Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 709 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 709
ANH NỢ CÔ ẤY
“Ba cháu cũng có liên quan tới chuyện này ư?” Hoắc Thiệu Hằng thực sự bất ngờ, “Tại sao ông ấy lại quan tâm tới chuyện này ạ?” Hoắc Thiệu Hằng cũng cảm thấy hơi kỳ quái khi nghe Cố Yên Nhiên chủ động để lộ ra, bởi vì trước đây cô ta chưa bao giờ nhắc tới cả.
Hoắc Thiệu Hằng cũng biết cô ta muốn lôi kéo làm thân với Cố Niệm Chi, cho nên sẽ không chủ động để lộ ra chuyện này.
Thật không ngờ rằng lần này mọi chuyện lại bắt nguồn từ miệng cô ta.
Câu trả lời của Thượng tướng Quý cũng đồng thời giải đáp luôn hai nghi ngờ của anh.
“Là thế này, tin tức Cố Niệm Chi mất tích ở Đức được Lãnh sự quán của chúng ta ở Đức truyền về. Bộ trưởng Bạch cố ý sai Bạch Duyệt Nhiên con gái của ông ấy đến thông báo cho tôi. Lúc ấy tôi cũng rất kinh hãi, mới bảo ba cậu đứng ra chỉ đạo, dùng quy cách cao nhất để cứu viện Cố Niệm Chi. Kết quả là khi ba cậu tới thăm Cố Tường Văn, lại gặp Cố Yên Nhiên ở đó, liền nói với cô ta chuyện Cố Niệm Chi đã mất tích. Dù sao, khi ấy chúng tôi cũng cho rằng bọn họ là chị em ruột…”
Thượng tướng Quý không khỏi thở dài, nhưng khi định thần lại, ông cũng phát hiện điểm bất thường.
Tại sao Cố Yên Nhiên sớm không nói, muộn không nói, mà ngay trong tình huống khẩn cấp Cố Niệm Chi bị mất tích, cô ta lại đột nhiên để lộ ra sự thực không một ai biết rằng Cố Niệm Chi là con nuôi chứ?
“Thì ra là thế.” Hoắc Thiệu Hằng không nói thêm gì, nếu như là tin mà Hoắc Quan Thần ba anh nhận được, xem ra anh phải về nhà một chuyến rồi.
“Thế nào? Sau khi cậu trở lại đã bắt được nội gián là ai chưa?” Bây giờ Thượng tướng Quý mới quan tâm hỏi tới chuyện này, “Một đơn vị như Cục tác chiến đặc biệt mà lại bị người trà trộn vào, cậu cũng nên tự kiểm điểm lại đi.”
“Chuyện này không có gì là lạ cả ạ. Công việc của chúng ta là tiến hành thâm nhập, bị thâm nhập và phản thâm nhập. Nếu như không có nội gián mới kỳ lạ.” Hoắc Thiệu Hằng phản đối, “Cháu có thể cam đoan rằng các phòng ban quan trọng của chúng cháu đều có thể ngăn chặn sự xuất hiện của nội gian, nhưng những ban ngành khác thì cháu không thể đảm bảo được.”
“Cậu có ý gì? Tôi tưởng lần này người mà cậu tra ra được là ở trong Cục tác chiến đặc biệt của các cậu. Một cô bác sĩ họ Diệp gì đó, đúng không?” Thượng tướng Quý vẫn rất quan tâm tới chuyện này.
Hoắc Thiệu Hằng gặp nạn ở New York, Thượng tướng Quý cũng vô cùng tức giận, chỉ thiếu chút nữa ông đã mất vị tướng lĩnh đắc lực nhất dưới tay mình một cách không rõ ràng.
“Đúng ạ, tên là Diệp Tử Đàn. Sáng sớm hôm nay đã bị hành hình rồi.” Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên nói, “Nhưng mà cô ta lại không phải là kẻ chủ mưu thực sự đứng sau bức màn, có lẽ sau lưng cô ta còn có người khác nữa, nhưng đối phương phòng bị quá mức nghiêm ngặt, hoàn toàn không tìm được chút dấu vết nào. Để tránh rò rỉ nhiều thông tin, cháu đã trực tiếp ra lệnh hành hình cô ta.”
Thượng tướng Quý cười như không cười: “Lập tức hành hình là chuyện nên làm. Nhưng mà kỹ thuật bắn súng của đội hành hình Cục tác chiến đặc biệt cũng tệ quá nhỉ? Tôi nghe nói, để bắn chết cô ta, đội hành hình của các cậu phải bắn đến ba băng đạn cơ à?”
“Vâng ạ, kỹ thuật bắn súng của nhân viên hành hình kia không được tốt lắm. Cháu đã bảo cậu ta luyện tập kỹ thuật bắn súng nhiều hơn rồi.” Mặt Hoắc Thiệu Hằng không hề thay đổi, tim không đập loạn, dù sao Thượng tướng Quý cũng không thể có chứng cứ xác thực về chuyện này. Cho dù ông có thể đoán ra được nguyên nhân, nhưng đó cũng mãi chỉ là đoán mà thôi.
“Cậu biết là tốt rồi. Chuyện của bác sĩ Diệp thực sự có ảnh hưởng không tốt. Bởi vì cô ta, chúng ta đã hi sinh uổng phí hai nhân viên ngoại tuyến, rồi cả chuyện Niệm Chi nữa, cậu có biết rốt cuộc vì sao bọn chúng lại muốn bắt cóc Niệm Chi không?” Thượng tướng Quý nhíu mày, “Mà lại còn là Cục tình báo Liên bang Đức ra tay… Tôi cứ luôn cảm thấy có gì đó không ổn lắm.”
Bọn họ đều biết tiền thân của Cục tình báo Liên bang Đức chính là Sở Mật vụ Đức Quốc xã tiếng xấu nổi danh trong chiến tranh thế giới lần hai.
“Nghe Niệm Chi nói, có người tiết lộ quan hệ của cháu và cô ấy với bọn chúng, cho nên…” Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên đổ nguyên nhân Cố Niệm Chi bị bắt cóc lên người mình, tuy anh biết chắc chắn là không phải. Rõ ràng đối phương rất coi trọng Cố Niệm Chi, còn coi trọng hơn cả anh.
Nhưng bây giờ anh không muốn để Thượng tướng Quý chú ý tới điểm này, càng không muốn Cố Niệm Chi bị Bộ Quốc phòng để ý đến.
“Hả?! Làm gì có cái lý đó được chứ! Xem ra Niệm Chi bị cậu gây vạ lây rồi.” Thượng tướng Quý vẫn rất dễ chấp nhận lý do này. Dù sao Hoắc Thiệu Hằng cũng đã từng hoạt động mấy năm ở châu Âu, đã từng so đấu với Cục tình báo Liên bang, chắc chắn đối phương cũng có để ý tới Hoắc Thiệu Hằng.
“Khả năng rất lớn là do nguyên nhân này, nhưng rốt cuộc là chuyện gì thì cháu nghĩ, cháu vẫn cần phải đi nước Đức một chuyến mới biết được.” Hoắc Thiệu Hằng không nói rõ, nhưng chủ động xin đi giết giặc, muốn tới Đức một chuyến.
Bây giờ Cố Niệm Chi đang vô cùng tức giận, Hoắc Thiệu Hằng không muốn cãi cọ với cô.
Hơn nữa, quả thật anh đã nợ cô một lần cứu viện.
Tuy rằng cô đã tự giải cứu thành công dưới sự giúp đỡ của Hà Chi Sơ, nhưng Hoắc Thiệu Hằng vẫn canh cánh trong lòng, nhất định phải báo thù cho Cố Niệm Chi, cũng muốn tỏ thái độ với Cục tình báo Liên bang Đức.
“Đích thân cậu đi ư?” Thượng tướng Quý không mấy bằng lòng, “Thiệu Hằng, vị trí của cậu bây giờ đã không thích hợp để cậu lại tự mình đi làm nhiệm vụ nữa rồi.”
“Thượng tướng Quý, đến chuyện làm vệ sĩ đi đón người cháu cũng đã làm rồi, thì chú bảo còn việc gì mà cháu không thể làm nữa ạ?” Hoắc Thiệu Hằng nói một câu tự giễu, “Chú cứ yên tâm, lần này cháu sẽ vạch ra kế hoạch trước, đi xong việc là về, sẽ không làm lỡ thời gian.”
“Được rồi, dù sao cậu cũng là Chỉ huy trưởng của Cục tác chiến đặc biệt, tôi tin tưởng năng lực và khả năng phán đoán của cậu.” Thượng tướng Quý hơi áy náy với Hoắc Thiệu Hằng, nên cũng không phản đối quyết liệt nữa, chỉ dặn đi dặn lại, “Nhất định phải cẩn thận, chú ý an toàn, đừng mạo hiểm.”
“Vâng, thủ trưởng.” Hoắc Thiệu Hằng đứng nghiêm chào lần nữa, tỏ ý kết thúc cuộc nói chuyện lần này.
Cũng coi như là anh đã thuận lợi qua ải.
…
Rời khỏi nhà Thượng tướng Quý, Hoắc Thiệu Hằng cùng với Âm Thế Hùng lập tức quay lại trụ sở chính của Cục tác chiến đặc biệt, đi thẳng xuống phòng điều hành trung ương ở tầng ngầm thứ sáu.
Triệu Lương Trạch đã ở trong đây suốt một ngày. Trừ việc ở tại chỗ đợi lệnh của Hoắc Thiệu Hằng, anh ta còn tiến hành phân loại sắp xếp những tài liệu bí mật mà Cố Niệm Chi gửi về.
“Hoắc thiếu, Thượng tướng Quý không làm khó anh chứ?”
Thấy Hoắc Thiệu Hằng mang vẻ mặt bình tĩnh bước vào, Triệu Lương Trạch vội vàng đi tới, quan tâm hỏi han.
Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu, “Bên chỗ Thượng tướng Quý không có việc gì, tôi đã giải thích rồi. Bây giờ tôi muốn cậu làm chuyện khác.”
“Vâng, thủ trưởng!”
Hoắc Thiệu Hằng đi tới phía trước siêu máy tính trong phòng điều hành trung ương, đưa tay ra ấn xuống vài chỉ lệnh, “Tra cứu toàn bộ tư liệu của Arth Chi Cục trưởng Chi Cục 1 của Cục tình báo Liên bang Đức, gửi cho tôi hành trình mười ngày gần nhất của hắn ta. Tôi cho cậu thời gian một tiếng, trước khi tôi lên máy bay phải nhận được tin tức.”
“Máy bay á? Anh định đi đâu ạ?” Triệu Lương Trạch liếc Âm Thế Hùng một cái.
Âm Thế Hùng nhún vai, tỏ vẻ anh ta cũng không biết.
Lúc này Hoắc Thiệu Hằng mới nói: “Đại Hùng mau chóng thu dọn hành lý, đi Đức với tôi.”
Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng hiểu ngay suy tính của Hoắc Thiệu Hằng, hai người không nói thêm gì, đồng thanh nói: “Vâng, thưa thủ trưởng!”
…
Một tiếng sau, Hoắc Thiệu Hằng và Âm Thế Hùng đã cải trang, bước lên máy bay của hãng hàng không Hans để bay sang Berlin Đức.
Lần này thân phận của hai người bọn họ là “Tây balo” đi du lịch bụi, mặc áo gió loại bình thường nhất, đeo kính gọng đen to, khoác balo du lịch, đi dày đế bằng, đầu hơi bết.
Những người Đức sạch sẽ đều chú ý giữ khoảng cách với hai người họ.
Hiệu quả mà hai người muốn đó là kiểu bị kỳ thị xa lánh nhưng lại không bị người khác quá chú ý như thế này.
Mười tiếng sau, máy bay tới sân bay Berlin.
Hoắc Thiệu Hằng và Âm Thế Hùng nhập cảnh rất thuận lợi.
Visa và hộ chiếu của họ đều là thật cả. Bọn họ có quốc gia chống lưng, không cần phải tốn tâm tư nhập cư trái phép.
Hai người thuê một chiếc ô tô rời khỏi sân bay, đi thẳng về phía nội thành.
Họ thuê phòng khách sạn tại một khu phố ngay gần Cục tình báo Liên bang, đối diện cửa lớn Cục tình báo Liên bang.
Buổi sáng có thể nhìn thấy nhân viên đi làm ở Cục tình báo Liên bang, buổi trưa có thể nhìn thấy bọn họ ra ngoài ăn cơm, buổi tối có thể nhìn được bọn họ tan làm về nhà.
Hai người đã sớm có chuẩn bị, hiển nhiên cũng không quan tâm quá nhiều tới những người khác.
Mục tiêu của bọn họ từ đầu tới cuối chỉ có một người, chính là Arth.
Tướng mạo của Arth rất xuất chúng, là kiểu đẹp trai nhu hòa tới mức biến thái, đứng trong đám người cũng cực kì thu hút ánh nhìn.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn bản quy luật hành động mười ngày gần đây của Arth do Triệu Lương Trạch gửi tới, phát hiện hắn thường xuyên đi ăn tại một nhà hàng nhỏ cách đó hai dãy phố.
Khu phố kia không đông người, tương đối yên tĩnh, trong nhà hàng cũng không nhiều khách.
Hoắc Thiệu Hằng quan sát cả một ngày, nói với Âm Thế Hùng: “Đặt trước vé máy bay về Đế Đô đi, trưa mai ra tay, sau đó lập tức lên máy bay.”
Vé máy bay về nước của bọn họ đặt của hãng hàng không Đế quốc Hoa Hạ, như vậy mới có thể đảm bảo giữa đường không bị kéo xuống như hàng hóa.
…
Trưa ngày hôm sau, trời Berlin hơi âm u, buổi sáng mặt trời chỉ ló ra một lúc, nhưng tới trưa lại lất phất mưa.
Hoắc Thiệu Hằng và Âm Thế Hùng mặc áo mưa có thể đổi màu, nằm bò trên sân thượng tầng ba nhà dân đối diện nhà hàng nhỏ, gác súng bắn tỉa lên, lắp ống giảm thanh, ngắm chuẩn vị trí của Arth trong nhà hàng.
Phân tích dựa theo tài liệu mà Triệu Lương Trạch gửi tới, Hoắc Thiệu Hằng phát hiện ra Arth là người có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng.
Cho nên, mười năm như một, hắn chỉ đi một con đường, tới một nhà hàng, ngồi ở vị trí quen thuộc, ngay cả tư thế trước giờ cũng không thay đổi.
Đối với một nhân viên tình báo, thói quen này tương đối kỳ lạ.
Nhưng Arth cũng không thực thi nhiệm vụ bên ngoài, chỉ làm công tác nội bộ và ám sát, cho nên chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của hắn không giảm mà lại càng tăng thêm.
Mưa dần dần dày đặc, tầm mắt cũng bị hạn chế.
Nhìn qua ống ngắm súng, tất cả những thứ trong hình chữ thập đều rất ngăn nắp chỉnh tề, rõ nét giống như kho dữ liệu vậy, mỗi vị trí đều có thể dùng tọa độ để đánh dấu.
Mười hai giờ ba mươi phút, Arth xuất hiện đúng giờ trong tầm ngắm của bọn họ.
Hắn mặc áo mưa màu xám, hai tay đút trong túi, thờ ơ đi vào trong nhà hàng, gọi cá chiên và lạp xưởng theo thói quen, còn gọi cả một cái bánh mì, một bát canh, đặt trên cái khay đi về chỗ ngồi quen thuộc của mình.
Vừa mới cầm dĩa lên định xiên cá rán, đột nhiên Arth cảm thấy có gì đó bất ổn. Một điểm đỏ như đột nhiên xuất hiện trong không khí, lướt qua trước mắt hắn. Đọc truyện tại ngontinhhay.com
Hắn ngước mắt, lại không thấy điểm đỏ kia đâu nữa.
Nếu như lúc này có người ngồi ở vị trí đối diện hắn, sẽ nhìn thấy điểm đỏ kia đang ở chính giữa trán hắn.
Ngay sau đó, một âm thanh tách nho nhỏ vang lên, toàn thân Arth bất chợt cứng đờ, sửng sốt nhìn về phía trước.
Trên trán có một vết đạn rất rõ ràng, tròn một cách vô cùng quy củ, cực kì thích hợp với thói quen của người bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Phải mất năm phút sau, Arth mới ngã gục xuống bàn.
Mà vào lúc này, Hoắc Thiệu Hằng và Âm Thế Hùng đã ngồi trên chiếc xe họ thuê, lao thẳng về phía sân bay.
Âm Thế Hùng tò mò hỏi: “Hoắc thiếu, tại sao lần này lại phải dùng súng bắn tỉa của quốc gia chúng ta? Người Đức sẽ kiểm tra ra được mất.”
“Tôi muốn bọn họ biết được là do chúng ta làm.” Hoắc Thiệu Hằng nói rất bình tĩnh, đạp chân ga, chỉ mất mười phút đã tới sân bay.
Lại thêm năm phút nữa, dưới sự tiếp ứng của nhân viên của bọn họ ở sân bay, cả hai người đều thuận lợi lên máy bay.
Khi Cục tình báo liên bang Đức biết được tin tức Arth bị giết hại ở nhà hàng, chuyến bay của Đế quốc Hoa Hạ đã sớm rời khỏi nước Đức, bay tới bầu trời Kazakhstan rồi.