Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-76
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 76: Lựa chọn của Hoắc thiếu (3)
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Hoắc Thiệu Hằng nhìn về Triệu Lương Trạch, thần sắc đã bình tĩnh trở lại, giọng nói hùng hồn trầm thấp, mang theo một chút khàn khàn từ tính khó phát hiện: “... Lần này là ai chỉ huy?”
Triệu Lương Trạch chỉ chỉ lên trời đêm, “Trên đó là phó cục trưởng Lưu của tổng cục cảnh sát thành phố, cũng xem như là nhân tài trẻ tuổi, mới bốn mươi đã là cấp bậc phó cục trưởng rồi.”
Phạm Kiến ở bên cạnh cười ‘phù’ một tiếng, “Cũng bốn mươi tuổi rồi còn xem như là nhân tài trẻ tuổi?”
Vậy Hoắc thiếu mới hai mươi tám tuổi đã lên chức thiếu tướng há chẳng phải thiếu niên anh hùng sao?!
Đương nhiên, câu sau hắn chỉ dám lặng lẽ tiêu hóa trong bụng, tuyệt đối không dám nói ra trước mặt Hoắc Thiệu Hằng.
Có điều hắn không nói thì Triệu Lương Trạch cũng hiểu ý hắn là gì.
“Đó là nhà nước cho phép, đế quốc đã từng bầu ra mười thanh niên kiệt xuất, tuổi tác người trúng cử lớn nhất là năm mươi lăm.” Triệu Lương Trạch tìm ra tin tức năm nay cho Phạm Kiến xem, “Này, cậu dám nói phó cục trưởng Lưu người ta bốn mươi tuổi không phải nhân tài trẻ tuổi hả?”
Phạm Kiến sờ sờ mũi, cười ‘hắc hắc’ hai tiếng, lén lút nhìn Hoắc Thiệu Hằng một cái.
Lúc những người bên cạnh pha trò chém gió, trước giờ Hoắc Thiệu Hằng không thèm để ý.
Anh cũng không nhìn Triệu Lương Trạch, ngón tay gõ vào kính xe hai lần, một ngón hướng lên: “Tôi cần một lí lịch hoàn chỉnh.”
“Dạ, thủ trưởng!” Triệu Lương Trạch không hi hi ha ha nữa, cúi thấp đầu lên mạng tìm kiếm “lịch trình rực rỡ” của phó cục trưởng Lưu.
Đội hành động đặc biệt muốn điều tra một người, tuyệt đối có thể tra ra mười đời tổ tiên mà không cần quanh co.
Điều tra như vậy, tất cả những việc từng trải qua trong sáng lẫn trong tối trong cuộc đời bốn mươi năm của phó cục trưởng Lưu đều được phơi bày ra trước mặt Hoắc Thiệu Hằng.
……
Đáng tiếc lời kêu gọi đầu hàng của phó cục trưởng Lưu, chỉ “lay động” được người của mình, hoàn toàn không cách nào kích động được bọn Đại Khuyên Tử.
“Ha! Dùng lời nói lỗi thời này để dao động chúng ta, có ngu ngốc không?!” Lão nhị tính tình hấp tấp ôm súng máy, chỉ lên trời bắn một băng đạn.
Tách tách!
Nhân viên lái trực thăng lên thẳng đang bay lượn vòng quanh trên không trung vội vàng kéo mạnh thắng tay, gần như bị dọa chảy mồ hôi lạnh!
Phó cục trưởng Lưu không kịp đề phòng, cả người ngửa ra phía sau, xém chút nữa là lăn xuống từ trên ghế.
“Sao vậy sao vậy?” Đầu hắn đụng vào thân máy bay, đau như bị u lên một cục.
“Phó cục trưởng Lưu, bọn cướp bắn chúng ta.” Nhân viên lái máy bay kinh hồn không yên, không dám đến gần Minh nguyệt Các nữa.
Trực thăng lên thẳng bay lượn trong trời đêm trong chốc lát ít đi một chiếc, đèn pha trên bầu trời Minh Nguyệt Các cũng tối đi một nửa.
Dương Đại Vĩ trong Minh Nguyệt Các cười ‘khà khà’, lớn tiếng khen lão nhị qua điện thoại vô tuyến: “Làm tốt lắm!”
“Tụi mày nghe đây! Cho bọn tao một chiếc máy bay, hai ngàn vạn tiền mặt, đưa bọn tao xuất cảnh, tao sẽ thả tất cả con tin! Nếu không cho, tao muốn cho bọn chúng chết chung!” Dương Đại Vĩ trong Minh Nguyệt Các lớn tiếng kêu gọi đầu hàng ra bên ngoài, hơn nữa còn bắn ‘pằng pằng’ vài cái, đến nỗi làm cho tổng giám đốc khu nghỉ dưỡng gào khóc thảm thiết, vô cùng thê thảm.
Cảnh sát và quân nhân ở bên ngoài nghe thấy lời bọn cướp nói, tức giận vô cùng, nếu không phải bị giới hạn bởi kỉ luật, bọn họ cũng muốn toàn bộ xông lên rồi.
Phó cục trưởng Lưu trong trực thăng lên thẳng nghe yêu cầu của đám cướp nói qua điện thoại vô tuyến của người phía dưới, nắm tay đấm vào trên ghế, gầm lên giận dữ: “Quá hung hăng càn quấy rồi! Còn dám ra điều kiện với tôi! ——Để tôi nói chuyện với bộ đội nơi đóng quân, tôi muốn bọn họ tiến lên! Không tiếc bất kì giá nào, cũng phải cứu con tin còn sống ra ngoài cho tôi!”
Bộ đội nơi đóng quân nghe thấy lời kêu hàng của bọn cướp, cũng cảm thấy nên cho bọn chúng biết tay một chút.
“Bắn tỉa! Xử lý hai tên cầm súng máy cho tôi!”
Tiểu đội bắn tỉa của bộ đội đặc chủng do hai người hợp thành, một tay súng bắn tỉa, cầm súng, người còn lại quan sát, cầm kính nhắm chuẩn, giúp tay bắn tỉa nhắm chính xác.
Để bắt hai tên cướp hung hãn này, bộ đội cũng liều mạng rồi, trong phút chốc cử ra phân đội có bảy tay bắn tỉa, tổng cộng mười bốn người, bọc đánh từ hai bên, tìm kiếm vị trí của tên cướp có súng máy.
Nhưng hai tên cướp cầm súng máy kia vô cùng xảo quyệt.
Bọn chúng trong tối, tay bắn tỉa của bộ đội nơi đóng quân ngoài sáng.
Cho dù phân đội bắn tỉa của nơi đóng quân tiếp cận từ hướng nào, hai tên bắn súng máy này đều ‘đùng đùng’ bắn một băng đạn qua, ép đến nỗi phân đội bắn tỉa của bộ đội không ngẩng đầu lên được.
Hơn nữa hai người không ngừng thay đổi vị trí trong rừng trúc, đan xen mà chạy, có lúc lại trốn sau tảng đá lớn, hoàn toàn không tìm được cơ hội bắn bọn chúng.
Phó cục trưởng Lưu trong trực thăng lên thẳng theo dõi chiến đấu vô cùng nôn nóng, nhịn không được mà cầm điện thoại vô tuyến lên, hét lên với sĩ quan của nơi đóng quân: “Tại sao không xông lên?! Chỉ có hai tên cướp mà thôi! Lính của anh làm ăn kiểu gì vậy?! Bọn cướp có con tin đó! Đều là sinh viên đại học khoa Luật! Là tinh anh trong tương lai!”
Sĩ quan quân đội âm trầm ngắt điện thoại vô tuyến, ngẩng đầu nhìn rừng trúc cao lớn hai bên con đường mòn nhỏ trước Minh Nguyệt Các.
Nếu như không có mưa lớn, bọn họ đã sớm thiêu rụi rừng trúc này bằng một mồi lửa rồi, xem hai tên bắn súng máy đó trốn ở đâu.
Không muốn để mấy tên cướp tạp nham này làm mất hết mặt mũi của quân đội, sĩ quan bắt đầu ra lệnh.
“Phát pháo sáng lên trời!”
“Súng trường chuẩn bị, hỏa lực càn quét cho tôi, bắn vào rừng trúc!”
“Tay súng bắn tỉa lui xuống, chiến sĩ bình thường lên đầu, cầm súng trường bắn ‘đùng đùng’ vào rừng trúc, hiệu quả lại không rõ ràng.
Vì nơi đóng quân không ngờ rằng lần này bọn cướp vậy mà lại có súng máy, khi bọn họ đến chỉ mang theo một khẩu súng máy, những người khác đều là súng trường bình thường và súng bắn tỉa.
Bây giờ tạm thời cử người quay về báo cáo yêu cầu vũ khí hạng nặng, nhưng chỉ sợ bên này đợi không được.
Sĩ quan quân đội phiền muộn lấy nón xuống, lau mồ hôi đầy trán.
……
Hoắc Thiệu Hằng ngồi trong xe Hummer, ôm cánh tay yên tĩnh thờ ơ với hành động của nơi đóng quân và cảnh sát, trong mắt lướt qua một chút lo âu.
Anh giơ tay gõ vào ghế tài xế ở hàng trước, nói với Phạm Kiến: “Đi tìm Âm Thế Hùng cầm khẩu súng máy đó lại đây, cậu xử lí hai tên cướp có súng máy kia cho tôi.”
“Dạ, thủ trưởng!” Phạm Kiến vui mừng đến phát điên.
Cuối cùng cũng có cơ hội tham gia chiến đấu bằng thực lực rồi!
Hắn là lính cần vụ của Hoắc Thiệu Hằng, nhưng cũng là thủ lĩnh của tám người lính cần vụ của Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng là thiếu tướng, lính cần vụ của anh đều là cấp tá, đừng xem Phạm Kiến chỉ là tài xế, bình thường làm việc vặt cho Hoắc Thiệu Hằng, nhưng nếu đi xuống phía dưới của bộ đội, cũng là “thủ trưởng” trong mắt những binh lính nhỏ kia…
Phạm Kiến kéo cửa xe xông ra, chạy như chạy nước rút 100m đến bờ đối diện hồ Tiểu Kính, tìm được Âm Thế Hùng, nói đơn giản mệnh lệnh của Hoắc Thiệu Hằng.
Âm Thế Hùng không nói hai lời nhét khẩu súng máy M16A vào trong tay hắn, còn có một băng đạn, bao xung quanh eo hắn.
“Làm cho tốt! Để quân đội và cảnh sát xem thực lực của quân khu thứ sáu chúng ta!” Âm Thế Hùng cười vỗ vai Phạm Kiến, không chút nghi ngờ thực lực của Phạm Kiến.
Lính cần vụ của thiếu tướng là làm gì?!
Thật ra nhiệm vụ cơ bản nhất, chính là vệ sĩ theo sát người của thủ trưởng…
Cho nên bản lĩnh của bản thân họ cũng phải đặc biệt cao siêu mới được, chỉ làm áo chống đạn bằng thân người thôi là không được.
Phạm Kiến ôm súng máy, lúc chạy đến phía trước Minh Nguyệt Các, nhìn thấy hai tên cướp cầm súng máy kia đã làm bị thương không ít binh lính bình thường.
Hắn kéo mũ trùm đầu xuống mặt, che khuất khuôn mặt, đi đến nơi sĩ quan quân đội đang chỉ huy chiến đấu kia, trình ra chứng nhận của mình, trầm giọng nói: “Xin cho phép tôi tham gia chiến đấu!”
Sĩ quan quân đội lập tức đồng ý, “Thời gian cấp bách, tôi không khách sáo với anh nữa. Nhân tình này của quân khu thứ sáu, tôi ghi nhớ rồi!”
Hắn nhìn súng máy trong tay của Phạm Kiến, nhận ra là loại mới nhất do Mỹ sản xuất, càng thêm tin tưởng người này nhất định là của quân khu thứ sáu, cũng là Đội hành động đặc biệt trực thuộc quân đội đế quốc trước đây.
Vì thân phận và tính chất của Đội hành động đặc biệt vô cùng đặc thù, phạm vi hoạt động của bọn họ, phần lớn đều ở nước ngoài, rất ít hoạt động trong nước.
Vì vậy trước giờ bọn họ không sử dụng vũ khí trong nước, chỉ dùng vũ khí nước ngoài chỉ có thể mua ở thị trường nước ngoài.
Như thế này nếu lỡ xảy ra chuyện, cũng thuận tiện đổ cho vũ khí chế tạo trong nước…
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Hoắc Thiệu Hằng nhìn về Triệu Lương Trạch, thần sắc đã bình tĩnh trở lại, giọng nói hùng hồn trầm thấp, mang theo một chút khàn khàn từ tính khó phát hiện: “... Lần này là ai chỉ huy?”
Triệu Lương Trạch chỉ chỉ lên trời đêm, “Trên đó là phó cục trưởng Lưu của tổng cục cảnh sát thành phố, cũng xem như là nhân tài trẻ tuổi, mới bốn mươi đã là cấp bậc phó cục trưởng rồi.”
Phạm Kiến ở bên cạnh cười ‘phù’ một tiếng, “Cũng bốn mươi tuổi rồi còn xem như là nhân tài trẻ tuổi?”
Vậy Hoắc thiếu mới hai mươi tám tuổi đã lên chức thiếu tướng há chẳng phải thiếu niên anh hùng sao?!
Đương nhiên, câu sau hắn chỉ dám lặng lẽ tiêu hóa trong bụng, tuyệt đối không dám nói ra trước mặt Hoắc Thiệu Hằng.
Có điều hắn không nói thì Triệu Lương Trạch cũng hiểu ý hắn là gì.
“Đó là nhà nước cho phép, đế quốc đã từng bầu ra mười thanh niên kiệt xuất, tuổi tác người trúng cử lớn nhất là năm mươi lăm.” Triệu Lương Trạch tìm ra tin tức năm nay cho Phạm Kiến xem, “Này, cậu dám nói phó cục trưởng Lưu người ta bốn mươi tuổi không phải nhân tài trẻ tuổi hả?”
Phạm Kiến sờ sờ mũi, cười ‘hắc hắc’ hai tiếng, lén lút nhìn Hoắc Thiệu Hằng một cái.
Lúc những người bên cạnh pha trò chém gió, trước giờ Hoắc Thiệu Hằng không thèm để ý.
Anh cũng không nhìn Triệu Lương Trạch, ngón tay gõ vào kính xe hai lần, một ngón hướng lên: “Tôi cần một lí lịch hoàn chỉnh.”
“Dạ, thủ trưởng!” Triệu Lương Trạch không hi hi ha ha nữa, cúi thấp đầu lên mạng tìm kiếm “lịch trình rực rỡ” của phó cục trưởng Lưu.
Đội hành động đặc biệt muốn điều tra một người, tuyệt đối có thể tra ra mười đời tổ tiên mà không cần quanh co.
Điều tra như vậy, tất cả những việc từng trải qua trong sáng lẫn trong tối trong cuộc đời bốn mươi năm của phó cục trưởng Lưu đều được phơi bày ra trước mặt Hoắc Thiệu Hằng.
……
Đáng tiếc lời kêu gọi đầu hàng của phó cục trưởng Lưu, chỉ “lay động” được người của mình, hoàn toàn không cách nào kích động được bọn Đại Khuyên Tử.
“Ha! Dùng lời nói lỗi thời này để dao động chúng ta, có ngu ngốc không?!” Lão nhị tính tình hấp tấp ôm súng máy, chỉ lên trời bắn một băng đạn.
Tách tách!
Nhân viên lái trực thăng lên thẳng đang bay lượn vòng quanh trên không trung vội vàng kéo mạnh thắng tay, gần như bị dọa chảy mồ hôi lạnh!
Phó cục trưởng Lưu không kịp đề phòng, cả người ngửa ra phía sau, xém chút nữa là lăn xuống từ trên ghế.
“Sao vậy sao vậy?” Đầu hắn đụng vào thân máy bay, đau như bị u lên một cục.
“Phó cục trưởng Lưu, bọn cướp bắn chúng ta.” Nhân viên lái máy bay kinh hồn không yên, không dám đến gần Minh nguyệt Các nữa.
Trực thăng lên thẳng bay lượn trong trời đêm trong chốc lát ít đi một chiếc, đèn pha trên bầu trời Minh Nguyệt Các cũng tối đi một nửa.
Dương Đại Vĩ trong Minh Nguyệt Các cười ‘khà khà’, lớn tiếng khen lão nhị qua điện thoại vô tuyến: “Làm tốt lắm!”
“Tụi mày nghe đây! Cho bọn tao một chiếc máy bay, hai ngàn vạn tiền mặt, đưa bọn tao xuất cảnh, tao sẽ thả tất cả con tin! Nếu không cho, tao muốn cho bọn chúng chết chung!” Dương Đại Vĩ trong Minh Nguyệt Các lớn tiếng kêu gọi đầu hàng ra bên ngoài, hơn nữa còn bắn ‘pằng pằng’ vài cái, đến nỗi làm cho tổng giám đốc khu nghỉ dưỡng gào khóc thảm thiết, vô cùng thê thảm.
Cảnh sát và quân nhân ở bên ngoài nghe thấy lời bọn cướp nói, tức giận vô cùng, nếu không phải bị giới hạn bởi kỉ luật, bọn họ cũng muốn toàn bộ xông lên rồi.
Phó cục trưởng Lưu trong trực thăng lên thẳng nghe yêu cầu của đám cướp nói qua điện thoại vô tuyến của người phía dưới, nắm tay đấm vào trên ghế, gầm lên giận dữ: “Quá hung hăng càn quấy rồi! Còn dám ra điều kiện với tôi! ——Để tôi nói chuyện với bộ đội nơi đóng quân, tôi muốn bọn họ tiến lên! Không tiếc bất kì giá nào, cũng phải cứu con tin còn sống ra ngoài cho tôi!”
Bộ đội nơi đóng quân nghe thấy lời kêu hàng của bọn cướp, cũng cảm thấy nên cho bọn chúng biết tay một chút.
“Bắn tỉa! Xử lý hai tên cầm súng máy cho tôi!”
Tiểu đội bắn tỉa của bộ đội đặc chủng do hai người hợp thành, một tay súng bắn tỉa, cầm súng, người còn lại quan sát, cầm kính nhắm chuẩn, giúp tay bắn tỉa nhắm chính xác.
Để bắt hai tên cướp hung hãn này, bộ đội cũng liều mạng rồi, trong phút chốc cử ra phân đội có bảy tay bắn tỉa, tổng cộng mười bốn người, bọc đánh từ hai bên, tìm kiếm vị trí của tên cướp có súng máy.
Nhưng hai tên cướp cầm súng máy kia vô cùng xảo quyệt.
Bọn chúng trong tối, tay bắn tỉa của bộ đội nơi đóng quân ngoài sáng.
Cho dù phân đội bắn tỉa của nơi đóng quân tiếp cận từ hướng nào, hai tên bắn súng máy này đều ‘đùng đùng’ bắn một băng đạn qua, ép đến nỗi phân đội bắn tỉa của bộ đội không ngẩng đầu lên được.
Hơn nữa hai người không ngừng thay đổi vị trí trong rừng trúc, đan xen mà chạy, có lúc lại trốn sau tảng đá lớn, hoàn toàn không tìm được cơ hội bắn bọn chúng.
Phó cục trưởng Lưu trong trực thăng lên thẳng theo dõi chiến đấu vô cùng nôn nóng, nhịn không được mà cầm điện thoại vô tuyến lên, hét lên với sĩ quan của nơi đóng quân: “Tại sao không xông lên?! Chỉ có hai tên cướp mà thôi! Lính của anh làm ăn kiểu gì vậy?! Bọn cướp có con tin đó! Đều là sinh viên đại học khoa Luật! Là tinh anh trong tương lai!”
Sĩ quan quân đội âm trầm ngắt điện thoại vô tuyến, ngẩng đầu nhìn rừng trúc cao lớn hai bên con đường mòn nhỏ trước Minh Nguyệt Các.
Nếu như không có mưa lớn, bọn họ đã sớm thiêu rụi rừng trúc này bằng một mồi lửa rồi, xem hai tên bắn súng máy đó trốn ở đâu.
Không muốn để mấy tên cướp tạp nham này làm mất hết mặt mũi của quân đội, sĩ quan bắt đầu ra lệnh.
“Phát pháo sáng lên trời!”
“Súng trường chuẩn bị, hỏa lực càn quét cho tôi, bắn vào rừng trúc!”
“Tay súng bắn tỉa lui xuống, chiến sĩ bình thường lên đầu, cầm súng trường bắn ‘đùng đùng’ vào rừng trúc, hiệu quả lại không rõ ràng.
Vì nơi đóng quân không ngờ rằng lần này bọn cướp vậy mà lại có súng máy, khi bọn họ đến chỉ mang theo một khẩu súng máy, những người khác đều là súng trường bình thường và súng bắn tỉa.
Bây giờ tạm thời cử người quay về báo cáo yêu cầu vũ khí hạng nặng, nhưng chỉ sợ bên này đợi không được.
Sĩ quan quân đội phiền muộn lấy nón xuống, lau mồ hôi đầy trán.
……
Hoắc Thiệu Hằng ngồi trong xe Hummer, ôm cánh tay yên tĩnh thờ ơ với hành động của nơi đóng quân và cảnh sát, trong mắt lướt qua một chút lo âu.
Anh giơ tay gõ vào ghế tài xế ở hàng trước, nói với Phạm Kiến: “Đi tìm Âm Thế Hùng cầm khẩu súng máy đó lại đây, cậu xử lí hai tên cướp có súng máy kia cho tôi.”
“Dạ, thủ trưởng!” Phạm Kiến vui mừng đến phát điên.
Cuối cùng cũng có cơ hội tham gia chiến đấu bằng thực lực rồi!
Hắn là lính cần vụ của Hoắc Thiệu Hằng, nhưng cũng là thủ lĩnh của tám người lính cần vụ của Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng là thiếu tướng, lính cần vụ của anh đều là cấp tá, đừng xem Phạm Kiến chỉ là tài xế, bình thường làm việc vặt cho Hoắc Thiệu Hằng, nhưng nếu đi xuống phía dưới của bộ đội, cũng là “thủ trưởng” trong mắt những binh lính nhỏ kia…
Phạm Kiến kéo cửa xe xông ra, chạy như chạy nước rút 100m đến bờ đối diện hồ Tiểu Kính, tìm được Âm Thế Hùng, nói đơn giản mệnh lệnh của Hoắc Thiệu Hằng.
Âm Thế Hùng không nói hai lời nhét khẩu súng máy M16A vào trong tay hắn, còn có một băng đạn, bao xung quanh eo hắn.
“Làm cho tốt! Để quân đội và cảnh sát xem thực lực của quân khu thứ sáu chúng ta!” Âm Thế Hùng cười vỗ vai Phạm Kiến, không chút nghi ngờ thực lực của Phạm Kiến.
Lính cần vụ của thiếu tướng là làm gì?!
Thật ra nhiệm vụ cơ bản nhất, chính là vệ sĩ theo sát người của thủ trưởng…
Cho nên bản lĩnh của bản thân họ cũng phải đặc biệt cao siêu mới được, chỉ làm áo chống đạn bằng thân người thôi là không được.
Phạm Kiến ôm súng máy, lúc chạy đến phía trước Minh Nguyệt Các, nhìn thấy hai tên cướp cầm súng máy kia đã làm bị thương không ít binh lính bình thường.
Hắn kéo mũ trùm đầu xuống mặt, che khuất khuôn mặt, đi đến nơi sĩ quan quân đội đang chỉ huy chiến đấu kia, trình ra chứng nhận của mình, trầm giọng nói: “Xin cho phép tôi tham gia chiến đấu!”
Sĩ quan quân đội lập tức đồng ý, “Thời gian cấp bách, tôi không khách sáo với anh nữa. Nhân tình này của quân khu thứ sáu, tôi ghi nhớ rồi!”
Hắn nhìn súng máy trong tay của Phạm Kiến, nhận ra là loại mới nhất do Mỹ sản xuất, càng thêm tin tưởng người này nhất định là của quân khu thứ sáu, cũng là Đội hành động đặc biệt trực thuộc quân đội đế quốc trước đây.
Vì thân phận và tính chất của Đội hành động đặc biệt vô cùng đặc thù, phạm vi hoạt động của bọn họ, phần lớn đều ở nước ngoài, rất ít hoạt động trong nước.
Vì vậy trước giờ bọn họ không sử dụng vũ khí trong nước, chỉ dùng vũ khí nước ngoài chỉ có thể mua ở thị trường nước ngoài.
Như thế này nếu lỡ xảy ra chuyện, cũng thuận tiện đổ cho vũ khí chế tạo trong nước…
Bình luận facebook