Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 738 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 738
CƠN GIẬN NÀY, KHÔNG TRÚT THÌ KHÔNG CHỊU ĐƯỢC (4)
Sắc mặt Hà Chi Sơ bỗng sầm xuống, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt đã khôi phục lại trạng thái lạnh lùng như bình thường: “Hoắc thiếu quả đúng là cao thủ lừa đảo, mặc dù tài nghệ tôi không bằng, nhưng dù sao cũng không phải là thua.”
Cho nên anh ta không cần mất mặt bóc vỏ quả óc chó cho Hoắc Thiệu Hằng…
Theo quy tắc của Texas Hold’em Poker, bỏ bài giữa chừng không tính là thua. Anh ấy nói vậy cũng là sử dụng quy tắc một cách hợp lý thôi.
“Đây không phải chỉ là lừa đảo, mà có liên quan đến tâm lý học, toán cao cấp, logic học và lý luận cao cấp về kỹ năng giao tiếp ứng xử và tạo lập quan hệ.” Hoắc Thiệu Hằng gom bài vào, “Chỉ cần tôi muốn, tôi hoàn toàn có thể tạo được một bộ sảnh hoàng gia.”
Chẳng qua là do Cố Niệm Chi ngồi bên cạnh cứ nhìn tay anh chằm chằm, nên anh không muốn ra tay thôi…
Theo thói quen thông thường của Hoắc Thiệu Hằng, chỉ cần là đánh cược, nhất định anh sẽ gian lận.
Khi Cục tác chiến đặc biệt bọn họ dạy các trinh sát viên kỹ năng đánh bạc, một câu thường xuyên nói đó chính là: đánh bạc không phải là mười người chơi thì chín người gian lận, mà là mười người thì cả mười đều gian lận, không có ngoại lệ.
Sự khác biệt nằm ở chỗ mánh khóe gian lận không giống nhau thôi.
Hoắc Thiệu Hằng cũng đã từng dạy Cố Niệm Chi những mánh khóe này, bao gồm việc làm cách nào để gian lận đổi bài…
Suy cho cùng thì đúng là gió mưa đổi chiều, dạy cho đệ tử xong, sư phụ lại không thể gian lận được nữa.
Nghĩ vậy, Hoắc Thiệu Hằng không kìm được để lộ vẻ mặt thích thú.
Âm Thế Hùng hơi giật giật khóe môi, nhỏ giọng nói: “Hoắc thiếu, hình tượng, chú ý hình tượng nào. Chỉ giở trò gian lận để hòa được một ván thôi, có đến mức để anh cười đắc ý như vậy không?”
Hoắc Thiệu Hằng nghiêm mặt lại, một tay cọ cọ vào cằm, “Tôi đang cười ư?”
“Anh có cần soi gương không?” Âm Thế Hùng không khách sáo chút nào, “Hay là để tôi đi hỏi Kỳ Kỳ lấy gương trang điểm cho anh soi xem nhé?”
Hoắc Thiệu Hằng lạnh nhạt liếc nhìn anh ta một cái, Âm Thế Hùng lập tức tiu nghỉu, ngại ngùng đi tới bên cạnh Mã Kỳ Kỳ, xem cô tráo bài.
Lúc này Cố Niệm Chi đã dời ánh mắt đi, không tiếp tục nhìn chằm chằm Hoắc Thiệu Hằng nữa, nhưng anh đang ngồi cạnh cô, cô không thể hoàn toàn phớt lờ cuộc đối thoại giữa anh và Âm Thế Hùng được.
Cố Niệm Chi mỉm cười, nói với Hà Chi Sơ: “Giáo sư Hà ơi, thật ra thầy đang lo lắng quá nên ảnh hưởng đến tinh thần thôi. Nếu thầy bình tĩnh lại để tính bài thì sẽ không bị người ta gạt đâu ạ.”
Sắc mặt của Hà Chi Sơ lập tức sáng bừng lên, vẻ dịu dàng trong đôi mắt ướt hoa đào dường như sắp tràn cả ra ngoài.
Anh nhìn Cố Niệm Chi, mỉm cười chậm rãi nói: “Ừ, tôi nhớ rồi. Có điều tôi không biết cách tính bài lắm, lúc nào em rản, thì dạy tôi một chút nhé, Niệm Chi.”
“Vâng, không có vấn đề gì. Khi nào quay lại trường, có thời gian rảnh em sẽ chỉ cho thầy.” Cố Niệm Chi lập tức đồng ý luôn.
Mặt của Hoắc Thiệu Hằng lạnh hẳn đi. Anh đứng dậy nói: “Mọi người chơi đi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”
Cố Niệm Chi không thèm nhìn đến anh, chỉ tiếp tục nói với Mã Kỳ Kỳ và Hà Chi Sơ trình tự tính bài như thế nào.
Âm Thế Hùng ở bên cạnh lắng tai nghe lén, trong bụng cười muốn đứt ruột rồi, nhưng có cho anh ta mười lá gan, anh ta cũng không dám ra ngoài nhìn sắc mặt của Hoắc Thiệu Hằng, đành phải thuận tay cầm điều khiển bật tivi trong phòng đánh bài lên.
Có điều, bất luận chuyển kênh nào cũng đều đang phát sóng lễ nhậm chức của tân Thủ tướng.
Cố Niệm Chi đứng dậy đi pha trà, ánh mắt nhìn lướt qua tivi, đúng lúc nhìn thấy các đoàn người đang tiến vào trong.
Cổng Nhà hát lớn Quốc gia được phủ thảm đỏ lớn, uốn lượn từ bậc thang trải dài đến vị trí rất xa.
Đèn ở hai bên lối đi sáng ngời như ban ngày, chiếu các quang cảnh ở đây sáng rõ mồn một.
Bên cạnh cổng Nhà hát lớn có một khu được quây lại dành cho phóng viên. Rất nhiều phóng viên đang chen chúc nhau, người cầm máy quay phim, người cầm máy chụp ảnh, còn có người giơ bút ghi âm liên tục truy hỏi thông tin khách mời. Còn một số người đang ngồi phục ở một bên để canh các loại xe sang dần tiến vào nữa.
Lối đi dành cho người đi bộ ở cổng Nhà hát lớn được ngăn cách bởi lan can, một dãy cảnh sát đứng phía trước giữ trật tự, một bên khác cho phép rất nhiều dân chúng bình thường đi vào, cùng chia sẻ niềm vui trong buổi lễ nhậm chức của tân Thủ tướng, tạo ra bầu không khí hân hoan, ăn mừng khắp nơi.
Đương nhiên những người dân đang vây quanh để xem này cũng không phải có thể tùy tiện vào được, mà đều thông qua bước rút thăm trên trang web chính thức của văn phòng Thủ tướng để lấy vé vào, sau đó chứng thực họ tên thật, qua được bước điều tra lai lịch của Sở Mật vụ mới được cho phép vào trong.
Những người này đến từ khắp bốn phương trời của Đế quốc Hoa Hạ, phạm vi quả thật rất rộng lớn, rất đậm tính chất toàn dân cùng vui.
…
Khi Cố Niệm Chi pha trà xong quay lại, nhìn trên tivi thấy cửa những chiếc xe sang mở ra, từng nhóm người có tiếng trong giới quân đội, chính trị, kinh doanh lần lượt từ bên trong bước ra. Có mấy người cô cũng khá quen thuộc.
Ví dụ, người vừa bước xuống từ một chiếc xe chống đạn cắm cờ đỏ kia chính là Thượng tướng Quý tóc hoa râm.
Ông lão tóc bạc đi bên cạnh đang thì thầm với ông ấy là Chủ tịch Long, Chủ tịch Quốc hội.
Một người con gái cao gầy, đầy đặn, xinh đẹp đi cùng Bộ trưởng Bộ nội vụ Bạch Kiến Thành là con gái của ông ta, Bạch Duyệt Nhiên, cũng là trưởng phòng Pháp chế của Cục tác chiến đặc biệt.
Sau đó, cô nhìn thấy người nhà họ Hoắc.
Hoắc Quan Thần, ba của Hoắc Thiệu Hằng mặc lễ phục cấp Tướng. Ông đã hơn 50 tuổi, nhưng do chăm sóc cơ thể rất tốt, nên nhìn cùng lắm chỉ như ngoài 40 thôi.
Mặc dù đã có tuổi, nhưng năm tháng có vẻ rất chiếu cố đến ông, dấu vết thời gian chỉ làm tăng thêm khí chất thành thục chững chạc của một người đàn ông, trong sự nho nhã lại có cả sự dũng mãnh đặc trưng của quân nhân.
Hoắc Quan Thần và một cô gái trẻ cùng đi bên cạnh một ông lão quắc thước.
Cố Niệm Chi nhận ra ông lão quắc thước kia chính là Hoắc Học Nông, ông nội của Hoắc Thiệu Hằng, còn cô gái trẻ chính là Hoắc Gia Lan.
Hóa ra họ từ Pháp quay về để tham gia lễ nhậm chức của tân Thủ tướng.
Hoắc Gia Lan mặc một bộ đồ dạ hội Dior cao cấp đặt may, mỉm cường dịu dàng quay đầu lại nhìn, ánh mắt liếc xéo đầy vẻ đắc ý như thể mình có chỗ dựa vững chắc, có tư cách để vênh váo vậy.
Cảnh tượng này cũng khá thú vị.
Cố Niệm Chi bình thản ôm cốc trà, ngồi xuống ghế sofa xem tivi.
“Niệm Chi, cậu đang xem cái gì thế? Không chơi nữa à?” Mã Kỳ Kỳ ngồi ở bàn đánh bài gọi cô.
Cố Niệm Chi không quay đầu lại nói: “Tớ đang xem lễ nhậm chức của tân Thủ tướng hôm nay. Mọi người cũng qua xem đi, lần này xử lý cứ như trong giới giải trí vậy, nhìn náo nhiệt hơn ngày xưa nhiều, có điều cảm thấy hơi low low thế nào ấy.”
“Việc này rất dễ hiểu thôi.” Hà Chi Sơ đi tới ngồi cạnh cô, khẽ nói: “Phu nhân của tân Thủ tướng có quan hệ khá tốt với truyền thông, rất thích những kiểu phô trương như thế này.”
Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, “Là bà Thái Tụng Ngâm ạ? Thời sự mấy hôm nay đều đưa tin về bà ta.”
Thật ra thời sự còn đưa tin về Đàm Quý Nhân, con gái của Đàm Đông Bang và Thái Tụng Ngâm nữa, nhưng Cố Niệm Chi không muốn nhắc đến tên của cô ta, nên chỉ coi như cô ta không tồn tại.
“Nhan sắc phu nhân tân Thủ tướng của chúng ta cũng không tệ đâu.” Mã Kỳ Kỳ cũng đi tới, ngồi xuống thảm trước ghế sofa, ôm một con gấu Teddy trong lòng, đột nhiên chỉ vào tivi nói: “Mọi người nhìn kìa, có phải nhà của tân Thủ tướng đến rồi không?!”
Một chiếc xe Cadillac đuôi dài màu đen từ từ chạy tới trong sự mong đợi của tất cả mọi người, dừng lại ở bên cạnh thảm đỏ.
Không chỉ phía phóng viên kích động, mà dân chúng đang chen chúc vây xem chật cứng ở sau lan can hai bên đường cũng xôn xao cả lên.
Hiện trường buổi lễ dường như đã biến thành một đại dương điện thoại, tất cả mọi người đều giơ điện thoại lên điên cuồng chụp chiếc Cadillac đuôi dài kia.
Thái Tụng Ngâm và Đàm Đông Bang, Đàm Quý Nhân đang ngồi ở trong xe, không lập tức đẩy cửa xe ra ngoài luôn.
Đàm Quý Nhân thấy khó hiểu, bèn hỏi Thái Tụng Ngâm: “Mami ơi, đã đến rồi, chúng ta không xuống xe sao?”
“Không vội.” Thái Tụng Ngâm mặc một chiếc váy đuôi cá màu đỏ tươi, để lộ một nửa bên vai và cánh tay trắng bóc, vì thời tiết lạnh nên bà ta quấn một cái khăn ống lông chồn trên cổ, “Chờ máy bay trực thăng phụ trách phát sóng trực tiếp vào vị trí rồi ra, như vậy mới có góc quay tốt nhất được. Hôm nay con gái của ba mẹ chính là tâm điểm trước hàng vạn người, nhất định phải có một điểm xuất hiện đẹp nhất chứ.”
Nói xong Thái Tụng Ngâm chỉnh lại cái khăn quàng cổ bằng lông cáo trên cổ cho Đàm Quý Nhân, “Niếp Niếp, con có lạnh không?”
Niếp Niếp là tên ở nhà của Đàm Quý Nhân.
“Không ạ.” Đàm Quý Nhân thầm nghĩ trong xe ấm áp thế này, làm sao mà cô ta lạnh được?
Một lúc sau, Thái Tụng Ngâm nhìn đồng hồ đeo tay, cảm thấy đã đến thời điểm rồi, đang định mở cửa xe bước ra ngoài, bỗng phát hiện bên ngoài xe dường như lại đang xôn xao náo loạn.
Lần này còn ồn ào hơn thời điểm xe của họ xuất hiện ở cổng Nhà hát lớn Quốc gia nữa.
Chẳng lẽ có người còn quan trọng hơn họ xuất hiện ư?
Thái Tụng Ngâm không tin.
Buổi tối hôm nay thuộc về ba người nhà họ, bà ta rất muốn xem xem là người nào lại không thức thời như vậy.
Thái Tụng Ngâm lạnh lùng nhìn ra phía sau xe.
Cách bọn họ không xa, một chiếc Bentley Mulsanne màu xanh ngọc từ từ tiến tới.
Màu xanh ngọc thần bí như biển cả vừa xuất hiện đã hút mắt người ta, lập tức hạ thấp chiếc Cadillac quy chuẩn mà họ đang ngồi.
Chiếc xe này mới thật sự là xe sang này! Hơn nữa nhìn nhãn hiệu trên cửa xe, thì có lẽ nó còn là hàng được đặt riêng cơ…
Sắc mặt của Thái Tụng Ngâm tối đi một nửa.
Bà ta đang định mở cửa xe bước xuống thì nhìn thấy cửa chiếc Bentley kia cũng mở ra.
Một người phụ nữ mặc váy đuôi cá màu đỏ hoa hải đường chậm rãi từ trong xe bước xuống.
Bà chỉ cần đứng trên thảm đỏ như vậy thôi, ánh trăng và ánh sao trên trời dường như cũng đã thấy thẹn khi đọ sắc với bà rồi, lặng lẽ ẩn mình vào tầng mây.
Bị sự rực rỡ của người phụ nữ kia cướp đoạt, đến ánh sáng của đèn đường cũng như ảm đạm hẳn đi.
Cổng Nhà hát lớn Quốc gia đang ồn ào náo nhiệt bỗng trở nên yên tĩnh như tờ.
Ánh mắt của mọi người đều bị người phụ nữ đẹp tuyệt sắc như có thể phát sáng này thu hút.
Tất cả camera đều hướng về phía bà, tất cả ống kính điện thoại, máy chụp ảnh đều chỉ có bà.
Một lát sau, bà giơ tay lên, vô cùng trang nhã vẫy tay với mọi người, sau đó quay người nhìn mấy người Thái Tụng Ngâm đang ngồi trong xe Cadillac đuôi dài, để lộ ra một nụ cười rất nhẹ.
Nụ cười này giống như khi mây tan để lộ ánh trăng, như ngọn gió xuân dập dìu thổi dạt cả ngàn hoa vạn lá, như chạy vạn dặm để tìm nàng, đột nhiên ngẩng đầu thấy nàng đang đứng nơi ánh đèn rực rỡ.
Quan niệm về cái đẹp ở trong lòng mỗi người là không giống nhau, nhưng giờ phút này, ở nơi này, dường như tất cả mọi người đều đang nghĩ, cái gọi là “người đẹp” ấy, có lẽ chính là đây thôi.
Bấy giờ Thái Tụng Ngâm cũng đã thấy rõ trang phục của người phụ nữ kia, cả khuôn mặt bà ta bỗng tối sầm lại. Bởi vì bà ta phát hiện dường như trang phục của mình và người phụ nữ này bị “đụng hàng” rồi!
Điểm khác biệt duy nhất chính là chiếc váy đuôi cá của bà ta để lộ nửa vai và một cánh tay, còn người phụ nữ kia thì lại rất kín đáo…
Nhìn cánh tay tròn trịa hơi mập mạp của mình, Thái Tụng Ngâm bỗng cảm thấy rất mất tự nhiên.
Đáng ghét hơn chính là người phụ nữ kia xuất hiện trước, bà ta ra sau, sẽ để lại ấn tượng cho dân chúng rằng bà ta mới là người bắt chước!