Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-83
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 83: Trực giác của Cố Niệm Chi (3)
Translator & Editor: Lục Tịnh An
“Lần này là vì Niệm Chi?! Không phải chứ? Nếu thật sự là vì em ấy, vậy tại sao không bắt em ấy làm con tin?” Triệu Lương Trạch nửa tin nửa ngờ, nhưng vì những vũ khí hạng nặng hoàn toàn không thể tìm được trong nước kia khiến hắn không dễ dàng kết luận.
“Đám cướp này chỉ là lính lác, thủ phạm phía sau cũng không thể khẳng định thân phận cô ấy, chỉ đang thăm dò.” Hoắc Thiệu Hằng nhàn nhạt nói, “Cuối cùng vì sao không bắt cô ấy làm con tin, theo tôi thấy, bọn chúng cũng rất sợ bị bại lộ, không muốn bị chúng ta tìm hiểu tận gốc, cho nên không dám trực tiếp ra tay với cô ấy như lần trước.”
Phạm Kiến và Triệu Lương Trạch đồng thời im lặng.
Nếu là như vậy, bọn họ chắc chắn không thể xuống xe...
……
Trên con đường nhỏ bên hồ Tiểu Kính, đèn xe càng ngày càng xa, rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm.
Bên hồ rơi vào tình trạng tối đen như mực.
Mưa lớn vẫn đang rơi, hạt mưa dày đặc tung bay.
Cố Niệm Chi thấy xe quân dụng trước mặt đột nhiên tăng tốc, càng ngày càng nhanh, cô ấy cũng không đuổi theo được nữa.
Bước chân đang chạy nhanh dần dần chậm lại.
Cô ấy khom lưng đỡ đầu gối, thở ra từng ngụm khí lớn, cảm thấy trong mũi đau xót, trong mắt có chút vị chát, có vài giọt nước từ trên mặt cô ấy rơi xuống, có thể là nước mưa, có thể là mồ hôi, cũng có thể là nước mắt.
“Niệm Chi, sao em lại muốn đuổi theo chiếc xe đó?” Mai Hạ Văn cũng dừng lại theo, nhẹ nhàng đỡ vai cô ấy để cô đứng lên.
Cố Niệm Chi nhìn con đường trước mắt, đã hoàn toàn tối đen, đèn xe Hummer sớm đã không thấy nữa, thậm chí dường như chưa từng xuất hiện, chỉ là ảo giác của cô ấy.
“Không có gì, chỉ là muốn nhìn xem tay bắn tỉa lợi hại đó trông như thế nào mà thôi.” Cố Niệm Chi bình tĩnh lại tâm trạng khó nói trong lòng, kéo kéo khóe môi, xoay người đi về cùng Mai Hạ Văn.
Về đến trước lều cỏ, cô ấy quay đầu nhìn bờ hồ Tiểu Kính.
Hồ Tiểu Kính sóng nước mênh mông trong đêm mưa, Minh Nguyệt Các ở phía xa nhỏ như một căn nhà gỗ trong truyện thiếu nhi.
Nhưng cách một mặt hồ xa thế này, chú Hoắc vẫn có thể dùng một phát súng bắn chết địch ở bờ hồ cách xa 2km.
Trong lòng Cố Niệm Chi lại dâng lên sự kiêu ngạo và tự hào.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn Mai Hạ Văn nói: “Chẳng lẽ anh không muốn nhìn dáng vẻ của tay bắn súng tỉa lợi hại như vậy sao?”
“Nhìn không ra em lại có tình cảm phức tạp với anh hùng.” Mai Hạ Văn pha trò một câu, “Lẽ nào anh phải đi luyện bắn súng sao?”
“Ha ha, có cơ hội thì luyện đi!” Cố Niệm Chi vui vẻ quơ nắm tay, mái tóc dài như tảo biển ẩm ướt buông xõa sau lưng, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo chỉ bằng lòng bàn tay dường như phát ra ánh sáng trong suốt trong đêm mưa.
Mai Hạ Văn chuyển tầm mắt, “Chúng ta về trường thôi.”
“Được.”
Mai Hạ Văn kéo tay cô ấy, hai người cùng trở về lều cỏ, sau khi điểm danh xong, lại cùng bạn học đi đến Thanh Phong Uyển lấy hành lí, chuẩn bị lên xe về trường.
……
Cô gái chạy theo sau xe cuối cùng cũng không thấy hình dáng.
Hoắc Thiệu Hằng chuyển tầm mắt khỏi kính chiếu hậu, trên đường từ khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong trở về nơi đóng quân, cũng không nhìn thấy nữa.
Sau khi về nơi đóng quân, anh nhắc nhở Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng: “Báo cáo chuyện của Lưu Cường Nguyên lên cấp trên. Còn nữa, điều tra số liệu hải quan thành phố C, xem số liệu container cỡ lớn ra vào trong một năm gần đây. Mỗi người một việc, không thể buông lỏng.
Những vũ khí hạng nặng chỉ có thể mua được ở chợ đen súng ống đạn dược ở nước ngoài đó đột nhiên xuất hiện trong tay của bọn cướp ở thành phố C, nguyên nhân tuyệt đối không đơn giản.
“Dạ, thủ trưởng!”
Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng cùng nhau đứng nghiêm làm lễ.
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, xoay người nói với Phạm Kiến: “Tôi phải đi thủ đô một chuyến, cậu lập tức sắp xếp, tối nay lên đường.”
Phạm Kiến đứng nghiêm làm lễ, “Dạ, thủ trưởng!” Vội vàng đi tìm bộ phận có liên quan chuẩn bị chuyên cơ, Hoắc Thiệu Hằng trở về thu dọn hành lí đơn giản.
Sau khi Phạm Kiến và Hoắc Thiệu Hằng rời đi, Âm Thế Hùng bối rối hỏi Triệu Lương Trạch, “Đang yên lành, đột nhiên phải đến thủ đô là sao?”
Triệu Lương Trạch lắc đầu, liếc Âm Thế Hùng một cái: “Chuyện của thủ trưởng, cần phải báo cáo với anh sao?”
“Không phải cần báo cáo, nhưng chúng ta là thư kí đời sống, cũng không thể làm như không biết gì về thủ trưởng chứ?” Âm Thế Hùng bất mãn liếc lại Triệu Lương Trạch, “Còn nữa, cậu nói là Niệm Chi đuổi theo xe chúng ta sao?”
“Ừ.” Triệu Lương Trạch mở máy tính ra, vừa ghi lại sự đổi mới, vừa điều tra số liệu xe container ra vào trong một năm nay ở thành phố C.
Bởi vì vũ khí hạng nặng nước ngoài mà đám cướp đó sử dụng muốn vào đế quốc, chỉ có thể thông qua con đường buôn lậu qua container hải quan, nếu không tuyệt đối không thể vào.
Âm Thế Hùng ngồi xuống chiếc ghế sofa trước mặt hắn, mở Ipad, cũng bắt đầu gửi tin tức về vị phó cục trưởng Lưu kia cho cấp trên, vừa hỏi: “... Vậy mọi người có xuống xe không?”
“Không, Hoắc thiếu không cho phép.” Triệu Lương Trạch di chuyển tầm mắt, nhìn xung quanh một chút, ngoắc tay với Âm Thế Hùng.
Âm Thế Hùng đến gần hắn, đè thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Hữu nghị nhắc nhở anh một tiếng, nếu Niệm Chi hỏi về chuyện hôm nay, anh vẫn nên suy nghĩ nên nói thế nào cho trọn vẹn… nhớ đừng bán đứng bọn tôi đó.”
“Chắc chắn không thể nha!" Âm Thế Hùng đồng ý, chỉ là một lát sau, vẫn không nhịn được mà kể khổ: “Hoắc thiếu hơn hai tháng nay không gặp Niệm Chi rồi, tôi với cậu mỗi lần giúp Hoắc thiếu tìm lí do cực khổ bao nhiêu? Cái miệng của Niệm Chi càng ngày càng tốt, tôi cũng sắp không nói lại em ấy rồi.”
Triệu Lương Trạch làm mặt quỷ, “Việc khua môi múa mép có thể làm khó anh Đại Hùng của chúng ta sao? Cũng thật là thương xót cho anh ha ha ha…”
Âm Thế Hùng bị Triệu Lương Trạch chế nhạo đến không ngẩng đầu lên được, ‘đùng’ một tiếng đóng bao da của Ipad lại, rời khỏi phòng làm việc của Triệu Lương Trạch, về phòng của mình rồi.
……
Nửa đêm ngày chủ nhật, hai mươi sinh viên năm tư lớp một khoa Luật đại học C không bị bọn cướp bắt, dưới sự hộ tống của cảnh sát, cuối cùng cũng thuận lợi trở về khuôn viên trường.
Bốn người lớp một bọn họ và toàn bộ bạn học lớp hai đều bất hạnh bị trúng chiêu, trước mắt vẫn còn ở bệnh viện truyền nước biển, chưa tỉnh lại.
Không ngờ rằng vừa về đến trường, cái chờ đợi bọn họ, là sự điên cuồng bao vây, theo sát săn tin của giới truyền thông.
Vụ án bắt cóc giết người của bọn cướp ở khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong đã được rất nhiều người biết, nhưng phía cảnh sát tạm thời phong tỏa tin tức, chỉ nói vụ án đang trong quá trình xử lí.
Không ngờ được cánh phóng viên thu thập tin tức đầu tiên đã hướng ánh mắt đến sinh viên lớp một vừa mới thoát hiểm trở về trường.
Các bạn học vừa bước xuống xe du lịch, liền bị các phóng viên truyền thông bám theo.
Vài người giơ máy quay đuổi theo đám người Cố Niệm Chi và Mai Hạ Văn bọn họ.
“Em ơi cho hỏi, các em đã nhìn thấy bọn cướp chưa?”
“Em ơi, nghe nói bọn cướp có vũ khí hạng nặng, chuyện này có thật không?”
“Tụi em có video không? Vì nơi đó mất mạng mất điện, là ai đang che giấu chân tướng? Là cảnh sát hay quân đội?”
Vốn dĩ Cố Niệm Chi không muốn để ý tới những phóng viên không mời mà đến này, nhưng nghe đến đây, cô ấy cũng không nhịn được nữa.
Xoay người đối mặt với phóng viên nam đang đưa bút ghi âm đến trước mặt cô, bình tĩnh hỏi: “Anh là phóng viên ở đâu?”
“Anh là phóng viên Tự của OOXX, rất vui vì em chịu tiếp nhận phỏng vấn của anh!” Phóng viên nam đó vui mừng chết đi được, “Em muốn tiết lộ tình hình bên trong sao?”
Translator & Editor: Lục Tịnh An
“Lần này là vì Niệm Chi?! Không phải chứ? Nếu thật sự là vì em ấy, vậy tại sao không bắt em ấy làm con tin?” Triệu Lương Trạch nửa tin nửa ngờ, nhưng vì những vũ khí hạng nặng hoàn toàn không thể tìm được trong nước kia khiến hắn không dễ dàng kết luận.
“Đám cướp này chỉ là lính lác, thủ phạm phía sau cũng không thể khẳng định thân phận cô ấy, chỉ đang thăm dò.” Hoắc Thiệu Hằng nhàn nhạt nói, “Cuối cùng vì sao không bắt cô ấy làm con tin, theo tôi thấy, bọn chúng cũng rất sợ bị bại lộ, không muốn bị chúng ta tìm hiểu tận gốc, cho nên không dám trực tiếp ra tay với cô ấy như lần trước.”
Phạm Kiến và Triệu Lương Trạch đồng thời im lặng.
Nếu là như vậy, bọn họ chắc chắn không thể xuống xe...
……
Trên con đường nhỏ bên hồ Tiểu Kính, đèn xe càng ngày càng xa, rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm.
Bên hồ rơi vào tình trạng tối đen như mực.
Mưa lớn vẫn đang rơi, hạt mưa dày đặc tung bay.
Cố Niệm Chi thấy xe quân dụng trước mặt đột nhiên tăng tốc, càng ngày càng nhanh, cô ấy cũng không đuổi theo được nữa.
Bước chân đang chạy nhanh dần dần chậm lại.
Cô ấy khom lưng đỡ đầu gối, thở ra từng ngụm khí lớn, cảm thấy trong mũi đau xót, trong mắt có chút vị chát, có vài giọt nước từ trên mặt cô ấy rơi xuống, có thể là nước mưa, có thể là mồ hôi, cũng có thể là nước mắt.
“Niệm Chi, sao em lại muốn đuổi theo chiếc xe đó?” Mai Hạ Văn cũng dừng lại theo, nhẹ nhàng đỡ vai cô ấy để cô đứng lên.
Cố Niệm Chi nhìn con đường trước mắt, đã hoàn toàn tối đen, đèn xe Hummer sớm đã không thấy nữa, thậm chí dường như chưa từng xuất hiện, chỉ là ảo giác của cô ấy.
“Không có gì, chỉ là muốn nhìn xem tay bắn tỉa lợi hại đó trông như thế nào mà thôi.” Cố Niệm Chi bình tĩnh lại tâm trạng khó nói trong lòng, kéo kéo khóe môi, xoay người đi về cùng Mai Hạ Văn.
Về đến trước lều cỏ, cô ấy quay đầu nhìn bờ hồ Tiểu Kính.
Hồ Tiểu Kính sóng nước mênh mông trong đêm mưa, Minh Nguyệt Các ở phía xa nhỏ như một căn nhà gỗ trong truyện thiếu nhi.
Nhưng cách một mặt hồ xa thế này, chú Hoắc vẫn có thể dùng một phát súng bắn chết địch ở bờ hồ cách xa 2km.
Trong lòng Cố Niệm Chi lại dâng lên sự kiêu ngạo và tự hào.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn Mai Hạ Văn nói: “Chẳng lẽ anh không muốn nhìn dáng vẻ của tay bắn súng tỉa lợi hại như vậy sao?”
“Nhìn không ra em lại có tình cảm phức tạp với anh hùng.” Mai Hạ Văn pha trò một câu, “Lẽ nào anh phải đi luyện bắn súng sao?”
“Ha ha, có cơ hội thì luyện đi!” Cố Niệm Chi vui vẻ quơ nắm tay, mái tóc dài như tảo biển ẩm ướt buông xõa sau lưng, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo chỉ bằng lòng bàn tay dường như phát ra ánh sáng trong suốt trong đêm mưa.
Mai Hạ Văn chuyển tầm mắt, “Chúng ta về trường thôi.”
“Được.”
Mai Hạ Văn kéo tay cô ấy, hai người cùng trở về lều cỏ, sau khi điểm danh xong, lại cùng bạn học đi đến Thanh Phong Uyển lấy hành lí, chuẩn bị lên xe về trường.
……
Cô gái chạy theo sau xe cuối cùng cũng không thấy hình dáng.
Hoắc Thiệu Hằng chuyển tầm mắt khỏi kính chiếu hậu, trên đường từ khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong trở về nơi đóng quân, cũng không nhìn thấy nữa.
Sau khi về nơi đóng quân, anh nhắc nhở Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng: “Báo cáo chuyện của Lưu Cường Nguyên lên cấp trên. Còn nữa, điều tra số liệu hải quan thành phố C, xem số liệu container cỡ lớn ra vào trong một năm gần đây. Mỗi người một việc, không thể buông lỏng.
Những vũ khí hạng nặng chỉ có thể mua được ở chợ đen súng ống đạn dược ở nước ngoài đó đột nhiên xuất hiện trong tay của bọn cướp ở thành phố C, nguyên nhân tuyệt đối không đơn giản.
“Dạ, thủ trưởng!”
Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng cùng nhau đứng nghiêm làm lễ.
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, xoay người nói với Phạm Kiến: “Tôi phải đi thủ đô một chuyến, cậu lập tức sắp xếp, tối nay lên đường.”
Phạm Kiến đứng nghiêm làm lễ, “Dạ, thủ trưởng!” Vội vàng đi tìm bộ phận có liên quan chuẩn bị chuyên cơ, Hoắc Thiệu Hằng trở về thu dọn hành lí đơn giản.
Sau khi Phạm Kiến và Hoắc Thiệu Hằng rời đi, Âm Thế Hùng bối rối hỏi Triệu Lương Trạch, “Đang yên lành, đột nhiên phải đến thủ đô là sao?”
Triệu Lương Trạch lắc đầu, liếc Âm Thế Hùng một cái: “Chuyện của thủ trưởng, cần phải báo cáo với anh sao?”
“Không phải cần báo cáo, nhưng chúng ta là thư kí đời sống, cũng không thể làm như không biết gì về thủ trưởng chứ?” Âm Thế Hùng bất mãn liếc lại Triệu Lương Trạch, “Còn nữa, cậu nói là Niệm Chi đuổi theo xe chúng ta sao?”
“Ừ.” Triệu Lương Trạch mở máy tính ra, vừa ghi lại sự đổi mới, vừa điều tra số liệu xe container ra vào trong một năm nay ở thành phố C.
Bởi vì vũ khí hạng nặng nước ngoài mà đám cướp đó sử dụng muốn vào đế quốc, chỉ có thể thông qua con đường buôn lậu qua container hải quan, nếu không tuyệt đối không thể vào.
Âm Thế Hùng ngồi xuống chiếc ghế sofa trước mặt hắn, mở Ipad, cũng bắt đầu gửi tin tức về vị phó cục trưởng Lưu kia cho cấp trên, vừa hỏi: “... Vậy mọi người có xuống xe không?”
“Không, Hoắc thiếu không cho phép.” Triệu Lương Trạch di chuyển tầm mắt, nhìn xung quanh một chút, ngoắc tay với Âm Thế Hùng.
Âm Thế Hùng đến gần hắn, đè thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Hữu nghị nhắc nhở anh một tiếng, nếu Niệm Chi hỏi về chuyện hôm nay, anh vẫn nên suy nghĩ nên nói thế nào cho trọn vẹn… nhớ đừng bán đứng bọn tôi đó.”
“Chắc chắn không thể nha!" Âm Thế Hùng đồng ý, chỉ là một lát sau, vẫn không nhịn được mà kể khổ: “Hoắc thiếu hơn hai tháng nay không gặp Niệm Chi rồi, tôi với cậu mỗi lần giúp Hoắc thiếu tìm lí do cực khổ bao nhiêu? Cái miệng của Niệm Chi càng ngày càng tốt, tôi cũng sắp không nói lại em ấy rồi.”
Triệu Lương Trạch làm mặt quỷ, “Việc khua môi múa mép có thể làm khó anh Đại Hùng của chúng ta sao? Cũng thật là thương xót cho anh ha ha ha…”
Âm Thế Hùng bị Triệu Lương Trạch chế nhạo đến không ngẩng đầu lên được, ‘đùng’ một tiếng đóng bao da của Ipad lại, rời khỏi phòng làm việc của Triệu Lương Trạch, về phòng của mình rồi.
……
Nửa đêm ngày chủ nhật, hai mươi sinh viên năm tư lớp một khoa Luật đại học C không bị bọn cướp bắt, dưới sự hộ tống của cảnh sát, cuối cùng cũng thuận lợi trở về khuôn viên trường.
Bốn người lớp một bọn họ và toàn bộ bạn học lớp hai đều bất hạnh bị trúng chiêu, trước mắt vẫn còn ở bệnh viện truyền nước biển, chưa tỉnh lại.
Không ngờ rằng vừa về đến trường, cái chờ đợi bọn họ, là sự điên cuồng bao vây, theo sát săn tin của giới truyền thông.
Vụ án bắt cóc giết người của bọn cướp ở khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong đã được rất nhiều người biết, nhưng phía cảnh sát tạm thời phong tỏa tin tức, chỉ nói vụ án đang trong quá trình xử lí.
Không ngờ được cánh phóng viên thu thập tin tức đầu tiên đã hướng ánh mắt đến sinh viên lớp một vừa mới thoát hiểm trở về trường.
Các bạn học vừa bước xuống xe du lịch, liền bị các phóng viên truyền thông bám theo.
Vài người giơ máy quay đuổi theo đám người Cố Niệm Chi và Mai Hạ Văn bọn họ.
“Em ơi cho hỏi, các em đã nhìn thấy bọn cướp chưa?”
“Em ơi, nghe nói bọn cướp có vũ khí hạng nặng, chuyện này có thật không?”
“Tụi em có video không? Vì nơi đó mất mạng mất điện, là ai đang che giấu chân tướng? Là cảnh sát hay quân đội?”
Vốn dĩ Cố Niệm Chi không muốn để ý tới những phóng viên không mời mà đến này, nhưng nghe đến đây, cô ấy cũng không nhịn được nữa.
Xoay người đối mặt với phóng viên nam đang đưa bút ghi âm đến trước mặt cô, bình tĩnh hỏi: “Anh là phóng viên ở đâu?”
“Anh là phóng viên Tự của OOXX, rất vui vì em chịu tiếp nhận phỏng vấn của anh!” Phóng viên nam đó vui mừng chết đi được, “Em muốn tiết lộ tình hình bên trong sao?”
Bình luận facebook