếu đã có đường lui, lão nhị cũng không nóng vội nữa, càng thong dong đọ sức với cảnh sát và quân đội bên ngoài.
……
Phó cục trưởng Lưu trên trực thăng lên thẳng liều mạng hối thúc sĩ quan quân đội trên mặt đất phái binh lính tấn công, “Anh có phải quân nhân không vậy?! Có phải cần bảo vệ quốc gia không?! Bây giờ thời gian cần các anh hi sinh đến rồi, anh lại có thể làm con rùa rụt đầu sao?!”
Sĩ quan quân đội bị chọc tức rồi, lớn tiếng nói: “Binh lính đế quốc chúng tôi bảo vệ quốc gia, bằng lòng dâng hiến tất cả! Anh…”
Hắn vừa muốn ra lệnh tấn công, đột nhiên, một trận tiếng súng lại vang lên.
Lần này, tiếng súng đó là bắn lên trời, chính là nhắm vào trực thăng lên thẳng vừa bay đến phía trên Minh Nguyệt Các mà bắn!
Chiếc trực thăng này chính là chiếc mà phó cục trưởng Lưu ngồi.
Mặc dù nhân viên lái máy bay đã cấp tốc kéo phanh tay một lần nữa, nhưng vẫn chậm một bước, thân máy bay bị đạn bắn trúng rồi, thủng một lỗ, hắn không thể không hạ cánh khẩn cấp.
May là khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong đặc biệt lớn, có vài bãi đậu xe có thể trực tiếp đáp xuống.
Hơn nữa bây giờ không phải mùa du lịch, xe hơi trong bãi đậu xe rất ít, trực thăng thành công hạ cánh ở đây.
Phạm Kiến thấy tình thế không tốt, vội vàng chạy về, thở hổn hển nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Thủ trưởng, không ổn rồi! Phó cục trưởng Lưu ép quân đội bất chấp hỏa lực của súng liên thanh mini mà cứng rắn xông lên!”
Hoắc Thiệu Hằng hận nhất là cấp trên không coi tính mạng của binh lính là mạng người.
Anh vừa nghe liền tức giận, nhưng lúc này, anh không tiện ra mặt, hơn nữa anh còn muốn xem xem hai người này rốt cuộc sẽ làm như thế nào, vì vậy tạm thời kiềm chế lại, yên lặng quan sát. ……
Phó cục trưởng Lưu xuống máy bay, chân cũng nhũn ra rồi.
Được hai thân tín của mình đỡ ngồi lên xe cảnh sát, đến trước Minh Nguyệt Các.
“Anh là sĩ quan, sao vẫn chưa ra lệnh tấn công?! Anh còn muốn đợi đến khi nào?!” Phó cục trưởng Lưu chỉ vào sĩ quan quân đội không ngớt lời thúc giục, hắn sốt ruột như thiêu đốt, cả người đều không ổn.
Tại khu vực mình quản lý xảy ra vụ án ác tính như vậy, nếu như những con tin đó đều chết hết, con đường thăng tiến của hắn cũng hết rồi.
Làm cấp bậc phó cục trưởng bốn mươi tuổi, hắn không thể khoan nhượng loại sơ sót này xuất hiện trong sự nghiệp của mình.
Nơi này nếu đã có quân đội, nhiều binh lính như vậy xông vào trong, bên bọn cướp chỉ còn lại hai người, cho dù có vũ khí hạng nặng, lấy mạng người lấp vào chắc cũng đủ đi vào chứ...
……
Sĩ quan quân đội nhìn binh lính của mình, trừ tay bắn tỉa của bộ đội đặc chủng ra, phần lớn binh lính khác đều là người mới vừa nhập ngũ năm nay, rất nhiều người mới mười tám tuổi, vừa lúc là độ tuổi phong nhã hào hoa, có người trên mặt còn chưa mất đi nét trẻ con, mới huấn luyện chưa đến nửa năm…
Lúc này để bọn họ bất chấp hỏa lực của súng liên thanh mini mà xông lên, thật ra là đi tìm chết.
Lúc này hắn vô cùng hối hận bản thân mình không mang theo những binh lính lâu năm có kinh nghiệm phong phú đến đây.
Vốn dĩ cho rằng lần này đối phó với đám cướp ở đây không có gì khó khăn, nhân cơ hội cho đám lính mới này cảm nhận thực chiến bằng súng cỡ nhỏ một chút, giúp đỡ nâng cao trình độ nghiệp vụ của bọn họ.
Không ngờ rằng lại gặp phải đám cướp hung hãn khó nhằn như vậy.
Nhưng đã đến lúc này, hắn không thể chùn bước.
Bây giờ mọi người đều trông chờ vào bộ đội, mong đợi binh lính đến cứu những con tin đang bị cưỡng ép kia.
Cho nên, cho dù biết nghênh đón bọn họ là cái chết, sĩ quan này nhất định phải lập tức quyết định.
Bình luận facebook