Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 319: Hoàn toàn tin tưởng vào em
Đây là lần đầu tiên Cố Niệm Chi lên tòa biện hộ, đương nhiên không muốn đối đầu với người lợi hại như Hà Chi Sơ.
Vốn dĩ, cô rất lo rằng nhà họ Bạch sẽ mời Hà Chi Sơ làm luật sư biện hộ...
Nếu như Hà Chi Sơ làm luật sư biện hộ cho nhà họ Bạch thật, Cố Niệm Chi chỉ còn cách tìm một con đường khác thôi. Cô cảm thấy tạm thời mình vẫn chưa thể đấu lại Hà Chi Sơ trên tòa. May mà anh ta không đưa ra vấn đề khó này cho cô, Cố Niệm Chi cười rất vui vẻ.
Sau khi ký tên, Hà Chi Sơ sẽ đưa phần văn kiện cho Bộ Tư pháp làm một bản sao để lưu trữ, như vậy mới được xem là hoàn thành hết trình tự thủ tục.
Cố Niệm Chi ôm tập văn kiện chứng nhận ấy mà hôn hít, vô cùng vui mừng nói: “Em cũng bắt đầu theo nghề luật sư rồi.”
“... Tạm thời, đây chỉ là công việc tạm thời thôi.”
Hà Chi Sơ nhướng mày, thản nhiên phá vỡ niềm vui của Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi cũng không tỏ thái độ gì, cất văn kiện vào trong balo của mình, mỉm cười nói: “Cho dù là tạm thời, chỉ cần có tác dụng là được... Giáo sư Hà, không cần phải làm đối thủ của thầy, em thật sự rất vui!”
Hà Chi Sơ cạn lời, khóe môi khẽ giật giật. Anh ta biết cô đang vui mừng điều gì, nhưng vẫn phải nhắc nhở cô: “Thật ra em không cần phải kiêng dè tôi. Đế quốc Hoa Hạ có rất nhiều luật sư giỏi, với gia thế của nhà họ Bạch, tùy ý mời một người xuống núi thì dù có Thiếu tướng Hoắc chống lưng đi chăng nữa, một chú chim non vừa rời tổ như em vẫn sẽ rất khó khăn chống đỡ.”
Không phải Nhà họ Bạch chưa từng bàn bạc với văn phòng luật sư ở Mỹ của anh ta, nhưng Hà Chi Sơ một mực từ chối không muốn tham gia vào cuộc chiến nội bộ của Đế quốc Hoa Hạ. Không ngờ đến cuối cùng anh ta lại thất bại ở chỗ Cố Niệm Chi.
Hà Chi Sơ cố ý không nghĩ đến ‘sự nuốt lời’ của mình, cũng không nghĩ xem nên ứng phó với những người cùng hợp tác bên Mỹ như thế nào.
Chuyện anh ta đã quyết chưa từng thay đổi, ngoại trừ những chuyện có liên quan đến Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi không hề biết lời đề nghị của mình đã ảnh hưởng đến Hà Chi Sơ ra sao. Cô vui vẻ lấy cuốn sổ tay mình tự chuẩn bị và một chồng giấy A4 dày cộp đã được in sẵn từ trong balo ra, nói, “Giáo sư Hà, đây là những thông tin có liên quan đến vụ án mà em đã chuẩn bị trước, thầy có thể xem giúp em không ạ?”
Hà Chi Sơ không xem ghi chép chuẩn bị của cô, đôi mắt hoa đào sóng sánh khẽ nheo lại, nhìn cô với vẻ sâu xa, nói: “Niệm Chi, đây là một cơ hội rất tốt để rèn luyện. Để em có thể cảm nhận được tính thử thách và độ khó cao hơn, tôi sẽ không tham dự vào. Tôi sẽ quan sát tỉ mỉ biểu hiện của em, tìm ra những chỗ em cần phải trau dồi thêm và nói cho em biết. Nhưng trước lúc đó, phải hoàn toàn dựa vào bản thân em tự mở ra một cục diện mới.”
Cố Niệm Chi ngẩn người một lúc lâu mới ngượng ngùng lấy lại quyển sổ ghi chép mà mình chuẩn bị, từ từ cho vào balo.
Hà Chi Sơ đưa mắt liếc nhìn dáng vẻ thất vọng của Cố Niệm Chi rồi dời ánh mắt đi, lạnh nhạt, hờ hững nói: “Cái mà em sắp phải đối diện không phải là toà án mô phỏng, cũng không phải là bài tập biện luận, mà là thật sự đối đầu với luật sư của bị cáo trên tòa. Chẳng lẽ em còn muốn mỗi một màn biện luận đều phải do tôi thông qua cho em sao?”
“Đương nhiên không phải...” Cố Niệm Chi khẽ cắn môi, “Không phải là em muốn giáo sư Hà giúp em chuyện này đâu. Chỉ có điều, vụ án này gần như không có nhân chứng vật chứng gì, thời gian đã kéo dài gần mười năm, em... em không biết mình đã đi đúng hướng chưa...”
Nếu như ngay từ lúc bắt đầu đã sai hướng, vậy thì dù cô có nỗ lực thế nào cũng không thể đi đến đích được.
Hà Chi Sơ mím chặt môi, giơ tay về phía Cố Niệm Chi: “Đưa đây.”
“Cái gì ạ?”
“Sổ ghi chép của em ấy, đưa tôi xem thử.” Hà Chi Sơ hơi mất kiên nhẫn, “Nhanh lên, thời gian của tôi có hạn.”
Nhưng Cố Niệm Chi lại cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng, cố chấp lắc đầu nói: “Không cần nữa ạ. Giáo sư Hà, những lời vừa nãy thầy nói rất đúng. Quả thật, em không thể được nước làm tới, cứ luôn trông cậy vào thầy như thế.” Nói xong, cô đứng lên, khom người với Hà Chi Sơ: “Làm phiền giáo sư Hà quá, em xin phép đi trước.”
Hà Chi Sơ im lặng, vẫn ngồi trên ghế ngước mắt nhìn Cố Niệm Chi. Ánh mắt của anh ta có chút thay đổi khó lường, sắc mặt cũng không tốt lắm nhưng không lên tiếng gọi cô.
Cho đến khi Cố Niệm Chi sắp đi đến cửa của phòng sách, Hà Chi Sơ mới ấn vào chiếc nút giấu dưới bàn.
Cửa phòng sách vang lên một tiếng cạch rồi khóa trái lại.
Bàn tay của Cố Niệm Chi vừa đặt lên tay nắm cửa đã biết ngay có gì đó không đúng.
Cô xoay tròn tay nắm cửa qua trái qua phải nhưng nó đều không nhúc nhích. Cố Niệm Chi bất giác khe khẽ thở dài một hơi, ngẩng đầu chăm chú nhìn trần nhà một lúc, làm dịu cảm giác cáu kỉnh của mình.
Đợi bản thân hoàn toàn bình tĩnh lại, Cố Niệm Chi mới quay người nhìn Hà Chi Sơ nói: “Giáo sư Hà, mời thầy mở cửa ra ạ.”
“Tôi đã nói là muốn xem sổ ghi chép mà em đã chuẩn bị. Em không cho tôi xem thì hôm nay đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa này.”
Hà Chi Sơ ngả người về sau tựa vào lưng ghế, khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt rất kiên định, không cho phép thương lượng.
Cố Niệm Chi ôm balo của mình, quật cường nói: “Vừa nãy thầy đã từ chối rồi. Cơ hội chỉ đến một lần thôi, quá hạn sẽ chẳng còn ai chờ thầy nữa.”
Trong lúc Cố Niệm Chi nói câu này, cô hoàn toàn không có ý gì khác, nhưng vào tai Hà Chi Sơ, nó lại giống như một viên đạn vậy, nổ tung trong đầu anh ta, đám mây hình nấm bắn lên khắp trời…
Vẻ mặt anh ta bỗng chốc thay đổi, khóe mắt vụt đỏ ửng lên, trong phút chốc từ phía sau bàn làm việc xông đến, sải bước về phía trước. Gần như chỉ trong một khoảnh khắc, anh ta đã đến trước mặt Cố Niệm Chi, đưa một tay ra, bóp cổ cô: “Em nói cái gì? Nói lại một lần nữa!”
Tính bướng bỉnh của Cố Niệm Chi bộc phát, cô vứt chiếc balo trong tay xuống đất, nhanh chóng nắm lấy bàn tay đang bóp lấy cổ cô của Hà Chi Sơ, dùng đòn khóa bẻ tay từng học ở Cục tác chiến đặc biệt, vừa xoay vừa thả nhưng vẫn không có cách nào giằng khỏi tay của Hà Chi Sơ.
Hà Chi Sơ đang vô cùng tức giận. Phát hiện Cố Niệm Chi muốn giằng ra thì anh ta càng phẫn nộ hơn, trong đầu vang lên ầm một tiếng, sương mù giăng kín trong đôi mắt của anh ta.
Anh ta nghe thấy giọng nói đè nén của mình như rít ra từ giữa môi và răng, nặng nề hỏi: “… Vì sao cơ hội chỉ có một lần, vì sao quá thời hạn sẽ không chờ nữa?! Anh không tìm thấy em… không phải là lỗi của anh… Anh tìm em nhiều năm như vậy!”
Giọng nói của anh ta lạnh như băng, nhưng nội tâm lại như có lửa, bốc cháy phừng phừng.
Cố Niệm Chi liều mạng vùng vẫy, Hà Chi Sơ không chút do dự giữ chặt hai cổ tay cô lại với nhau, kéo ra sau lưng cô. Cánh tay còn lại vòng ra sau bóp chặt gáy Cố Niệm Chi, hơi thở gấp gáp nhìn cô, trong đôi mắt hoa đào sắc bén hiện lên vẻ tuyệt vọng lạnh lẽo như băng.
Lúc này Cố Niệm Chi mới thật sự thấy sợ hãi. Cô dùng toàn lực vùng vẫy nhưng lại bị Hà Chi Sơ ấn mạnh lên cửa, không động đậy được.
Không ngờ Hà Chi Sơ lúc bình thường trông rất nho nhã, lịch thiệp, đến khi nổi giận lại bùng phát mạnh mẽ như thế này.
Cánh tay của anh ta rất có sức, đè chặt hai vai cô, chống lên cửa của phòng sách.
Khóe mắt Hà Chi Sơ đỏ ửng lên, cả người toát ra vẻ phẫn nộ, cứ như vậy nắm chặt gáy của cô, cúi xuống nhìn cô. Sắc mặt anh ta lạnh như băng, nhưng ánh mắt lại vô cùng nóng bỏng, tựa như băng và lửa cùng hội tụ.
Cuối cùng Cố Niệm Chi cũng òa lên khóc lớn: “… Buông tôi ra… Giáo sư Hà… Cầu xin anh đấy… Buông tôi ra đi…”
Cô ra sức lắc đầu, nước mắt chợt lăn dài trên gò má.
Hà Chi Sơ nhìn cô trừng trừng, nhìn gương mặt đẫm nước mắt của cô. Vẻ mặt hoảng sợ, còn cả tiếng hét đến khàn cả cổ đó giống như một sợi dây thừng trói buộc khiến anh ta như bị đông cứng lại, muốn tiến một bước cũng khó…
Hà Chi Sơ duy trì tư thế bóp gáy Cố Niệm Chi không hề động đậy. Hai người cứ đứng yên như vậy, giữ khoảng cách một cánh tay, không vượt quá giới hạn đó nữa.
Cố Niệm Chi nức nở khóc đến xé gan xé phổi, toàn thân run lẩy bẩy. Khoảnh khắc này cô thật sự rất sợ hãi.
Cô chưa từng nghĩ đến rằng lúc phẫn nộ lên, Hà Chi Sơ luôn nho nhã sẽ như thế này…
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Hà Chi Sơ cũng hít sâu một hơi, bàn tay bóp sau gáy Cố Niệm Chi cũng buông lỏng ra, đặt sau lưng cô, chầm chậm vỗ về xoa dịu cô. Anh ta khàn giọng nói: “Niệm Chi, xin lỗi, tôi… nhận nhầm người rồi.”
Cố Niệm Chi khóc đến nỗi toàn thân run rẩy, nghẹn ngào nói: “Nhận nhầm người ư? Nhận nhầm người thì có thể làm như vậy sao? Có ma mới tin thầy! … Thầy cút đi! Thầy cút đi! Tôi phải… Tôi phải kiện thầy tội quấy rối học sinh của mình!”
Hà Chi Sơ chán nản buông hai tay của cô ra, quay người rời đi, bóng lưng cao lớn vô cùng cô độc và tịch mịch.
Anh ta đi đến ngồi xuống trên chiếc ghế xô-pha ở giữa phòng sách, nhìn đĩa trái cây trên trà kỷ, bình thản nói: “Em muốn đi kiện thì cứ đi kiện, tôi sẽ không phản bác. Nên xử lý thế nào thì xử lý thế ấy, em yên tâm, tôi mà giảo biện một chữ, cả đời của Hà Chi Sơ tôi sẽ chết ở đây.”
Trước giờ Cố Niệm Chi ăn mềm không ăn cứng, nếu như Hà Chi Sơ còn bao biện phản bác, chắc chắn Cố Niệm Chi sẽ đấu với anh ta tới cùng.
Nhưng nhìn thấy anh ta thất vọng, buồn bã, không có chút ý định phản bác nào, cô lại không biết phải làm sao để tiếp tục nữa.
Cô xách balo của mình từ trên đất lên ôm trước ngực, nghẹn ngào nói: “Giáo sư Hà, xin thầy mở cửa, tôi muốn ra ngoài.”
Hà Chi Sơ không có ý định mở cửa, anh ta chỉ vào chiếc xô-pha đối diện với mình, giọng nói lạnh nhạt trở nên khàn đặc đi: “Niệm Chi, em ngồi với tôi một lúc, có được không?”
Cố Niệm Chi nhìn anh ta một cách ngờ vực, hoàn toàn không muốn đi tới chút nào.
Hà Chi Sơ đợi một lúc, thấy Cố Niệm Chi vẫn không đi đến thì nghiêng đầu nhìn cô. Sau đó, rút một khẩu súng lục từ bên thắt lưng mình ra, đặt lên trên bàn trà.
Cố Niệm Chi sợ đến nỗi mặt trắng bệch, hơi run rẩy hỏi: “Giáo… Giáo sư Hà, rốt cuộc thì thầy muốn làm gì?!”
Hà Chi Sơ nhìn khẩu súng lục kia, lạnh nhạt nói: “Em không cần phải sợ, tôi đã nói chuyện lúc nãy sẽ không xảy ra nữa thì nó sẽ không xảy ra nữa. Nếu như em không tin thì khẩu súng này đầy đạn, em cầm nó trong tay, chĩa vào tôi. Tôi biết kỹ năng bắn súng của em rất giỏi, sức lực của tôi có mạnh thế nào đi chăng nữa cũng chẳng mạnh hơn súng được… Em đã yên tâm chưa?”
Khóe miệng của Cố Niệm Chi hơi co rút. Đến giờ thì cô đã có sự nhận thức sâu sắc hơn về tính khí thất thường của Hà Chi Sơ rồi.
Cố Niệm Chi ngẩng đầu nhìn ngọn đèn âm trần trên trần nhà, lần đầu tiên cảm thấy hối hận tại sao mình cứ nhất quyết phải thi nghiên cứu sinh của Hà Chi Sơ…
Nhưng lúc ấy, cô đâu có biết Hà Chi Sơ là người như thế này đâu!
Đương nhiên, trước nay, danh tiếng của Hà Chi Sơ vẫn rất tốt, chưa từng nghe nói anh ta quấy rối nữ sinh bao giờ. Trong trường có rất nhiều lời đồn đều nói rằng nữ sinh dùng mọi cách để ‘thả thính’ anh ta như thế nào nhưng lại bị anh ta xem thường…
Tại sao Hà Chi Sơ lại đối xử với mình như vậy chứ?
Cố Niệm Chi tự kiểm điểm lại bản thân, có phải do bản thân mình đã cho Hà Chi Sơ tín hiệu không đúng ở phương diện nào đó khiến anh ta cảm thấy mình có ý đồ với anh ta?!
Rõ ràng mình đã bày tỏ rất rõ rồi mà…
“Giáo sư Hà, chuyện hôm nay khiến tôi cảm thấy rất sợ. Tôi thật sự không muốn nói nữa, tôi muốn về nhà.”
Cố Niệm Chi vô cùng kiên định, không đồng ý đi qua đó.
Hà Chi Sơ cũng không ép buộc cô nữa, một mình ngồi trên ghế xô-pha, nhìn khẩu súng lục trên bàn trà, thản nhiên nói: “Tôi đến Đế quốc Hoa Hạ là để tìm một người. Em… rất giống cô ấy…”
“Rất giống ư?” Cố Niệm Chi khẽ vuốt gương mặt mình, “Thật sự rất giống sao? Thầy có ảnh không?”
Hà Chi Sơ khẽ lắc đầu rồi lại gật đầu, nói: “Ảnh ở quê rồi… Tôi không mang theo ảnh đến.”
“Không mang đến sao?”
Giọng điệu Cố Niệm Chi vẫn có vẻ không tin.
Luôn miệng nói đến tìm người nhưng lại không mang theo ảnh, ai mà tin được?!
Cô mắng thầm trong lòng.
Hà Chi Sơ như biết cô đang nghĩ gì, mỉm cười thê lương, tự nói một mình: “Thật ra có mang theo hay không cũng như nhau thôi, tôi không tìm được cô ấy nữa rồi…”
Anh ta ôm đầu, cơ thể nghiêng về trước, khuỷu tay đặt lên đầu gối, cơ thể tạo thành một đường cong trên xô-pha.
Không có vẻ kiêu ngạo, lạnh nhạt, cũng không có vẻ hờ hững thường thấy, chỉ toát lên sự bất lực mà đau thương hốt hoảng.
Đây là lần đầu tiên Cố Niệm Chi nhìn thấy Giáo sư Hà mạnh mẽ để lộ ra vẻ yếu đuối này.
Cô khẽ mím môi, trầm lặng cúi đầu, trong lòng cảm thấy thật kỳ lạ, lại hỏi: “Cô ấy là gì của thầy? Là người thân ư?”
“… Cứ cho là vậy đi.”
Hiểu rồi, hóa ra nửa năm nay cô nhận được nhiều ưu ái từ chỗ của Giáo sư Hà là do làm thế thân của người khác. Chẳng trách Hà Chi Sơ đối xử với cô tốt như vậy.
Cố Niệm Chi ôm chiếc balo, vừa tìm đồ bên trong đó, vừa nhỏ giọng nói: “Giáo sư Hà, thầy đừng nản lòng, nói không chừng sau này sẽ có cơ hội khác thì sao?”
Hà Chi Sơ quay đầu đưa mắt nhìn cô: “Sẽ có sao?”
“Không thử một chút làm sao biết được?”
Cố Niệm Chi lấy chiếc khăn giấy ướt từ trong ba lô ra lau sạch vết nước mắt trên gương mặt mình. Cũng may hôm nay cô không trang điểm, nếu không thì sẽ càng khó coi hơn.
Hà Chi Sơ thở nhẹ một hơi, “Niệm Chi, em thật sự không cần phải đề phòng tôi. Lúc nãy tôi quá buồn thôi, tự lừa mình lừa người lâu như vậy, đến hôm nay mới hiểu ra… Tôi sẽ không cưỡng ép nữa. Thật đấy, sau này chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”
“… Khó nói lắm…”
Cố Niệm Chi lẩm bẩm, không mấy tin tưởng vào lời nói của Hà Chi Sơ.
“Em nói gì thế?”
“Tôi nói là… khó nói lắm…” Cố Niệm Chi lấy hết dũng khí nói, “Ngày nào thầy chưa tìm được người mà thầy muốn tìm, ngày đó tôi sẽ không yên tâm được…”
“Ha ha, em nghĩ nhiều rồi.” Hà Chi Sơ ngẩng đầu, vẻ chua xót nơi đáy mắt sắp biến thành nước mắt, “Thật ra, hôm nay nhìn thấy em khóc đến đau lòng như vậy, tôi mới thật sự chấp nhận sự thật này. Tuy rằng rất tàn khốc, nhưng tôi vẫn phải nói, tôi đã không tìm lại được cô ấy nữa rồi.”
Hà Chi Sơ nghiêng đầu nhìn Cố Niệm Chi, trong đôi mắt hoa đào sóng sánh có ánh nước lấp lánh.
Cố Niệm Chi sững người, Giáo sư Hà lạnh lùng mà lại sắp khóc ư. Đợi đến lúc cô nhìn kĩ lại lần nữa, Hà Chi Sơ đã di chuyển tầm mắt đi chỗ khác.
Cố Niệm Chi thử hỏi anh ta: “Giáo sư Hà, có cần em nghĩ cách giúp thầy không? Hoắc thiếu quen biết rất nhiều người, quan hệ rộng, nói không chừng có thể giúp thầy tìm người đấy.”
Hà Chi Sơ quay đầu nhìn về hướng cửa sổ sát đất, khẽ lắc đầu, “Không cần đâu. Niệm Chi, cảm ơn em. Mong em đừng nói gì với nhóm Hoắc thiếu. Đây là chuyện riêng giữa tôi và cô ấy, tôi không muốn người khác biết.”
“Vì sao thế?”
“Bởi vì cô ấy là người mà cả đời này tôi không thể nào buông bỏ được.” Hà Chi Sơ rũ đầu xuống, giọng nói như phát ra từ một nơi sâu thẳm trong tim, ngập tràn sự hối hận và tự trách: “Từ lúc biết đi cô ấy đã theo tôi, tôi chưa từng nghĩ rằng cô ấy sẽ rời xa tôi. Nhưng có một ngày, tôi từ bên ngoài trở về nhà phát hiện cô ấy đã… mất tích rồi. Tôi bắt đầu tìm kiếm cô ấy, đi khắp nơi tìm cô ấy, tìm nhiều năm như vậy, còn cho rằng không thể tìm được tung tích của cô ấy nữa. Nhưng khi tôi đến đây, mới phát hiện tất cả đều đã khác…”
“Ồ? Là như thế sao? Vậy thầy… tìm được cô ấy rồi à?” Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Hà Chi Sơ, trong lòng Cố Niệm Chi càng cảm thấy bất an hơn. Trước giờ, cô vẫn luôn rất tò mò, nhưng lần này lại không muốn hỏi tiếp nữa.
“Ha ha, không phải như em nghĩ đâu. Có lẽ, cô ấy… đã không còn trên cuộc đời này nữa rồi.” Hà Chi Sơ nở một nụ cười thê lương rồi xin lỗi Cố Niệm Chi một lần nữa: “Xin lỗi Niệm Chi, tôi không nên vừa nhìn thấy ảnh của em thì đã coi em như thế thân của cô ấy. Thật sự là vì tôi quá nhớ, quá nhớ cô ấy…”
Cố Niệm Chi cười gượng, “Giáo sư Hà suy nghĩ rõ ràng là được. Bây giờ em mới biết những may mắn đó của em đều nhờ phúc của cô gái nhà thầy. Thầy đừng bỏ cuộc, nếu như có một ngày, thầy tìm được cô ấy thì thay em nói một lời cảm ơn với cô ấy.”
“Em là một cô gái tốt.” Hà Chi Sơ thở dài một hơi, “Mặc dù tôi không ôm hy vọng có thể tìm thấy cô ấy, nhưng nếu như có một ngày như thế, tôi nhất định sẽ chuyển lời thay em.”
Cố Niệm Chi vội vã gật đầu: “Vâng ạ, cảm ơn Giáo sư Hà.”
Hà Chi Sơ đứng dậy, “Hôm nay đã khiến em sợ rồi, xin lỗi em.” Anh ta hơi ngừng một chút, lại nói tiếp: “Em chắc là không muốn đưa sổ ghi chép của mình cho tôi xem để cùng thảo luận tình tiết vụ án với tôi sao?”
Cố Niệm Chi khẽ lắc đầu, “Không ạ, Giáo sư Hà, em muốn về nhà.” Cô cũng hơi ngừng lại rồi nhỏ giọng nói: “… Chuyện hôm nay, em sẽ không… sẽ không nói với người khác đâu.”
Ý cô là cô sẽ không kiện với bên trường học.
Ở Mỹ, việc Giáo sư quấy rối học sinh là một lời tố cáo vô cùng nghiêm trọng. Vì chuyện này, Giáo sư có thể sẽ mất đi chức vị hoặc thậm chí có thể ngồi tù.
Án phạt ở Đế quốc Hoa Hạ có lẽ không nghiêm trọng như vậy, nhưng cũng là một sự đả kích trí mạng đối với danh hiệu Giáo sư.
Hà Chi Sơ hiểu rất rõ nhưng quy tắc này nên lúc nghe Cố Niệm Chi nói không kiện anh ta nữa, trong lòng anh ta vẫn cảm thấy chấn động.
Anh ta đi đến trước mặt Cố Niệm Chi, dừng lại ở vị trí cách cô khoảng một mét.
Cố Niệm Chi lập tức lộ ra vẻ cảnh giác.
Hà Chi Sơ cười khổ, chắp hai tay sau lưng, nói: “Em xem, em vẫn rất cảnh giác với tôi.”
“… Qua một thời gian là ổn thôi, nhưng hôm nay em không có cách nào giống như lúc trước được.” Cố Niệm Chi nói với vẻ rất chân thành: “Giáo sư Hà, vừa nãy thầy thật sự làm em rất sợ hãi.”
“Thành thật xin lỗi em!”
Hà Chi Sơ đút hai tay vào túi quần, chăm chú nhìn gương mặt trong sáng của Cố Niệm Chi giống như muốn khắc ghi hình dáng của cô vào đầu.
“Bây giờ em không muốn nói ‘không sao cả’.” Cố Niệm Chi cười ngượng ngùng, né tránh ánh mắt sáng rực của Hà Chi Sơ, “Xin hỏi em có thể đi được chưa?”
“Tôi tiễn em xuống.”
Hà Chi Sơ đưa tay nhấn mật mã trên khóa cửa, mở khóa cửa ra.
Cố Niệm Chi vội vã bước ra ngoài, vẫy tay với bên trong: “Giáo sư Hà, thầy bận rộn như vậy không cần tiễn em đâu.”
“Không sao, đi thôi.”
Hà Chi Sơ lặng lẽ đi bên cạnh cô, cùng cô đi ra khỏi cửa phòng, kết quả là cửa căn hộ đối diện của Ôn Thủ Ức cũng vừa đúng lúc mở ra.
Ôn Thủ Ức mặc một bộ quần áo ở nhà bằng lông màu trắng đứng trước cửa tiễn Đậu Ái Ngôn và hai người bạn.
Nhìn thấy Hà Chi Sơ và Cố Niệm Chi cũng ra ngoài, Ôn Thủ Ức hơi sững người mất một chút rồi nhanh chóng nở nụ cười: “Giáo sư Hà định ra ngoài sao?”
“Tôi tiễn Niệm Chi xuống dưới.”
Hà Chi Sơ cũng không nhìn cô ta, đưa Cố Niệm Chi đi vào thang máy.
Đậu Ái Ngôn vô cùng kinh ngạc, xông vào trong thang máy, đứng bên cạnh Hà Chi Sơ: “Giáo sư Hà, em là Ái Ngôn ạ, anh còn nhớ em không?”
Hà Chi Sơ hờ hững gật đầu: “Cô hai Đậu.”
Buổi tiệc tối ở phủ Thủ tướng, Đậu Ái Ngôn luôn ở bên cạnh Hà Chi Sơ, sao có thể không nhớ chứ?
“Giáo sư Hà, anh muốn xuống tầng dưới ạ? Chúng ta cùng đi nhé, được không ạ?”
Đậu Ái Ngôn bước lên phía trước đứng, ép Cố Niệm Chi qua một bên.
Cố Niệm Chi cầu còn không được, vội lùi lại một góc thang máy, cách xa với Hà Chi Sơ.
Hà Chi Sơ thấy dáng vẻ Cố Niệm Chi như vậy cũng không từ chối sự tiếp cận của Đậu Ái Ngôn, để mặc cô ta tách mình và Cố Niệm Chi ra.
Hai người bạn của Đậu Ái Ngôn nhìn thấy, trong lòng cũng vui thay cô ta.
Hai người đi vào thang máy, đứng ở hai bên trái và phải của Cố Niệm Chi, như đề phòng cô chen vào bên cạnh Hà Chi Sơ, sẽ phá hỏng mất chuyện tốt của Đậu Ái Ngôn vậy…
Trong lòng Cố Niệm Chi dở khóc dở cười, thầm nghĩ, bây giờ cô cảm ơn Đậu Ái Ngôn còn không kịp, hai người này nghĩ nhiều quá rồi.
Cô im lặng nhìn chằm chằm xuống mũi giày của mình, từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu lên.
Thang máy vang lên một tiếng “ting”, rất nhanh đã xuống đến sảnh lớn ở tầng dưới.
Hà Chi Sơ và Đậu Ái Ngôn đi ra ngoài trước, hai người bạn của Đậu Ái Ngôn đi theo sau, không cho Cố Niệm Chi có cơ hội giành trước một bước.
Chuyện này vừa hợp ý của Cố Niệm Chi, một mình cô đi ra khỏi thang máy sau cùng, lập tức gọi điện thoại cho tài xế của mình, bảo anh ta đến bên ngoài cửa Nam đón cô.
Đi ra khỏi sảnh lớn tầng một của tòa nhà giáo sư, đến quảng trường ở trước tòa nhà, Cố Niệm Chi cúi người chào Hà Chi Sơ đang quay đầu nhìn cô, “Giáo sư Hà, cảm ơn thầy đã chỉ giáo.”
“Có vấn đề gì thì gọi điện thoại cho tôi.” Hà Chi Sơ cũng khẽ gật đầu với cô, “Em gọi xe hay tự mình lái xe đến?”
“Em gọi xe đến, vừa nãy đã gửi tin nhắn cho uber đến bên ngoài cổng Nam đợi rồi.”
Cố Niệm Chi xoay người nhanh chóng rời đi, chỉ để lại cho Hà Chi Sơ một bóng lưng hoảng hốt.
Hà Chi Sơ bình thản đưa mắt nhìn thoáng qua một cái, khẽ gật đầu với Đậu Ái Ngôn rồi đi vào sảnh lớn tầng một của tòa nhà giáo sư.
Trong căn hộ B, trên tầng thứ hai mươi tám cao cao kia, Ôn Thủ Ức giấu mình trong rèm cửa của cửa sổ trong phòng ngủ, nhìn thấy sự xa cách và trốn tránh của Cố Niệm Chi đối với Hà Chi Sơ. Cô ta thở dài một hơi rồi khe khẽ lắc đầu, đi về phòng sách của mình, viết một bức thư cho ông Hà và cô Tần ở quê.
***
Ngồi lên chiếc xe đến đón mình, suốt dọc đường Cố Niệm Chi không nói lời nào, trầm mặc trở về nơi ở.
Đi vào dinh thự của Hoắc Thiệu Hằng, lính công vụ đứng gác ở cửa vừa nhìn thấy cô đã đỏ bừng mặt, lắp ba lắp bắp nói: “Cô… cô Cố về rồi ạ? Hoắc thiếu nói cô… cô trở về thì đến tòa nhà văn phòng tìm anh ấy.”
“Ừ, tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”
Cố Niệm Chi cảm thấy rất mệt, cô không định đi gặp Hoắc Thiệu Hằng ngay, sợ anh nhìn ra điều gì đó không ổn.
Cố Niệm Chi nhanh chóng quay về phòng của mình, đặt balo xuống, lập tức vào phòng tắm soi gương.
Dù gì cô cũng vừa khóc nức nở xong nên mí mắt hơi sưng, trong mắt có tia máu đỏ, gương mặt trắng bệch, mái tóc dù được buộc đuôi ngựa nhưng đã có rất nhiều sợi tóc rơi ra ngoài.
Cố Niệm Chi vội vã rửa mặt lần nữa, sau đó lấy thuốc nhỏ mắt xóa tia máu đỏ nhỏ trong mắt rồi lấy mặt nạ mắt lạnh đắp lên mí mắt, yên lặng nằm trên xô-pha năm phút.
Chờ khi lấy mặt nạ mắt xuống, cô lại soi gương lần nữa, mí mắt đã đỡ sưng, tia máu cũng không thấy nữa.
Cố Niệm Chi lấy phấn má hồng ra dặm lên hai gò má rồi tô chút son, đợi gương mặt có chút hồng hào rồi mới cầm chiếc laptop mini của mình đi đến tòa nhà văn phòng của Hoắc Thiệu Hằng.
Tòa nhà văn phòng của Hoắc Thiệu Hằng cách dinh thự anh ở không xa lắm, nhưng Cố Niệm Chi lại cố ý lề mề kéo dài thời gian, chầm chậm đi trên đường, đến hai mươi phút mới đến.
Bên ngoài của tòa nhà nhìn từ trên không là kiến trúc hình e-lip, kiến trúc ngoại tầng cao, nội tầng thấp, giống như một dây ăng-ten vệ tinh vậy. Nhưng đỉnh và tường của tòa nhà được sơn bằng chất sơn chống nghe lén và chống vệ tinh dò thám.
Cố Niệm Chi đến trước cổng tòa nhà văn phòng, đưa thẻ thông hành tạm thời của mình cho lính công vụ ở cổng xem. Sau khi dùng thiết bị quét vân tay và mống mắt, đối chiếu xác nhận với kho số liệu, họ mới cho cô vào trong.
Trải qua gần mười phút hoàn thành các trình tự kiểm tra an ninh như thế này xong, Cố Niệm Chi mới vào được tòa nhà văn phòng của Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt.
Vừa vào trong, áo da trên người cô đã không mặc được nữa.
Cố Niệm Chi vắt áo da lên cánh tay, đi theo bảng chỉ đường vào trong khu vực làm việc trung tâm của cả tòa nhà.
Phòng làm việc của Hoắc Thiệu Hằng chính là bộ phận trung tâm của khu vực này.
Lúc đi đến cửa lại trải qua một lần kiểm tra nữa. Lần này, không chỉ kiểm tra lại vân tay, mống mắt, mà còn kiểm tra cả nét chữ…
Cố Niệm Chi cạn lời mà viết dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, chau mày nói: “Những thứ này cũng cần phải lưu lại sao?”
“Vâng ạ, cô Cố.” Thái độ của nữ cảnh vệ phụ trách kiểm tra vô cùng hòa nhã, đích thân đưa cô đến trước cửa phòng làm việc của Hoắc Thiệu Hằng, nói với ống kính ở cửa: “Trung tá Triệu, cô Cố đến rồi.”
Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng là thư ký sinh hoạt của Hoắc Thiệu Hằng, nếu như có trực ban thì sẽ cùng phòng làm việc với Hoắc Thiệu Hằng.
Đương nhiên, bọn họ rất ít khi trực ban trong phòng làm việc của mình.
Triệu Lương Trạch nhấn nút mở cửa ở bên trong, Cố Niệm Chi vắt áo da lên một tay, tay còn lại cầm laptop mini đi vào trong.
“Cô Cố, mời vào trong.”
Người ra đón cô không phải là Triệu Lương Trạch, mà là một cậu lính công vụ của Triệu Lương Trạch.
Trận thế như vậy làm Cố Niệm Chi bắt đầu căng thẳng, cô khẽ vuốt tóc, lại kéo cổ áo lông của mình lên cao, mới lo lắng, bồn chồn bước vào.
Phòng làm việc của Hoắc Thiệu Hằng vô cùng rộng rãi, sáng sủa, cả trần nhà mở rộng, để lộ ra mái vòm thủy tinh trong suốt chống đạn và chống nghe lén.
Ánh nắng xuyên qua mái vòm chiếu vào, phòng làm việc này vào mùa đông không mở máy sưởi cũng thấy ấm áp.
Căn phòng là kiểu kiến trúc mở, thật sự quá rộng lớn, phía Đông một dãy, phía Tây một dãy, đều là khu vực làm việc. Mấy chiếc ghế xô-pha vây xung quanh một chiếc bàn làm việc, bốn phía đều có kết cấu giống như vậy.
Ở chính giữa đối diện với cửa ra vào là một cái tủ triển lãm, bên trong trưng bày các loại súng tiểu liên, mũi súng đen tuyền hướng ra cửa lớn.
Sau khi Cố Niệm Chi đi vào vẫn khá bình tĩnh, chỉ đưa mắt nhìn lướt qua một vòng, sau đó dời ánh mắt nhìn sang nơi khác.
“… Đi theo anh.”
Hoắc Thiệu Hằng bước từ trong một phòng hội nghị nhỏ ra, thuận tay đón lấy áo khoác của Cố Niệm Chi, kéo tay cô, dẫn cô vào trong.
Lòng bàn tay của anh nóng hổi, khô ráo, trên người còn có hơi thở của ánh nắng rất dễ chịu.
Gương mặt của Cố Niệm Chi thoáng chốc đỏ ửng, trong đầu có cả trăm nghìn suy nghĩ thoáng qua, nhưng không cái nào kịp trở thành hiện thực thì người đã ngồi phía sau chiếc bàn dài hình bầu dục trong phòng hội nghị nhỏ rồi.
Hoắc Thiệu Hằng treo áo da của cô lên móc treo quần áo ở phía sau, thuận miệng hỏi: “Đến trường có thuận lợi không?”
Cố Niệm Chi hoàn hồn lại, cầm tách cappuccino lên, mỉm cười nói: “Rất thuận lợi ạ, chỉ có điều trên đường bị tắc đường mất một lúc.”
Người trong phòng đều im lặng.
Triệu Lương Trạch bật cười đầu tiên: “Tắc đường mà còn gọi là thuận lợi sao?”
“Đương nhiên, chỉ tắc đường thôi mà anh, Đế đô có ngày nào không tắc đường đâu chứ?” Cố Niệm Chi mỉm cười cầm tách cappuccino nhấp một ngụm, sau đó nói: “Mọi người đang họp sao?”
Hoắc Thiệu Hằng đi đến, kéo chiếc ghế bên cạnh cô ra, ngồi xuống, “Ừm, mọi người đang thảo luận về vụ án của Bạch Cẩn Nghi.”
Cố Niệm Chi lập tức ngồi thẳng người lên, bật máy tính của mình, mở file ghi chép ra, kéo đến một trang mới rồi hỏi: “Trước đó mọi người đã thảo luận những gì rồi ạ? Có báo cáo ghi chép cuộc họp không?”
Hoắc Thiệu Hằng hỏi cô trước: “Tư cách luật sư biện hộ của em đã được xác nhận chưa?”
“Đương nhiên là xác nhận rồi. Giáo sư Hà đã ký bảo đảm cho em.” Cố Niệm Chi đưa văn kiện được Hà Chi Sơ ký cho Hoắc Thiệu Hằng xem, “Đã lưu vào trong Bộ Tư pháp rồi ạ.”
Hoắc Thiệu Hằng đưa mắt nhìn rồi giao cho Triệu Lương Trạch: “Quét ra một bản để lưu trữ, đồng thời kiểm tra bên Bộ Tư pháp đã làm xong thủ tục chưa.”
“Vâng, Thủ trưởng.”
Triệu Lương Trạch lập tức quét rồi tải lên.
Hoắc Thiệu Hằng giới thiệu Cố Niệm Chi với những người tham gia cuộc họp hôm nay: “Bác sĩ Chu, pháp y giỏi nhất trong Bệnh viện của Bộ Quốc phòng, quân hàm Đại tá.”
Cố Niệm Chi nở nụ cười tươi tắn, xán lạn: “Pháp y Chu tài giỏi thật, tuổi còn trẻ đã là Đại tá rồi.”
Cố Niệm Chi cảm thấy tuổi của Pháp y Chu trông còn nhỏ hơn Trần Liệt.
Không ngờ Pháp y Chu mỉm cười rất tươi, lắc đầu nói: “Tôi đâu có trẻ trung gì nữa, đã sắp tròn bốn mươi rồi. Bàn đến chuyện trẻ tuổi thì phải nói Hoắc thiếu ấy, chưa đến ba mươi đã là Thiếu tướng. Cả nước cũng không tìm được người thứ hai có tốc độ này đâu.”
Cố Niệm Chi mở to mắt: “Ôi, chú không lừa cháu đấy chứ ạ? Trông chú cùng lắm cũng chỉ ba mươi tuổi thôi! Sắp bốn mươi rồi ư?! Chú chăm sóc, giữ gìn thế nào vậy ạ, có thể chia sẻ với cháu một vài bí quyết tâm đắc không?”
Mặc dù Pháp y Chu là đàn ông nhưng đối diện với lời tâng bốc không chút che giấu của thiếu nữ xinh đẹp như Cố Niệm Chi thế này, ông vẫn cảm thấy rất vui. Pháp y Chu liên tục xua tay: “Tôi không có chăm sóc gì cả, chỉ là giữ cho tâm trạng luôn vui vẻ, đừng để bản thân buồn bực trong lòng là được.”
“Haizz, chuyện này khó thật đấy.” Cố Niệm Chi cười theo, “Có thể duy trì vui vẻ, không buồn bã là phương pháp chăm sóc khó nhất rồi.”
Pháp y Chu cười rất vui vẻ: “Đâu có. Thật ra tôi làm pháp y, rất nhiều đồng nghiệp cùng ngành của tôi làm ngành này lâu rồi sẽ cảm thấy rất u uất, nhưng tôi thì không. Bởi vì mỗi lần nhìn thấy những thi thể đang chờ giải phẫu ấy, tôi luôn cảm thấy may mắn vì không chỉ mình đang sống, mà còn sống rất tốt, tâm trạng lập tức trở nên vui vẻ ngay.”
Cố Niệm Chi “nước mắt đầy mặt”, cô thật sự muốn quỳ với Pháp y Chu luôn. Cô hoàn toàn không muốn nghe những vấn đề chi tiết liên quan đến giải phẫu thi thể này đâu… Chỉ đành âm thầm hạ quyết tâm chờ chút nữa lúc ăn trưa, tuyệt đối không ngồi cùng với Pháp y Chu.
Người đàn ông này chính là cái kiểu vào đúng lúc bạn đang vô cùng vui vẻ, sung sướng ăn sườn kho tàu, đột nhiên sẽ nói những lời khiến người ta chỉ muốn trào ngược dạ dày kiểu: “Sao chiếc xương sườn thứ ba bên ngực trái có vết thương nhỉ” ấy…
Hoắc Thiệu Hằng nhìn Pháp y Chu bằng ánh mắt uy nghiêm, Pháp y Chu lập tức im miệng, không tiếp tục thao thao bất tuyệt về “bí quyết bảo trì tuổi thanh xuân” với Cố Niệm Chi nữa.
Thấy Hoắc Thiệu Hằng trở nên nghiêm túc, Cố Niệm Chi cũng không chen ngang nữa, tầm mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên bên cạnh Pháp y Chu.
Người đàn ông này hơi béo, màu da nhợt nhạt, là cái kiểu bợt bạt của người nhiều năm không tiếp xúc với ánh mặt trời.
Hoắc Thiệu Hằng giới thiệu người đàn ông này cho Cố Niệm Chi: “Trưởng phòng Uông, nguyên lão của Cục tác chiến đặc biệt, cũng mang quân hàm Đại tá.”
Cố Niệm Chi vội vã gật đầu với vẻ kính cẩn: “Trưởng phòng Uông, xin chỉ giáo nhiều cho.”
Trưởng phòng Uông mỉm cười với cô, không nói gì.
Vẫn còn một người đàn ông ngồi bên cạnh Trưởng phòng Uông, trông rất nho nhã, lịch thiệp, không nhìn ra anh ta khoảng bao nhiêu tuổi.
Không giống với Trưởng phòng Uông và Pháp y Chu đang mặc quân phục, người đàn ông này mặc một bộ vest ba món ôm sát người màu xanh thẫm.
Từ trước đến giờ, Cố Niệm Chi chưa từng gặp được người phương Đông nào có thể mặc áo vest một cách nhẹ nhàng, tự nhiên như vậy, không kìm được nhìn thêm vài lần.
Người đó khẽ gật đầu với Cố Niệm Chi, tự giới thiệu bản thân: “Tôi họ Thiện, Thiện Bá Hàn, là một bác sĩ tâm lý. Trước đây, tôi là đồng nghiệp của Hoắc thiếu, nhưng bây giờ đã xuất ngũ rồi.”
“Khả năng trị liệu tâm lý của Bá Hàn từng là vũ khí bí mật của đội bọn anh.” Hoắc Thiệu Hằng khẽ cười, “Hiện giờ, anh ấy nổi tiếng trên toàn thế giới rồi. Sau khi xuất ngũ, anh ấy đi châu Âu để đào tạo chuyên sâu, bây giờ đang mở một phòng trị liệu tâm lý ở Mỹ, tiền khám một bệnh nhân trong một phút là năm nghìn USD.”
Hoắc Thiệu Hằng nói xong thì khẽ mỉm cười.
Cố Niệm Chi vừa nghe đã hiểu dụng ý của Hoắc Thiệu Hằng.
Mời một pháp y giỏi, đương nhiên là muốn tiến hành giải phẫu thi thể đã đông lạnh suốt mười năm của La Hân Tuyết.
Trưởng phòng Uông giỏi về giám định vật chứng, nhất định là có vật chứng quan trọng cần ông ấy xem xét.
Còn bác sĩ tâm lý có tiếng tăm lừng lẫy trên toàn thế giới, chắc chắn là nhắm vào vụ án của Bạch Cẩn Nghi và Tống Cẩm Ninh.
Đây thật sự đã là sự chuẩn bị tốt nhất trong phạm vi khả năng của Hoắc Thiệu Hằng rồi. Cố Niệm Chi gật đầu với Thiện Bá Hàn một cách khách sáo, “Anh Thiện thật lợi hại.”
Hoắc Thiệu Hằng giới thiệu xong những người ngồi họp trong phòng, mới bắt đầu giới thiệu Cố Niệm Chi với họ: “Cô ấy là Cố Niệm Chi, là một trong số những luật sư biện hộ lần này. Cô ấy sẽ là người biện hộ riêng cho mẹ tôi.”
“Để tôi đoán thử xem, cô Cố còn chưa đến hai mươi tuổi phải không?” Bệnh nghề nghiệp của bác sĩ tâm lý Thiện Bá Hàn tái phát, bắt đầu suy đoán đánh giá tình trạng tâm lý và năng lực nghề nghiệp của Cố Niệm Chi, “Một cô gái chưa đến hai mươi tuổi cùng lắm là đang học đại học. Cho dù có thông qua được kỳ kiểm tra tư cách luật sư cũng không lấy được giấy phép hành nghề. Thế nên, cần một người có tư cách hành nghề và có thành tích tốt đứng ra đảm bảo. Xin hỏi, cô Cố có phải đang trong tình trạng như vậy không?”
Cố Niệm Chi mỉm cười, “Cũng gần như vậy.”
“Nhưng cô vẫn chưa tốt nghiệp đại học, cho dù đã có người có chuyên môn đứng ra bảo đảm cho cô, cô có thể đảm bảo sẽ đánh thắng vụ kiện này không? Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, Hoắc thiếu, như thế này có phải là quá vội vàng hay không?”
Hoắc Thiệu Hằng không nói chuyện, một tay nhẹ chống cằm, nhìn sang Cố Niệm Chi.
Vốn dĩ, cô rất lo rằng nhà họ Bạch sẽ mời Hà Chi Sơ làm luật sư biện hộ...
Nếu như Hà Chi Sơ làm luật sư biện hộ cho nhà họ Bạch thật, Cố Niệm Chi chỉ còn cách tìm một con đường khác thôi. Cô cảm thấy tạm thời mình vẫn chưa thể đấu lại Hà Chi Sơ trên tòa. May mà anh ta không đưa ra vấn đề khó này cho cô, Cố Niệm Chi cười rất vui vẻ.
Sau khi ký tên, Hà Chi Sơ sẽ đưa phần văn kiện cho Bộ Tư pháp làm một bản sao để lưu trữ, như vậy mới được xem là hoàn thành hết trình tự thủ tục.
Cố Niệm Chi ôm tập văn kiện chứng nhận ấy mà hôn hít, vô cùng vui mừng nói: “Em cũng bắt đầu theo nghề luật sư rồi.”
“... Tạm thời, đây chỉ là công việc tạm thời thôi.”
Hà Chi Sơ nhướng mày, thản nhiên phá vỡ niềm vui của Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi cũng không tỏ thái độ gì, cất văn kiện vào trong balo của mình, mỉm cười nói: “Cho dù là tạm thời, chỉ cần có tác dụng là được... Giáo sư Hà, không cần phải làm đối thủ của thầy, em thật sự rất vui!”
Hà Chi Sơ cạn lời, khóe môi khẽ giật giật. Anh ta biết cô đang vui mừng điều gì, nhưng vẫn phải nhắc nhở cô: “Thật ra em không cần phải kiêng dè tôi. Đế quốc Hoa Hạ có rất nhiều luật sư giỏi, với gia thế của nhà họ Bạch, tùy ý mời một người xuống núi thì dù có Thiếu tướng Hoắc chống lưng đi chăng nữa, một chú chim non vừa rời tổ như em vẫn sẽ rất khó khăn chống đỡ.”
Không phải Nhà họ Bạch chưa từng bàn bạc với văn phòng luật sư ở Mỹ của anh ta, nhưng Hà Chi Sơ một mực từ chối không muốn tham gia vào cuộc chiến nội bộ của Đế quốc Hoa Hạ. Không ngờ đến cuối cùng anh ta lại thất bại ở chỗ Cố Niệm Chi.
Hà Chi Sơ cố ý không nghĩ đến ‘sự nuốt lời’ của mình, cũng không nghĩ xem nên ứng phó với những người cùng hợp tác bên Mỹ như thế nào.
Chuyện anh ta đã quyết chưa từng thay đổi, ngoại trừ những chuyện có liên quan đến Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi không hề biết lời đề nghị của mình đã ảnh hưởng đến Hà Chi Sơ ra sao. Cô vui vẻ lấy cuốn sổ tay mình tự chuẩn bị và một chồng giấy A4 dày cộp đã được in sẵn từ trong balo ra, nói, “Giáo sư Hà, đây là những thông tin có liên quan đến vụ án mà em đã chuẩn bị trước, thầy có thể xem giúp em không ạ?”
Hà Chi Sơ không xem ghi chép chuẩn bị của cô, đôi mắt hoa đào sóng sánh khẽ nheo lại, nhìn cô với vẻ sâu xa, nói: “Niệm Chi, đây là một cơ hội rất tốt để rèn luyện. Để em có thể cảm nhận được tính thử thách và độ khó cao hơn, tôi sẽ không tham dự vào. Tôi sẽ quan sát tỉ mỉ biểu hiện của em, tìm ra những chỗ em cần phải trau dồi thêm và nói cho em biết. Nhưng trước lúc đó, phải hoàn toàn dựa vào bản thân em tự mở ra một cục diện mới.”
Cố Niệm Chi ngẩn người một lúc lâu mới ngượng ngùng lấy lại quyển sổ ghi chép mà mình chuẩn bị, từ từ cho vào balo.
Hà Chi Sơ đưa mắt liếc nhìn dáng vẻ thất vọng của Cố Niệm Chi rồi dời ánh mắt đi, lạnh nhạt, hờ hững nói: “Cái mà em sắp phải đối diện không phải là toà án mô phỏng, cũng không phải là bài tập biện luận, mà là thật sự đối đầu với luật sư của bị cáo trên tòa. Chẳng lẽ em còn muốn mỗi một màn biện luận đều phải do tôi thông qua cho em sao?”
“Đương nhiên không phải...” Cố Niệm Chi khẽ cắn môi, “Không phải là em muốn giáo sư Hà giúp em chuyện này đâu. Chỉ có điều, vụ án này gần như không có nhân chứng vật chứng gì, thời gian đã kéo dài gần mười năm, em... em không biết mình đã đi đúng hướng chưa...”
Nếu như ngay từ lúc bắt đầu đã sai hướng, vậy thì dù cô có nỗ lực thế nào cũng không thể đi đến đích được.
Hà Chi Sơ mím chặt môi, giơ tay về phía Cố Niệm Chi: “Đưa đây.”
“Cái gì ạ?”
“Sổ ghi chép của em ấy, đưa tôi xem thử.” Hà Chi Sơ hơi mất kiên nhẫn, “Nhanh lên, thời gian của tôi có hạn.”
Nhưng Cố Niệm Chi lại cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng, cố chấp lắc đầu nói: “Không cần nữa ạ. Giáo sư Hà, những lời vừa nãy thầy nói rất đúng. Quả thật, em không thể được nước làm tới, cứ luôn trông cậy vào thầy như thế.” Nói xong, cô đứng lên, khom người với Hà Chi Sơ: “Làm phiền giáo sư Hà quá, em xin phép đi trước.”
Hà Chi Sơ im lặng, vẫn ngồi trên ghế ngước mắt nhìn Cố Niệm Chi. Ánh mắt của anh ta có chút thay đổi khó lường, sắc mặt cũng không tốt lắm nhưng không lên tiếng gọi cô.
Cho đến khi Cố Niệm Chi sắp đi đến cửa của phòng sách, Hà Chi Sơ mới ấn vào chiếc nút giấu dưới bàn.
Cửa phòng sách vang lên một tiếng cạch rồi khóa trái lại.
Bàn tay của Cố Niệm Chi vừa đặt lên tay nắm cửa đã biết ngay có gì đó không đúng.
Cô xoay tròn tay nắm cửa qua trái qua phải nhưng nó đều không nhúc nhích. Cố Niệm Chi bất giác khe khẽ thở dài một hơi, ngẩng đầu chăm chú nhìn trần nhà một lúc, làm dịu cảm giác cáu kỉnh của mình.
Đợi bản thân hoàn toàn bình tĩnh lại, Cố Niệm Chi mới quay người nhìn Hà Chi Sơ nói: “Giáo sư Hà, mời thầy mở cửa ra ạ.”
“Tôi đã nói là muốn xem sổ ghi chép mà em đã chuẩn bị. Em không cho tôi xem thì hôm nay đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa này.”
Hà Chi Sơ ngả người về sau tựa vào lưng ghế, khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt rất kiên định, không cho phép thương lượng.
Cố Niệm Chi ôm balo của mình, quật cường nói: “Vừa nãy thầy đã từ chối rồi. Cơ hội chỉ đến một lần thôi, quá hạn sẽ chẳng còn ai chờ thầy nữa.”
Trong lúc Cố Niệm Chi nói câu này, cô hoàn toàn không có ý gì khác, nhưng vào tai Hà Chi Sơ, nó lại giống như một viên đạn vậy, nổ tung trong đầu anh ta, đám mây hình nấm bắn lên khắp trời…
Vẻ mặt anh ta bỗng chốc thay đổi, khóe mắt vụt đỏ ửng lên, trong phút chốc từ phía sau bàn làm việc xông đến, sải bước về phía trước. Gần như chỉ trong một khoảnh khắc, anh ta đã đến trước mặt Cố Niệm Chi, đưa một tay ra, bóp cổ cô: “Em nói cái gì? Nói lại một lần nữa!”
Tính bướng bỉnh của Cố Niệm Chi bộc phát, cô vứt chiếc balo trong tay xuống đất, nhanh chóng nắm lấy bàn tay đang bóp lấy cổ cô của Hà Chi Sơ, dùng đòn khóa bẻ tay từng học ở Cục tác chiến đặc biệt, vừa xoay vừa thả nhưng vẫn không có cách nào giằng khỏi tay của Hà Chi Sơ.
Hà Chi Sơ đang vô cùng tức giận. Phát hiện Cố Niệm Chi muốn giằng ra thì anh ta càng phẫn nộ hơn, trong đầu vang lên ầm một tiếng, sương mù giăng kín trong đôi mắt của anh ta.
Anh ta nghe thấy giọng nói đè nén của mình như rít ra từ giữa môi và răng, nặng nề hỏi: “… Vì sao cơ hội chỉ có một lần, vì sao quá thời hạn sẽ không chờ nữa?! Anh không tìm thấy em… không phải là lỗi của anh… Anh tìm em nhiều năm như vậy!”
Giọng nói của anh ta lạnh như băng, nhưng nội tâm lại như có lửa, bốc cháy phừng phừng.
Cố Niệm Chi liều mạng vùng vẫy, Hà Chi Sơ không chút do dự giữ chặt hai cổ tay cô lại với nhau, kéo ra sau lưng cô. Cánh tay còn lại vòng ra sau bóp chặt gáy Cố Niệm Chi, hơi thở gấp gáp nhìn cô, trong đôi mắt hoa đào sắc bén hiện lên vẻ tuyệt vọng lạnh lẽo như băng.
Lúc này Cố Niệm Chi mới thật sự thấy sợ hãi. Cô dùng toàn lực vùng vẫy nhưng lại bị Hà Chi Sơ ấn mạnh lên cửa, không động đậy được.
Không ngờ Hà Chi Sơ lúc bình thường trông rất nho nhã, lịch thiệp, đến khi nổi giận lại bùng phát mạnh mẽ như thế này.
Cánh tay của anh ta rất có sức, đè chặt hai vai cô, chống lên cửa của phòng sách.
Khóe mắt Hà Chi Sơ đỏ ửng lên, cả người toát ra vẻ phẫn nộ, cứ như vậy nắm chặt gáy của cô, cúi xuống nhìn cô. Sắc mặt anh ta lạnh như băng, nhưng ánh mắt lại vô cùng nóng bỏng, tựa như băng và lửa cùng hội tụ.
Cuối cùng Cố Niệm Chi cũng òa lên khóc lớn: “… Buông tôi ra… Giáo sư Hà… Cầu xin anh đấy… Buông tôi ra đi…”
Cô ra sức lắc đầu, nước mắt chợt lăn dài trên gò má.
Hà Chi Sơ nhìn cô trừng trừng, nhìn gương mặt đẫm nước mắt của cô. Vẻ mặt hoảng sợ, còn cả tiếng hét đến khàn cả cổ đó giống như một sợi dây thừng trói buộc khiến anh ta như bị đông cứng lại, muốn tiến một bước cũng khó…
Hà Chi Sơ duy trì tư thế bóp gáy Cố Niệm Chi không hề động đậy. Hai người cứ đứng yên như vậy, giữ khoảng cách một cánh tay, không vượt quá giới hạn đó nữa.
Cố Niệm Chi nức nở khóc đến xé gan xé phổi, toàn thân run lẩy bẩy. Khoảnh khắc này cô thật sự rất sợ hãi.
Cô chưa từng nghĩ đến rằng lúc phẫn nộ lên, Hà Chi Sơ luôn nho nhã sẽ như thế này…
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Hà Chi Sơ cũng hít sâu một hơi, bàn tay bóp sau gáy Cố Niệm Chi cũng buông lỏng ra, đặt sau lưng cô, chầm chậm vỗ về xoa dịu cô. Anh ta khàn giọng nói: “Niệm Chi, xin lỗi, tôi… nhận nhầm người rồi.”
Cố Niệm Chi khóc đến nỗi toàn thân run rẩy, nghẹn ngào nói: “Nhận nhầm người ư? Nhận nhầm người thì có thể làm như vậy sao? Có ma mới tin thầy! … Thầy cút đi! Thầy cút đi! Tôi phải… Tôi phải kiện thầy tội quấy rối học sinh của mình!”
Hà Chi Sơ chán nản buông hai tay của cô ra, quay người rời đi, bóng lưng cao lớn vô cùng cô độc và tịch mịch.
Anh ta đi đến ngồi xuống trên chiếc ghế xô-pha ở giữa phòng sách, nhìn đĩa trái cây trên trà kỷ, bình thản nói: “Em muốn đi kiện thì cứ đi kiện, tôi sẽ không phản bác. Nên xử lý thế nào thì xử lý thế ấy, em yên tâm, tôi mà giảo biện một chữ, cả đời của Hà Chi Sơ tôi sẽ chết ở đây.”
Trước giờ Cố Niệm Chi ăn mềm không ăn cứng, nếu như Hà Chi Sơ còn bao biện phản bác, chắc chắn Cố Niệm Chi sẽ đấu với anh ta tới cùng.
Nhưng nhìn thấy anh ta thất vọng, buồn bã, không có chút ý định phản bác nào, cô lại không biết phải làm sao để tiếp tục nữa.
Cô xách balo của mình từ trên đất lên ôm trước ngực, nghẹn ngào nói: “Giáo sư Hà, xin thầy mở cửa, tôi muốn ra ngoài.”
Hà Chi Sơ không có ý định mở cửa, anh ta chỉ vào chiếc xô-pha đối diện với mình, giọng nói lạnh nhạt trở nên khàn đặc đi: “Niệm Chi, em ngồi với tôi một lúc, có được không?”
Cố Niệm Chi nhìn anh ta một cách ngờ vực, hoàn toàn không muốn đi tới chút nào.
Hà Chi Sơ đợi một lúc, thấy Cố Niệm Chi vẫn không đi đến thì nghiêng đầu nhìn cô. Sau đó, rút một khẩu súng lục từ bên thắt lưng mình ra, đặt lên trên bàn trà.
Cố Niệm Chi sợ đến nỗi mặt trắng bệch, hơi run rẩy hỏi: “Giáo… Giáo sư Hà, rốt cuộc thì thầy muốn làm gì?!”
Hà Chi Sơ nhìn khẩu súng lục kia, lạnh nhạt nói: “Em không cần phải sợ, tôi đã nói chuyện lúc nãy sẽ không xảy ra nữa thì nó sẽ không xảy ra nữa. Nếu như em không tin thì khẩu súng này đầy đạn, em cầm nó trong tay, chĩa vào tôi. Tôi biết kỹ năng bắn súng của em rất giỏi, sức lực của tôi có mạnh thế nào đi chăng nữa cũng chẳng mạnh hơn súng được… Em đã yên tâm chưa?”
Khóe miệng của Cố Niệm Chi hơi co rút. Đến giờ thì cô đã có sự nhận thức sâu sắc hơn về tính khí thất thường của Hà Chi Sơ rồi.
Cố Niệm Chi ngẩng đầu nhìn ngọn đèn âm trần trên trần nhà, lần đầu tiên cảm thấy hối hận tại sao mình cứ nhất quyết phải thi nghiên cứu sinh của Hà Chi Sơ…
Nhưng lúc ấy, cô đâu có biết Hà Chi Sơ là người như thế này đâu!
Đương nhiên, trước nay, danh tiếng của Hà Chi Sơ vẫn rất tốt, chưa từng nghe nói anh ta quấy rối nữ sinh bao giờ. Trong trường có rất nhiều lời đồn đều nói rằng nữ sinh dùng mọi cách để ‘thả thính’ anh ta như thế nào nhưng lại bị anh ta xem thường…
Tại sao Hà Chi Sơ lại đối xử với mình như vậy chứ?
Cố Niệm Chi tự kiểm điểm lại bản thân, có phải do bản thân mình đã cho Hà Chi Sơ tín hiệu không đúng ở phương diện nào đó khiến anh ta cảm thấy mình có ý đồ với anh ta?!
Rõ ràng mình đã bày tỏ rất rõ rồi mà…
“Giáo sư Hà, chuyện hôm nay khiến tôi cảm thấy rất sợ. Tôi thật sự không muốn nói nữa, tôi muốn về nhà.”
Cố Niệm Chi vô cùng kiên định, không đồng ý đi qua đó.
Hà Chi Sơ cũng không ép buộc cô nữa, một mình ngồi trên ghế xô-pha, nhìn khẩu súng lục trên bàn trà, thản nhiên nói: “Tôi đến Đế quốc Hoa Hạ là để tìm một người. Em… rất giống cô ấy…”
“Rất giống ư?” Cố Niệm Chi khẽ vuốt gương mặt mình, “Thật sự rất giống sao? Thầy có ảnh không?”
Hà Chi Sơ khẽ lắc đầu rồi lại gật đầu, nói: “Ảnh ở quê rồi… Tôi không mang theo ảnh đến.”
“Không mang đến sao?”
Giọng điệu Cố Niệm Chi vẫn có vẻ không tin.
Luôn miệng nói đến tìm người nhưng lại không mang theo ảnh, ai mà tin được?!
Cô mắng thầm trong lòng.
Hà Chi Sơ như biết cô đang nghĩ gì, mỉm cười thê lương, tự nói một mình: “Thật ra có mang theo hay không cũng như nhau thôi, tôi không tìm được cô ấy nữa rồi…”
Anh ta ôm đầu, cơ thể nghiêng về trước, khuỷu tay đặt lên đầu gối, cơ thể tạo thành một đường cong trên xô-pha.
Không có vẻ kiêu ngạo, lạnh nhạt, cũng không có vẻ hờ hững thường thấy, chỉ toát lên sự bất lực mà đau thương hốt hoảng.
Đây là lần đầu tiên Cố Niệm Chi nhìn thấy Giáo sư Hà mạnh mẽ để lộ ra vẻ yếu đuối này.
Cô khẽ mím môi, trầm lặng cúi đầu, trong lòng cảm thấy thật kỳ lạ, lại hỏi: “Cô ấy là gì của thầy? Là người thân ư?”
“… Cứ cho là vậy đi.”
Hiểu rồi, hóa ra nửa năm nay cô nhận được nhiều ưu ái từ chỗ của Giáo sư Hà là do làm thế thân của người khác. Chẳng trách Hà Chi Sơ đối xử với cô tốt như vậy.
Cố Niệm Chi ôm chiếc balo, vừa tìm đồ bên trong đó, vừa nhỏ giọng nói: “Giáo sư Hà, thầy đừng nản lòng, nói không chừng sau này sẽ có cơ hội khác thì sao?”
Hà Chi Sơ quay đầu đưa mắt nhìn cô: “Sẽ có sao?”
“Không thử một chút làm sao biết được?”
Cố Niệm Chi lấy chiếc khăn giấy ướt từ trong ba lô ra lau sạch vết nước mắt trên gương mặt mình. Cũng may hôm nay cô không trang điểm, nếu không thì sẽ càng khó coi hơn.
Hà Chi Sơ thở nhẹ một hơi, “Niệm Chi, em thật sự không cần phải đề phòng tôi. Lúc nãy tôi quá buồn thôi, tự lừa mình lừa người lâu như vậy, đến hôm nay mới hiểu ra… Tôi sẽ không cưỡng ép nữa. Thật đấy, sau này chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”
“… Khó nói lắm…”
Cố Niệm Chi lẩm bẩm, không mấy tin tưởng vào lời nói của Hà Chi Sơ.
“Em nói gì thế?”
“Tôi nói là… khó nói lắm…” Cố Niệm Chi lấy hết dũng khí nói, “Ngày nào thầy chưa tìm được người mà thầy muốn tìm, ngày đó tôi sẽ không yên tâm được…”
“Ha ha, em nghĩ nhiều rồi.” Hà Chi Sơ ngẩng đầu, vẻ chua xót nơi đáy mắt sắp biến thành nước mắt, “Thật ra, hôm nay nhìn thấy em khóc đến đau lòng như vậy, tôi mới thật sự chấp nhận sự thật này. Tuy rằng rất tàn khốc, nhưng tôi vẫn phải nói, tôi đã không tìm lại được cô ấy nữa rồi.”
Hà Chi Sơ nghiêng đầu nhìn Cố Niệm Chi, trong đôi mắt hoa đào sóng sánh có ánh nước lấp lánh.
Cố Niệm Chi sững người, Giáo sư Hà lạnh lùng mà lại sắp khóc ư. Đợi đến lúc cô nhìn kĩ lại lần nữa, Hà Chi Sơ đã di chuyển tầm mắt đi chỗ khác.
Cố Niệm Chi thử hỏi anh ta: “Giáo sư Hà, có cần em nghĩ cách giúp thầy không? Hoắc thiếu quen biết rất nhiều người, quan hệ rộng, nói không chừng có thể giúp thầy tìm người đấy.”
Hà Chi Sơ quay đầu nhìn về hướng cửa sổ sát đất, khẽ lắc đầu, “Không cần đâu. Niệm Chi, cảm ơn em. Mong em đừng nói gì với nhóm Hoắc thiếu. Đây là chuyện riêng giữa tôi và cô ấy, tôi không muốn người khác biết.”
“Vì sao thế?”
“Bởi vì cô ấy là người mà cả đời này tôi không thể nào buông bỏ được.” Hà Chi Sơ rũ đầu xuống, giọng nói như phát ra từ một nơi sâu thẳm trong tim, ngập tràn sự hối hận và tự trách: “Từ lúc biết đi cô ấy đã theo tôi, tôi chưa từng nghĩ rằng cô ấy sẽ rời xa tôi. Nhưng có một ngày, tôi từ bên ngoài trở về nhà phát hiện cô ấy đã… mất tích rồi. Tôi bắt đầu tìm kiếm cô ấy, đi khắp nơi tìm cô ấy, tìm nhiều năm như vậy, còn cho rằng không thể tìm được tung tích của cô ấy nữa. Nhưng khi tôi đến đây, mới phát hiện tất cả đều đã khác…”
“Ồ? Là như thế sao? Vậy thầy… tìm được cô ấy rồi à?” Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Hà Chi Sơ, trong lòng Cố Niệm Chi càng cảm thấy bất an hơn. Trước giờ, cô vẫn luôn rất tò mò, nhưng lần này lại không muốn hỏi tiếp nữa.
“Ha ha, không phải như em nghĩ đâu. Có lẽ, cô ấy… đã không còn trên cuộc đời này nữa rồi.” Hà Chi Sơ nở một nụ cười thê lương rồi xin lỗi Cố Niệm Chi một lần nữa: “Xin lỗi Niệm Chi, tôi không nên vừa nhìn thấy ảnh của em thì đã coi em như thế thân của cô ấy. Thật sự là vì tôi quá nhớ, quá nhớ cô ấy…”
Cố Niệm Chi cười gượng, “Giáo sư Hà suy nghĩ rõ ràng là được. Bây giờ em mới biết những may mắn đó của em đều nhờ phúc của cô gái nhà thầy. Thầy đừng bỏ cuộc, nếu như có một ngày, thầy tìm được cô ấy thì thay em nói một lời cảm ơn với cô ấy.”
“Em là một cô gái tốt.” Hà Chi Sơ thở dài một hơi, “Mặc dù tôi không ôm hy vọng có thể tìm thấy cô ấy, nhưng nếu như có một ngày như thế, tôi nhất định sẽ chuyển lời thay em.”
Cố Niệm Chi vội vã gật đầu: “Vâng ạ, cảm ơn Giáo sư Hà.”
Hà Chi Sơ đứng dậy, “Hôm nay đã khiến em sợ rồi, xin lỗi em.” Anh ta hơi ngừng một chút, lại nói tiếp: “Em chắc là không muốn đưa sổ ghi chép của mình cho tôi xem để cùng thảo luận tình tiết vụ án với tôi sao?”
Cố Niệm Chi khẽ lắc đầu, “Không ạ, Giáo sư Hà, em muốn về nhà.” Cô cũng hơi ngừng lại rồi nhỏ giọng nói: “… Chuyện hôm nay, em sẽ không… sẽ không nói với người khác đâu.”
Ý cô là cô sẽ không kiện với bên trường học.
Ở Mỹ, việc Giáo sư quấy rối học sinh là một lời tố cáo vô cùng nghiêm trọng. Vì chuyện này, Giáo sư có thể sẽ mất đi chức vị hoặc thậm chí có thể ngồi tù.
Án phạt ở Đế quốc Hoa Hạ có lẽ không nghiêm trọng như vậy, nhưng cũng là một sự đả kích trí mạng đối với danh hiệu Giáo sư.
Hà Chi Sơ hiểu rất rõ nhưng quy tắc này nên lúc nghe Cố Niệm Chi nói không kiện anh ta nữa, trong lòng anh ta vẫn cảm thấy chấn động.
Anh ta đi đến trước mặt Cố Niệm Chi, dừng lại ở vị trí cách cô khoảng một mét.
Cố Niệm Chi lập tức lộ ra vẻ cảnh giác.
Hà Chi Sơ cười khổ, chắp hai tay sau lưng, nói: “Em xem, em vẫn rất cảnh giác với tôi.”
“… Qua một thời gian là ổn thôi, nhưng hôm nay em không có cách nào giống như lúc trước được.” Cố Niệm Chi nói với vẻ rất chân thành: “Giáo sư Hà, vừa nãy thầy thật sự làm em rất sợ hãi.”
“Thành thật xin lỗi em!”
Hà Chi Sơ đút hai tay vào túi quần, chăm chú nhìn gương mặt trong sáng của Cố Niệm Chi giống như muốn khắc ghi hình dáng của cô vào đầu.
“Bây giờ em không muốn nói ‘không sao cả’.” Cố Niệm Chi cười ngượng ngùng, né tránh ánh mắt sáng rực của Hà Chi Sơ, “Xin hỏi em có thể đi được chưa?”
“Tôi tiễn em xuống.”
Hà Chi Sơ đưa tay nhấn mật mã trên khóa cửa, mở khóa cửa ra.
Cố Niệm Chi vội vã bước ra ngoài, vẫy tay với bên trong: “Giáo sư Hà, thầy bận rộn như vậy không cần tiễn em đâu.”
“Không sao, đi thôi.”
Hà Chi Sơ lặng lẽ đi bên cạnh cô, cùng cô đi ra khỏi cửa phòng, kết quả là cửa căn hộ đối diện của Ôn Thủ Ức cũng vừa đúng lúc mở ra.
Ôn Thủ Ức mặc một bộ quần áo ở nhà bằng lông màu trắng đứng trước cửa tiễn Đậu Ái Ngôn và hai người bạn.
Nhìn thấy Hà Chi Sơ và Cố Niệm Chi cũng ra ngoài, Ôn Thủ Ức hơi sững người mất một chút rồi nhanh chóng nở nụ cười: “Giáo sư Hà định ra ngoài sao?”
“Tôi tiễn Niệm Chi xuống dưới.”
Hà Chi Sơ cũng không nhìn cô ta, đưa Cố Niệm Chi đi vào thang máy.
Đậu Ái Ngôn vô cùng kinh ngạc, xông vào trong thang máy, đứng bên cạnh Hà Chi Sơ: “Giáo sư Hà, em là Ái Ngôn ạ, anh còn nhớ em không?”
Hà Chi Sơ hờ hững gật đầu: “Cô hai Đậu.”
Buổi tiệc tối ở phủ Thủ tướng, Đậu Ái Ngôn luôn ở bên cạnh Hà Chi Sơ, sao có thể không nhớ chứ?
“Giáo sư Hà, anh muốn xuống tầng dưới ạ? Chúng ta cùng đi nhé, được không ạ?”
Đậu Ái Ngôn bước lên phía trước đứng, ép Cố Niệm Chi qua một bên.
Cố Niệm Chi cầu còn không được, vội lùi lại một góc thang máy, cách xa với Hà Chi Sơ.
Hà Chi Sơ thấy dáng vẻ Cố Niệm Chi như vậy cũng không từ chối sự tiếp cận của Đậu Ái Ngôn, để mặc cô ta tách mình và Cố Niệm Chi ra.
Hai người bạn của Đậu Ái Ngôn nhìn thấy, trong lòng cũng vui thay cô ta.
Hai người đi vào thang máy, đứng ở hai bên trái và phải của Cố Niệm Chi, như đề phòng cô chen vào bên cạnh Hà Chi Sơ, sẽ phá hỏng mất chuyện tốt của Đậu Ái Ngôn vậy…
Trong lòng Cố Niệm Chi dở khóc dở cười, thầm nghĩ, bây giờ cô cảm ơn Đậu Ái Ngôn còn không kịp, hai người này nghĩ nhiều quá rồi.
Cô im lặng nhìn chằm chằm xuống mũi giày của mình, từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu lên.
Thang máy vang lên một tiếng “ting”, rất nhanh đã xuống đến sảnh lớn ở tầng dưới.
Hà Chi Sơ và Đậu Ái Ngôn đi ra ngoài trước, hai người bạn của Đậu Ái Ngôn đi theo sau, không cho Cố Niệm Chi có cơ hội giành trước một bước.
Chuyện này vừa hợp ý của Cố Niệm Chi, một mình cô đi ra khỏi thang máy sau cùng, lập tức gọi điện thoại cho tài xế của mình, bảo anh ta đến bên ngoài cửa Nam đón cô.
Đi ra khỏi sảnh lớn tầng một của tòa nhà giáo sư, đến quảng trường ở trước tòa nhà, Cố Niệm Chi cúi người chào Hà Chi Sơ đang quay đầu nhìn cô, “Giáo sư Hà, cảm ơn thầy đã chỉ giáo.”
“Có vấn đề gì thì gọi điện thoại cho tôi.” Hà Chi Sơ cũng khẽ gật đầu với cô, “Em gọi xe hay tự mình lái xe đến?”
“Em gọi xe đến, vừa nãy đã gửi tin nhắn cho uber đến bên ngoài cổng Nam đợi rồi.”
Cố Niệm Chi xoay người nhanh chóng rời đi, chỉ để lại cho Hà Chi Sơ một bóng lưng hoảng hốt.
Hà Chi Sơ bình thản đưa mắt nhìn thoáng qua một cái, khẽ gật đầu với Đậu Ái Ngôn rồi đi vào sảnh lớn tầng một của tòa nhà giáo sư.
Trong căn hộ B, trên tầng thứ hai mươi tám cao cao kia, Ôn Thủ Ức giấu mình trong rèm cửa của cửa sổ trong phòng ngủ, nhìn thấy sự xa cách và trốn tránh của Cố Niệm Chi đối với Hà Chi Sơ. Cô ta thở dài một hơi rồi khe khẽ lắc đầu, đi về phòng sách của mình, viết một bức thư cho ông Hà và cô Tần ở quê.
***
Ngồi lên chiếc xe đến đón mình, suốt dọc đường Cố Niệm Chi không nói lời nào, trầm mặc trở về nơi ở.
Đi vào dinh thự của Hoắc Thiệu Hằng, lính công vụ đứng gác ở cửa vừa nhìn thấy cô đã đỏ bừng mặt, lắp ba lắp bắp nói: “Cô… cô Cố về rồi ạ? Hoắc thiếu nói cô… cô trở về thì đến tòa nhà văn phòng tìm anh ấy.”
“Ừ, tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”
Cố Niệm Chi cảm thấy rất mệt, cô không định đi gặp Hoắc Thiệu Hằng ngay, sợ anh nhìn ra điều gì đó không ổn.
Cố Niệm Chi nhanh chóng quay về phòng của mình, đặt balo xuống, lập tức vào phòng tắm soi gương.
Dù gì cô cũng vừa khóc nức nở xong nên mí mắt hơi sưng, trong mắt có tia máu đỏ, gương mặt trắng bệch, mái tóc dù được buộc đuôi ngựa nhưng đã có rất nhiều sợi tóc rơi ra ngoài.
Cố Niệm Chi vội vã rửa mặt lần nữa, sau đó lấy thuốc nhỏ mắt xóa tia máu đỏ nhỏ trong mắt rồi lấy mặt nạ mắt lạnh đắp lên mí mắt, yên lặng nằm trên xô-pha năm phút.
Chờ khi lấy mặt nạ mắt xuống, cô lại soi gương lần nữa, mí mắt đã đỡ sưng, tia máu cũng không thấy nữa.
Cố Niệm Chi lấy phấn má hồng ra dặm lên hai gò má rồi tô chút son, đợi gương mặt có chút hồng hào rồi mới cầm chiếc laptop mini của mình đi đến tòa nhà văn phòng của Hoắc Thiệu Hằng.
Tòa nhà văn phòng của Hoắc Thiệu Hằng cách dinh thự anh ở không xa lắm, nhưng Cố Niệm Chi lại cố ý lề mề kéo dài thời gian, chầm chậm đi trên đường, đến hai mươi phút mới đến.
Bên ngoài của tòa nhà nhìn từ trên không là kiến trúc hình e-lip, kiến trúc ngoại tầng cao, nội tầng thấp, giống như một dây ăng-ten vệ tinh vậy. Nhưng đỉnh và tường của tòa nhà được sơn bằng chất sơn chống nghe lén và chống vệ tinh dò thám.
Cố Niệm Chi đến trước cổng tòa nhà văn phòng, đưa thẻ thông hành tạm thời của mình cho lính công vụ ở cổng xem. Sau khi dùng thiết bị quét vân tay và mống mắt, đối chiếu xác nhận với kho số liệu, họ mới cho cô vào trong.
Trải qua gần mười phút hoàn thành các trình tự kiểm tra an ninh như thế này xong, Cố Niệm Chi mới vào được tòa nhà văn phòng của Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt.
Vừa vào trong, áo da trên người cô đã không mặc được nữa.
Cố Niệm Chi vắt áo da lên cánh tay, đi theo bảng chỉ đường vào trong khu vực làm việc trung tâm của cả tòa nhà.
Phòng làm việc của Hoắc Thiệu Hằng chính là bộ phận trung tâm của khu vực này.
Lúc đi đến cửa lại trải qua một lần kiểm tra nữa. Lần này, không chỉ kiểm tra lại vân tay, mống mắt, mà còn kiểm tra cả nét chữ…
Cố Niệm Chi cạn lời mà viết dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, chau mày nói: “Những thứ này cũng cần phải lưu lại sao?”
“Vâng ạ, cô Cố.” Thái độ của nữ cảnh vệ phụ trách kiểm tra vô cùng hòa nhã, đích thân đưa cô đến trước cửa phòng làm việc của Hoắc Thiệu Hằng, nói với ống kính ở cửa: “Trung tá Triệu, cô Cố đến rồi.”
Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng là thư ký sinh hoạt của Hoắc Thiệu Hằng, nếu như có trực ban thì sẽ cùng phòng làm việc với Hoắc Thiệu Hằng.
Đương nhiên, bọn họ rất ít khi trực ban trong phòng làm việc của mình.
Triệu Lương Trạch nhấn nút mở cửa ở bên trong, Cố Niệm Chi vắt áo da lên một tay, tay còn lại cầm laptop mini đi vào trong.
“Cô Cố, mời vào trong.”
Người ra đón cô không phải là Triệu Lương Trạch, mà là một cậu lính công vụ của Triệu Lương Trạch.
Trận thế như vậy làm Cố Niệm Chi bắt đầu căng thẳng, cô khẽ vuốt tóc, lại kéo cổ áo lông của mình lên cao, mới lo lắng, bồn chồn bước vào.
Phòng làm việc của Hoắc Thiệu Hằng vô cùng rộng rãi, sáng sủa, cả trần nhà mở rộng, để lộ ra mái vòm thủy tinh trong suốt chống đạn và chống nghe lén.
Ánh nắng xuyên qua mái vòm chiếu vào, phòng làm việc này vào mùa đông không mở máy sưởi cũng thấy ấm áp.
Căn phòng là kiểu kiến trúc mở, thật sự quá rộng lớn, phía Đông một dãy, phía Tây một dãy, đều là khu vực làm việc. Mấy chiếc ghế xô-pha vây xung quanh một chiếc bàn làm việc, bốn phía đều có kết cấu giống như vậy.
Ở chính giữa đối diện với cửa ra vào là một cái tủ triển lãm, bên trong trưng bày các loại súng tiểu liên, mũi súng đen tuyền hướng ra cửa lớn.
Sau khi Cố Niệm Chi đi vào vẫn khá bình tĩnh, chỉ đưa mắt nhìn lướt qua một vòng, sau đó dời ánh mắt nhìn sang nơi khác.
“… Đi theo anh.”
Hoắc Thiệu Hằng bước từ trong một phòng hội nghị nhỏ ra, thuận tay đón lấy áo khoác của Cố Niệm Chi, kéo tay cô, dẫn cô vào trong.
Lòng bàn tay của anh nóng hổi, khô ráo, trên người còn có hơi thở của ánh nắng rất dễ chịu.
Gương mặt của Cố Niệm Chi thoáng chốc đỏ ửng, trong đầu có cả trăm nghìn suy nghĩ thoáng qua, nhưng không cái nào kịp trở thành hiện thực thì người đã ngồi phía sau chiếc bàn dài hình bầu dục trong phòng hội nghị nhỏ rồi.
Hoắc Thiệu Hằng treo áo da của cô lên móc treo quần áo ở phía sau, thuận miệng hỏi: “Đến trường có thuận lợi không?”
Cố Niệm Chi hoàn hồn lại, cầm tách cappuccino lên, mỉm cười nói: “Rất thuận lợi ạ, chỉ có điều trên đường bị tắc đường mất một lúc.”
Người trong phòng đều im lặng.
Triệu Lương Trạch bật cười đầu tiên: “Tắc đường mà còn gọi là thuận lợi sao?”
“Đương nhiên, chỉ tắc đường thôi mà anh, Đế đô có ngày nào không tắc đường đâu chứ?” Cố Niệm Chi mỉm cười cầm tách cappuccino nhấp một ngụm, sau đó nói: “Mọi người đang họp sao?”
Hoắc Thiệu Hằng đi đến, kéo chiếc ghế bên cạnh cô ra, ngồi xuống, “Ừm, mọi người đang thảo luận về vụ án của Bạch Cẩn Nghi.”
Cố Niệm Chi lập tức ngồi thẳng người lên, bật máy tính của mình, mở file ghi chép ra, kéo đến một trang mới rồi hỏi: “Trước đó mọi người đã thảo luận những gì rồi ạ? Có báo cáo ghi chép cuộc họp không?”
Hoắc Thiệu Hằng hỏi cô trước: “Tư cách luật sư biện hộ của em đã được xác nhận chưa?”
“Đương nhiên là xác nhận rồi. Giáo sư Hà đã ký bảo đảm cho em.” Cố Niệm Chi đưa văn kiện được Hà Chi Sơ ký cho Hoắc Thiệu Hằng xem, “Đã lưu vào trong Bộ Tư pháp rồi ạ.”
Hoắc Thiệu Hằng đưa mắt nhìn rồi giao cho Triệu Lương Trạch: “Quét ra một bản để lưu trữ, đồng thời kiểm tra bên Bộ Tư pháp đã làm xong thủ tục chưa.”
“Vâng, Thủ trưởng.”
Triệu Lương Trạch lập tức quét rồi tải lên.
Hoắc Thiệu Hằng giới thiệu Cố Niệm Chi với những người tham gia cuộc họp hôm nay: “Bác sĩ Chu, pháp y giỏi nhất trong Bệnh viện của Bộ Quốc phòng, quân hàm Đại tá.”
Cố Niệm Chi nở nụ cười tươi tắn, xán lạn: “Pháp y Chu tài giỏi thật, tuổi còn trẻ đã là Đại tá rồi.”
Cố Niệm Chi cảm thấy tuổi của Pháp y Chu trông còn nhỏ hơn Trần Liệt.
Không ngờ Pháp y Chu mỉm cười rất tươi, lắc đầu nói: “Tôi đâu có trẻ trung gì nữa, đã sắp tròn bốn mươi rồi. Bàn đến chuyện trẻ tuổi thì phải nói Hoắc thiếu ấy, chưa đến ba mươi đã là Thiếu tướng. Cả nước cũng không tìm được người thứ hai có tốc độ này đâu.”
Cố Niệm Chi mở to mắt: “Ôi, chú không lừa cháu đấy chứ ạ? Trông chú cùng lắm cũng chỉ ba mươi tuổi thôi! Sắp bốn mươi rồi ư?! Chú chăm sóc, giữ gìn thế nào vậy ạ, có thể chia sẻ với cháu một vài bí quyết tâm đắc không?”
Mặc dù Pháp y Chu là đàn ông nhưng đối diện với lời tâng bốc không chút che giấu của thiếu nữ xinh đẹp như Cố Niệm Chi thế này, ông vẫn cảm thấy rất vui. Pháp y Chu liên tục xua tay: “Tôi không có chăm sóc gì cả, chỉ là giữ cho tâm trạng luôn vui vẻ, đừng để bản thân buồn bực trong lòng là được.”
“Haizz, chuyện này khó thật đấy.” Cố Niệm Chi cười theo, “Có thể duy trì vui vẻ, không buồn bã là phương pháp chăm sóc khó nhất rồi.”
Pháp y Chu cười rất vui vẻ: “Đâu có. Thật ra tôi làm pháp y, rất nhiều đồng nghiệp cùng ngành của tôi làm ngành này lâu rồi sẽ cảm thấy rất u uất, nhưng tôi thì không. Bởi vì mỗi lần nhìn thấy những thi thể đang chờ giải phẫu ấy, tôi luôn cảm thấy may mắn vì không chỉ mình đang sống, mà còn sống rất tốt, tâm trạng lập tức trở nên vui vẻ ngay.”
Cố Niệm Chi “nước mắt đầy mặt”, cô thật sự muốn quỳ với Pháp y Chu luôn. Cô hoàn toàn không muốn nghe những vấn đề chi tiết liên quan đến giải phẫu thi thể này đâu… Chỉ đành âm thầm hạ quyết tâm chờ chút nữa lúc ăn trưa, tuyệt đối không ngồi cùng với Pháp y Chu.
Người đàn ông này chính là cái kiểu vào đúng lúc bạn đang vô cùng vui vẻ, sung sướng ăn sườn kho tàu, đột nhiên sẽ nói những lời khiến người ta chỉ muốn trào ngược dạ dày kiểu: “Sao chiếc xương sườn thứ ba bên ngực trái có vết thương nhỉ” ấy…
Hoắc Thiệu Hằng nhìn Pháp y Chu bằng ánh mắt uy nghiêm, Pháp y Chu lập tức im miệng, không tiếp tục thao thao bất tuyệt về “bí quyết bảo trì tuổi thanh xuân” với Cố Niệm Chi nữa.
Thấy Hoắc Thiệu Hằng trở nên nghiêm túc, Cố Niệm Chi cũng không chen ngang nữa, tầm mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên bên cạnh Pháp y Chu.
Người đàn ông này hơi béo, màu da nhợt nhạt, là cái kiểu bợt bạt của người nhiều năm không tiếp xúc với ánh mặt trời.
Hoắc Thiệu Hằng giới thiệu người đàn ông này cho Cố Niệm Chi: “Trưởng phòng Uông, nguyên lão của Cục tác chiến đặc biệt, cũng mang quân hàm Đại tá.”
Cố Niệm Chi vội vã gật đầu với vẻ kính cẩn: “Trưởng phòng Uông, xin chỉ giáo nhiều cho.”
Trưởng phòng Uông mỉm cười với cô, không nói gì.
Vẫn còn một người đàn ông ngồi bên cạnh Trưởng phòng Uông, trông rất nho nhã, lịch thiệp, không nhìn ra anh ta khoảng bao nhiêu tuổi.
Không giống với Trưởng phòng Uông và Pháp y Chu đang mặc quân phục, người đàn ông này mặc một bộ vest ba món ôm sát người màu xanh thẫm.
Từ trước đến giờ, Cố Niệm Chi chưa từng gặp được người phương Đông nào có thể mặc áo vest một cách nhẹ nhàng, tự nhiên như vậy, không kìm được nhìn thêm vài lần.
Người đó khẽ gật đầu với Cố Niệm Chi, tự giới thiệu bản thân: “Tôi họ Thiện, Thiện Bá Hàn, là một bác sĩ tâm lý. Trước đây, tôi là đồng nghiệp của Hoắc thiếu, nhưng bây giờ đã xuất ngũ rồi.”
“Khả năng trị liệu tâm lý của Bá Hàn từng là vũ khí bí mật của đội bọn anh.” Hoắc Thiệu Hằng khẽ cười, “Hiện giờ, anh ấy nổi tiếng trên toàn thế giới rồi. Sau khi xuất ngũ, anh ấy đi châu Âu để đào tạo chuyên sâu, bây giờ đang mở một phòng trị liệu tâm lý ở Mỹ, tiền khám một bệnh nhân trong một phút là năm nghìn USD.”
Hoắc Thiệu Hằng nói xong thì khẽ mỉm cười.
Cố Niệm Chi vừa nghe đã hiểu dụng ý của Hoắc Thiệu Hằng.
Mời một pháp y giỏi, đương nhiên là muốn tiến hành giải phẫu thi thể đã đông lạnh suốt mười năm của La Hân Tuyết.
Trưởng phòng Uông giỏi về giám định vật chứng, nhất định là có vật chứng quan trọng cần ông ấy xem xét.
Còn bác sĩ tâm lý có tiếng tăm lừng lẫy trên toàn thế giới, chắc chắn là nhắm vào vụ án của Bạch Cẩn Nghi và Tống Cẩm Ninh.
Đây thật sự đã là sự chuẩn bị tốt nhất trong phạm vi khả năng của Hoắc Thiệu Hằng rồi. Cố Niệm Chi gật đầu với Thiện Bá Hàn một cách khách sáo, “Anh Thiện thật lợi hại.”
Hoắc Thiệu Hằng giới thiệu xong những người ngồi họp trong phòng, mới bắt đầu giới thiệu Cố Niệm Chi với họ: “Cô ấy là Cố Niệm Chi, là một trong số những luật sư biện hộ lần này. Cô ấy sẽ là người biện hộ riêng cho mẹ tôi.”
“Để tôi đoán thử xem, cô Cố còn chưa đến hai mươi tuổi phải không?” Bệnh nghề nghiệp của bác sĩ tâm lý Thiện Bá Hàn tái phát, bắt đầu suy đoán đánh giá tình trạng tâm lý và năng lực nghề nghiệp của Cố Niệm Chi, “Một cô gái chưa đến hai mươi tuổi cùng lắm là đang học đại học. Cho dù có thông qua được kỳ kiểm tra tư cách luật sư cũng không lấy được giấy phép hành nghề. Thế nên, cần một người có tư cách hành nghề và có thành tích tốt đứng ra đảm bảo. Xin hỏi, cô Cố có phải đang trong tình trạng như vậy không?”
Cố Niệm Chi mỉm cười, “Cũng gần như vậy.”
“Nhưng cô vẫn chưa tốt nghiệp đại học, cho dù đã có người có chuyên môn đứng ra bảo đảm cho cô, cô có thể đảm bảo sẽ đánh thắng vụ kiện này không? Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, Hoắc thiếu, như thế này có phải là quá vội vàng hay không?”
Hoắc Thiệu Hằng không nói chuyện, một tay nhẹ chống cằm, nhìn sang Cố Niệm Chi.
Bình luận facebook