Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-80
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 80: Lựa chọn của Hoắc thiếu (7)
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Tối nay đám cướp này đã cho bọn hắn rất nhiều thứ ngoài ý muốn.
Nhất thời m Thế Hùng không rời khỏi, tò mò đứng bên cạnh nghe Quan Huy thương lượng với người của mình xem tiếp theo phải làm thế nào.
“Không thể tấn công, nghe nói bên trong vẫn còn thuốc nổ, muốn đi vào, phải gỡ mìn trước, nhưng chúng ta không có nhiều thời gian như vậy.”
“Đúng, hơn nữa dù không gỡ mìn, cưỡng ép làm nổ, cũng không biết rốt cuộc bọn chúng chôn bao nhiêu thuốc nổ, xem hỏa lực của bọn chúng, nói không chừng có thể nổ sập cả căn villa này, con tin bên trong cũng chết như vậy.”
“Vậy phải làm sao? Lẽ nào thật sự cho hắn tiền và máy bay, thả hắn đi?!”
Binh lính không đồng ý, cảnh sát cũng không đồng ý.
Biết bao nhiêu anh em của bọn họ bị thương, thậm chí còn có cảnh sát và binh lính chết đi, chẳng lẽ cứ tính như vậy sao?!
“Nhưng chúng ta không còn cách nào khác.” Quan Huy trải một tấm bản đồ ra phía trước, chính là bản vẽ xây dựng của Minh Nguyệt Các.
“Các cậu nhìn xem, ba mặt của Minh Nguyệt Các này đều là hồ Tiểu Kính, chỉ có một con đường mòn phía trước chúng ta đối diện với cửa chính. Con đường tấn công chính diện của chúng ta đều bị chắn kín rồi.”
“Hay là từ dưới nước đi vào?” Có người đề nghị, chỉ vào bản đồ nói: “Binh lính hoặc cảnh sát có kĩ thuật bơi tốt bơi từ bờ bên kia qua, có thể lên từ cửa sau Minh Nguyệt Các.”
“Ý kiến không tồi, nhưng bây giờ chỉ còn lại hai mươi phút, đợi bơi qua cũng gần đến giờ, đi vào cùng chôn theo sao? Ngồi ca-nô cũng có thể, nhưng vừa khởi động, tên cướp liền biết chúng ta muốn làm gì, lập tức giết chết con tin thì làm sao?”
m Thế Hùng ở bên cạnh nghe một lát, hiểu được khó khăn của quân đội và cảnh sát.
Bọn họ không phải không có cách nào bắt tên cướp, bọn họ chỉ là ném chuột sợ vỡ bình, lo lắng sẽ bức bách tên cướp, hơn hai mươi con tin trong tay hắn cũng hoàn toàn xong rồi.
m Thế Hùng lắc đầu, trở về trong xe Hummer, nói với Hoắc Thiệu Hằng tình huống bên này.
Hoắc Thiệu Hằng cũng cảm thấy có chút nan giải.
Giết chết tên cướp này không khó, cái khó là làm thế nào không để tên cướp trước khi chết có cơ hội kéo theo con tin làm đệm lưng.
“Tiểu Trạch, đưa bản vẽ xây dựng cho tôi xem lại.”
Triệu Lương Trạch mở laptop, mở bản vẽ xây dựng đó ra.
Hoắc Thiệu Hằng nhíu mày nhìn một lát, “Tên cướp ở vị trí nào trong phòng này?”
m Thế Hùng chỉ vào vị trí sau bức tường phòng chính của Minh Nguyệt Các: “Nơi này.”
Dương Đại Vĩ vô cùng xảo quyệt.
Hắn lo rằng trốn ở nơi gần phía trước quá sẽ bị quân nhân bắn một phát vỡ đầu, cho nên hắn cách ra xa, lui lại sau bức tường.
Đằng sau bức tường phía sau của Minh Nguyệt Các chính là hồ Tiểu Kính rộng lớn, mặt hồ có đường kính khoảng 2km, không sợ bị người ta bắn lén.
Chỉ cần không có ai từ hồ Tiểu Kính bơi qua, thì hắn sẽ an toàn.
Hơn nữa cho dù có người xuống nước, trong vòng mười lăm phút cũng tuyệt đối không thể bơi đến.
Lái ca-nô gì đó cũng bị loại trừ, từ trên trời làm thủng nóc nhà mà vào cũng không được.
Vì tính tình của tên cướp tàn nhẫn quyết đoán, hơn nữa hỏa lực đầy đủ, đến lúc đó ‘cá chết lưới rách’, bọn họ sẽ ‘kiếm củi ba năm thiêu một giờ’ mất.
Lẽ nào thật sự bó tay?
m Thế Hùng và Triệu Lương Trạch đưa mắt nhìn nhau, chỉ vui mừng vì Cố Niệm Chi không làm con tin trong căn phòng đó.
Nếu không dù lên trời xuống biển bọn họ cũng phải liều mạng với tên cướp đó…
“Niệm Chi không hổ cùng chúng ta lớn lên, cũng học được không ít thứ.” m Thế Hùng nói rất đắc ý, dường như Cố Niệm Chi là con gái hắn vậy.
Triệu Lương Trạch cười, hỏi Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, có cần đón Niệm Chi đến đây không, ngài chở em ấy rời khỏi đây trước?”
Hoắc Thiệu Hằng đầu cũng không ngẩng lên mà từ chối: “Việc ở đây còn chưa giải quyết xong, sao tôi có thể đi.”
Triệu Lương Trạch im lặng một chút, nhỏ giọng nói: “... Nhưng chuyện trong nước, chúng ta mà quản là vượt quyền rồi.”
Trước kia còn có thể nói là vì an nguy của Cố Niệm Chi, nên nhúng tay vào, người của quân bộ sẽ không truy cứu trách nhiệm.
Bây giờ Cố Niệm Chi đã an toàn rồi, nếu vẫn nhúng tay vào, bị những nghị viên đó bắt thóp, dù Hoắc Thiệu Hằng quyền cao chức trọng cũng sẽ rất phiền phức.
m Thế Hùng cũng nghĩ đến điều này, nhưng lại nghĩ đến tình cảnh bi thảm lúc nãy của những người bộ đội và cảnh sát kia, hắn lại không nỡ, không nói được những lời như ‘khoanh tay đứng nhìn’.
Lúc này Hoắc Thiệu Hằng ngồi thẳng dậy, nhàn nhạt nói: “Chuyện này, không thể chỉ là chuyện trong nước, chúng ta chắc chắn phải quản.”
“Không thể chỉ là chuyện trong nước? Ý ngài là… những súng ống đạn dược hỏa lực mạnh của nước ngoài đó?” Triệu Lương Trạch bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Đúng vậy! Những thứ này là do buôn lậu mà vào! Có liên quan đến phần tử thù địch ở nước ngoài!”
Như thế này, quân khu thứ sáu bọn họ có lí do để công khai nhúng tay rồi.
Hoắc Thiệu Hằng bình thường một câu sẽ không nói lần thứ hai, anh chỉ vị trí của Cố Niệm Chi ở bên bờ đối diện hồ Tiểu Kính, “Tìm điểm bắn ở đây, dùng súng bắn tỉa hạng nặng, ngăn cách bởi bờ hồ và tường vẫn có thể lấy mạng hắn như thường.”
“Súng bắn tỉa hạng nặng?!” Trong chốc lát m Thế Hùng như có lửa đốt, “Hoắc thiếu! Để tôi đi!”
Súng bắn tỉa hạng nặng còn gọi là súng bắn tỉa công phá, có thể cách tường bắn nổ mục tiêu.
Tầm bắn tốt nhất có thể lên đến 2-3km.
Trước mắt kỉ lúc thế giới về tay bắn súng tỉa hạng nặng thuộc về một người Úc, ngắm bắn từ khoảng cách 2.8km, một phát bắn vỡ đầu của tên cướp có mang súng.
“Từ bờ đối diện hồ Tiểu Kính đến bức tường sau của Minh Nguyệt Các chỉ có 2km, chỉ cần hắn vẫn luôn dựa vào bức tường đó thì không vấn đề gì.” Hoắc Thiệu Hằng đội mũ che mặt lên, “Đi tìm bộ đội, hỏi bọn họ có đem theo súng bắn tỉa hạng nặng không, tôi đến bờ đối diện hồ Tiểu Kính, Tiểu Trạch làm người quan sát cho tôi. Đại Hùng ở cửa trước, vẫn để Quan Huy làm người quan sát cho cậu. Như vậy cho dù tên cướp đó dựa vào phía nào, chỉ cần một phát súng là vỡ đầu.”
Đây là phải cách tường bắn vỡ đầu, không phải khó bình thường.
m Thế Hùng bên kia còn dễ hơn một chút, dù gì khoảng cách từ cửa trước đến phòng chính gần.
Hoắc Thiệu Hằng mới thật sự là khó, không chỉ cách rất xa, mặt hồ 2km, mà thời tiết còn không tốt, tầm nhìn quá thấp, mưa gió bão bùng, cũng sẽ ảnh hưởng đường bay của đạn, trực tiếp quyết định phát súng có hiệu quả không.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Hoắc Thiệu Hằng, m Thế Hùng lựa chọn tin tưởng anh.
“Dạ, thủ trưởng!” m Thế Hùng và Triệu Lương Trạch cùng đáp lại.
Hai người chia ra hành động, đi tìm Quan Huy đòi súng bắn tỉa hạng nặng.
Quan Huy nghe xong lời của m Thế Hùng, vui mừng quá đỗi, vội nói: “Súng bắn tỉa hạng nặng vừa mới được chuyển đến, chỉ lo lắng bắn không chuẩn, làm bị thương con tin trong phòng thì không ổn.”
Uy lực đạn của súng bắn tỉa hạng nặng vô cùng mạnh mẽ, vốn dĩ ngay cả xe bọc thép cũng có thể bắn vỡ, đây cũng là nguyên nhân súng bắn tỉa hạng nặng còn gọi là súng bắn tỉa công phá.
Bắn đến trên người, có thể trực tiếp chia năm xẻ bảy thân người, tuyệt đối là một phát đoạt mạng.
Nhưng nếu như bắn không chuẩn, bắn trúng con tin, cũng là một phát đoạt mạng…
“Không sao, giao cho bọn tôi, xảy ra vấn đề không cần cậu chịu trách nhiệm.” m Thế Hùng chọn hai cây súng bắn tỉa cực nặng không gì sánh được, một khẩu chính mình dùng, một khẩu đưa cho Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng không bộc lộ thân phận, chỉ dùng thân phận tay bắn tỉa của quân khu thứ sáu xuất hiện trước mặt mọi người.
Quan Huy vừa nghe đã tức giận: “Anh nói gì vậy? Tôi là người sợ chịu trách nhiệm sao?! Mặc kệ thế nào, xảy ra chuyện, có tôi gánh vác!”
m Thế Hùng bị hắn chọc cười rồi, vỗ vai hắn: “Được, anh em, người bạn này tôi nhất định kết giao rồi!”
“...Ơ, tôi cho rằng chúng ta đã là bạn bè rồi…” Quan Huy có chút bối rối, chẳng lẽ bây giờ mới tính là bạn bè?
m Thế Hùng cười khà khà, không tiếp tục nói nữa, ném một khẩu súng bắn tỉa hạng nặng lên xe quân dụng Hummer, nhìn bọn họ lái xe qua bên bờ đối diện hồ Tiểu Kính rồi.
……
Cố Niệm Chi bị tiếng súng và tiếng nổ mãnh liệt bên bờ đối diện làm cho lòng dạ rối bời, cô ấy ngồi dậy từ trên băng ghế đá, ngơ ngác một hồi, đi đến cửa lều cỏ, muốn nhìn xem tình hình bên đó thế nào rồi.
Một người đàn ông có dáng vẻ như sĩ quan ngăn cô ấy lại: “Bạn học này, chúng tôi sắp có nhiệm vụ, nơi này cần yên tĩnh, mong các bạn hợp tác, đừng ra ngoài.”
“Nhiệm vụ gì?” Mai Hạ Văn căng thẳng đứng bên cạnh Cố Niệm Chi, “Bọn cướp bây giờ thế nào rồi? Bắt được chưa?”
“Bên đó cử một tay bắn tỉa qua đây, đợi lát nữa cần tìm điểm bắn ở nơi này, mọi người lùi ra sau.”
Trong lúc nói chuyện, một chiếc xe Hummer đã chạy đến rất nhanh.
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Tối nay đám cướp này đã cho bọn hắn rất nhiều thứ ngoài ý muốn.
Nhất thời m Thế Hùng không rời khỏi, tò mò đứng bên cạnh nghe Quan Huy thương lượng với người của mình xem tiếp theo phải làm thế nào.
“Không thể tấn công, nghe nói bên trong vẫn còn thuốc nổ, muốn đi vào, phải gỡ mìn trước, nhưng chúng ta không có nhiều thời gian như vậy.”
“Đúng, hơn nữa dù không gỡ mìn, cưỡng ép làm nổ, cũng không biết rốt cuộc bọn chúng chôn bao nhiêu thuốc nổ, xem hỏa lực của bọn chúng, nói không chừng có thể nổ sập cả căn villa này, con tin bên trong cũng chết như vậy.”
“Vậy phải làm sao? Lẽ nào thật sự cho hắn tiền và máy bay, thả hắn đi?!”
Binh lính không đồng ý, cảnh sát cũng không đồng ý.
Biết bao nhiêu anh em của bọn họ bị thương, thậm chí còn có cảnh sát và binh lính chết đi, chẳng lẽ cứ tính như vậy sao?!
“Nhưng chúng ta không còn cách nào khác.” Quan Huy trải một tấm bản đồ ra phía trước, chính là bản vẽ xây dựng của Minh Nguyệt Các.
“Các cậu nhìn xem, ba mặt của Minh Nguyệt Các này đều là hồ Tiểu Kính, chỉ có một con đường mòn phía trước chúng ta đối diện với cửa chính. Con đường tấn công chính diện của chúng ta đều bị chắn kín rồi.”
“Hay là từ dưới nước đi vào?” Có người đề nghị, chỉ vào bản đồ nói: “Binh lính hoặc cảnh sát có kĩ thuật bơi tốt bơi từ bờ bên kia qua, có thể lên từ cửa sau Minh Nguyệt Các.”
“Ý kiến không tồi, nhưng bây giờ chỉ còn lại hai mươi phút, đợi bơi qua cũng gần đến giờ, đi vào cùng chôn theo sao? Ngồi ca-nô cũng có thể, nhưng vừa khởi động, tên cướp liền biết chúng ta muốn làm gì, lập tức giết chết con tin thì làm sao?”
m Thế Hùng ở bên cạnh nghe một lát, hiểu được khó khăn của quân đội và cảnh sát.
Bọn họ không phải không có cách nào bắt tên cướp, bọn họ chỉ là ném chuột sợ vỡ bình, lo lắng sẽ bức bách tên cướp, hơn hai mươi con tin trong tay hắn cũng hoàn toàn xong rồi.
m Thế Hùng lắc đầu, trở về trong xe Hummer, nói với Hoắc Thiệu Hằng tình huống bên này.
Hoắc Thiệu Hằng cũng cảm thấy có chút nan giải.
Giết chết tên cướp này không khó, cái khó là làm thế nào không để tên cướp trước khi chết có cơ hội kéo theo con tin làm đệm lưng.
“Tiểu Trạch, đưa bản vẽ xây dựng cho tôi xem lại.”
Triệu Lương Trạch mở laptop, mở bản vẽ xây dựng đó ra.
Hoắc Thiệu Hằng nhíu mày nhìn một lát, “Tên cướp ở vị trí nào trong phòng này?”
m Thế Hùng chỉ vào vị trí sau bức tường phòng chính của Minh Nguyệt Các: “Nơi này.”
Dương Đại Vĩ vô cùng xảo quyệt.
Hắn lo rằng trốn ở nơi gần phía trước quá sẽ bị quân nhân bắn một phát vỡ đầu, cho nên hắn cách ra xa, lui lại sau bức tường.
Đằng sau bức tường phía sau của Minh Nguyệt Các chính là hồ Tiểu Kính rộng lớn, mặt hồ có đường kính khoảng 2km, không sợ bị người ta bắn lén.
Chỉ cần không có ai từ hồ Tiểu Kính bơi qua, thì hắn sẽ an toàn.
Hơn nữa cho dù có người xuống nước, trong vòng mười lăm phút cũng tuyệt đối không thể bơi đến.
Lái ca-nô gì đó cũng bị loại trừ, từ trên trời làm thủng nóc nhà mà vào cũng không được.
Vì tính tình của tên cướp tàn nhẫn quyết đoán, hơn nữa hỏa lực đầy đủ, đến lúc đó ‘cá chết lưới rách’, bọn họ sẽ ‘kiếm củi ba năm thiêu một giờ’ mất.
Lẽ nào thật sự bó tay?
m Thế Hùng và Triệu Lương Trạch đưa mắt nhìn nhau, chỉ vui mừng vì Cố Niệm Chi không làm con tin trong căn phòng đó.
Nếu không dù lên trời xuống biển bọn họ cũng phải liều mạng với tên cướp đó…
“Niệm Chi không hổ cùng chúng ta lớn lên, cũng học được không ít thứ.” m Thế Hùng nói rất đắc ý, dường như Cố Niệm Chi là con gái hắn vậy.
Triệu Lương Trạch cười, hỏi Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, có cần đón Niệm Chi đến đây không, ngài chở em ấy rời khỏi đây trước?”
Hoắc Thiệu Hằng đầu cũng không ngẩng lên mà từ chối: “Việc ở đây còn chưa giải quyết xong, sao tôi có thể đi.”
Triệu Lương Trạch im lặng một chút, nhỏ giọng nói: “... Nhưng chuyện trong nước, chúng ta mà quản là vượt quyền rồi.”
Trước kia còn có thể nói là vì an nguy của Cố Niệm Chi, nên nhúng tay vào, người của quân bộ sẽ không truy cứu trách nhiệm.
Bây giờ Cố Niệm Chi đã an toàn rồi, nếu vẫn nhúng tay vào, bị những nghị viên đó bắt thóp, dù Hoắc Thiệu Hằng quyền cao chức trọng cũng sẽ rất phiền phức.
m Thế Hùng cũng nghĩ đến điều này, nhưng lại nghĩ đến tình cảnh bi thảm lúc nãy của những người bộ đội và cảnh sát kia, hắn lại không nỡ, không nói được những lời như ‘khoanh tay đứng nhìn’.
Lúc này Hoắc Thiệu Hằng ngồi thẳng dậy, nhàn nhạt nói: “Chuyện này, không thể chỉ là chuyện trong nước, chúng ta chắc chắn phải quản.”
“Không thể chỉ là chuyện trong nước? Ý ngài là… những súng ống đạn dược hỏa lực mạnh của nước ngoài đó?” Triệu Lương Trạch bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Đúng vậy! Những thứ này là do buôn lậu mà vào! Có liên quan đến phần tử thù địch ở nước ngoài!”
Như thế này, quân khu thứ sáu bọn họ có lí do để công khai nhúng tay rồi.
Hoắc Thiệu Hằng bình thường một câu sẽ không nói lần thứ hai, anh chỉ vị trí của Cố Niệm Chi ở bên bờ đối diện hồ Tiểu Kính, “Tìm điểm bắn ở đây, dùng súng bắn tỉa hạng nặng, ngăn cách bởi bờ hồ và tường vẫn có thể lấy mạng hắn như thường.”
“Súng bắn tỉa hạng nặng?!” Trong chốc lát m Thế Hùng như có lửa đốt, “Hoắc thiếu! Để tôi đi!”
Súng bắn tỉa hạng nặng còn gọi là súng bắn tỉa công phá, có thể cách tường bắn nổ mục tiêu.
Tầm bắn tốt nhất có thể lên đến 2-3km.
Trước mắt kỉ lúc thế giới về tay bắn súng tỉa hạng nặng thuộc về một người Úc, ngắm bắn từ khoảng cách 2.8km, một phát bắn vỡ đầu của tên cướp có mang súng.
“Từ bờ đối diện hồ Tiểu Kính đến bức tường sau của Minh Nguyệt Các chỉ có 2km, chỉ cần hắn vẫn luôn dựa vào bức tường đó thì không vấn đề gì.” Hoắc Thiệu Hằng đội mũ che mặt lên, “Đi tìm bộ đội, hỏi bọn họ có đem theo súng bắn tỉa hạng nặng không, tôi đến bờ đối diện hồ Tiểu Kính, Tiểu Trạch làm người quan sát cho tôi. Đại Hùng ở cửa trước, vẫn để Quan Huy làm người quan sát cho cậu. Như vậy cho dù tên cướp đó dựa vào phía nào, chỉ cần một phát súng là vỡ đầu.”
Đây là phải cách tường bắn vỡ đầu, không phải khó bình thường.
m Thế Hùng bên kia còn dễ hơn một chút, dù gì khoảng cách từ cửa trước đến phòng chính gần.
Hoắc Thiệu Hằng mới thật sự là khó, không chỉ cách rất xa, mặt hồ 2km, mà thời tiết còn không tốt, tầm nhìn quá thấp, mưa gió bão bùng, cũng sẽ ảnh hưởng đường bay của đạn, trực tiếp quyết định phát súng có hiệu quả không.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Hoắc Thiệu Hằng, m Thế Hùng lựa chọn tin tưởng anh.
“Dạ, thủ trưởng!” m Thế Hùng và Triệu Lương Trạch cùng đáp lại.
Hai người chia ra hành động, đi tìm Quan Huy đòi súng bắn tỉa hạng nặng.
Quan Huy nghe xong lời của m Thế Hùng, vui mừng quá đỗi, vội nói: “Súng bắn tỉa hạng nặng vừa mới được chuyển đến, chỉ lo lắng bắn không chuẩn, làm bị thương con tin trong phòng thì không ổn.”
Uy lực đạn của súng bắn tỉa hạng nặng vô cùng mạnh mẽ, vốn dĩ ngay cả xe bọc thép cũng có thể bắn vỡ, đây cũng là nguyên nhân súng bắn tỉa hạng nặng còn gọi là súng bắn tỉa công phá.
Bắn đến trên người, có thể trực tiếp chia năm xẻ bảy thân người, tuyệt đối là một phát đoạt mạng.
Nhưng nếu như bắn không chuẩn, bắn trúng con tin, cũng là một phát đoạt mạng…
“Không sao, giao cho bọn tôi, xảy ra vấn đề không cần cậu chịu trách nhiệm.” m Thế Hùng chọn hai cây súng bắn tỉa cực nặng không gì sánh được, một khẩu chính mình dùng, một khẩu đưa cho Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng không bộc lộ thân phận, chỉ dùng thân phận tay bắn tỉa của quân khu thứ sáu xuất hiện trước mặt mọi người.
Quan Huy vừa nghe đã tức giận: “Anh nói gì vậy? Tôi là người sợ chịu trách nhiệm sao?! Mặc kệ thế nào, xảy ra chuyện, có tôi gánh vác!”
m Thế Hùng bị hắn chọc cười rồi, vỗ vai hắn: “Được, anh em, người bạn này tôi nhất định kết giao rồi!”
“...Ơ, tôi cho rằng chúng ta đã là bạn bè rồi…” Quan Huy có chút bối rối, chẳng lẽ bây giờ mới tính là bạn bè?
m Thế Hùng cười khà khà, không tiếp tục nói nữa, ném một khẩu súng bắn tỉa hạng nặng lên xe quân dụng Hummer, nhìn bọn họ lái xe qua bên bờ đối diện hồ Tiểu Kính rồi.
……
Cố Niệm Chi bị tiếng súng và tiếng nổ mãnh liệt bên bờ đối diện làm cho lòng dạ rối bời, cô ấy ngồi dậy từ trên băng ghế đá, ngơ ngác một hồi, đi đến cửa lều cỏ, muốn nhìn xem tình hình bên đó thế nào rồi.
Một người đàn ông có dáng vẻ như sĩ quan ngăn cô ấy lại: “Bạn học này, chúng tôi sắp có nhiệm vụ, nơi này cần yên tĩnh, mong các bạn hợp tác, đừng ra ngoài.”
“Nhiệm vụ gì?” Mai Hạ Văn căng thẳng đứng bên cạnh Cố Niệm Chi, “Bọn cướp bây giờ thế nào rồi? Bắt được chưa?”
“Bên đó cử một tay bắn tỉa qua đây, đợi lát nữa cần tìm điểm bắn ở nơi này, mọi người lùi ra sau.”
Trong lúc nói chuyện, một chiếc xe Hummer đã chạy đến rất nhanh.
Bình luận facebook