Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 712 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 712 CHỌN NHÂN TÀI CŨNG KHÔNG TRÁNH KHỎI THIÊN VỊ NGƯỜI THÂN
“Cậu muốn cất nhắc Đại Hùng và Tiểu Trạch à?” Thượng tướng Quý sắp không nhịn nổi cười, “Thiệu Hằng ơi là Thiệu Hằng, quả nhiên cậu chọn nhân tài cũng không tránh khỏi thiên vị người thân ha ha ha ha…”
Hoắc Thiệu Hằng hơi á khẩu.
Anh chờ Thượng tướng Quý cười xong mới mỉm cười đáp lời: “Thủ trưởng lại đùa rồi. Đại Hùng và Tiểu Trạch đều không phải là họ hàng thân thích của cháu, vậy nên câu ‘Chọn tài không khỏi chọn thân’ này, dùng ở đây có vẻ không được thích hợp cho lắm nhỉ?”
“Nhưng hai người họ là thư ký đời sống của cậu…”
“Vâng ạ, chẳng phải trước đây cháu cũng đã từng làm trợ lý cho chú sao…” Hoắc Thiệu Hằng ung dung nhướng mày, “Chú dốc lòng đề bạt cháu, có ai bảo chú ‘chọn tài không khỏi chọn thân’ chưa ạ?”
“Ha ha, nói hay lắm! Thực ra khi chúng ta cất nhắc nhân tài, điều quan trọng nhất chính là hai chữ nhân – tài! Chỉ cần cậu ta là nhân tài, chưa từng phạm phải sai lầm nào, vì sao lại không thể đề bạt cất nhắc chứ? Cậu làm như vậy là rất đúng, chỉ cần không thẹn với lương tâm, hết lòng vì lợi ích quốc gia thì không cần câu nệ gì cả, không cần phải sợ người khác gièm pha bàn tán.”
“Thứ cháu không sợ nhất chính là những lời bàn tán.” Hoắc Thiệu Hằng cười gật đầu, “Hơn nữa, những người làm công việc này như chúng ta cũng không cần tới thứ gọi là danh tiếng, thậm chí còn không thể để lộ bản thân ra ngoài ánh sáng.”
Anh tán gẫu với Thượng tướng Quý một hồi, sau đó nói ra yêu cầu cuối cùng của mình.
“Thượng tướng Quý, lần này hai vị ứng viên Thủ tướng nhúng tay vào công việc của chúng ta, khiến cho chúng ta lâm vào thế vô cùng bị động, có thể nói, tổn thất lần này của chúng ta hoàn toàn là do yêu cầu bất hợp lý của họ gây nên, hơn nữa cháu cũng có lý do để hoài nghi, rằng phải chăng bên cạnh họ có nội gián mà bên địch cài vào.”
Sắc mặt Thượng tướng Quý lập tức trở nên nghiêm túc hẳn. Ông trừng mắt nhìn Hoắc Thiệu Hằng, trầm giọng nói: “Thiệu Hằng, những lời này không thể nói bừa được, hiện giờ Đàm Đông Bang đã là Thủ tướng đương nhiệm, hơn nữa tôi nghe nói, anh ta sẽ tiếp tục bổ nhiệm Bạch Kiến Thành làm Bộ trưởng Bộ Nội vụ. Tuy hai người này lúc tranh cử thì sát phạt nhau đến mức trời long đất lở, nhưng rõ ràng quan hệ giữa họ bây giờ đã tốt đẹp hơn… Nếu bên cạnh họ có nội gián như lời cậu nói, hậu quả không chỉ dừng ở mức nghiêm trọng bình thường đâu.”
“Cháu biết ạ, vì vậy cháu mới muốn bàn bạc với chú một chút. Hiện tại đây chỉ là suy đoán ban đầu của chúng ta, nhưng đó không phải là suy đoán vô căn cứ, mà là từ hành động gần đây của họ, kết hợp với những tổn thất mà chúng ta đã phải gánh chịu trong suốt thời gian qua, tất cả hệ quả đều có thể được giải thích một cách hợp lý.” Hoắc Thiệu Hằng ngừng nói, thấy Thượng tướng Quý đang lắng nghe rất chăm chú mới tiếp lời: “Khó khăn lớn nhất của cháu là việc Cục tác chiến đặc biệt không thể nhúng tay vào việc chính trị trong nước, vì vậy cho dù bên cạnh họ thật sự có nội gián, thì cháu cũng đành phải bó tay.”
Thượng tướng Quý lập tức hiểu ra, cười ha ha vỗ bàn, “Thiệu Hằng ơi là Thiệu Hằng! Cậu đúng là không để cho mình chịu một chút thiệt thòi nào! Nói đi, cậu muốn thế nào? Lấy gậy ông đập lưng ông à?”
“Thủ trưởng anh minh!” Hoắc Thiệu Hằng cười, “Chú xem, cháu đúng là do chú một tay cất nhắc, không thể sai vào đâu được. Cháu nghĩ cái gì chú cũng đều biết hết.”
Dựa theo những tôn chỉ và nguyên tắc từ trước, quả thật Cục tác chiến đặc biệt không thể nhúng tay vào chính trị trong nước, đây là ranh giới mà những người thành lập năm đó đã vạch ra cho họ.
Thế nhưng lần này ranh giới ấy đã bị công phá bởi cái gọi là “ý dân” của hai vị ứng viên Thủ tướng.
Cục tác chiến đặc biệt đã tham gia vào chuyện chính trị, cho nên đối với Hoắc Thiệu Hằng mà nói, không tương kế tựu kế lợi dụng điều này thì đúng là có lỗi với quốc gia, có lỗi với đơn vị, có lỗi với ý dân…
Cho dù cuối cùng bên phía đối phương có phát hiện ra, bọn họ cũng có thể công khai đối đáp lại.
Các người lợi dụng “ý dân” yêu cầu chúng tôi làm việc cho các người, vậy chúng tôi hẳn là có thể nghe theo “ý dân” mà tiến hành giám sát hành động của các người chứ?
Chẳng phải các người tin tưởng Cục tác chiến đặc biệt của chúng tôi nhất sao?
Ngay cả tranh cử cũng yêu cầu chúng tôi đến giám sát quá trình bỏ phiếu kiểm phiếu, vậy chúng tôi giám sát hành vi của các người một chút thì có gì là sai?
Chúng tôi cũng phải có trách nhiệm với “ý dân” chứ, dù sao chúng tôi cũng là đơn vị đại diện cho “ý dân” do các người chọn ra mà…
“Được! Lần này đúng là chúng ta đã chịu tổn thất nặng nề, phải khiến cho họ trả giá đắt một chút mới được. Hơn nữa, đây là do bọn họ phá luật trước, coi chúng ta như vũ khí ấy, đương nhiên chúng ta phải trả lại cho họ một bài học.” Thượng tướng Quý gật đầu khen ngợi, “Cậu muốn giám sát người bên cạnh họ đúng không?”
“Quả là một ý hay thưa thủ trưởng!” Hoắc Thiệu Hằng tỏ vẻ bái phục, “Cháu còn chưa nghĩ tới điều này mà chú đã nghĩ đến rồi, đúng là gừng càng già càng cay! Chú luôn là một tấm gương mẫu mực để cháu học tập!”
Lời của Hoắc Thiệu Hằng khiến cho Thượng tướng Quý bật cười. Ông vui vẻ ra mặt, ngửa đầu cười lớn rồi nói: “Được rồi, cậu cứ làm theo ý mình đi. Bên phía bọn họ cũng không cần phải thông báo đâu. Cậu làm được chứ?”
Lời này của ông là có ý muốn nhắc nhở Hoắc Thiệu Hằng rằng, tuy hiện tại anh có thể cài người giám sát vào Nội các, nhưng trước khi có chứng cứ xác thực, tuyệt đối không thể để cho bọn họ phát hiện ra, Thượng tướng Quý không gánh nổi hậu quả đâu.
Hoắc Thiệu Hằng giám sát các cơ quan tình báo nước ngoài đã nhiều năm, lần này phải đối đầu với cơ quan trong nước cũng là cực kì bất đắc dĩ.
Rất nhiều bằng chứng cho thấy, những tên có ý đồ với Niệm Chi đứng sau bức màn kia đều đang ở trong nước.
Nếu anh vẫn khăng khăng tuân thủ nguyên tắc và tôn chỉ cố hữu của Cục tác chiến đặc biệt, không phản ứng gì với bộ phận chính trị trong nước, thì thứ chờ đợi anh và Niệm Chi chính là sự truy bắt còn hung hiểm hơn gấp trăm nghìn lần.
Anh không thể ngồi yên chờ chết, cũng không thể trơ mắt nhìn Niệm Chi rơi vào cái bẫy của bọn người kia.
Hơn nữa bọn chúng cũng đã đánh giá sai anh, cho rằng người như anh tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện chính trị trong nước, vì vậy mới ẩn thân trong cơ quan nhà nước chờ đợi thời cơ.
Thế nhưng, trên đời vốn không có hai chữ “tuyệt đối”, bây giờ cũng đã đến lúc nên tạo chút “bất ngờ” cho đối phương rồi.
…
Khi Hoắc Thiệu Hằng rời khỏi nhà của Thượng tướng Quý cũng là lúc ánh bình minh bắt đầu ló dạng.
Anh đã thức trắng đêm suốt hai ngày liền nhưng tinh thần lại vẫn cực kì hăng hái, không hề có chút dấu hiệu buồn ngủ nào.
Trở lại trụ sở chính của Cục tác chiến đặc biệt, Hoắc Thiệu Hằng lập tức tổ chức một cuộc họp khẩn cấp, ổn định lại tâm trạng bất an của tất cả mọi người trong trụ sở, đồng thời tuyên bố, do Phó Chỉ huy trưởng đã làm trái với tôn chỉ và nguyên tắc của Cục tác chiến đặc biệt, tham gia vào chuyện chính trị nội bộ, vốn phải giao anh ta cho tòa án quân sự xử lý, nhưng vì có lời đảm bảo trên danh nghĩa của hai ứng viên Thủ tướng, anh sẽ không đưa anh ta ra tòa án quân sự mà chỉ cách chức thành Chủ nhiệm Hậu cần.
Hiện giờ Phó Chỉ huy trưởng đang bị phòng Kỷ luật bắt giữ trong phòng tạm giam, việc bãi chức anh ta không cần có sự đồng ý của ai khác, vì Hoắc Thiệu Hằng vốn đã có toàn quyền quyết định.
Tuy nhiên đối với việc bãi miễn chức vị Phó Chỉ huy trưởng này, cho dù thủ tục anh có thể tự mình xử lí, nhưng tuyệt đối không thể thực sự chỉ dựa vào một lời nói của anh là xong, vì vậy anh mới cần đến sự giúp đỡ của Thượng tướng Quý.
Có sự ủng hộ của Thượng tướng Quý, mọi chuyện mới có thể diễn ra suôn sẻ được.
Hơn nữa, sau khi chứng kiến phòng Kỷ luật ra tay như vũ bão, mọi người đều đã sớm chuẩn bị tinh thần đối với việc Phó Chỉ huy trưởng bị miễn chức, vậy nên cũng không ai có ý kiến gì.
Chỉ có điều, tiếp đó Hoắc Thiệu Hằng lại tuyên bố bổ nhiệm Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng làm Phó Chỉ huy trưởng mới của đơn vị, khiến cho tất cả mọi người vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Tư cách và kinh nghiệm của hai người họ ở Cục tác chiến đặc biệt này xứng đáng hơn nhiều so với người Phó Chỉ huy trưởng từ trên trời rơi xuống kia. Hơn nữa, quan hệ giữa hai người họ và mọi người trong đơn vị vốn cực kì tốt, họ được thăng chức, gần như là chuyện mà tất cả mọi người đều mong đợi.
“Chúc mừng chúc mừng!”
“Đại Hùng! Khao đi khao đi!”
“Tiểu Trạch! Gặp chuyện vui một cái trông cậu phấn chấn lên hẳn đấy!”
Bầu không khí trong phòng họp lập tức trở nên vui vẻ thoải mái hẳn.
Sự âm u bao trùm trụ sở chính của Cục tác chiến đặc biệt mấy ngày qua đã bị quét sạch hoàn toàn. Ý chí chiến đấu của mọi người lại sục sôi, ai nấy đều cảm thấy mình đã có người đáng tin để dựa vào, tương lai tươi đẹp đang mở ra trước mắt.
Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch cũng mừng rỡ không thôi.
Hai người họ hoàn toàn không ngờ rằng Hoắc Thiệu Hằng lại mang tới cho họ chức vị cao như vậy, kèm theo đãi ngộ tốt đến thế!
Phải biết rằng một khi đã được thăng chức thành Phó Chỉ huy trưởng, bọn họ sẽ có thể nhanh chóng thăng lên cấp Thượng tá, chặng đường đến quân hàm Đại tá cũng không còn xa nữa.
Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười nhìn không khí hò reo vui mừng của mọi người trong phòng họp, liếc mắt ra hiệu với Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch, sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng họp.
Không có anh ở đây, tiếng hò reo càng trở nên lớn hơn.
Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch cũng biết đây là cơ hội Hoắc Thiệu Hằng cố ý cho họ để gần gũi hơn với những người đồng nghiệp này, vì vậy đều thoải mái nói: “Được thôi! Các cậu muốn ăn gì, ở đâu? Hôm nay hai anh đây mời hết!”
…
Hoắc Thiệu Hằng đứng trên hành lang hồi lâu, tay vô thức châm một điếu thuốc rồi rít một hơi thật sâu.
Anh nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ đã là hơn bảy giờ sáng.
Hoắc Thiệu Hằng rời khỏi sảnh lớn, đến căng tin trụ sở mua hai phần ăn sáng mang tới phòng làm việc của Trần Liệt.
Bên ngoài phòng làm việc của Trần Liệt là một phòng bệnh đơn, cũng là nơi Cố Niệm Chi đang tĩnh dưỡng.
Hoắc Thiệu Hằng gõ cửa, bên trong không phát ra tiếng động nào.
Anh khẽ vặn tay nắm cửa, phát hiện ra cửa không khóa, vì vậy cứ thế đẩy cửa bước vào.
Ở giữa phòng bệnh đặt một tấm bình phong che chắn, bên kia tấm bình phong là một chiếc giường bệnh đơn.
Hoắc Thiệu Hằng đi vòng qua tấm bình phong liền nhìn thấy Cố Niệm Chi đang ngủ yên trên giường. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi môi đỏ hồng đầy đặn căng mọng, sắc mặt nhìn có vẻ đã tốt hơn nhiều so với hai ngày trước.
Thấy Cố Niệm Chi hồi phục nhanh như vậy, Hoắc Thiệu Hằng lại chẳng cảm thấy vui vẻ hơn, ngược lại chỉ thở dài một hơi, vô cùng thương xót cô.
Đặt đồ ăn sáng lên chiếc bàn nhỏ đầu giường, Hoắc Thiệu Hằng ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Cố Niệm Chi, dém lại chăn cho cô, nhân tiện sờ thử trán cô. Cô không sốt, nhiệt độ bình thường.
Trần Liệt nghe thấy tiếng động liền nghiêng đầu nhìn từ phòng làm việc của mình sang, tỏ vẻ đau khổ nói: “Hoắc thiếu đấy à? Anh tới rồi thì tốt, Niệm Chi cứ đòi xuất viện suốt, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi.” Đọc truyện tại ngontinhhay.com
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, “Vất vả cho cậu quá. Qua đây, đã ăn sáng chưa?”
Hoắc Thiệu Hằng đưa cho Trần Liệt một phần ăn sáng, “Có bánh bao thịt bò, một phần cháo nhỏ, trứng luộc, có cả trà sữa nữa.”
Trần Liệt không hề khách sáo cầm lấy, “Hôm qua vừa thức cả đêm đây này, anh tới đúng lúc tôi đang đói.”
“Cả đêm ư? Cậu đang làm gì vậy?” Hoắc Thiệu Hằng thấy Cố Niệm Chi vẫn đang ngủ nên không muốn đánh thức cô, liền bước vào phòng làm việc của Trần Liệt ngồi xuống.
Trần Liệt vừa ăn bánh bao vừa nói với Hoắc Thiệu Hằng: “… Tôi đang nghiên cứu cuốn luận văn y học lấy từ chỗ bác sĩ Diệp.”
Hoắc Thiệu Hằng chợt hiểu ra, “Là miếng mồi đám người kia dùng để nhử cô ta à?”
Trần Liệt gật đầu, tỏ ý khen ngợi: “Đám người kia đúng là ngu ngốc thật. Tài liệu tốt như vậy, cứ lấy ra nhử tôi là được, cần gì phải mua chuộc bác sĩ Diệp…”
Hoắc Thiệu Hằng cười, “Cậu đừng ăn nói lung tung. Cuốn tài liệu này thật sự tốt đến vậy sao?”
Trần Liệt ngừng cười, nghiêm túc nói: “… May mà anh phát hiện ra bác sĩ Diệp, nếu không, chắc chắn không bảo vệ được Niệm Chi đâu.”
“… Cuốn tài liệu kia có liên quan đến Niệm Chi?” Hoắc Thiệu Hằng lại càng bất ngờ hơn, anh vẫn chưa hề xem qua cuốn luận văn đó.
“Nói đúng hơn là có liên quan tới thể trạng hiện tại của cô ấy. Số liệu nghiên cứu mà đám người kia đưa cho bác sĩ Diệp là những nghiên cứu có liên quan đến quá trình phục hồi nhanh của tế bào.” Trần Liệt chỉ bút vào cuốn luận văn, “Anh yên tâm, xem xong tôi sẽ lập tức mang nó đi đốt ngay. Thật lòng mà nói, tuy đúng là rất tân tiến, nhưng cũng không siêu việt như những lời bác sĩ Diệp nói.” Trần Liệt khẽ cười, lúc nhắc đến Diệp Tử Đàn, giọng điệu của anh ta đã trở nên rất thản nhiên, “Trong này có rất nhiều nghiên cứu bọn tôi đang triển khai. Quả thật… năng lực của bác sĩ Diệp vẫn còn thiếu một chút, nếu không thì tổ nghiên cứu của chúng tôi cũng đã nhận cô ấy vào rồi.”