Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 693 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 693
TUYỆT ĐỐI KHÔNG LÙI BƯỚC (4)
“Ha ha, tôi chỉ đang về nhà thôi mà, nhớ nhà quá nên phải về thật nhanh, có vấn đề gì sao?” Tiếng Đức vùng Hanover của Hà Chi Sơ mang theo vẻ thận trọng nhưng lại không mất đi sự cao ngạo, chẳng hề thua kém Reinz.
“Ừm, về nhà thì tốt.” Reinz im lặng một lúc rồi hỏi: “Cô ấy thế nào rồi?”
Hà Chi Sơ hơi khựng lại, đưa mắt nhìn về phía khoang máy bay của Cố Niệm Chi, nói, “Vẫn ổn, vừa tỉnh dậy được một lúc, bây giờ lại ngủ rồi.”
Trong chuyện này, đúng là anh ta đã nợ Reinz một ân tình.
Nếu Reinz vẫn khăng khăng đối đầu với anh ta bất chấp cả mạng sống, chắc chắn Hà Chi Sơ sẽ còn gặp rất nhiều phiền phức.
Tuy không phải không thể cứu được Cố Niệm Chi, nhưng nếu giết nhiều người như vậy ở Đức, hơn nữa những người đó còn là nhân viên tình báo Liên bang, dưới cơn nóng giận, chắc chắn bọn họ sẽ sử dụng những đòn hung hiểm hơn để truy lùng hai người.
Hà Chi Sơ không muốn Cố Niệm Chi cũng bị quân đội nước Đức truy sát theo anh.
Anh hy vọng cô sẽ được sống một cuộc sống hạnh phúc khỏe mạnh trong xã hội này, chứ không hề muốn cô trở thành tội phạm bị truy nã.
“Vậy là tốt rồi.” Reinz thở dài một hơi, “Để cô ấy nghỉ ngơi cho khỏe đi. Đây là đoạn thu âm được ghi lại ở nhà tôi, tôi nghĩ anh sẽ cần.” Nói xong Reinz cúp máy, gửi cho Hà Chi Sơ một file ghi âm.
Hà Chi Sơ mở ra, giọng Cố Niệm Chi lúc gào khóc trong lòng anh ta bỗng vang lên: “… Em chỉ là một con bé ăn mày được người ta nhặt về thôi! Em không nên mơ tưởng hão huyền như thế! Em không xứng để ở bên anh ấy! Đây là hậu quả do em tự gây ra! Đáng đời em! Đáng đời em! Đáng đời em!”
Hà Chi Sơ không nghe nổi nữa bèn ấn nút dừng lại. Anh ta chống một tay lên trán, tay còn lại đặt trên tay vịn ghế, vẻ mặt lạnh lẽo như đang đưa ra một quyết định rất khó khăn.
Lúc này, một nữ tiếp viên gõ cửa phòng Hà Chi Sơ, kinh ngạc nói: “Anh Hà, có một người tên Hoắc Thiệu Hằng đang nối máy tới bộ đàm trên máy bay của chúng ta, anh ta muốn nói chuyện với anh.”
Chính xác hơn là nối máy từ hệ thống liên lạc giữa máy bay và trạm kiểm soát không lưu trên mặt đất.
Đây là hệ thống chỉ phi công mới có thể sử dụng.
Hà Chi Sơ nhíu mày, “Hỏi xem anh ta muốn nói gì.”
Anh ta không muốn nói chuyện với Hoắc Thiệu Hằng, không hề muốn dù chỉ một chút.
Trước đây là vì bất đắc dĩ, nhưng bây giờ anh ta không muốn để tâm đến nữa, nhất định phải đưa được Cố Niệm Chi về nhà.
Nữ tiếp viên vội nói: “Phi công đã hỏi rồi ạ, anh Hoắc muốn hỏi rằng cô Cố Niệm Chi có đang ở trên máy bay của chúng ta không, còn hỏi khi nào máy bay đáp xuống sân bay của họ, lúc đó anh ta sẽ cử người tới đón ngài và cô Cố.”
Hà Chi Sơ buồn cười lắc đầu, “Vậy các cô trả lời thế nào?”
“Chúng tôi dựa theo lộ trình bay mà ngài đã đưa ra để trả lời ạ. Phi công nói, đúng là cô Cố đang ở trên máy bay của chúng ta, nhưng cô ấy vẫn đang hôn mê. Anh ta còn nói thêm chúng ta đang bay tới Mỹ, vì vậy sẽ không đáp xuống sân bay của họ.” Nữ tiếp viên nói một cách mạch lạc, rõ ràng là dựa đúng vào lộ trình bay của Hà Chi Sơ để trả lời.
Không phải Hà Chi Sơ chưa từng nghĩ đến chuyện Hoắc Thiệu Hằng sẽ liên lạc tới máy bay của mình, nhưng lại không ngờ rằng cuộc gọi này đến nhanh như vậy…
Khi Âm Thế Hùng gọi điện cho anh ta vào ba ngày trước, rõ ràng Hoắc Thiệu Hằng vẫn chưa biết chuyện của Cố Niệm Chi.
Hà Chi Sơ cười nhạt trong lòng.
Là người đứng đầu của Cục tác chiến đặc biệt, nhưng ngay cả một cô gái mà cũng không bảo vệ nổi, Hoắc Thiệu Hằng vẫn còn mặt mũi để nói chuyện với anh ta sao?
“Ừm, trả lời rất tốt, bây giờ có thể ngắt kết nối được rồi.” Hà Chi Sơ phất tay tỏ ý bảo nữ tiếp viên có thể ra ngoài.
Bước ra khỏi khoang làm việc, Hà Chi Sơ lại sang nhìn Cố Niệm Chi, thấy cô vẫn đang nhắm mắt ngủ thì đành đi vào một khoang khác làm công tác chuẩn bị cho chuyến quay về lần này.
…
Tuy Cố Niệm Chi đang nhắm mắt, nhưng nằm mãi cô vẫn không thể ngủ được.
Trái tim như bị khoét thành một cái hang sâu, tất cả tình cảm đều từ cái hang này chảy xuôi ra ngoài.
Nhưng cô lại không hề cảm thấy đau đớn hay khổ sở, mà chỉ cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Hóa ra buông bỏ không khó như cô vẫn nghĩ.
Chỉ là quá nhẹ nhõm, nhẹ nhõm đến mức gần như trống rỗng.
Tín ngưỡng đã mất đi rồi, phải làm gì để bù đắp lại khoảng trống đó đây?
Trước tiên vẫn nên trau dồi bản thân cho thật tốt đã.
Sau khi trở về cô phải cố gắng học tập để mau chóng tốt nghiệp, sau đó tìm một công việc, sống một cuộc sống yên bình tự tại, rời khỏi cái tầng lớp vốn không thuộc về cô kia.
Cố Niệm Chi nhắm mắt lại đếm cừu, sau đó dần thiếp đi.
…
Sắc mặt Hoắc Thiệu Hằng nghiêm lại, anh chống hai tay lên bàn điều khiển trong phòng điều hành trung ương ở trụ sở chính của Cục tác chiến đặc biệt, trước mặt là một chiếc micro cao cấp.
Anh đã chờ mấy phút, Hà Chi Sơ vẫn không chịu nhận máy.
Triệu Lương Trạch nhìn chằm chằm vào đường bay của chiếc máy bay kia, sốt sắng nói: “Hoắc thiếu, nó sắp bay tới eo biển Anh rồi…”
Lời của phi công vừa nãy đã chứng minh được rằng Hà Chi Sơ muốn đưa Cố Niệm Chi sang Mỹ.
Mặt Hoắc Thiệu Hằng không chút cảm xúc nhìn bàn điều khiển, sau đó khẽ nghiêng đầu nói với Triệu Lương Trạch, “Sang bên này, làm trợ thủ cho tôi.”
Triệu Lương Trạch vội nhường lại vị trí cho anh rồi ngồi vào vị trí khác bên cạnh bàn điều khiển, “Hoắc thiếu, bây giờ chúng ta cần làm gì?”
“Hack vào hệ thống máy bay của Hà Chi Sơ, thay đổi đường bay của bọn họ. Trước khi bị phát hiện, máy bay nhất định đã phải tiến vào khu nhận diện phòng không của chúng ta rồi.” Hoắc Thiệu Hằng nói, sau đó tập trung khởi động siêu máy tính đăng nhập vào tài khoản của mình, bắt đầu tìm kiếm các kênh thông tin vệ tinh và trên mặt đất trực thuộc máy bay tư nhân của Hà Chi Sơ.
Chỉ cần tìm được các kênh thông tin của máy bay thì chắc chắn sẽ có cơ hội hack vào.
Máy bay của Hà Chi Sơ không phải là loại máy bay quân đội được phòng bị nghiêm ngặt, hoặc có lẽ anh ta không thể ngờ được rằng Hoắc Thiệu Hằng sẽ làm ra được chuyện này, vì vậy Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch chỉ cần chưa đến năm phút để tìm ra được kênh thông tin vệ tinh và trên mặt đất của chiếc máy bay đó.
Hoắc Thiệu Hằng ngồi ở vị trí chính, Triệu Lương Trạch phụ tá ở bên cạnh, hai người nhanh chóng công phá tầng bảo mật, thuận lợi thâm nhập vào hệ thống điều khiển của máy bay.
Những thứ có mức độ tự động hóa càng cao thì sẽ càng dễ bị khống chế từ xa.
Mức độ tự động hóa của máy bay ở thời điểm hiện tại đã là vô cùng cao rồi, phi công cũng không cần phải kiểm soát quá nhiều việc.
Chỉ cần nhập sẵn lộ trình bay, sau đó liên tục trao đổi tín hiệu với các trạm kiểm soát không lưu trên mặt đất xuyên suốt lộ trình là được, về cơ bản cũng không khó hơn lái ô tô là bao.
Năm phút sau, Hoắc Thiệu Hằng đã lặng lẽ hoàn tất việc thay đổi lộ trình bay của Hà Chi Sơ.
Lúc này máy bay đã bay tới không phận trên eo biển Anh.
Bầu trời xanh thẳm hòa lẫn với sắc xanh của đại dương, ngay cả phi công cũng không thể phân biệt được rõ ràng.
Máy bay lặng lẽ vòng lại ở ngay vị trí này, sau đó bay thẳng về Đế quốc Hoa Hạ.
Phi công chuyển sang chế độ tự động lái, chặng đường kế tiếp chỉ cần chú ý trao đổi tín hiệu với các trạm kiểm soát trên mặt đất là được.
Hoắc Thiệu Hằng lại tiếp tục giúp bọn họ quét sạch các “chướng ngại vật”. Anh đã sớm thông báo đến các trạm kiểm soát không lưu rằng chiếc máy bay đó là của Đế quốc Hoa Hạ, đề nghị họ tạo điều kiện thuận lợi nhất trong suốt lộ trình bay.
Đột ngột thay đổi đường bay không phải là một việc làm dễ dàng, có lẽ chỉ Hoắc Thiệu Hằng mới có khả năng sử dụng lực lượng trên khắp cả nước để thay đổi lộ trình bay của đối phương dễ như ăn cháo mà không mảy may bị phát hiện như vậy.
Họ hồi hộp quan sát máy bay của Hà Chi Sơ thêm hai tiếng nữa, mãi đến khi chắc chắn rằng máy bay đã bay đến không phận của Ukraine mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng Hoắc Thiệu Hằng vẫn chưa yên tâm, anh ra lệnh cho Âm Thế Hùng: “Cậu tới bộ phận không quân giám sát bọn họ nạp nhiên liệu cho những chiếc máy bay chiến đấu tốt nhất, bài bố trận địa phòng không sẵn sàng đón địch.”
Lần này, cho dù thế nào, anh cũng nhất định phải đưa cô trở về Đế quốc Hoa Hạ an toàn.
Chỉ nơi này mới có thể thật sự bảo vệ được cho cô.
…
Hà Chi Sơ vào khoang máy bay của Cố Niệm Chi đọc sách được một lúc cũng thấy mắt hơi mỏi. Nhìn sang thấy cô đã ngủ say, anh ta cũng cảm thấy buồn ngủ lây, bèn nằm xuống chiếc giường bên cạnh cô nhắm mắt ngủ.
Máy bay đã tắt hết đèn, trừ cơ trưởng và cơ phó thì tất cả các tiếp viên cũng đã ngủ say.
Nửa tiếng sau, hai phi công thương lượng với nhau, thấy lúc này mọi thứ đã không còn vấn đề gì nữa, dòng khí lưu phía trước cũng rất ổn định, vì vậy quyết định thay phiên nhau ngủ.
Tổng thời gian chuyến bay là mười tiếng, mấy ngày qua bọn họ đã không được nghỉ ngơi tử tế rồi, vì vậy hôm nay phải tranh thủ ngủ một chút.
Sau khi hai người thay phiên nhau mỗi người ngủ ba tiếng, họ bỗng phát hiện trước mắt không phải là bờ biển xanh thẳm của Đại Tây Dương, mà là ánh đèn lập lòe của thành phố. Hãy vào ngontinhhay.com.com để đọc truyện nhanh hơn!
Hai người ngây ra như phỗng.
“Đây là đâu?”
“Tới Mỹ rồi sao?”
“Không giống lắm.”
Hai người tự hỏi tự đáp, sau đó đồng loạt quay sang nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ sợ hãi trên mặt đối phương.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Bọn họ hốt hoảng kiểm tra lại số liệu ghi chép chuyến bay.
Không lâu sau, cả hai đều hốt hoảng kêu lên: “Đây không phải lộ trình đến Mỹ mà chúng ta đã thiết lập!”
“Vậy chúng ta đang đi đâu?!”
Hai người lại nghiên cứu thêm một lúc nữa mới xác định được điểm đến của chuyến bay này… Nhà ga T3 sân bay quốc tế thuộc thủ đô của Đế quốc Hoa Hạ!
“Thôi hỏng rồi! Có phải chúng ta thiết lập nhầm lộ trình không?” Sắc mặt phi công trắng bệch, “Dù sao lộ trình ban đầu của anh Hà đúng là về Đế quốc Hoa Hạ!”
“Đúng rồi đúng rồi, tôi cũng nhớ là vậy, sau đó mới quyết định đổi lại…”
Hai người choáng váng một lúc lâu, lại đùn đẩy nhau một hồi mới quyết định cử cơ phó tới gõ cửa khoang máy bay của Hà Chi Sơ và Cố Niệm Chi.
Hà Chi Sơ bị tiếng gõ cửa đánh thức. Anh ta dụi mắt ngồi dậy, nhân tiện mở tấm che cửa sổ lên nhìn ra bên ngoài.
Bên dưới là ánh đèn sáng rực của thành phố, sắc trời đã tối, không nhìn rõ được là đâu.
Anh ta đứng lên mở cửa, thấy người bên ngoài là cơ phó thì gật đầu nói, “Sắp tới rồi sao?”
Mặt anh chàng cơ phó kia đỏ bừng lên, thì thào nói: “Thưa anh Hà… Có lẽ… có lẽ là chúng tôi đã nhập sai lộ trình bay rồi…”
Hà Chi Sơ ngây người.