Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-86
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 86: Khắp nơi đều là hồi ức
Translator & Editor: Lục Tịnh An
“Được đó được đó! Niệm Chi, anh đang đợi em thúc giục Hoắc thiếu tìm bạn gái đây! Em ấy à, thật ra anh ấy đã…”
Âm Thế Hùng nhất thời nhanh miệng, xém chút nữa nói ra chuyện mà Hoắc thiếu đã “lỡ miệng”.
Có điều nghĩ đến việc Cố Niệm Chi vẫn là tuổi vị thành niên, hắn lại nuốt lời này xuống.
Hắn có trực giác không thể nói chuyện này ra, nếu hắn kể cho Cố Niệm Chi việc mà Hoắc thiếu “lỡ miệng”, Hoắc thiếu nhất định sẽ giết hắn!
Cố Niệm Chi nhạy bén nắm bắt được đầu đề câu chuyện của Âm Thế Hùng, nghiêng về phía hắn, con ngươi đen láy to tròn chăm chú nhìn hắn, trong mắt chứa đầy sự tò mò, còn có sự gian xảo lướt qua.
Cô ấy dùng giọng nói ngọt ngào mê hoặc hỏi: “Anh Đại Hùng, Hoắc thiếu đã làm gì? Anh còn chưa nói hết đó…”
Đột nhiên Âm Thế Hùng mạnh mẽ đạp chân ga, gia tăng tốc độ, mạc dù Cố Niệm Chi đang thắt dây an toàn, cũng bị ném qua một bên gần cửa xe.
“Niệm Chi, em không sao chứ? Vừa nãy có chiếc xe chưa bật đèn đã vượt qua, dọa anh hết hồn…” Âm Thế Hùng vội vàng giải thích, tính yên lặng đánh trống lảng chuyện kia, hi vọng Cố Niệm Chi bị sợ, quên đi lời buột miệng lúc nãy.
Cố Niệm Chi lại không dễ bị lừa như vậy.
Cô ấy nghiêng đầu nhìn hắn, chỉ vào màn hình bên cạnh vô lăng, “Anh Đại Hùng, chiếc xe này của anh có hệ thống thăm dò tự động, có thể có xe lấn đường anh sao?”
Âm Thế Hùng: “......”
Liếc mắt nhìn cô ấy một cái, Âm Thế Hùng đưa tay ra xoa đầu Cố Niệm Chi, cười nói: “Cô gái nhỏ không việc gì phải sắc bén như vậy! Phải yếu đuối, ngờ ngệch, ngốc nghếch, đàn ông mới thích!”
Cố Niệm Chi dường như trợn trắng mắt ba trăm sáu mươi lần trong lòng, không khách sáo nói: “Vậy sau này anh Đại Hùng muốn tìm một cô gái yếu đuối, ngờ nghệch, ngốc nghếch làm bạn gái sao?”
Âm Thế Hùng lặng lẽ mơ ước về bạn gái tương lai của mình một chút.
Cô gái ngờ nghệch, ngốc nghếch làm bạn gái sao?
Thật là nghĩ chút thôi đã muốn say rồi…
Âm Thế Hùng chỉ cười mà không nói, tập trung tinh thần lái xe.
Cố Niệm Chi hừ nhẹ một tiếng: “Anh Đại Hùng, không hả?”
Âm Thế Hùng nhìn ngang nhìn dọc, lái xe ra khỏi đường cao tốc, chỉ hoàn cảnh xung quanh nói: “Còn nhớ nơi này không? Đã hai năm em không đến rồi.”
Từ lúc lên đại học hai năm trước, cô ấy đã rời khỏi nơi đóng quân này, sống chung với Hoắc Thiệu Hằng ở căn hộ penthouse của tiểu khu Phong Nhã.
Nghĩ đến căn hộ đó, Cố Niệm Chi lại nói: “Đúng rồi, anh Đại Hùng, em muốn chuyển căn hộ đó lại cho chú Hoắc đứng tên, anh có thể giúp em lo giấy tờ không?”
Âm Thế Hùng vô cùng kinh ngạc: “Có nhà mà em không cần? Có ngốc không?”
“Nhưng đó là của chú Hoắc, không phải của em. Em tốt nghiệp rồi, có thể đi làm kiếm tiền mua nhà.” Cố Niệm Chi lấy hết can đảm nói, lặng lẽ liếc m Thế Hùng một cái, sau đó nhanh chóng di chuyển tầm mắt.
“Được rồi được rồi, cho em thì em lấy đi.” Âm Thế Hùng dừng xe trước cổng nơi đóng quân, lấy giấy chứng nhận ra.
Lính cảnh vệ gác cổng sau khi kiểm tra xong thì cho bọn họ vào.
Âm Thế Hùng lái xe về tòa nhà nhỏ của Hoắc Thiệu Hằng, vừa tiếp tục khuyên nhủ Cố Niệm Chi: “Hơn nữa, với xuất thân của Hoắc thiếu, một căn hộ thật sự là chuyện nhỏ, em đừng ngại.”
“Cho dù chú Hoắc có nhiều tiền hơn nữa, cũng là của chú ấy, không liên quan đến em.” Cố Niệm Chi cúi đầu, nhìn ba lô trên gối mình, dùng tay xách một cái tai thỏ được treo trên ba lô lên.
Âm Thế Hùng thấy Cố Niệm Chi không nghe lời khuyên, chỉ có thể nói: “Nhưng em muốn chuyển sang tên Hoắc thiếu, phải để anh ấy kí tên đó. Em có thể thuyết phục Hoắc thiếu thì được.”
“... Sao?” Cố Niệm Chi mở to mắt, “Nhưng lúc Hoắc thiếu chuyển nhà cho em, không có để em kí tên mà!”
Đột nhiên thần sắc cô ấy trở nên khẩn thiết: “Có phải giấy tờ chưa hoàn toàn làm xong không? Có nghĩa là, căn hộ đó vẫn chưa là của em? Ha ha, vậy em cũng không cần chuyển tới chuyển lui nữa.”
Âm Thế Hùng đồng tình nhìn cô ấy một cái, “Niệm Chi, em và Hoắc thiếu không giống nhau. Hoắc thiếu có thể không cần chữ kí của em để sang tên cho em, nhưng em không thể chuyển lại cho Hoắc thiếu mà không có chữ kí của anh ấy. ——Hiểu không?”
Cố Niệm Chi hiểu ra điểm mấu chốt trong đó, bị đả kích không nhẹ.
Âm Thế Hùng dừng xe trước tòa nhà nhỏ của Hoắc Thiệu Hằng, ra ngoài mở cửa xe cho Cố Niệm Chi, “Đến rồi, em vào đi.”
Tòa nhà ở nơi đóng quân Đội hành động đặc biệt thành phố C của Hoắc Thiệu Hằng có cấp bậc bảo an vô cùng cao.
Trước đây Cố Niệm Chi ở trong phạm vi bảo vệ của anh, bây giờ đã hai năm không đến, không biết cô ấy còn có thể đi vào không.
Cô ấy có chút thấp thỏm đi đến trước cổng sắt của tòa nhà, ấn bàn tay vào màn hình tròn tròn chính giữa cổng sắt.
Màn hình ‘xoạt’ một tiếng mở khóa, bắt đầu đọc số liệu.
Một lát sau, trong loa của màn hình truyền ra tiếng phụ nữ dịu dàng tiêu chuẩn: “Chào mừng trở về nhà.”
Cổng lớn từ từ mở ra hai bên, đều được điều khiển tự động.
Cố Niệm Chi cười, đeo ba lô, xách va li đi vào.
Cổng lớn đóng lại sau lưng cô ấy, Âm Thế Hùng mới lái xe đi.
Cố Niệm Chi quay về tòa nhà đã sống từ năm mười hai tuổi đến năm mười sáu tuổi, vậy mà thật sự có loại cảm giác trở về nhà.
Dù sao kí ức của cô ấy bắt đầu từ năm mười hai tuổi, từ lúc chiếc xe hơi bốc cháy.
Đi vào phòng ngủ ở lầu ba, Cố Niệm Chi đặt va li và ba lô xuống, ngồi trên chiếc giường nhỏ ngẩn người.
Căn phòng này khắp nơi đều là hồi ức.
Năm cô ấy mười hai tuổi, Hoắc Thiệu Hằng hai mươi hai tuổi trở thành người giám hộ của cô, dẫn cô đến nơi đóng quân Đội hành động đặc biệt này.
Lúc đầu, vì cô ấy đã phải chịu khiếp sợ cực độ, ban đêm thường giật mình thét lên trong bóng tối, cũng không ngủ được nữa.
Hoắc Thiệu Hằng liền đặt chiếc giường nhỏ của cô ấy trong phòng ngủ của anh, trước giường bật một cái đèn vàng ấm áp.
Sau này Cố Niệm Chi nghe Trần Liệt nói, vốn dĩ giấc ngủ của Hoắc Thiệu Hằng không sâu, có một chút ánh sáng cũng không ngủ được, nhưng vì cô ấy, mà miễn cưỡng thay đổi.
Buổi tối khi cô ấy gặp ác mộng sẽ gào thét tỉnh giấc, anh sẽ lập tức đến bên cạnh giường ngồi với cô.
Mỗi lần mở mắt ra, nhìn thấy là khuôn mặt lặng im không nói của Hoắc Thiệu Hằng, đôi mắt quan tâm, cô ấy mới thấy có cảm giác an toàn, mới có thể an nhiên ngủ lần nữa.
Đến tận một năm sau, tình trạng kinh sợ ban đêm của cô ấy mới chuyển biến tốt, giường nhỏ của cô mới chuyển về phòng ngủ, cũng chính là căn phòng đối diện cô ấy.
Anh biết cô ấy nhát gan, sợ bóng tối, vì vậy chỉ cần cô ấy ngủ rồi, phòng anh sẽ luôn mở cửa, nhất định sẽ để đèn.
Từ trong phòng ngủ của cô ấy có thể nhìn thấy ánh đèn vàng trong căn phòng đối diện, liền cảm thấy rất ấm áp, rất an toàn, cũng có thể ngủ rất ngon.
Cố Niệm Chi đi đến trước tủ quần áo, ngồi xổm xuống, mở ngăn kéo thấp nhất ra.
Mặc dù đã không ở đây hai năm, trong này vẫn xếp đầy băng vệ sinh mà cô ấy hay dùng nhất.
Năm mười bốn tuổi, lần đầu tiên Cố Niệm Chi có kinh nguyệt.
Hoắc Thiệu Hằng để Âm Thế Hùng mua các loại băng vệ sinh có nhãn hiệu khác nhau đặt trong phòng cô ấy, nhìn xem loại nào tiêu hao nhanh nhất, sau này chỉ mua loại đó.
Sau này nhãn hiệu nhập khẩu đó không thể mua được trong nước nữa, Hoắc Thiệu Hằng liền nhờ người ra nước ngoài mua, mỗi lần gửi mua đủ dùng một năm.
Trong ngăn kéo dưới cùng của tủ quần áo, vẫn là nhãn hiệu cô ấy thường dùng.
Cố Niệm Chi giơ tay ra, lướt qua từng cái băng vệ sinh này, thở ra một hơi, đóng ngăn kéo lại.
Trở về nơi quen thuộc, cơn buồn ngủ rất nhanh ập đến, cô ấy ngáp một cái, nằm trên giường ngủ mất.
Ngủ một giấc an nhiên đến trưa ngày thứ hai, Cố Niệm Chi không muốn dậy, với tay sờ tìm tủ đầu giường, nắm được điện thoại, trong vô thức đã gọi điện cho Hoắc Thiệu Hằng.
Translator & Editor: Lục Tịnh An
“Được đó được đó! Niệm Chi, anh đang đợi em thúc giục Hoắc thiếu tìm bạn gái đây! Em ấy à, thật ra anh ấy đã…”
Âm Thế Hùng nhất thời nhanh miệng, xém chút nữa nói ra chuyện mà Hoắc thiếu đã “lỡ miệng”.
Có điều nghĩ đến việc Cố Niệm Chi vẫn là tuổi vị thành niên, hắn lại nuốt lời này xuống.
Hắn có trực giác không thể nói chuyện này ra, nếu hắn kể cho Cố Niệm Chi việc mà Hoắc thiếu “lỡ miệng”, Hoắc thiếu nhất định sẽ giết hắn!
Cố Niệm Chi nhạy bén nắm bắt được đầu đề câu chuyện của Âm Thế Hùng, nghiêng về phía hắn, con ngươi đen láy to tròn chăm chú nhìn hắn, trong mắt chứa đầy sự tò mò, còn có sự gian xảo lướt qua.
Cô ấy dùng giọng nói ngọt ngào mê hoặc hỏi: “Anh Đại Hùng, Hoắc thiếu đã làm gì? Anh còn chưa nói hết đó…”
Đột nhiên Âm Thế Hùng mạnh mẽ đạp chân ga, gia tăng tốc độ, mạc dù Cố Niệm Chi đang thắt dây an toàn, cũng bị ném qua một bên gần cửa xe.
“Niệm Chi, em không sao chứ? Vừa nãy có chiếc xe chưa bật đèn đã vượt qua, dọa anh hết hồn…” Âm Thế Hùng vội vàng giải thích, tính yên lặng đánh trống lảng chuyện kia, hi vọng Cố Niệm Chi bị sợ, quên đi lời buột miệng lúc nãy.
Cố Niệm Chi lại không dễ bị lừa như vậy.
Cô ấy nghiêng đầu nhìn hắn, chỉ vào màn hình bên cạnh vô lăng, “Anh Đại Hùng, chiếc xe này của anh có hệ thống thăm dò tự động, có thể có xe lấn đường anh sao?”
Âm Thế Hùng: “......”
Liếc mắt nhìn cô ấy một cái, Âm Thế Hùng đưa tay ra xoa đầu Cố Niệm Chi, cười nói: “Cô gái nhỏ không việc gì phải sắc bén như vậy! Phải yếu đuối, ngờ ngệch, ngốc nghếch, đàn ông mới thích!”
Cố Niệm Chi dường như trợn trắng mắt ba trăm sáu mươi lần trong lòng, không khách sáo nói: “Vậy sau này anh Đại Hùng muốn tìm một cô gái yếu đuối, ngờ nghệch, ngốc nghếch làm bạn gái sao?”
Âm Thế Hùng lặng lẽ mơ ước về bạn gái tương lai của mình một chút.
Cô gái ngờ nghệch, ngốc nghếch làm bạn gái sao?
Thật là nghĩ chút thôi đã muốn say rồi…
Âm Thế Hùng chỉ cười mà không nói, tập trung tinh thần lái xe.
Cố Niệm Chi hừ nhẹ một tiếng: “Anh Đại Hùng, không hả?”
Âm Thế Hùng nhìn ngang nhìn dọc, lái xe ra khỏi đường cao tốc, chỉ hoàn cảnh xung quanh nói: “Còn nhớ nơi này không? Đã hai năm em không đến rồi.”
Từ lúc lên đại học hai năm trước, cô ấy đã rời khỏi nơi đóng quân này, sống chung với Hoắc Thiệu Hằng ở căn hộ penthouse của tiểu khu Phong Nhã.
Nghĩ đến căn hộ đó, Cố Niệm Chi lại nói: “Đúng rồi, anh Đại Hùng, em muốn chuyển căn hộ đó lại cho chú Hoắc đứng tên, anh có thể giúp em lo giấy tờ không?”
Âm Thế Hùng vô cùng kinh ngạc: “Có nhà mà em không cần? Có ngốc không?”
“Nhưng đó là của chú Hoắc, không phải của em. Em tốt nghiệp rồi, có thể đi làm kiếm tiền mua nhà.” Cố Niệm Chi lấy hết can đảm nói, lặng lẽ liếc m Thế Hùng một cái, sau đó nhanh chóng di chuyển tầm mắt.
“Được rồi được rồi, cho em thì em lấy đi.” Âm Thế Hùng dừng xe trước cổng nơi đóng quân, lấy giấy chứng nhận ra.
Lính cảnh vệ gác cổng sau khi kiểm tra xong thì cho bọn họ vào.
Âm Thế Hùng lái xe về tòa nhà nhỏ của Hoắc Thiệu Hằng, vừa tiếp tục khuyên nhủ Cố Niệm Chi: “Hơn nữa, với xuất thân của Hoắc thiếu, một căn hộ thật sự là chuyện nhỏ, em đừng ngại.”
“Cho dù chú Hoắc có nhiều tiền hơn nữa, cũng là của chú ấy, không liên quan đến em.” Cố Niệm Chi cúi đầu, nhìn ba lô trên gối mình, dùng tay xách một cái tai thỏ được treo trên ba lô lên.
Âm Thế Hùng thấy Cố Niệm Chi không nghe lời khuyên, chỉ có thể nói: “Nhưng em muốn chuyển sang tên Hoắc thiếu, phải để anh ấy kí tên đó. Em có thể thuyết phục Hoắc thiếu thì được.”
“... Sao?” Cố Niệm Chi mở to mắt, “Nhưng lúc Hoắc thiếu chuyển nhà cho em, không có để em kí tên mà!”
Đột nhiên thần sắc cô ấy trở nên khẩn thiết: “Có phải giấy tờ chưa hoàn toàn làm xong không? Có nghĩa là, căn hộ đó vẫn chưa là của em? Ha ha, vậy em cũng không cần chuyển tới chuyển lui nữa.”
Âm Thế Hùng đồng tình nhìn cô ấy một cái, “Niệm Chi, em và Hoắc thiếu không giống nhau. Hoắc thiếu có thể không cần chữ kí của em để sang tên cho em, nhưng em không thể chuyển lại cho Hoắc thiếu mà không có chữ kí của anh ấy. ——Hiểu không?”
Cố Niệm Chi hiểu ra điểm mấu chốt trong đó, bị đả kích không nhẹ.
Âm Thế Hùng dừng xe trước tòa nhà nhỏ của Hoắc Thiệu Hằng, ra ngoài mở cửa xe cho Cố Niệm Chi, “Đến rồi, em vào đi.”
Tòa nhà ở nơi đóng quân Đội hành động đặc biệt thành phố C của Hoắc Thiệu Hằng có cấp bậc bảo an vô cùng cao.
Trước đây Cố Niệm Chi ở trong phạm vi bảo vệ của anh, bây giờ đã hai năm không đến, không biết cô ấy còn có thể đi vào không.
Cô ấy có chút thấp thỏm đi đến trước cổng sắt của tòa nhà, ấn bàn tay vào màn hình tròn tròn chính giữa cổng sắt.
Màn hình ‘xoạt’ một tiếng mở khóa, bắt đầu đọc số liệu.
Một lát sau, trong loa của màn hình truyền ra tiếng phụ nữ dịu dàng tiêu chuẩn: “Chào mừng trở về nhà.”
Cổng lớn từ từ mở ra hai bên, đều được điều khiển tự động.
Cố Niệm Chi cười, đeo ba lô, xách va li đi vào.
Cổng lớn đóng lại sau lưng cô ấy, Âm Thế Hùng mới lái xe đi.
Cố Niệm Chi quay về tòa nhà đã sống từ năm mười hai tuổi đến năm mười sáu tuổi, vậy mà thật sự có loại cảm giác trở về nhà.
Dù sao kí ức của cô ấy bắt đầu từ năm mười hai tuổi, từ lúc chiếc xe hơi bốc cháy.
Đi vào phòng ngủ ở lầu ba, Cố Niệm Chi đặt va li và ba lô xuống, ngồi trên chiếc giường nhỏ ngẩn người.
Căn phòng này khắp nơi đều là hồi ức.
Năm cô ấy mười hai tuổi, Hoắc Thiệu Hằng hai mươi hai tuổi trở thành người giám hộ của cô, dẫn cô đến nơi đóng quân Đội hành động đặc biệt này.
Lúc đầu, vì cô ấy đã phải chịu khiếp sợ cực độ, ban đêm thường giật mình thét lên trong bóng tối, cũng không ngủ được nữa.
Hoắc Thiệu Hằng liền đặt chiếc giường nhỏ của cô ấy trong phòng ngủ của anh, trước giường bật một cái đèn vàng ấm áp.
Sau này Cố Niệm Chi nghe Trần Liệt nói, vốn dĩ giấc ngủ của Hoắc Thiệu Hằng không sâu, có một chút ánh sáng cũng không ngủ được, nhưng vì cô ấy, mà miễn cưỡng thay đổi.
Buổi tối khi cô ấy gặp ác mộng sẽ gào thét tỉnh giấc, anh sẽ lập tức đến bên cạnh giường ngồi với cô.
Mỗi lần mở mắt ra, nhìn thấy là khuôn mặt lặng im không nói của Hoắc Thiệu Hằng, đôi mắt quan tâm, cô ấy mới thấy có cảm giác an toàn, mới có thể an nhiên ngủ lần nữa.
Đến tận một năm sau, tình trạng kinh sợ ban đêm của cô ấy mới chuyển biến tốt, giường nhỏ của cô mới chuyển về phòng ngủ, cũng chính là căn phòng đối diện cô ấy.
Anh biết cô ấy nhát gan, sợ bóng tối, vì vậy chỉ cần cô ấy ngủ rồi, phòng anh sẽ luôn mở cửa, nhất định sẽ để đèn.
Từ trong phòng ngủ của cô ấy có thể nhìn thấy ánh đèn vàng trong căn phòng đối diện, liền cảm thấy rất ấm áp, rất an toàn, cũng có thể ngủ rất ngon.
Cố Niệm Chi đi đến trước tủ quần áo, ngồi xổm xuống, mở ngăn kéo thấp nhất ra.
Mặc dù đã không ở đây hai năm, trong này vẫn xếp đầy băng vệ sinh mà cô ấy hay dùng nhất.
Năm mười bốn tuổi, lần đầu tiên Cố Niệm Chi có kinh nguyệt.
Hoắc Thiệu Hằng để Âm Thế Hùng mua các loại băng vệ sinh có nhãn hiệu khác nhau đặt trong phòng cô ấy, nhìn xem loại nào tiêu hao nhanh nhất, sau này chỉ mua loại đó.
Sau này nhãn hiệu nhập khẩu đó không thể mua được trong nước nữa, Hoắc Thiệu Hằng liền nhờ người ra nước ngoài mua, mỗi lần gửi mua đủ dùng một năm.
Trong ngăn kéo dưới cùng của tủ quần áo, vẫn là nhãn hiệu cô ấy thường dùng.
Cố Niệm Chi giơ tay ra, lướt qua từng cái băng vệ sinh này, thở ra một hơi, đóng ngăn kéo lại.
Trở về nơi quen thuộc, cơn buồn ngủ rất nhanh ập đến, cô ấy ngáp một cái, nằm trên giường ngủ mất.
Ngủ một giấc an nhiên đến trưa ngày thứ hai, Cố Niệm Chi không muốn dậy, với tay sờ tìm tủ đầu giường, nắm được điện thoại, trong vô thức đã gọi điện cho Hoắc Thiệu Hằng.
Bình luận facebook