Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-81
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 81: Trực giác của Cố Niệm Chi (1)
Translator & Editor: Lục Tịnh An
“Tìm điểm bắn tỉa ở đây?” Trong lòng Cố Niệm Chi vừa động, đôi mắt to linh động chuyển đến phương hướng hồ Tiểu Kính, nhìn về Minh Nguyệt Các ở phía xa xa, cô ấy nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Holy lord! Lẽ nào phải dùng súng bắn tỉa hạng nặng?!”
Chỉ có dùng súng bắn tỉa hạng nặng, mới có thể cách một bờ hồ xa thế này để bắn trúng Minh Nguyệt Các ở bờ bên kia.
Sĩ quan đó “Ơ” một tiếng, “Sao em biết súng bắn tỉa hạng nặng?”
Loại đồ vật này ngay cả người trong quân đội cũng biết đến không nhiều, quần chúng bình thường mà biết thì càng ít.
Cố Niệm Chi mỉm cười nói: “Em là fan của quân đội, đã từng nhìn thấy trên mạng.”
“Có thời gian thì lo học tập, ít lên mạng thôi.” Sĩ quan đó trịnh trọng dạy cô ấy một câu, “Vào trong đi. Tôi phải đóng cửa rồi.”
Cố Niệm Chi gật đầu, vừa định xoay người, khóe mắt thoáng thấy hai người đàn ông cao lớn đang cúi thấp đầu một trước một sau bước ra từ xe Hummer.
Toàn thân cô ấy chấn động, trong đầu ‘ong ong’ hai tiếng, vội vàng chuyển mắt, ánh mắt gần như là tham lam, nhìn chăm chú dáng người cao lớn đi phía trước.
Đèn pha của trực thăng lên thẳng vẫn đang lượn vòng trong không trung, chiếu xuống dưới một chùm tia sáng.
Trong chớp mắt này, tiếng mưa rào rào bên tai cô ấy biến mất rồi, màn đêm tối tăm trước mắt chầm chậm bị đẩy lùi, thế gian vạn vật đều trở thành tấm phông nền của hư vô, trời đất của cô ấy chỉ có một người đàn ông cao lớn mặc quân phục bộ đội đặc chủng.
Mặc dù đầu đội mũ sắt màu đen và đeo kính đen, khuôn mặt được che chắn chặt chẽ, hoàn toàn nhìn không rõ tướng mạo, nhưng dáng người cao lớn đó, bờ vai rộng rãi đó, rõ ràng là chú Hoắc của cô ấy!
Từ lúc bắt đầu năm bốn tuổi cô ấy đã là vật trang sức trên chân của anh rồi!
Bây giờ lại có hơn hai tháng không gặp anh rồi, ngay cả gọi điện cũng chỉ mới hai lần mà thôi…
Cố Niệm Chi nắm chặt cột cửa của lều cỏ, cơ thể cứng đờ không động đậy được.
Sĩ quan đứng trước cửa sốt ruột đẩy cô ấy một cái, “Mau đi vào. Nơi này phải giới nghiêm dọn dẹp hiện trường.” Nói xong, đóng cửa ‘ầm’ một tiếng trước mặt cô ấy.
Cố Niệm Chi bị đẩy lảo đảo, xém chút nữa là ngã xuống trên đất.
Mai Hạ Văn vội vàng đỡ lấy Cố Niệm Chi, lo lắng hỏi: “Em không sao chứ?”
Cố Niệm Chi chầm chậm lắc đầu.
Giống như có một ngụm khí chặn ngang cổ họng, lên không được, xuống không xong.
Cô ấy che ngực, dựa vào cửa lều ngồi xuống.
Trong lều không có cửa sổ, cửa chính duy nhất bị đóng rồi, bên trong hoàn toàn đen như mực.
……
Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch bước ra khỏi xe Hummer, đi ngang qua cửa lều đang đóng mà ánh mắt không hề liếc qua, đến bên bờ hồ Tiểu Kính tìm kiếm điểm bắn.
“Từ tường sau Minh Nguyệt Các đến bờ hồ bên này, khoảng cách đường thẳng ngắn nhất là ở đây.” Triệu Lương Trạch cầm thiết bị đo lường di chuyển trong mưa, chỉ vào bãi cỏ lầy lội bên bờ hồ Tiểu Kính nói.
Bãi cỏ này vừa hay ở chính diện lều cỏ mà bọn người Cố Niệm Chi đang ẩn náu.
Hoắc Thiệu Hằng mở thiết bị nhìn đêm, đứng tại nơi mà Triệu Lương Trạch chỉ, nhìn qua Minh Nguyệt Các bên đó.
Thiết bị nhìn đêm của anh không phải thiết bị nhìn đêm thông thường, có hệ thống thăm dò tia hồng ngoại, có thể tạo thành hình ảnh hồng ngoại, xuyên qua bức tường nhìn thấy hành động của người ở bên trong.
Từ trong thiết bị nhìn đêm, tình hình của Minh Nguyệt Các đối diện dần dần hiện rõ trước mắt anh.
Tên cướp đó ôm một khẩu súng bắn tỉa, rụt vào vị trí chính giữa bức tường sau.
Mặc dù chỉ có thể nhìn thấy một chút bóng người mơ hồ, nhưng vị trí đầu vẫn rất rõ ràng.
Trên mặt đất trong phòng có rất nhiều bóng người bất động nằm la liệt, chắc là con tin của tên cướp.
Từ chỗ nhân viên của khu nghỉ dưỡng, bọn họ đã biết trước đó bọn cướp này đã chuốc thuốc mê con tin, cho nên đến tận bây giờ, những con tin đó vẫn ở trong trạng thái hôn mê.
Như thế này, ngược lại so với khi bọn họ tỉnh táo thì tốt hơn chút.
Ít nhất sẽ không gây rối loạn, xuất hiện nhân tố không thể khống chế.
“Chính là ở đây.” Một chân Hoắc Thiệu Hằng nửa quỳ trên bãi cỏ, mở hộp súng bắn tỉa nặng ra, bắt đầu lắp ráp.
Khẩu súng bắn tỉa hạng nặng trong tay anh là vũ khí hạng nặng mà nơi đóng quân địa phương có, họng súng dài, nặng 20kg, trang bị một hộp đạn có chứa được 10 viên, đường kính 25mm, có thể bắn xe bọc thép trang bị nhẹ. Nghe nói phòng của Minh Nguyệt Các ở đối diện hoàn toàn làm bằng gỗ, bức tường sẽ không thể kiên cố hơn xe bọc thép được.
Gắn hai chân đỡ có hình dạng như đinh nhọn xuống đất, Hoắc Thiệu Hằng nằm xuống bãi cỏ, bắt đầu điều chỉnh ống ngắm.
Ống ngắm của súng bắn tỉa hạng nặng tiên tiến và chính xác hơn, vì để bảo đám khả năng bắn chính xác ở cự li xa của nó, ống ngắm của súng bắn tỉa hạng nặng chọn dùng hệ thống ống ngắm có thể liên tục xử lí số liệu thực tế vô cùng tiên tiến, không biết cao siêu hơn ống ngắm quang học của súng bắn tỉa bình thường bao nhiêu lần.
Loại hệ thống ống ngắm này có thể đồng thời tiến hành thu thập số liệu về khí áp, nhiệt độ, vận tốc gió, vận tốc mưa và góc độ của mục tiêu, xử lí và tính toán, đạt đến hiệu quả bắn một lần trí mạng.
Tay súng bắn tỉa vô cùng khó có được, tay súng có thể sử dụng loại súng bắn tỉa hạng nặng phức tạp này còn hiếm thấy hơn.
Những năm này Hoắc Thiệu Hằng rất ít khi tham gia thực chiến, nhưng kĩ thuật bắn của anh vẫn không thụt lùi.
Cả quân đội không ai có thể so kĩ thuật bắn súng bắn tỉa với anh, cho dù là hạng nặng hay hạng nhẹ, đều không có người là đối thủ của anh.
Cuối cùng Hoắc Thiệu Hằng cũng điều chỉnh xong ống ngắm, nằm trên mặt đất, hai tay cầm báng súng tiến vào trạng thái nhắm bắn.
Đối với tay bắn tỉa mà nói, nhắm bắn là một quá trình vô cùng cần sự kiên trì và bình tĩnh.
Có một vài tay bắn tỉa vì bắn trúng mục tiêu, có thể nằm yên cả ngày ở một vị trí.
Đương nhiên, với Hoắc Thiệu Hằng mà nói, lần này anh có muốn nằm cả ngày cũng không được, vì anh chỉ có thời gian không đến mười phút để kết thúc cuộc chiến.
……
Cố Niệm Chi ôm gối ngồi trong căn lều đen kịt, đôi mắt đen sáng như đá vỏ chai (hắc diện thạch).
Trong lều vô cùng yên tĩnh, mưa lớn bên ngoài vẫn rơi ‘rào rào’.
Cô ấy không thể không đè ngực mình lại, thậm chí còn nghi ngờ sẽ bị bạn học nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Lúc này, bọn họ cần sự yên tĩnh tuyệt đối. Cô ấy không muốn có bất kì âm thanh nào quấy nhiễu Hoắc Thiệu Hằng, tiếng tim đập cũng không được.
Bởi vì bên ngoài lều, anh hùng của cô ấy, tín ngưỡng của cô ấy, đang nỗ lực trừ khử tên cướp hại người, cô ấy không thể gây cản trở cho anh.
“A—— Mình chịu không nổi nữa rồi! Bọn họ muốn làm gì?!” Bạn học nữ được Cố Niệm Chi ôm để bơi qua hồ Tiểu Kính sắp sụp đổ rồi, đột nhiên khóc la như bệnh tâm thần.
“Cậu im miệng!”
Mọi người còn chưa phản ứng gì, Cố Niệm Chi bổ nhào người tới, bóp chặt cổ của bạn học đó, thấp giọng gầm lên: “Còn phát ra âm thanh gì nữa, mình sẽ giết cậu!”
Tiếng khóc lóc kêu gào của bạn học đó thế mà ngừng lại, đôi mắt trừng lớn như sắp lồi ra rồi.
Cô ấy kinh hoảng nhìn Cố Niệm Chi, liều mạng dùng sức đẩy cô ấy (CNC) ra.
Bạn học cùng lớp cũng ngây người luôn rồi.
Đây còn là em gái Cố Niệm Chi dịu dàng vô hại như con cừu nhỏ của bọn họ sao?!
Mai Hạ Văn ngơ ngác một chút, di chuyển qua tách ngón tay của Cố Niệm Chi ra một chút, thấp giọng nói: “Em thả cổ của cậu ấy ra, cậu ấy sắp không thở được rồi.”
Cố Niệm Chi hơi thả tay một chút, thấp giọng cảnh cáo bạn học đang bị tâm thần đó: “Cậu có biết binh lính ngoài kia có bao nhiêu khó khăn không?! Bọn họ dùng tính mạng để bảo vệ cậu mà cậu còn có mặt mũi để khóc sao?! Còn phát ra một chút âm thanh nào, tôi sẽ khiến cậu cả đời này cũng không khóc nổi!”
Tay bắn tỉa dùng súng bắn tỉa hạng nặng, không thể phân tâm chút xíu nào.
Mặc dù với trình độ của Hoắc Thiệu Hằng, có người ở bên tai gõ trống khua chiêng thì anh cũng sẽ không để ý.
Nhưng đối với Cố Niệm Chi mà nói, điều cô ấy có thể làm cho anh, chỉ có như vậy thôi.
……
Hoắc Thiệu Hằng nằm trong vũng bùn trên bãi cỏ, mưa bụi mát lạnh bay phất phơ trong ống ngắm của anh.
Anh đã chìm đắm trong thế giới của mình, toàn bộ tinh thần đều ở trên ống ngắm.
Hình ảnh trong kính nhìn đêm tia hồng ngoại đều mờ mờ ảo ảo, nhưng đầu ruồi của súng bắn tỉa hạng nặng, đã nhắm chuẩn vào đầu của Dương Đại Vĩ đang trốn sau tường của Minh Nguyệt Các.
Cách mặt hồ của hồ Tiểu Kính 2km, một viên đạn của súng bắn tỉa hạng nặng có thể bắn xuyên xe bọc thép đang chờ được bộc phát.
Translator & Editor: Lục Tịnh An
“Tìm điểm bắn tỉa ở đây?” Trong lòng Cố Niệm Chi vừa động, đôi mắt to linh động chuyển đến phương hướng hồ Tiểu Kính, nhìn về Minh Nguyệt Các ở phía xa xa, cô ấy nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Holy lord! Lẽ nào phải dùng súng bắn tỉa hạng nặng?!”
Chỉ có dùng súng bắn tỉa hạng nặng, mới có thể cách một bờ hồ xa thế này để bắn trúng Minh Nguyệt Các ở bờ bên kia.
Sĩ quan đó “Ơ” một tiếng, “Sao em biết súng bắn tỉa hạng nặng?”
Loại đồ vật này ngay cả người trong quân đội cũng biết đến không nhiều, quần chúng bình thường mà biết thì càng ít.
Cố Niệm Chi mỉm cười nói: “Em là fan của quân đội, đã từng nhìn thấy trên mạng.”
“Có thời gian thì lo học tập, ít lên mạng thôi.” Sĩ quan đó trịnh trọng dạy cô ấy một câu, “Vào trong đi. Tôi phải đóng cửa rồi.”
Cố Niệm Chi gật đầu, vừa định xoay người, khóe mắt thoáng thấy hai người đàn ông cao lớn đang cúi thấp đầu một trước một sau bước ra từ xe Hummer.
Toàn thân cô ấy chấn động, trong đầu ‘ong ong’ hai tiếng, vội vàng chuyển mắt, ánh mắt gần như là tham lam, nhìn chăm chú dáng người cao lớn đi phía trước.
Đèn pha của trực thăng lên thẳng vẫn đang lượn vòng trong không trung, chiếu xuống dưới một chùm tia sáng.
Trong chớp mắt này, tiếng mưa rào rào bên tai cô ấy biến mất rồi, màn đêm tối tăm trước mắt chầm chậm bị đẩy lùi, thế gian vạn vật đều trở thành tấm phông nền của hư vô, trời đất của cô ấy chỉ có một người đàn ông cao lớn mặc quân phục bộ đội đặc chủng.
Mặc dù đầu đội mũ sắt màu đen và đeo kính đen, khuôn mặt được che chắn chặt chẽ, hoàn toàn nhìn không rõ tướng mạo, nhưng dáng người cao lớn đó, bờ vai rộng rãi đó, rõ ràng là chú Hoắc của cô ấy!
Từ lúc bắt đầu năm bốn tuổi cô ấy đã là vật trang sức trên chân của anh rồi!
Bây giờ lại có hơn hai tháng không gặp anh rồi, ngay cả gọi điện cũng chỉ mới hai lần mà thôi…
Cố Niệm Chi nắm chặt cột cửa của lều cỏ, cơ thể cứng đờ không động đậy được.
Sĩ quan đứng trước cửa sốt ruột đẩy cô ấy một cái, “Mau đi vào. Nơi này phải giới nghiêm dọn dẹp hiện trường.” Nói xong, đóng cửa ‘ầm’ một tiếng trước mặt cô ấy.
Cố Niệm Chi bị đẩy lảo đảo, xém chút nữa là ngã xuống trên đất.
Mai Hạ Văn vội vàng đỡ lấy Cố Niệm Chi, lo lắng hỏi: “Em không sao chứ?”
Cố Niệm Chi chầm chậm lắc đầu.
Giống như có một ngụm khí chặn ngang cổ họng, lên không được, xuống không xong.
Cô ấy che ngực, dựa vào cửa lều ngồi xuống.
Trong lều không có cửa sổ, cửa chính duy nhất bị đóng rồi, bên trong hoàn toàn đen như mực.
……
Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch bước ra khỏi xe Hummer, đi ngang qua cửa lều đang đóng mà ánh mắt không hề liếc qua, đến bên bờ hồ Tiểu Kính tìm kiếm điểm bắn.
“Từ tường sau Minh Nguyệt Các đến bờ hồ bên này, khoảng cách đường thẳng ngắn nhất là ở đây.” Triệu Lương Trạch cầm thiết bị đo lường di chuyển trong mưa, chỉ vào bãi cỏ lầy lội bên bờ hồ Tiểu Kính nói.
Bãi cỏ này vừa hay ở chính diện lều cỏ mà bọn người Cố Niệm Chi đang ẩn náu.
Hoắc Thiệu Hằng mở thiết bị nhìn đêm, đứng tại nơi mà Triệu Lương Trạch chỉ, nhìn qua Minh Nguyệt Các bên đó.
Thiết bị nhìn đêm của anh không phải thiết bị nhìn đêm thông thường, có hệ thống thăm dò tia hồng ngoại, có thể tạo thành hình ảnh hồng ngoại, xuyên qua bức tường nhìn thấy hành động của người ở bên trong.
Từ trong thiết bị nhìn đêm, tình hình của Minh Nguyệt Các đối diện dần dần hiện rõ trước mắt anh.
Tên cướp đó ôm một khẩu súng bắn tỉa, rụt vào vị trí chính giữa bức tường sau.
Mặc dù chỉ có thể nhìn thấy một chút bóng người mơ hồ, nhưng vị trí đầu vẫn rất rõ ràng.
Trên mặt đất trong phòng có rất nhiều bóng người bất động nằm la liệt, chắc là con tin của tên cướp.
Từ chỗ nhân viên của khu nghỉ dưỡng, bọn họ đã biết trước đó bọn cướp này đã chuốc thuốc mê con tin, cho nên đến tận bây giờ, những con tin đó vẫn ở trong trạng thái hôn mê.
Như thế này, ngược lại so với khi bọn họ tỉnh táo thì tốt hơn chút.
Ít nhất sẽ không gây rối loạn, xuất hiện nhân tố không thể khống chế.
“Chính là ở đây.” Một chân Hoắc Thiệu Hằng nửa quỳ trên bãi cỏ, mở hộp súng bắn tỉa nặng ra, bắt đầu lắp ráp.
Khẩu súng bắn tỉa hạng nặng trong tay anh là vũ khí hạng nặng mà nơi đóng quân địa phương có, họng súng dài, nặng 20kg, trang bị một hộp đạn có chứa được 10 viên, đường kính 25mm, có thể bắn xe bọc thép trang bị nhẹ. Nghe nói phòng của Minh Nguyệt Các ở đối diện hoàn toàn làm bằng gỗ, bức tường sẽ không thể kiên cố hơn xe bọc thép được.
Gắn hai chân đỡ có hình dạng như đinh nhọn xuống đất, Hoắc Thiệu Hằng nằm xuống bãi cỏ, bắt đầu điều chỉnh ống ngắm.
Ống ngắm của súng bắn tỉa hạng nặng tiên tiến và chính xác hơn, vì để bảo đám khả năng bắn chính xác ở cự li xa của nó, ống ngắm của súng bắn tỉa hạng nặng chọn dùng hệ thống ống ngắm có thể liên tục xử lí số liệu thực tế vô cùng tiên tiến, không biết cao siêu hơn ống ngắm quang học của súng bắn tỉa bình thường bao nhiêu lần.
Loại hệ thống ống ngắm này có thể đồng thời tiến hành thu thập số liệu về khí áp, nhiệt độ, vận tốc gió, vận tốc mưa và góc độ của mục tiêu, xử lí và tính toán, đạt đến hiệu quả bắn một lần trí mạng.
Tay súng bắn tỉa vô cùng khó có được, tay súng có thể sử dụng loại súng bắn tỉa hạng nặng phức tạp này còn hiếm thấy hơn.
Những năm này Hoắc Thiệu Hằng rất ít khi tham gia thực chiến, nhưng kĩ thuật bắn của anh vẫn không thụt lùi.
Cả quân đội không ai có thể so kĩ thuật bắn súng bắn tỉa với anh, cho dù là hạng nặng hay hạng nhẹ, đều không có người là đối thủ của anh.
Cuối cùng Hoắc Thiệu Hằng cũng điều chỉnh xong ống ngắm, nằm trên mặt đất, hai tay cầm báng súng tiến vào trạng thái nhắm bắn.
Đối với tay bắn tỉa mà nói, nhắm bắn là một quá trình vô cùng cần sự kiên trì và bình tĩnh.
Có một vài tay bắn tỉa vì bắn trúng mục tiêu, có thể nằm yên cả ngày ở một vị trí.
Đương nhiên, với Hoắc Thiệu Hằng mà nói, lần này anh có muốn nằm cả ngày cũng không được, vì anh chỉ có thời gian không đến mười phút để kết thúc cuộc chiến.
……
Cố Niệm Chi ôm gối ngồi trong căn lều đen kịt, đôi mắt đen sáng như đá vỏ chai (hắc diện thạch).
Trong lều vô cùng yên tĩnh, mưa lớn bên ngoài vẫn rơi ‘rào rào’.
Cô ấy không thể không đè ngực mình lại, thậm chí còn nghi ngờ sẽ bị bạn học nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Lúc này, bọn họ cần sự yên tĩnh tuyệt đối. Cô ấy không muốn có bất kì âm thanh nào quấy nhiễu Hoắc Thiệu Hằng, tiếng tim đập cũng không được.
Bởi vì bên ngoài lều, anh hùng của cô ấy, tín ngưỡng của cô ấy, đang nỗ lực trừ khử tên cướp hại người, cô ấy không thể gây cản trở cho anh.
“A—— Mình chịu không nổi nữa rồi! Bọn họ muốn làm gì?!” Bạn học nữ được Cố Niệm Chi ôm để bơi qua hồ Tiểu Kính sắp sụp đổ rồi, đột nhiên khóc la như bệnh tâm thần.
“Cậu im miệng!”
Mọi người còn chưa phản ứng gì, Cố Niệm Chi bổ nhào người tới, bóp chặt cổ của bạn học đó, thấp giọng gầm lên: “Còn phát ra âm thanh gì nữa, mình sẽ giết cậu!”
Tiếng khóc lóc kêu gào của bạn học đó thế mà ngừng lại, đôi mắt trừng lớn như sắp lồi ra rồi.
Cô ấy kinh hoảng nhìn Cố Niệm Chi, liều mạng dùng sức đẩy cô ấy (CNC) ra.
Bạn học cùng lớp cũng ngây người luôn rồi.
Đây còn là em gái Cố Niệm Chi dịu dàng vô hại như con cừu nhỏ của bọn họ sao?!
Mai Hạ Văn ngơ ngác một chút, di chuyển qua tách ngón tay của Cố Niệm Chi ra một chút, thấp giọng nói: “Em thả cổ của cậu ấy ra, cậu ấy sắp không thở được rồi.”
Cố Niệm Chi hơi thả tay một chút, thấp giọng cảnh cáo bạn học đang bị tâm thần đó: “Cậu có biết binh lính ngoài kia có bao nhiêu khó khăn không?! Bọn họ dùng tính mạng để bảo vệ cậu mà cậu còn có mặt mũi để khóc sao?! Còn phát ra một chút âm thanh nào, tôi sẽ khiến cậu cả đời này cũng không khóc nổi!”
Tay bắn tỉa dùng súng bắn tỉa hạng nặng, không thể phân tâm chút xíu nào.
Mặc dù với trình độ của Hoắc Thiệu Hằng, có người ở bên tai gõ trống khua chiêng thì anh cũng sẽ không để ý.
Nhưng đối với Cố Niệm Chi mà nói, điều cô ấy có thể làm cho anh, chỉ có như vậy thôi.
……
Hoắc Thiệu Hằng nằm trong vũng bùn trên bãi cỏ, mưa bụi mát lạnh bay phất phơ trong ống ngắm của anh.
Anh đã chìm đắm trong thế giới của mình, toàn bộ tinh thần đều ở trên ống ngắm.
Hình ảnh trong kính nhìn đêm tia hồng ngoại đều mờ mờ ảo ảo, nhưng đầu ruồi của súng bắn tỉa hạng nặng, đã nhắm chuẩn vào đầu của Dương Đại Vĩ đang trốn sau tường của Minh Nguyệt Các.
Cách mặt hồ của hồ Tiểu Kính 2km, một viên đạn của súng bắn tỉa hạng nặng có thể bắn xuyên xe bọc thép đang chờ được bộc phát.
Bình luận facebook