Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 156: Tiền tài ngoài ý muốn
Hà Chi Sơ không nói gì, ở bên cạnh nghếch đầu lên trừng mắt nhìn Cố Niệm Chi: Sao cô có thể vừa lấy tiền nện vào anh ta, vừa mặt không biến sắc tiếp tục sai bảo anh ta chứ...
Da mặt dày như thế này, thật sự là không ai bằng được.
Hà Chi Sơ vừa cười lạnh, vừa đứng lên, khuôn mặt tuấn tú bao trùm bởi làn sương băng giá. Ánh mắt anh ta lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người trong tòa án, ngạo mạn hếch cằm: “Cô ấy nói không sai, tôi đại diện cho đương sự của mình, muốn phản tố Tân Hạnh Cao đã ngụy tạo bằng chứng vu cáo đương sự của tôi, đồng thời tố cáo Bộ Quốc phòng Mỹ và CIA giả tạo chứng cứ, cản trở công tác xác thực của Tư pháp.”
Cố Niệm Chi rất nịnh nọt đứng bên cạnh Hà Chi Sơ, vung cánh tay mảnh khảnh lên, cáo mượn oai hùm: “Các người nghe thấy chưa! Anh ấy là Luật sư Hà đấy! Là Luật sư Hà tiếng tăm lừng lẫy, chưa từng thất bại! Các người có chịu phục không hả!”
Trung tá Peter tức đến nỗi mặt mũi biến dạng, hét lớn một tiếng, “Tôi không phục!”
“Không phục thì thắt cổ mà chết đi!” Cố Niệm Chi khoanh tay quan sát ông ta, vẻ mặt lại ngạo mạn không khác gì Hà Chi Sơ, “Ai cần quan tâm ông có phục hay không làm gì!”
“Wtf!” Trung tá Peter bị vẻ mặt và lời nói của Cố Niệm Chi chọc giận đến nỗi không kiểm soát được bản thân. Ông ta bỗng nhào về phía cô, chỉ muốn kéo cô qua tẩn một trận tơi bời cho hả giận. Tòa án chợt biến thành một mớ hỗn loạn.
Cố Niệm Chi nhẹ nhàng linh hoạt xoay người một cái, đứng sang phía bên kia của Hà Chi Sơ.
Cánh tay của Trung tá Peter còn chưa duỗi đến, đã bị Hà Chi Sơ túm lấy, giữ chặt giữa không trung, “Trung tá Peter bất ngờ tấn công đương sự của tôi trong tòa án, tội thêm một bậc nữa. Tôi sẽ liệt kê tên của Trung tá Peter trong danh sách bị cáo.”
Ngay trong lúc nơi này hỗn loạn như vậy, Trần Liệt âm thầm khởi động camera được giấu trong kính mắt của anh ta, lẳng lặng ghi lại cảnh tượng ở đây, định mang về nước cho Hoắc Thiệu Hằng xem.
Anh ta quay về phía Cố Niệm Chi, cố tình lựa chọn góc độ Cố Niệm Chi và Hà Chi Sơ đứng chung một chỗ.
Người đàn ông cao to tuấn tú, lạnh lùng như băng, nhưng lời nói và cử chỉ lại cực kỳ che chở cho Cố Niệm Chi.
Cô gái xinh đẹp cao gầy, lanh lợi hoạt bát, ỷ vào thế lực của Hà Chi Sơ mà đứng đó không ngừng khiêu khích, dáng vẻ không chút sợ hãi, vừa nhìn là biết rất được cưng chiều.
Trần Liệt vừa nhìn, vừa nghĩ đến vẻ mặt sau khi nhìn thấy những hình ảnh này của Hoắc Thiệu Hằng. Trên khuôn mặt tròn trịa của anh ta đầy vẻ nghiêm túc đứng đắn, nhưng thực ra trong bụng lại cười thầm đến xanh ruột rồi.
“Yên lặng! Yên lặng!” Thẩm phán Judy vội cầm lấy búa gõ mạnh xuống.
Cảnh sát tòa án xông vào tách mọi người ra. Sau đó, quân đội Mỹ và người của CIA trong tòa án nhanh chóng đẩy xe lăn của Tân Hạnh Cao ra ngoài.
Trung tá Peter bị cảnh sát tòa án lôi tách ra khỏi Hà Chi Sơ. Ông ta không cam lòng quay đầu, giơ ngón tay giữa lên với những nhà ngoại giao của Đế Quốc Hoa Hạ, hung tợn nói: “Tân sẽ nhanh chóng trở thành công dân của nước Mỹ chúng tao thôi! Chúng mày sẽ không có tư cách quản cô ấy nữa!”
“Ha ha, là người Mỹ thì ghê gớm lắm sao? Ông tưởng rằng là người Mỹ thì chúng tôi không dám kiện à? Tôi vẫn kiện cô ta đến khuynh gia bại sản, chỉ phút mốt là có thể bắt cô ta ngồi tù nhé!”
Cố Niệm Chi như chỉ sợ thiên hạ không loạn vậy. Cô tránh sau lưng Hà Chi Sơ thò đầu ra, không ngừng kích động Trung tá Peter, cũng chỉ muốn giơ ngón giữa lên với ông ta thôi.
Hà Chi Sơ quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Cố Niệm Chi: “... Em có bản lĩnh quá nhỉ? Khiến người khác ngồi tù trong vài phút thôi à?”
“Là Giáo sư Hà lợi hại ạ!” Cố Niệm Chi không chút khí tiết nào, chắp hai tay lại, đôi mắt to tròn như lấp lánh ánh sao, nịnh nọt Hà Chi Sơ: “Giáo sư Hà có thể khiến cô ta ngồi tù trong vài phút đấy chứ ạ!”
Hôm nay Hà Chi Sơ vốn bị chọc tức điên vì chuyện Cố Niệm Chi muốn trả phí luật sư, nhưng bây giờ nhìn thấy vẻ mặt nũng nịu, giả vờ ngây thơ của cô, anh ta hoàn toàn không giận nổi nữa. Anh ta đưa tay xoa đầu cô, nói: “Xem như em cũng tự mình biết mình.”
...
Trong vòng một ngày, Tân Hạnh Cao đã nhập quốc tịch Mỹ, đương nhiên việc dẫn độ không thể thực hiện nữa, nhưng đồng thời vụ án Cố Niệm Chi đánh cô ta bị thương cũng chỉ có thể rút đơn kiện.
Có điều, một vụ vu khống rõ ràng như vậy, Hà Chi Sơ sẽ không để cho bọn họ dễ dàng thoát khỏi chế tài xử phạt.
Đơn từ của Cố Niệm Chi tố ngược Tân Hạnh Cao tội vu khống, cùng với tố cáo quân đội Mỹ và CIA, Trung tá Peter giả tạo bằng chứng, gây trở ngại đến sự công chính của Tư pháp trong vụ án, nhanh chóng được đưa đến Tòa án Liên bang Boston.
Cố Niệm Chi vẫn còn là trẻ vị thành niên, hơn nữa bởi vì lần trước Thẩm phán Judy có hành vi xử lý thiên vị rõ ràng, nên Hà Chi Sơ cũng tố cáo luôn bà ta với Bộ Tư pháp và Đoàn Luật sư Hoa Kỳ, đề nghị xem xét lại về trình độ thẩm phán và trình độ luật sư của bà ta.
Tình thế không mấy lạc quan, rất có thể Judy sẽ đồng thời mất đi tư cách làm Thẩm phán và giấy phép hành nghề Luật sư.
Sau khi chuyện này truyền ra ngoài, rất nhiều Thẩm phán không muốn tiếp nhận đơn tố cáo ngược của Cố Niệm Chi. Cuối cùng, vị Thẩm phán nhận thụ lý vụ án là giáo viên của Hà Chi Sơ tại Trường Luật.
Có Thẩm phán giữ lập trường trung lập như thế này, vụ kiện của Cố Niệm Chi diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Tân Hạnh Cao đã nhập tịch, mặc dù pháp luật Hoa Hạ không thể kiểm soát cô ta nữa, nhưng thật khéo là pháp luật nước Mỹ lại rất thích hợp và dễ dàng cho Cố Niệm Chi kiện cô ta.
Sau một tuần, quân đội Mỹ và CIA không chống cự nổi, cử người đi thương lượng với Hà Chi Sơ. Họ đề nghị hòa giải và đưa ra mức bồi thường mười triệu đô la, với điều kiện là bên phía Hà Chi Sơ không được phản án, niêm phong vĩnh viễn những tài liệu có liên quan tới Tân Hạnh Cao.
Nhìn thấy số tiền hòa giải này, Cố Niệm Chi hít một hơi lạnh, hỏi Hà Chi Sơ: “Giáo sư Hà, số tiền này có đủ trả phí luật sư cho thầy không ạ?”
“Chỉ biết đến phí luật sư thôi, sao mắt em nông cạn vậy?” Hà Chi Sơ vỗ đầu cô, “Mười triệu đô thôi mà em đã thấy thỏa mãn rồi à?”
“Vậy Giáo sư Hà nghĩ bao nhiêu mới thích hợp ạ?” Cố Niệm Chi cười híp mắt rót cho Hà Chi Sơ một ly cà phê, đặt xuống trước mặt anh ta, “Toàn bộ em đều gửi thầy hết, coi như phí luật sư ạ.”
Hà Chi Sơ cười nhạo, nói: “Em hào phóng gớm nhỉ. Không, em không cần phải đưa cho tôi toàn bộ để làm phí luật sư, tôi lấy 10% trong số tiền hòa giải là được rồi.”
“Ok thôi ạ.” Cố Niệm Chi không quan tâm nhún vai một cái, “Dù sao cũng là số tiền ngoài ý muốn, có cho đi hết cũng không thành vấn đề.”
Cuối cùng Hà Chi Sơ yêu cầu mức bồi thường một trăm triệu đô la với Bộ Quốc phòng Mỹ và CIA. Nếu như họ không đồng ý, bên này sẽ tiếp tục vụ kiện, dù kiện tới tòa án tối cao anh ta cũng theo hầu.
Quân đội Mỹ và CIA lo lắng thẩm vấn càng nhiều, bí mật của bọn hắn cũng bị lộ ngày càng nhiều. Sau nhiều lần thảo luận, còn có người trong Chính phủ Mỹ thuyết phục giúp Hà Chi Sơ, cuối cùng họ đành bất đắc dĩ chấp nhận điều kiện của Hà Chi Sơ, bồi thường cho Cố Niệm Chi một trăm triệu đô la Mỹ.
Cố Niệm Chi thanh toán 10% cũng chính là mười triệu đô cho Hà Chi Sơ làm phí luật sư. Toàn bộ chín mươi triệu đô còn lại đều thành tiền riêng của cô, cô dự định sẽ tìm cơ hội chuyển về nước cất giữ.
...
Trần Liệt đợi cho đến khi đơn phản tố của Cố Niệm Chi khép lại mới về nước.
Trước khi về nước, nhân cơ hội Tổng Lãnh sự quán mở tiệc chiêu đãi du học sinh Đại học Harvard của Hoa Hạ, anh ta cũng lén lút gặp Cố Niệm Chi một lần.
Ở trước mặt người ngoài, bọn họ không có biểu hiện ra là có quen biết nhau, nhưng đến khi gặp Trần Liệt ở trong phòng Lãnh sự quán, Cố Niệm Chi không làm bộ làm tịch nữa. Cô đi đến tặng cho Trần Liệt một cái ôm thật chặt: “Anh Trần! Nhớ anh chết mất!”
Trần Liệt cũng rất xúc động, vỗ vào lưng Cố Niệm Chi, “Niệm Chi, bọn anh cũng rất nhớ em. Em ở đây thế nào? Anh thấy em cứ như cá gặp nước ấy. Vị Giáo sư Hà kia cũng đối xử với em tốt lắm nhỉ?”
Cố Niệm Chi gật đầu, kéo tay Trần Liệt, lôi vào ngồi xuống ghế sofa, “Đúng là Giáo sư Hà rất tốt với em, em rất biết ơn thầy ấy.”
“Biết ơn thôi sao?” Ánh mắt tròn tròn sau chiếc kính của Trần Liệt bỗng lóe sáng, “Anh thấy anh ta đối xử với em không chỉ đơn giản là thầy giáo với sinh viên thôi đâu.”
Tuy anh ta đã cố hết sức để ẩn giấu sự cưng chiều trong sâu thẳm đáy mắt, nhưng qua con mắt sắc bén của Trần Liệt, anh ta vẫn chỉ nhìn thoáng một cái là thấy hết.
Cố Niệm Chi khẽ nhíu mày, “Anh Trần này, trước kia sao em không biết anh lắm chuyện như thế này nhỉ? Chị Tử Đàn thì sao? Anh tán đổ chị ấy chưa?”
“Em đánh trống lảng cũng vô dụng thôi. Dù anh vẫn chưa tán đổ cô ấy...” Trần Liệt trừng mắt nhìn Cố Niệm Chi, “Con bé này biết chỉ Đông đánh Tây rồi đấy hả, anh hỏi em còn chưa trả lời đâu!”
Cố Niệm Chi chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước, yếu ớt nói: “Chuyện kia, anh Trần à, em đã đồng ý với Mai Hạ Văn rồi. Nửa năm sau em về nước, nếu như anh ấy còn thích em, chúng em sẽ ở bên cạnh nhau...”
“Hả? À...” Trần Liệt nghiêng đầu, nằm trên ghế sofa, đưa đầu ngón tay lên đếm: “Mai Hạ Văn, đã dự tính sau nửa năm nữa. Giáo sư Hà, lại gần trong gang tấc... Chậc chậc chậc... Để anh xem người nào đó còn có thể ngồi yên như tượng được nữa không.”
“Người nào đó á? Ai vậy ạ?” Cố Niệm Chi hoài nghi hỏi, “Anh Trần, có phải xảy ra chuyện gì mà em không biết không?”
“Không, không, nào có...” Trần Liệt cười ha ha không ngừng, đưa cho Cố Niệm Chi lọ sữa chua đặc, “Uống đi, loại em thích uống nhất khi còn bé đấy.”
Sữa chua của Tổng Lãnh sự quán Đế Quốc Hoa Hạ tại Boston là do đầu bếp trong nước mang đến tự làm, hương vị rất ngon, là vị mà khi còn bé Cố Niệm Chi rất thích ăn.
Cô cắm ống hút vào, xì xụp hút sữa chua, vừa suy nghĩ xem nên mở miệng như thế nào để hỏi Trần Liệt chuyện liên quan tới Hoắc Thiệu Hằng.
Vừa nghĩ tới ngày đó, cô gọi video cho Triệu Lương Trạch nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng đang cười với một người phụ nữ, trong lòng Cố Niệm Chi giống như bị mèo cào vậy. Cô chỉ hận không thể túm lấy cổ áo Trần Liệt, điên cuồng lắc lắc, ép hỏi anh ta xem người phụ nữ kia là ai thôi...
Trần Liệt cũng liếc mắt quan sát đánh giá Cố Niệm Chi. Hai tháng không gặp, cô lại cao thêm một chút nữa rồi, cơ thể cũng ngày càng phổng phao quyến rũ hơn.
Cảm giác non nớt trẻ thơ dần dần biến mất, khí chất của phụ nữ ngày càng rõ ràng, thật sự là một cô gái trưởng thành rồi.
Trần Liệt cảm thán uống một ngụm Cocacola.
Cố Niệm Chi uống sạch chai sữa chua xong, mới ấp úng hỏi: “Anh Trần, gần đây… có phải chú Hoắc… đang hẹn hò không ạ?”
“Ơ? Em nghe đâu ra tin đó vậy?” Trần Liệt nheo nheo mắt, tỉnh bơ mở máy quay gắn trên kính mắt của mình lên, quay về phía Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi nghĩ, nếu như cô không lấy ra chút chứng cứ xác thực, đoán chừng Trần Liệt cũng sẽ dỗ dành cô như một đứa trẻ con, giống Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch thôi...
Cô thầm đấu tranh kịch liệt trong đầu một phen, sau đó cắn răng nói: “Chú Hoắc đã tham gia tiệc rượu của Đại hội trao giải phụ nữ xuất sắc thế giới, đúng không ạ?”
“Đúng vậy.” Trần Liệt thoạt nhớ đến chuyện Thượng tướng Quý của Bộ Quốc phòng ép Hoắc Thiệu Hằng tham dự tiệc rượu, không nhịn được vỗ đùi cười nói: “Ôi chao! Đúng là tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa vạn dặm. Không ngờ đến chuyện Hoắc thiếu bị ép đi tiếp rượu mà em cũng biết, ha ha ha...”
Nghe Trần Liệt nói vậy, Cố Niệm Chi kinh ngạc đến nỗi suýt rơi cả cằm xuống đất.
Cô như con khỉ con lao đến bên cạnh Trần Liệt, túm lấy cánh tay anh ta rồi ra sức lay: “Cái gì mà tiếp rượu, tiếp rượu thế nào ạ?! Anh Trần, anh nhất định phải nói rõ cho em nghe! Nếu không, anh không xong với em đâu!”
“Ơ? Em biết anh ấy đi tiệc rượu, mà không biết là anh ấy bị ép đi sao?” Trần Liệt cười đến chảy nước mắt, sờ sờ cằm, nói một cách thành khẩn: “Là thế này này, không phải Hoắc thiếu đã từng xuất ngoại nhận một nhiệm vụ sao? Ừ, là vụ vệ tinh Nam Đẩu mà em giúp họ giải quyết đó.”
Cố Niệm Chi gật đầu, “Chuyện này thì em biết, nhưng nó có liên quan gì đến việc chú Hoắc đi tiệc rượu ạ?”
“Liên quan quá đi ấy chứ.” Trần Liệt đứng dậy, lại đi lấy thêm một chai Coca, “Nhiệm vụ lần đó chính là vì Cố Yên Nhiên, nữ đại gia của Barbados mà ra. Hoắc thiếu đi đến tiệc để tiếp rượu cũng là vì cô nàng nữ đại gia này muốn đích thân cảm ơn anh ấy, đồng thời còn đồng ý quyên góp một số tiền lớn để trợ cấp Quỹ từ thiện trợ giúp những người lính đã hy sinh hay xuất ngũ cho Bộ Quốc phòng nữa.”
“Cố Yên Nhiên ấy ạ?” Cố Niệm Chi nhíu mày, “Người này là ai thế anh? Sao trước giờ em chưa từng nghe đến?”
“Trước kia bọn anh cũng có biết đâu, là một cô nàng lắm tiền nhiều của, hai năm nay mới đột nhiên xuất hiện đấy.” Trần Liệt cười nói, “Người ta họ Cố, em cũng họ Cố, nhưng người ta ấy à, chững chạc phóng khoáng hơn em nhiều.”
“Hừ! Người họ Cố đầy ra đấy, anh đừng có chó mèo nào cũng lôi ra so với em.” Cố Niệm Chi khinh thường lườm Trần Liệt một cái, “Chính người phụ nữ này muốn chú Hoắc đến tiệc rượu để gặp mặt hả anh? Nếu chú Hoắc đồng ý đi, cô ta sẽ xuất tiền tài trợ cho quỹ từ thiện của Bộ Quốc phòng ạ?”
“Đúng thế!” Trần Liệt xoa đầu Cố Niệm Chi, “Cố Niệm Chi nhà ta thông minh thật, suy một ra ba, nói một cái là hiểu ngay được. Chính là như vậy đấy. Tóm lại chú Hoắc của em uất ức muốn chết, chỉ vì người phụ nữ này có mấy đồng tiền dơ bẩn mà anh ấy bị ép làm cái trò tiếp rượu anh ấy ghét nhất đó.”
Nhớ tới nụ cười mỉm từ khuôn mặt nghiêng của Hoắc Thiệu Hằng ngày hôm đó, Cố Niệm Chi lẩm bẩm: “... Thật sự là bị ép sao? Nhưng em thấy chú ấy cười vui thế cơ mà...”
Trần Liệt ngạc nhiên: “Sao em thấy được? Mà cười thì đã làm sao nào. Anh ấy đã tới đó rồi, diễn kịch cũng phải diễn tròn vai thôi! Có điều, anh biết anh ấy chỉ lộ mặt một chút rồi về luôn, sau đó đều là Tiểu Trạch thay anh ấy ở đó. Haiz, không phải bây giờ Tiểu Trạch đang ở chỗ em sao? Em hỏi cậu ta là biết ngay mà.”
Cố Niệm Chi không dám hỏi Triệu Lương Trạch, sợ những lời mà anh ta nói ra không phải là đáp án mà cô muốn nghe thấy.
Nhưng bây giờ nghe Trần Liệt nói thế này thì việc Hoắc Thiệu Hằng đi tới chỗ tiệc rượu đó đúng là có vấn đề thật... Nhưng vì sao anh lại cười tươi như thế chứ?
Cố Niệm Chi không thể không thừa nhận, quả thật cô đang có chút tâm tư ghen tuông không nên có.
Chú Hoắc vốn đã đẹp trai đến nỗi khiến cho người ta ngạt thở rồi, vẻ mặt tươi cười kia càng làm cho người khác không thể nào kháng cự lại được.
Cố Niệm Chi khẽ cắn môi dưới, thấp giọng nói: “Cái cô Cố Yên Nhiên gì đó thật không biết xấu hổ, cô ta muốn giúp quân nhân, sao phải lôi chú Hoắc ra ép buộc chứ? Chú Hoắc có đi tiệc rượu hay không thì có liên quan tới số tiền mà cô ta quyên góp sao?”
“Đúng thế, cô ta có mưu đồ xấu.” Trần Liệt cũng mắng chửi Cố Yên Nhiên kia theo Cố Niệm Chi. Nói thật, ấn tượng của Trần Liệt về Cố Yên Nhiên không tốt chút nào.
Có mấy cái đồng tiền bẩn thôi mà làm như ghê gớm lắm, còn muốn ép Bộ Quốc phòng, yêu cầu Hoắc Thiệu Hằng đi gặp cô ta nữa.
Trần Liệt thà nhìn Hoắc Thiệu Hằng thua trong tay Cố Niệm Chi, cũng không muốn để cho Cố Yên Nhiên kia được lợi.
“Anh nói em nghe này, cô nàng Cố Yên Nhiên kia quả thật cũng rất khá nhé. Nhìn lần đầu thì không có gì đặc biệt, nhưng chỉ cần em nhìn lần thứ hai, mắt em sẽ không dứt ra được.” Trần Liệt cảm thán nói, “Lại còn là người giàu đến khuynh quốc nữa chứ. Không chỉ có vậy, cô ta còn muốn chuyển gia sản của mình về nước ta, sau này em trở về nhất định sẽ gặp được cô ta.”
Cố Niệm Chi khoanh tay, dựa vào lưng ghế sofa, hậm hực nói: “Giàu khuynh quốc cũng không thể làm như vậy được! Chú Hoắc tìm ai làm bạn gái không liên quan gì đến em, nhưng em không thể để cho chú ấy bị người khác uy hiếp.”
“Em có thể làm gì được nào?” Trần Liệt mỉm cười, trêu Cố Niệm Chi: “Nhổ nước bọt vào Cố Yên Nhiên sao?”
“Hừ!” Cố Niệm Chi trừng mắt lườm anh ta một cái: “Em tự có biện pháp của em.”
Ngày hôm sau, Trần Liệt rời Boston quay về nước.
Vừa về tới nơi, anh ta đã biết ngay biện pháp của Cố Niệm Chi là gì.
Thì ra trước khi anh ta trở về trụ sở, Cố Niệm Chi đã chuyển luôn số tiền bồi thường chín mươi triệu đô la vừa nhận sang cho Thượng tướng Quý của Bộ Quốc phòng Đế quốc Hoa Hạ rồi. Cô yêu cầu lấy danh nghĩa là Hoắc Thiệu Hằng trợ cấp Quỹ từ thiện cho những người quân nhân xuất ngũ hoặc đã hy sinh.
Da mặt dày như thế này, thật sự là không ai bằng được.
Hà Chi Sơ vừa cười lạnh, vừa đứng lên, khuôn mặt tuấn tú bao trùm bởi làn sương băng giá. Ánh mắt anh ta lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người trong tòa án, ngạo mạn hếch cằm: “Cô ấy nói không sai, tôi đại diện cho đương sự của mình, muốn phản tố Tân Hạnh Cao đã ngụy tạo bằng chứng vu cáo đương sự của tôi, đồng thời tố cáo Bộ Quốc phòng Mỹ và CIA giả tạo chứng cứ, cản trở công tác xác thực của Tư pháp.”
Cố Niệm Chi rất nịnh nọt đứng bên cạnh Hà Chi Sơ, vung cánh tay mảnh khảnh lên, cáo mượn oai hùm: “Các người nghe thấy chưa! Anh ấy là Luật sư Hà đấy! Là Luật sư Hà tiếng tăm lừng lẫy, chưa từng thất bại! Các người có chịu phục không hả!”
Trung tá Peter tức đến nỗi mặt mũi biến dạng, hét lớn một tiếng, “Tôi không phục!”
“Không phục thì thắt cổ mà chết đi!” Cố Niệm Chi khoanh tay quan sát ông ta, vẻ mặt lại ngạo mạn không khác gì Hà Chi Sơ, “Ai cần quan tâm ông có phục hay không làm gì!”
“Wtf!” Trung tá Peter bị vẻ mặt và lời nói của Cố Niệm Chi chọc giận đến nỗi không kiểm soát được bản thân. Ông ta bỗng nhào về phía cô, chỉ muốn kéo cô qua tẩn một trận tơi bời cho hả giận. Tòa án chợt biến thành một mớ hỗn loạn.
Cố Niệm Chi nhẹ nhàng linh hoạt xoay người một cái, đứng sang phía bên kia của Hà Chi Sơ.
Cánh tay của Trung tá Peter còn chưa duỗi đến, đã bị Hà Chi Sơ túm lấy, giữ chặt giữa không trung, “Trung tá Peter bất ngờ tấn công đương sự của tôi trong tòa án, tội thêm một bậc nữa. Tôi sẽ liệt kê tên của Trung tá Peter trong danh sách bị cáo.”
Ngay trong lúc nơi này hỗn loạn như vậy, Trần Liệt âm thầm khởi động camera được giấu trong kính mắt của anh ta, lẳng lặng ghi lại cảnh tượng ở đây, định mang về nước cho Hoắc Thiệu Hằng xem.
Anh ta quay về phía Cố Niệm Chi, cố tình lựa chọn góc độ Cố Niệm Chi và Hà Chi Sơ đứng chung một chỗ.
Người đàn ông cao to tuấn tú, lạnh lùng như băng, nhưng lời nói và cử chỉ lại cực kỳ che chở cho Cố Niệm Chi.
Cô gái xinh đẹp cao gầy, lanh lợi hoạt bát, ỷ vào thế lực của Hà Chi Sơ mà đứng đó không ngừng khiêu khích, dáng vẻ không chút sợ hãi, vừa nhìn là biết rất được cưng chiều.
Trần Liệt vừa nhìn, vừa nghĩ đến vẻ mặt sau khi nhìn thấy những hình ảnh này của Hoắc Thiệu Hằng. Trên khuôn mặt tròn trịa của anh ta đầy vẻ nghiêm túc đứng đắn, nhưng thực ra trong bụng lại cười thầm đến xanh ruột rồi.
“Yên lặng! Yên lặng!” Thẩm phán Judy vội cầm lấy búa gõ mạnh xuống.
Cảnh sát tòa án xông vào tách mọi người ra. Sau đó, quân đội Mỹ và người của CIA trong tòa án nhanh chóng đẩy xe lăn của Tân Hạnh Cao ra ngoài.
Trung tá Peter bị cảnh sát tòa án lôi tách ra khỏi Hà Chi Sơ. Ông ta không cam lòng quay đầu, giơ ngón tay giữa lên với những nhà ngoại giao của Đế Quốc Hoa Hạ, hung tợn nói: “Tân sẽ nhanh chóng trở thành công dân của nước Mỹ chúng tao thôi! Chúng mày sẽ không có tư cách quản cô ấy nữa!”
“Ha ha, là người Mỹ thì ghê gớm lắm sao? Ông tưởng rằng là người Mỹ thì chúng tôi không dám kiện à? Tôi vẫn kiện cô ta đến khuynh gia bại sản, chỉ phút mốt là có thể bắt cô ta ngồi tù nhé!”
Cố Niệm Chi như chỉ sợ thiên hạ không loạn vậy. Cô tránh sau lưng Hà Chi Sơ thò đầu ra, không ngừng kích động Trung tá Peter, cũng chỉ muốn giơ ngón giữa lên với ông ta thôi.
Hà Chi Sơ quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Cố Niệm Chi: “... Em có bản lĩnh quá nhỉ? Khiến người khác ngồi tù trong vài phút thôi à?”
“Là Giáo sư Hà lợi hại ạ!” Cố Niệm Chi không chút khí tiết nào, chắp hai tay lại, đôi mắt to tròn như lấp lánh ánh sao, nịnh nọt Hà Chi Sơ: “Giáo sư Hà có thể khiến cô ta ngồi tù trong vài phút đấy chứ ạ!”
Hôm nay Hà Chi Sơ vốn bị chọc tức điên vì chuyện Cố Niệm Chi muốn trả phí luật sư, nhưng bây giờ nhìn thấy vẻ mặt nũng nịu, giả vờ ngây thơ của cô, anh ta hoàn toàn không giận nổi nữa. Anh ta đưa tay xoa đầu cô, nói: “Xem như em cũng tự mình biết mình.”
...
Trong vòng một ngày, Tân Hạnh Cao đã nhập quốc tịch Mỹ, đương nhiên việc dẫn độ không thể thực hiện nữa, nhưng đồng thời vụ án Cố Niệm Chi đánh cô ta bị thương cũng chỉ có thể rút đơn kiện.
Có điều, một vụ vu khống rõ ràng như vậy, Hà Chi Sơ sẽ không để cho bọn họ dễ dàng thoát khỏi chế tài xử phạt.
Đơn từ của Cố Niệm Chi tố ngược Tân Hạnh Cao tội vu khống, cùng với tố cáo quân đội Mỹ và CIA, Trung tá Peter giả tạo bằng chứng, gây trở ngại đến sự công chính của Tư pháp trong vụ án, nhanh chóng được đưa đến Tòa án Liên bang Boston.
Cố Niệm Chi vẫn còn là trẻ vị thành niên, hơn nữa bởi vì lần trước Thẩm phán Judy có hành vi xử lý thiên vị rõ ràng, nên Hà Chi Sơ cũng tố cáo luôn bà ta với Bộ Tư pháp và Đoàn Luật sư Hoa Kỳ, đề nghị xem xét lại về trình độ thẩm phán và trình độ luật sư của bà ta.
Tình thế không mấy lạc quan, rất có thể Judy sẽ đồng thời mất đi tư cách làm Thẩm phán và giấy phép hành nghề Luật sư.
Sau khi chuyện này truyền ra ngoài, rất nhiều Thẩm phán không muốn tiếp nhận đơn tố cáo ngược của Cố Niệm Chi. Cuối cùng, vị Thẩm phán nhận thụ lý vụ án là giáo viên của Hà Chi Sơ tại Trường Luật.
Có Thẩm phán giữ lập trường trung lập như thế này, vụ kiện của Cố Niệm Chi diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Tân Hạnh Cao đã nhập tịch, mặc dù pháp luật Hoa Hạ không thể kiểm soát cô ta nữa, nhưng thật khéo là pháp luật nước Mỹ lại rất thích hợp và dễ dàng cho Cố Niệm Chi kiện cô ta.
Sau một tuần, quân đội Mỹ và CIA không chống cự nổi, cử người đi thương lượng với Hà Chi Sơ. Họ đề nghị hòa giải và đưa ra mức bồi thường mười triệu đô la, với điều kiện là bên phía Hà Chi Sơ không được phản án, niêm phong vĩnh viễn những tài liệu có liên quan tới Tân Hạnh Cao.
Nhìn thấy số tiền hòa giải này, Cố Niệm Chi hít một hơi lạnh, hỏi Hà Chi Sơ: “Giáo sư Hà, số tiền này có đủ trả phí luật sư cho thầy không ạ?”
“Chỉ biết đến phí luật sư thôi, sao mắt em nông cạn vậy?” Hà Chi Sơ vỗ đầu cô, “Mười triệu đô thôi mà em đã thấy thỏa mãn rồi à?”
“Vậy Giáo sư Hà nghĩ bao nhiêu mới thích hợp ạ?” Cố Niệm Chi cười híp mắt rót cho Hà Chi Sơ một ly cà phê, đặt xuống trước mặt anh ta, “Toàn bộ em đều gửi thầy hết, coi như phí luật sư ạ.”
Hà Chi Sơ cười nhạo, nói: “Em hào phóng gớm nhỉ. Không, em không cần phải đưa cho tôi toàn bộ để làm phí luật sư, tôi lấy 10% trong số tiền hòa giải là được rồi.”
“Ok thôi ạ.” Cố Niệm Chi không quan tâm nhún vai một cái, “Dù sao cũng là số tiền ngoài ý muốn, có cho đi hết cũng không thành vấn đề.”
Cuối cùng Hà Chi Sơ yêu cầu mức bồi thường một trăm triệu đô la với Bộ Quốc phòng Mỹ và CIA. Nếu như họ không đồng ý, bên này sẽ tiếp tục vụ kiện, dù kiện tới tòa án tối cao anh ta cũng theo hầu.
Quân đội Mỹ và CIA lo lắng thẩm vấn càng nhiều, bí mật của bọn hắn cũng bị lộ ngày càng nhiều. Sau nhiều lần thảo luận, còn có người trong Chính phủ Mỹ thuyết phục giúp Hà Chi Sơ, cuối cùng họ đành bất đắc dĩ chấp nhận điều kiện của Hà Chi Sơ, bồi thường cho Cố Niệm Chi một trăm triệu đô la Mỹ.
Cố Niệm Chi thanh toán 10% cũng chính là mười triệu đô cho Hà Chi Sơ làm phí luật sư. Toàn bộ chín mươi triệu đô còn lại đều thành tiền riêng của cô, cô dự định sẽ tìm cơ hội chuyển về nước cất giữ.
...
Trần Liệt đợi cho đến khi đơn phản tố của Cố Niệm Chi khép lại mới về nước.
Trước khi về nước, nhân cơ hội Tổng Lãnh sự quán mở tiệc chiêu đãi du học sinh Đại học Harvard của Hoa Hạ, anh ta cũng lén lút gặp Cố Niệm Chi một lần.
Ở trước mặt người ngoài, bọn họ không có biểu hiện ra là có quen biết nhau, nhưng đến khi gặp Trần Liệt ở trong phòng Lãnh sự quán, Cố Niệm Chi không làm bộ làm tịch nữa. Cô đi đến tặng cho Trần Liệt một cái ôm thật chặt: “Anh Trần! Nhớ anh chết mất!”
Trần Liệt cũng rất xúc động, vỗ vào lưng Cố Niệm Chi, “Niệm Chi, bọn anh cũng rất nhớ em. Em ở đây thế nào? Anh thấy em cứ như cá gặp nước ấy. Vị Giáo sư Hà kia cũng đối xử với em tốt lắm nhỉ?”
Cố Niệm Chi gật đầu, kéo tay Trần Liệt, lôi vào ngồi xuống ghế sofa, “Đúng là Giáo sư Hà rất tốt với em, em rất biết ơn thầy ấy.”
“Biết ơn thôi sao?” Ánh mắt tròn tròn sau chiếc kính của Trần Liệt bỗng lóe sáng, “Anh thấy anh ta đối xử với em không chỉ đơn giản là thầy giáo với sinh viên thôi đâu.”
Tuy anh ta đã cố hết sức để ẩn giấu sự cưng chiều trong sâu thẳm đáy mắt, nhưng qua con mắt sắc bén của Trần Liệt, anh ta vẫn chỉ nhìn thoáng một cái là thấy hết.
Cố Niệm Chi khẽ nhíu mày, “Anh Trần này, trước kia sao em không biết anh lắm chuyện như thế này nhỉ? Chị Tử Đàn thì sao? Anh tán đổ chị ấy chưa?”
“Em đánh trống lảng cũng vô dụng thôi. Dù anh vẫn chưa tán đổ cô ấy...” Trần Liệt trừng mắt nhìn Cố Niệm Chi, “Con bé này biết chỉ Đông đánh Tây rồi đấy hả, anh hỏi em còn chưa trả lời đâu!”
Cố Niệm Chi chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước, yếu ớt nói: “Chuyện kia, anh Trần à, em đã đồng ý với Mai Hạ Văn rồi. Nửa năm sau em về nước, nếu như anh ấy còn thích em, chúng em sẽ ở bên cạnh nhau...”
“Hả? À...” Trần Liệt nghiêng đầu, nằm trên ghế sofa, đưa đầu ngón tay lên đếm: “Mai Hạ Văn, đã dự tính sau nửa năm nữa. Giáo sư Hà, lại gần trong gang tấc... Chậc chậc chậc... Để anh xem người nào đó còn có thể ngồi yên như tượng được nữa không.”
“Người nào đó á? Ai vậy ạ?” Cố Niệm Chi hoài nghi hỏi, “Anh Trần, có phải xảy ra chuyện gì mà em không biết không?”
“Không, không, nào có...” Trần Liệt cười ha ha không ngừng, đưa cho Cố Niệm Chi lọ sữa chua đặc, “Uống đi, loại em thích uống nhất khi còn bé đấy.”
Sữa chua của Tổng Lãnh sự quán Đế Quốc Hoa Hạ tại Boston là do đầu bếp trong nước mang đến tự làm, hương vị rất ngon, là vị mà khi còn bé Cố Niệm Chi rất thích ăn.
Cô cắm ống hút vào, xì xụp hút sữa chua, vừa suy nghĩ xem nên mở miệng như thế nào để hỏi Trần Liệt chuyện liên quan tới Hoắc Thiệu Hằng.
Vừa nghĩ tới ngày đó, cô gọi video cho Triệu Lương Trạch nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng đang cười với một người phụ nữ, trong lòng Cố Niệm Chi giống như bị mèo cào vậy. Cô chỉ hận không thể túm lấy cổ áo Trần Liệt, điên cuồng lắc lắc, ép hỏi anh ta xem người phụ nữ kia là ai thôi...
Trần Liệt cũng liếc mắt quan sát đánh giá Cố Niệm Chi. Hai tháng không gặp, cô lại cao thêm một chút nữa rồi, cơ thể cũng ngày càng phổng phao quyến rũ hơn.
Cảm giác non nớt trẻ thơ dần dần biến mất, khí chất của phụ nữ ngày càng rõ ràng, thật sự là một cô gái trưởng thành rồi.
Trần Liệt cảm thán uống một ngụm Cocacola.
Cố Niệm Chi uống sạch chai sữa chua xong, mới ấp úng hỏi: “Anh Trần, gần đây… có phải chú Hoắc… đang hẹn hò không ạ?”
“Ơ? Em nghe đâu ra tin đó vậy?” Trần Liệt nheo nheo mắt, tỉnh bơ mở máy quay gắn trên kính mắt của mình lên, quay về phía Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi nghĩ, nếu như cô không lấy ra chút chứng cứ xác thực, đoán chừng Trần Liệt cũng sẽ dỗ dành cô như một đứa trẻ con, giống Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch thôi...
Cô thầm đấu tranh kịch liệt trong đầu một phen, sau đó cắn răng nói: “Chú Hoắc đã tham gia tiệc rượu của Đại hội trao giải phụ nữ xuất sắc thế giới, đúng không ạ?”
“Đúng vậy.” Trần Liệt thoạt nhớ đến chuyện Thượng tướng Quý của Bộ Quốc phòng ép Hoắc Thiệu Hằng tham dự tiệc rượu, không nhịn được vỗ đùi cười nói: “Ôi chao! Đúng là tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa vạn dặm. Không ngờ đến chuyện Hoắc thiếu bị ép đi tiếp rượu mà em cũng biết, ha ha ha...”
Nghe Trần Liệt nói vậy, Cố Niệm Chi kinh ngạc đến nỗi suýt rơi cả cằm xuống đất.
Cô như con khỉ con lao đến bên cạnh Trần Liệt, túm lấy cánh tay anh ta rồi ra sức lay: “Cái gì mà tiếp rượu, tiếp rượu thế nào ạ?! Anh Trần, anh nhất định phải nói rõ cho em nghe! Nếu không, anh không xong với em đâu!”
“Ơ? Em biết anh ấy đi tiệc rượu, mà không biết là anh ấy bị ép đi sao?” Trần Liệt cười đến chảy nước mắt, sờ sờ cằm, nói một cách thành khẩn: “Là thế này này, không phải Hoắc thiếu đã từng xuất ngoại nhận một nhiệm vụ sao? Ừ, là vụ vệ tinh Nam Đẩu mà em giúp họ giải quyết đó.”
Cố Niệm Chi gật đầu, “Chuyện này thì em biết, nhưng nó có liên quan gì đến việc chú Hoắc đi tiệc rượu ạ?”
“Liên quan quá đi ấy chứ.” Trần Liệt đứng dậy, lại đi lấy thêm một chai Coca, “Nhiệm vụ lần đó chính là vì Cố Yên Nhiên, nữ đại gia của Barbados mà ra. Hoắc thiếu đi đến tiệc để tiếp rượu cũng là vì cô nàng nữ đại gia này muốn đích thân cảm ơn anh ấy, đồng thời còn đồng ý quyên góp một số tiền lớn để trợ cấp Quỹ từ thiện trợ giúp những người lính đã hy sinh hay xuất ngũ cho Bộ Quốc phòng nữa.”
“Cố Yên Nhiên ấy ạ?” Cố Niệm Chi nhíu mày, “Người này là ai thế anh? Sao trước giờ em chưa từng nghe đến?”
“Trước kia bọn anh cũng có biết đâu, là một cô nàng lắm tiền nhiều của, hai năm nay mới đột nhiên xuất hiện đấy.” Trần Liệt cười nói, “Người ta họ Cố, em cũng họ Cố, nhưng người ta ấy à, chững chạc phóng khoáng hơn em nhiều.”
“Hừ! Người họ Cố đầy ra đấy, anh đừng có chó mèo nào cũng lôi ra so với em.” Cố Niệm Chi khinh thường lườm Trần Liệt một cái, “Chính người phụ nữ này muốn chú Hoắc đến tiệc rượu để gặp mặt hả anh? Nếu chú Hoắc đồng ý đi, cô ta sẽ xuất tiền tài trợ cho quỹ từ thiện của Bộ Quốc phòng ạ?”
“Đúng thế!” Trần Liệt xoa đầu Cố Niệm Chi, “Cố Niệm Chi nhà ta thông minh thật, suy một ra ba, nói một cái là hiểu ngay được. Chính là như vậy đấy. Tóm lại chú Hoắc của em uất ức muốn chết, chỉ vì người phụ nữ này có mấy đồng tiền dơ bẩn mà anh ấy bị ép làm cái trò tiếp rượu anh ấy ghét nhất đó.”
Nhớ tới nụ cười mỉm từ khuôn mặt nghiêng của Hoắc Thiệu Hằng ngày hôm đó, Cố Niệm Chi lẩm bẩm: “... Thật sự là bị ép sao? Nhưng em thấy chú ấy cười vui thế cơ mà...”
Trần Liệt ngạc nhiên: “Sao em thấy được? Mà cười thì đã làm sao nào. Anh ấy đã tới đó rồi, diễn kịch cũng phải diễn tròn vai thôi! Có điều, anh biết anh ấy chỉ lộ mặt một chút rồi về luôn, sau đó đều là Tiểu Trạch thay anh ấy ở đó. Haiz, không phải bây giờ Tiểu Trạch đang ở chỗ em sao? Em hỏi cậu ta là biết ngay mà.”
Cố Niệm Chi không dám hỏi Triệu Lương Trạch, sợ những lời mà anh ta nói ra không phải là đáp án mà cô muốn nghe thấy.
Nhưng bây giờ nghe Trần Liệt nói thế này thì việc Hoắc Thiệu Hằng đi tới chỗ tiệc rượu đó đúng là có vấn đề thật... Nhưng vì sao anh lại cười tươi như thế chứ?
Cố Niệm Chi không thể không thừa nhận, quả thật cô đang có chút tâm tư ghen tuông không nên có.
Chú Hoắc vốn đã đẹp trai đến nỗi khiến cho người ta ngạt thở rồi, vẻ mặt tươi cười kia càng làm cho người khác không thể nào kháng cự lại được.
Cố Niệm Chi khẽ cắn môi dưới, thấp giọng nói: “Cái cô Cố Yên Nhiên gì đó thật không biết xấu hổ, cô ta muốn giúp quân nhân, sao phải lôi chú Hoắc ra ép buộc chứ? Chú Hoắc có đi tiệc rượu hay không thì có liên quan tới số tiền mà cô ta quyên góp sao?”
“Đúng thế, cô ta có mưu đồ xấu.” Trần Liệt cũng mắng chửi Cố Yên Nhiên kia theo Cố Niệm Chi. Nói thật, ấn tượng của Trần Liệt về Cố Yên Nhiên không tốt chút nào.
Có mấy cái đồng tiền bẩn thôi mà làm như ghê gớm lắm, còn muốn ép Bộ Quốc phòng, yêu cầu Hoắc Thiệu Hằng đi gặp cô ta nữa.
Trần Liệt thà nhìn Hoắc Thiệu Hằng thua trong tay Cố Niệm Chi, cũng không muốn để cho Cố Yên Nhiên kia được lợi.
“Anh nói em nghe này, cô nàng Cố Yên Nhiên kia quả thật cũng rất khá nhé. Nhìn lần đầu thì không có gì đặc biệt, nhưng chỉ cần em nhìn lần thứ hai, mắt em sẽ không dứt ra được.” Trần Liệt cảm thán nói, “Lại còn là người giàu đến khuynh quốc nữa chứ. Không chỉ có vậy, cô ta còn muốn chuyển gia sản của mình về nước ta, sau này em trở về nhất định sẽ gặp được cô ta.”
Cố Niệm Chi khoanh tay, dựa vào lưng ghế sofa, hậm hực nói: “Giàu khuynh quốc cũng không thể làm như vậy được! Chú Hoắc tìm ai làm bạn gái không liên quan gì đến em, nhưng em không thể để cho chú ấy bị người khác uy hiếp.”
“Em có thể làm gì được nào?” Trần Liệt mỉm cười, trêu Cố Niệm Chi: “Nhổ nước bọt vào Cố Yên Nhiên sao?”
“Hừ!” Cố Niệm Chi trừng mắt lườm anh ta một cái: “Em tự có biện pháp của em.”
Ngày hôm sau, Trần Liệt rời Boston quay về nước.
Vừa về tới nơi, anh ta đã biết ngay biện pháp của Cố Niệm Chi là gì.
Thì ra trước khi anh ta trở về trụ sở, Cố Niệm Chi đã chuyển luôn số tiền bồi thường chín mươi triệu đô la vừa nhận sang cho Thượng tướng Quý của Bộ Quốc phòng Đế quốc Hoa Hạ rồi. Cô yêu cầu lấy danh nghĩa là Hoắc Thiệu Hằng trợ cấp Quỹ từ thiện cho những người quân nhân xuất ngũ hoặc đã hy sinh.