Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-88
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 88: Giấu đầu lòi đuôi
Translator & Editor: Lục Tịnh An
“Thật sự sẽ đợi em?” Cố Niệm Chi nén lại tiếng khóc thút thít, gục đầu hỏi.
“Ừ.”
“Được, em sẽ rất nhanh thôi! Đợi em một phút!” Cố Niệm Chi đặt điện thoại xuống, xông vào phòng tắm y như một quả pháo nhỏ, mở nước nóng rửa mặt qua loa, rồi lấy một cái khăn, vừa lau mặt, vừa chạy trở về.
“Chú Hoắc! Chú còn đó không?” Cố Niệm Chi vội vội vàng vàng cầm điện thoại lên.
“Còn.” Hoắc Thiệu Hằng lại lật qua một trang tin vắn quốc phòng, “Nói.”
Cố Niệm Chi bị Hoắc Thiệu Hằng vừa nói chuyện đã làm cho rối rắm, có chút sợ sệt, không dám hỏi anh những vấn đề quá riêng tư nữa, suy nghĩ cả buổi, mới nói: “Chú Hoắc, khi nào chú về?”
Đã rất lâu rồi không gặp anh, Cố Niệm Chi phát hiện hình như mình rất nhớ anh.
Hoắc Thiệu Hằng chăm chú xem tin vắn quốc phòng, tiện thể nói: “Xong việc sẽ về.”
Cố Niệm Chi mở mở miệng, lại ngại hỏi tiếp.
Đã nói là việc công, việc công của chú Hoắc, tất nhiên không thể nói với người khác, đều có cấp bậc bảo mật.
Cố Niệm Chi có chút mất tinh thần.
Trở mình trên đất, nằm trên tấm thảm lông cừu mềm mại trắng như tuyết, nhìn trần nhà màu trắng ngà trên đầu, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Vậy, trong vòng hai tuần có thể trở lại không?”
Thời hạn nghỉ học của cô ấy chỉ có hai tuần.
Nếu trong vòng hai tuần mà chú Hoắc có thể trở về thì quá tốt.
Hoắc Thiệu Hằng thảnh thơi ngồi dựa vào ghế sofa, dáng người anh cao lớn cường tráng, dồn ép kín kẽ cái ghế sofa một người rộng lớn.
“Xem tình huống.” Tay Hoắc Thiệu Hằng ngừng một lát, lại điềm tĩnh lật một trang tin vắn quốc phòng.
Cố Niệm Chi có chút không nhịn được, “Ồ” một tiếng thật dài, ý thất vọng bộc lộ trong lời nói.
“Sao vậy? Muốn tôi đi về?” Hoắc Thiệu Hằng cũng không ngẩng đầu, lật từng trang tin vắn quốc phòng để xem, cấp tốc xem lướt qua các hoạt động giao lưu quốc tế quan trọng trong biên giới đế quốc.
“Phải đó, đã lâu rồi em chưa gặp chú.” Cố Niệm Chi lẩm bẩm nói, kéo con gấu trúc của mình từ trên giường xuống ôm vào trong lòng.
“Muốn tôi về làm gì? Em lại muốn rèn luyện sớm hả?” Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh tự nhiên hỏi.
Cố Niệm Chi: “......”
What?
Không thoát khỏi rèn luyện!
“Ừ, nếu đã về nơi đóng quân rồi, buổi sáng chạy việt dã 10km, năm mươi cái rướn người, một trăm cái đứng lên ngồi xuống, tập bắn một trăm phát, nâng tạ năm mươi lần, phải nhớ hoàn thành mỗi ngày.” Hoắc Thiệu Hằng không hề lưu tình sắp xếp nhiệm vụ rèn luyện buổi sáng cho cô ấy.”
Cố Niệm Chi lập tức ngồi thẳng dậy, vô cùng nghiêm túc nói: “Chú Hoắc, gần đây không khí không tốt lắm, ô nhiễm nghiêm trọng, em không chạy việt dã đâu. Chạy mà sinh bệnh còn phải làm phiền anh Trần.”
“Cũng được, lầu ba có máy chạy bộ, trong phòng gym của tôi. Mỗi ngày em nhớ đến phòng gym chạy bộ, máy chạy bộ có thể ghi lại số bước, trở về tôi sẽ kiểm tra.” Hoắc Thiệu Hằng cũng không dễ bị lừa như vậy.
Cố Niệm Chi bĩu môi, “Ơ, em đói bụng rồi, phải đi ăn trưa đây, chú Hoắc, nói chuyện sau nha.” Nói xong, nhanh nhẹn cúp điện thoại.
Hoắc Thiệu Hằng nghe thấy âm thanh điện thoại bị ngắt bên kia, cười nhẹ, tiện tay tắt điện thoại, chuẩn bị ra ngoài đi họp.
Vừa muốn bước ra, tiếng chuông điện thoại kì lạ của anh lại vang lên, là âm thanh tin nhắn đường dây được mã hóa gửi đến.
Anh hơi ngây người.
……
Trong phòng siêu máy tính của nơi đóng quân Đội hành động đặc biệt thành phố C, Triệu Lương Trạch nhìn từng nhóm số liệu mà hắn tìm ra được, kinh ngạc một hơi.
Hắn cầm điện thoại lên gọi cho Hoắc Thiệu Hằng.
Nhưng điện thoại bên kia vẫn luôn báo bận…
Triệu Lương Trạch không nhịn được nên vào mạng đường dây truyền tin xem một chút.
Phát hiện số điện thoại đầu bên kia là số di động của Hoắc Thiệu Hằng vẫn luôn kết nối với số điện thoại nội bộ của anh.
Mà bây giờ người đang ở tại tòa nhà thủ trưởng của Hoắc Thiệu Hằng, chỉ có thể là Cố Niệm Chi tối hôm qua mới đến.
Nếu đang nói chuyện với đại tiểu thư Cố, Triệu Lương Trạch không dám ngắt ngang, nhưng sự việc hắn tra được lại quá nghiêm trọng, bắt buộc phải báo cáo ngay lập tức.
Triệu Lương Trạch nghĩ một chút, lựa chọn hình thức nhắn tin bằng đường dây mã hóa. “Khám phá số liệu container hải quan một năm trở lại đây của thành phố C, có phát hiện quan trọng.”
“Vũ khí đạn dược buôn lậu còn nhiều hơn dự tính…”
“Phần của bọn cướp khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong chỉ là phần nổi của tảng băng.”
“Truy xét con đường buôn lậu phía trên, có liên quan đến bộ đặc cần. Không biết có tay trong, hay là có đặt bẫy.”
……
Hoắc Thiệu Hằng trượt mở điện thoại, phát hiện là tin nhắn được mã hóa của Triệu Lương Trạch.
Anh xem từng tin một, sắc mặt cũnh không thay đổi, thuận tay gọi cho Triệu Lương Trạch.
“Tiểu Trạch, có chuyện gì vậy?”
“Hoắc thiếu?” Triệu Lương Trạch vội vàng mở điện thoại để nghe, tay vẫn đang lưu số liệu tải về vào máy tính, “Tin tức mà ngài cần tôi đã tra được rồi, những súng ống đạn dược nước ngoài mà bọn cướp ở khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong lấy được, quả nhiên không phải sự kiện tình cờ. Tôi tra ra được nội bộ hải quan thành phố C có một nhóm người tham dự vào việc buôn lậu vũ khí quy mô lớn lần này, tra tiếp lên trên nữa, phát hiện đều có liên quan đến bộ đặc cần và bộ ngoại giao thủ đô.”
“Có liên quan đến bộ đặc cần cũng không kì lạ, liên quan gì đến bộ ngoại giao?” Hoắc Thiệu Hằng xem tin vắn quốc phòng trong tay, ánh mắt dừng lại ở hội nghị quốc tế quan trọng ở trang ba.
Hội nghị quốc tế quan trọng này sắp tổ chức đại hội biểu dương phụ nữ xuất sắc thế giới tại thành phố C, do tổ chức quyền lợi phụ nữ của Liên hợp quốc tổ chức, tuyên dương những phụ nữ đạt được thành tựu to lớn ở các nước và các khu vực khác nhau, tương đương với giải Nobel chuyên được trao tặng cho phái nữ.
Lúc này sẽ mời chính trị gia nữ, doanh nhân nữ, nhà khoa học, nghệ sĩ nữ, nhà từ thiện nữ, và minh tinh nữ nổi tiếng của các nước cùng đến hội nghị ở thành phố C, trao giải, là một sự kiện giao lưu quốc tế quan trọng của đế quốc trong năm nay.
Quả nhiên Triệu Lương Trạch nói: “Mới đây thành phố C tổ chức đại hội biểu dương phụ nữ xuất sắc thế giới, là lấy danh nghĩa của bộ ngoại giao đế quốc từ Liên hợp quốc. Vũ khí buôn lậu mà chúng ta điều tra được lần này, có quan hệ mật thiết với hội nghị quốc tế này.”
Ngón tay Hoắc Thiệu Hằng gõ gõ trên tin vắn, quả đúng như vậy, trực giác của anh đó giờ rất chuẩn.
Bộ đặc cần phụ trách việc bảo vệ an ninh cho hoạt động quốc tế tầm cỡ lần này, bộ ngoại giao thì phụ trách việc tổ chức.
“Nói, bộ đặc cần và bộ ngoại giao có những ai liên can, tôi cần họ tên và chứng cứ cụ thể.”
Triệu Lương Trạch báo từng danh sách một.
Liên can cấp bậc cao nhất là bộ trưởng bộ đặc cần và phó đại biểu liên hợp quốc của bộ ngoại giao.
Hoắc Thiệu Hằng không xa lạ với những cái tên này chút nào, có vài người còn có mối quan hệ riêng tư với anh.
Nhưng lúc xâm phạm quyền lợi quốc gia, cho dù là ba mẹ của anh thì anh cũng sẽ không lưu tình.
“Đã nhận được.” Hoắc Thiệu Hằng nhấn dừng phím ghi âm, lại ra lệnh cho Triệu Lương Trạch: “Lập tức phá hủy kho vũ khí buôn lậu của thành phố C, tịch thu vũ khí buôn lậu, bắt toàn bộ nhân viên có liên quan, dù là ở phe nào, một người cũng không tha, do Đội hành động đặc biệt ra mặt.”
“Hả?” Triệu Lương Trạch có chút khó xử, “Những người tàng trữ vũ khí đều là anh chị phía trên, bắt lại thì dễ, nhưng những người đem lại thuận lợi là người trong nội bộ chính phủ, nếu vì đặt bẫy mà bắt bọn họ, há chẳng phải…”
“Cậu đừng quản, sau khi bắt được, “cao nhân” đặt bẫy này tự nhiên sẽ đến tìm tôi.” Hoắc Thiệu Hằng lạnh lùng nói, “Đặt loại bẫy táng tận lương tâm như vậy, tôi lại muốn xem xem bọn họ có mấy cái đầu!”
Translator & Editor: Lục Tịnh An
“Thật sự sẽ đợi em?” Cố Niệm Chi nén lại tiếng khóc thút thít, gục đầu hỏi.
“Ừ.”
“Được, em sẽ rất nhanh thôi! Đợi em một phút!” Cố Niệm Chi đặt điện thoại xuống, xông vào phòng tắm y như một quả pháo nhỏ, mở nước nóng rửa mặt qua loa, rồi lấy một cái khăn, vừa lau mặt, vừa chạy trở về.
“Chú Hoắc! Chú còn đó không?” Cố Niệm Chi vội vội vàng vàng cầm điện thoại lên.
“Còn.” Hoắc Thiệu Hằng lại lật qua một trang tin vắn quốc phòng, “Nói.”
Cố Niệm Chi bị Hoắc Thiệu Hằng vừa nói chuyện đã làm cho rối rắm, có chút sợ sệt, không dám hỏi anh những vấn đề quá riêng tư nữa, suy nghĩ cả buổi, mới nói: “Chú Hoắc, khi nào chú về?”
Đã rất lâu rồi không gặp anh, Cố Niệm Chi phát hiện hình như mình rất nhớ anh.
Hoắc Thiệu Hằng chăm chú xem tin vắn quốc phòng, tiện thể nói: “Xong việc sẽ về.”
Cố Niệm Chi mở mở miệng, lại ngại hỏi tiếp.
Đã nói là việc công, việc công của chú Hoắc, tất nhiên không thể nói với người khác, đều có cấp bậc bảo mật.
Cố Niệm Chi có chút mất tinh thần.
Trở mình trên đất, nằm trên tấm thảm lông cừu mềm mại trắng như tuyết, nhìn trần nhà màu trắng ngà trên đầu, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Vậy, trong vòng hai tuần có thể trở lại không?”
Thời hạn nghỉ học của cô ấy chỉ có hai tuần.
Nếu trong vòng hai tuần mà chú Hoắc có thể trở về thì quá tốt.
Hoắc Thiệu Hằng thảnh thơi ngồi dựa vào ghế sofa, dáng người anh cao lớn cường tráng, dồn ép kín kẽ cái ghế sofa một người rộng lớn.
“Xem tình huống.” Tay Hoắc Thiệu Hằng ngừng một lát, lại điềm tĩnh lật một trang tin vắn quốc phòng.
Cố Niệm Chi có chút không nhịn được, “Ồ” một tiếng thật dài, ý thất vọng bộc lộ trong lời nói.
“Sao vậy? Muốn tôi đi về?” Hoắc Thiệu Hằng cũng không ngẩng đầu, lật từng trang tin vắn quốc phòng để xem, cấp tốc xem lướt qua các hoạt động giao lưu quốc tế quan trọng trong biên giới đế quốc.
“Phải đó, đã lâu rồi em chưa gặp chú.” Cố Niệm Chi lẩm bẩm nói, kéo con gấu trúc của mình từ trên giường xuống ôm vào trong lòng.
“Muốn tôi về làm gì? Em lại muốn rèn luyện sớm hả?” Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh tự nhiên hỏi.
Cố Niệm Chi: “......”
What?
Không thoát khỏi rèn luyện!
“Ừ, nếu đã về nơi đóng quân rồi, buổi sáng chạy việt dã 10km, năm mươi cái rướn người, một trăm cái đứng lên ngồi xuống, tập bắn một trăm phát, nâng tạ năm mươi lần, phải nhớ hoàn thành mỗi ngày.” Hoắc Thiệu Hằng không hề lưu tình sắp xếp nhiệm vụ rèn luyện buổi sáng cho cô ấy.”
Cố Niệm Chi lập tức ngồi thẳng dậy, vô cùng nghiêm túc nói: “Chú Hoắc, gần đây không khí không tốt lắm, ô nhiễm nghiêm trọng, em không chạy việt dã đâu. Chạy mà sinh bệnh còn phải làm phiền anh Trần.”
“Cũng được, lầu ba có máy chạy bộ, trong phòng gym của tôi. Mỗi ngày em nhớ đến phòng gym chạy bộ, máy chạy bộ có thể ghi lại số bước, trở về tôi sẽ kiểm tra.” Hoắc Thiệu Hằng cũng không dễ bị lừa như vậy.
Cố Niệm Chi bĩu môi, “Ơ, em đói bụng rồi, phải đi ăn trưa đây, chú Hoắc, nói chuyện sau nha.” Nói xong, nhanh nhẹn cúp điện thoại.
Hoắc Thiệu Hằng nghe thấy âm thanh điện thoại bị ngắt bên kia, cười nhẹ, tiện tay tắt điện thoại, chuẩn bị ra ngoài đi họp.
Vừa muốn bước ra, tiếng chuông điện thoại kì lạ của anh lại vang lên, là âm thanh tin nhắn đường dây được mã hóa gửi đến.
Anh hơi ngây người.
……
Trong phòng siêu máy tính của nơi đóng quân Đội hành động đặc biệt thành phố C, Triệu Lương Trạch nhìn từng nhóm số liệu mà hắn tìm ra được, kinh ngạc một hơi.
Hắn cầm điện thoại lên gọi cho Hoắc Thiệu Hằng.
Nhưng điện thoại bên kia vẫn luôn báo bận…
Triệu Lương Trạch không nhịn được nên vào mạng đường dây truyền tin xem một chút.
Phát hiện số điện thoại đầu bên kia là số di động của Hoắc Thiệu Hằng vẫn luôn kết nối với số điện thoại nội bộ của anh.
Mà bây giờ người đang ở tại tòa nhà thủ trưởng của Hoắc Thiệu Hằng, chỉ có thể là Cố Niệm Chi tối hôm qua mới đến.
Nếu đang nói chuyện với đại tiểu thư Cố, Triệu Lương Trạch không dám ngắt ngang, nhưng sự việc hắn tra được lại quá nghiêm trọng, bắt buộc phải báo cáo ngay lập tức.
Triệu Lương Trạch nghĩ một chút, lựa chọn hình thức nhắn tin bằng đường dây mã hóa. “Khám phá số liệu container hải quan một năm trở lại đây của thành phố C, có phát hiện quan trọng.”
“Vũ khí đạn dược buôn lậu còn nhiều hơn dự tính…”
“Phần của bọn cướp khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong chỉ là phần nổi của tảng băng.”
“Truy xét con đường buôn lậu phía trên, có liên quan đến bộ đặc cần. Không biết có tay trong, hay là có đặt bẫy.”
……
Hoắc Thiệu Hằng trượt mở điện thoại, phát hiện là tin nhắn được mã hóa của Triệu Lương Trạch.
Anh xem từng tin một, sắc mặt cũnh không thay đổi, thuận tay gọi cho Triệu Lương Trạch.
“Tiểu Trạch, có chuyện gì vậy?”
“Hoắc thiếu?” Triệu Lương Trạch vội vàng mở điện thoại để nghe, tay vẫn đang lưu số liệu tải về vào máy tính, “Tin tức mà ngài cần tôi đã tra được rồi, những súng ống đạn dược nước ngoài mà bọn cướp ở khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong lấy được, quả nhiên không phải sự kiện tình cờ. Tôi tra ra được nội bộ hải quan thành phố C có một nhóm người tham dự vào việc buôn lậu vũ khí quy mô lớn lần này, tra tiếp lên trên nữa, phát hiện đều có liên quan đến bộ đặc cần và bộ ngoại giao thủ đô.”
“Có liên quan đến bộ đặc cần cũng không kì lạ, liên quan gì đến bộ ngoại giao?” Hoắc Thiệu Hằng xem tin vắn quốc phòng trong tay, ánh mắt dừng lại ở hội nghị quốc tế quan trọng ở trang ba.
Hội nghị quốc tế quan trọng này sắp tổ chức đại hội biểu dương phụ nữ xuất sắc thế giới tại thành phố C, do tổ chức quyền lợi phụ nữ của Liên hợp quốc tổ chức, tuyên dương những phụ nữ đạt được thành tựu to lớn ở các nước và các khu vực khác nhau, tương đương với giải Nobel chuyên được trao tặng cho phái nữ.
Lúc này sẽ mời chính trị gia nữ, doanh nhân nữ, nhà khoa học, nghệ sĩ nữ, nhà từ thiện nữ, và minh tinh nữ nổi tiếng của các nước cùng đến hội nghị ở thành phố C, trao giải, là một sự kiện giao lưu quốc tế quan trọng của đế quốc trong năm nay.
Quả nhiên Triệu Lương Trạch nói: “Mới đây thành phố C tổ chức đại hội biểu dương phụ nữ xuất sắc thế giới, là lấy danh nghĩa của bộ ngoại giao đế quốc từ Liên hợp quốc. Vũ khí buôn lậu mà chúng ta điều tra được lần này, có quan hệ mật thiết với hội nghị quốc tế này.”
Ngón tay Hoắc Thiệu Hằng gõ gõ trên tin vắn, quả đúng như vậy, trực giác của anh đó giờ rất chuẩn.
Bộ đặc cần phụ trách việc bảo vệ an ninh cho hoạt động quốc tế tầm cỡ lần này, bộ ngoại giao thì phụ trách việc tổ chức.
“Nói, bộ đặc cần và bộ ngoại giao có những ai liên can, tôi cần họ tên và chứng cứ cụ thể.”
Triệu Lương Trạch báo từng danh sách một.
Liên can cấp bậc cao nhất là bộ trưởng bộ đặc cần và phó đại biểu liên hợp quốc của bộ ngoại giao.
Hoắc Thiệu Hằng không xa lạ với những cái tên này chút nào, có vài người còn có mối quan hệ riêng tư với anh.
Nhưng lúc xâm phạm quyền lợi quốc gia, cho dù là ba mẹ của anh thì anh cũng sẽ không lưu tình.
“Đã nhận được.” Hoắc Thiệu Hằng nhấn dừng phím ghi âm, lại ra lệnh cho Triệu Lương Trạch: “Lập tức phá hủy kho vũ khí buôn lậu của thành phố C, tịch thu vũ khí buôn lậu, bắt toàn bộ nhân viên có liên quan, dù là ở phe nào, một người cũng không tha, do Đội hành động đặc biệt ra mặt.”
“Hả?” Triệu Lương Trạch có chút khó xử, “Những người tàng trữ vũ khí đều là anh chị phía trên, bắt lại thì dễ, nhưng những người đem lại thuận lợi là người trong nội bộ chính phủ, nếu vì đặt bẫy mà bắt bọn họ, há chẳng phải…”
“Cậu đừng quản, sau khi bắt được, “cao nhân” đặt bẫy này tự nhiên sẽ đến tìm tôi.” Hoắc Thiệu Hằng lạnh lùng nói, “Đặt loại bẫy táng tận lương tâm như vậy, tôi lại muốn xem xem bọn họ có mấy cái đầu!”
Bình luận facebook