Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 322: Hai chuyện quan trọng nhất
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cố Niệm Chi đứng trước tấm gương ở chỗ thay quần áo, xem xét kĩ lưỡng lần cuối.
Hoắc Thiệu Hằng từ phía sau ôm lấy cô, yên lặng ngắm nhìn cô ở trong gương. Sau đó, một tay đưa đến trước ngực, nắm lấy cằm cô rồi xoay người cô lại, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, “Đây là lợi tức. Chờ vụ án kết thúc, anh sẽ trả vốn sau…”
“Hả? Còn có vốn nữa à?”
Tâm trạng Cố Niệm Chi càng thêm hăng hái.
Vì món nợ mà Hoắc thiếu nợ cô, cô nhất định phải đánh thắng vụ kiện này!
***
Bảy giờ sáng ngày hai mươi tám tháng Một, vụ án mưu sát La Hân Tuyết chính thức được mở tại phiên tòa bí mật ở Đế đô.
Đây là lần đầu tiên Cố Niệm Chi đến tòa án trung cấp của Đế đô.
Bởi vì đây là phiên tòa bí mật nên sau khi họ đi vào thì cổng lớn của tòa án lập tức đóng chặt lại, không cho người khác đi vào.
Cố Niệm Chi đưa mắt nhìn một vòng, thấy bên bọn họ do Hoắc Thiệu Hằng dẫn đầu. Ngoài Cố Niệm Chi ra, còn có Âm Thế Hùng, Triệu Lương Trạch, Pháp y Chu, Trưởng phòng Uông và vài cậu lính công vụ ngồi xung quanh Hoắc Thiệu Hằng làm lá chắn bằng người để bảo vệ anh.
Pháp y Chu và Trưởng phòng Uông là nhân chứng chuyên gia, ngồi ở vị trí gần nhất ngay sau bàn nguyên cáo để tiện cho việc gọi lên hỏi bất cứ lúc nào.
Còn phía bên Bạch Cẩn Nghi chỉ tính riêng luật sư thôi đã có mười lăm người, đều mặc vest đen. Một đoàn người tụm năm tụm ba ngồi trên dãy ghế phía sau bàn bị cáo, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa ra phương án ứng phó cho luật sư biện hộ trên tòa hôm nay.
Người nhà họ Bạch chỉ có người con thứ ba là Bạch Trường Huy đến. Tất cả các nhân viên của Sở Vật lý năng lượng cao cũng đều đến, xem như thể hiện sự ủng hộ đối với giám đốc.
Thẩm phán của phiên tòa hôm nay là một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, nói năng thận trọng, thái độ rất nghiêm túc.
Ông đưa mắt nhìn đồng hồ, hỏi: “Đều đã đến đủ chưa?”
Nguyên cáo và bị cáo ra dấu người đã đến đủ rồi.
“Vậy thì tốt, phiên tòa xét xử vụ án mưu sát La Hân Tuyết chính thức khai mạc.”
Thẩm phán gõ búa nói.
Cố Niệm Chi với tư cách là luật sư của nguyên cáo, đứng lên khom người cúi chào trước, sau đó, tuyên thệ là tất cả mọi điều cô nói hôm nay đều là sự thật, sẽ không có bất cứ điều gì giả dối.
Phía bên nhà họ Bạch phát hiện luật sư của nguyên cáo không phải là vị luật sư tiếng tăm lừng lẫy của Bộ Quốc phòng Đế quốc như đã đồn trước đó, mà là một người trẻ tuổi trông như một sinh viên vừa bước chân ra khỏi cánh cổng trường đại học thì đều ngẩn người.
Đây chẳng phải là dâng tặng chiến thắng cho bọn họ sao?!
Trên gương mặt tiều tụy của Bạch Cẩn Nghi lộ ra nụ cười đầu tiên của hôm nay.
Bà ta xoay người nhỏ giọng nói với Kim Đại Trạng, luật sư biện hộ của mình: “Luật sư của đối phương là Cố Niệm Chi, theo như tôi biết thì cô ấy vừa tốt nghiệp đại học chưa đến một năm.”
“Chưa đến một năm ư? Vậy thì cô ấy làm gì có tư cách luật sư!” Kim Đại Trạng lập tức giơ tay ra hiệu với thẩm phán: “Ngài thẩm phán, cô Cố đó có thể trình ra giấy chứng nhận tư cách luật sư không?”
Thẩm phán không để ý đến Kim Đại Trạng.
Cố Niệm Chi không hề khách sáo nói: “Tôi có thể ra tòa, đương nhiên đã trình giấy chứng nhận tư cách rồi. Dựa vào cái gì mà phải cho ông xem?”
Kim Đại Trạng cười hi hi, nói: “Nếu cô có thể cho thẩm phán xem, sao lại không thể cho chúng tôi xem chứ? Này cô em, cô có biết bản thân mình đang làm gì không? Cô đừng có mà tự hủy hoại tiền đồ của mình.”
“Cũng như nhau cả thôi.”
Cố Niệm Chi trả lời Kim Đại Trạng không chút khách sáo.
Lúc này thẩm phán lại gõ búa: “Yên lặng, bây giờ hai bên luật sư tiến hành lượt trần từ đầu tiên.”
Cố Niệm Chi đại diện cho nguyên cáo nên lên tiếng phát biểu trước: “Xin chào mọi người, tôi là Cố Niệm Chi, nhận sự ủy thác của phòng Pháp chế thuộc Bộ Quốc phòng làm luật sư đại diện cho nguyên cáo. Mặc dù bản thân La Hân Tuyết không phải quân nhân, nhưng ông Hoắc Quan Nguyên, chồng bà ấy, là Đại tá của Bộ Quốc phòng, bà ấy là người nhà của người trong quân đội. Bộ Quốc phòng rất xem trọng việc bà ấy bị hại.”
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hoắc Thiệu Hằng từ phía sau ôm lấy cô, yên lặng ngắm nhìn cô ở trong gương. Sau đó, một tay đưa đến trước ngực, nắm lấy cằm cô rồi xoay người cô lại, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, “Đây là lợi tức. Chờ vụ án kết thúc, anh sẽ trả vốn sau…”
“Hả? Còn có vốn nữa à?”
Tâm trạng Cố Niệm Chi càng thêm hăng hái.
Vì món nợ mà Hoắc thiếu nợ cô, cô nhất định phải đánh thắng vụ kiện này!
***
Bảy giờ sáng ngày hai mươi tám tháng Một, vụ án mưu sát La Hân Tuyết chính thức được mở tại phiên tòa bí mật ở Đế đô.
Đây là lần đầu tiên Cố Niệm Chi đến tòa án trung cấp của Đế đô.
Bởi vì đây là phiên tòa bí mật nên sau khi họ đi vào thì cổng lớn của tòa án lập tức đóng chặt lại, không cho người khác đi vào.
Cố Niệm Chi đưa mắt nhìn một vòng, thấy bên bọn họ do Hoắc Thiệu Hằng dẫn đầu. Ngoài Cố Niệm Chi ra, còn có Âm Thế Hùng, Triệu Lương Trạch, Pháp y Chu, Trưởng phòng Uông và vài cậu lính công vụ ngồi xung quanh Hoắc Thiệu Hằng làm lá chắn bằng người để bảo vệ anh.
Pháp y Chu và Trưởng phòng Uông là nhân chứng chuyên gia, ngồi ở vị trí gần nhất ngay sau bàn nguyên cáo để tiện cho việc gọi lên hỏi bất cứ lúc nào.
Còn phía bên Bạch Cẩn Nghi chỉ tính riêng luật sư thôi đã có mười lăm người, đều mặc vest đen. Một đoàn người tụm năm tụm ba ngồi trên dãy ghế phía sau bàn bị cáo, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa ra phương án ứng phó cho luật sư biện hộ trên tòa hôm nay.
Người nhà họ Bạch chỉ có người con thứ ba là Bạch Trường Huy đến. Tất cả các nhân viên của Sở Vật lý năng lượng cao cũng đều đến, xem như thể hiện sự ủng hộ đối với giám đốc.
Thẩm phán của phiên tòa hôm nay là một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, nói năng thận trọng, thái độ rất nghiêm túc.
Ông đưa mắt nhìn đồng hồ, hỏi: “Đều đã đến đủ chưa?”
Nguyên cáo và bị cáo ra dấu người đã đến đủ rồi.
“Vậy thì tốt, phiên tòa xét xử vụ án mưu sát La Hân Tuyết chính thức khai mạc.”
Thẩm phán gõ búa nói.
Cố Niệm Chi với tư cách là luật sư của nguyên cáo, đứng lên khom người cúi chào trước, sau đó, tuyên thệ là tất cả mọi điều cô nói hôm nay đều là sự thật, sẽ không có bất cứ điều gì giả dối.
Phía bên nhà họ Bạch phát hiện luật sư của nguyên cáo không phải là vị luật sư tiếng tăm lừng lẫy của Bộ Quốc phòng Đế quốc như đã đồn trước đó, mà là một người trẻ tuổi trông như một sinh viên vừa bước chân ra khỏi cánh cổng trường đại học thì đều ngẩn người.
Đây chẳng phải là dâng tặng chiến thắng cho bọn họ sao?!
Trên gương mặt tiều tụy của Bạch Cẩn Nghi lộ ra nụ cười đầu tiên của hôm nay.
Bà ta xoay người nhỏ giọng nói với Kim Đại Trạng, luật sư biện hộ của mình: “Luật sư của đối phương là Cố Niệm Chi, theo như tôi biết thì cô ấy vừa tốt nghiệp đại học chưa đến một năm.”
“Chưa đến một năm ư? Vậy thì cô ấy làm gì có tư cách luật sư!” Kim Đại Trạng lập tức giơ tay ra hiệu với thẩm phán: “Ngài thẩm phán, cô Cố đó có thể trình ra giấy chứng nhận tư cách luật sư không?”
Thẩm phán không để ý đến Kim Đại Trạng.
Cố Niệm Chi không hề khách sáo nói: “Tôi có thể ra tòa, đương nhiên đã trình giấy chứng nhận tư cách rồi. Dựa vào cái gì mà phải cho ông xem?”
Kim Đại Trạng cười hi hi, nói: “Nếu cô có thể cho thẩm phán xem, sao lại không thể cho chúng tôi xem chứ? Này cô em, cô có biết bản thân mình đang làm gì không? Cô đừng có mà tự hủy hoại tiền đồ của mình.”
“Cũng như nhau cả thôi.”
Cố Niệm Chi trả lời Kim Đại Trạng không chút khách sáo.
Lúc này thẩm phán lại gõ búa: “Yên lặng, bây giờ hai bên luật sư tiến hành lượt trần từ đầu tiên.”
Cố Niệm Chi đại diện cho nguyên cáo nên lên tiếng phát biểu trước: “Xin chào mọi người, tôi là Cố Niệm Chi, nhận sự ủy thác của phòng Pháp chế thuộc Bộ Quốc phòng làm luật sư đại diện cho nguyên cáo. Mặc dù bản thân La Hân Tuyết không phải quân nhân, nhưng ông Hoắc Quan Nguyên, chồng bà ấy, là Đại tá của Bộ Quốc phòng, bà ấy là người nhà của người trong quân đội. Bộ Quốc phòng rất xem trọng việc bà ấy bị hại.”
Bình luận facebook