Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 739 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 739
CƠN GIẬN NÀY, KHÔNG TRÚT THÌ KHÔNG CHỊU ĐƯỢC (5)
Không thể để buổi tối đẹp đẽ nhất của gia đình mình bị người phụ nữ không biết từ nơi nào tới này phá hỏng được…
Thái Tụng Ngâm lập tức đưa ra quyết định, cầm điện thoại gọi cho phụ tá của mình, đè thấp giọng nói: “Cậu đi hỏi Giám đốc Sở Mật vụ làm công tác bảo vệ an ninh ngày hôm nay xem họ làm việc kiểu gì vậy? Tại sao người nào cũng cho vào? Cậu mau cho người đưa người phụ nữ vừa xuống khỏi chiếc Bentley kia đi đi, không thể để bà ta tiếp tục đứng ở đó được.”
Khi trợ lý của Thái Tụng Ngâm nhận được điện thoại của bà ta, anh ta mới bừng tỉnh lại khỏi cái cảm giác đắm chìm trong nhan sắc rung động lòng người của Tống Cẩm Ninh.
“Bà Đàm, bà nói… người phụ nữ xinh đẹp vừa xuống khỏi chiếc Bentley ư? Bà ấy có thể ngồi chiếc xe như thế này đến đây, chắc không phải là người bình thường đâu ạ?” Người trợ lý kia ấp úng, chủ yếu là không nỡ cư xử thô bạo với một người phụ nữ đẹp thế này…
Thái Tụng Ngâm cũng biết phụ nữ mà có thể ngồi loại xe này hẳn là người có tiền, có điều trong tình cảnh như ngày hôm nay thì không phải cứ có tiền là có thể phô trương được.
Biết bao nhiêu cán bộ cấp cao trong Chính phủ, bao nhiêu vị Tướng trong Bộ Quốc phòng đều đang ở đây, không tới phiên một kẻ mới phất lên chạy ra cướp hết spotlight của chính chủ.
Trong lòng Thái Tụng Ngâm đã ngầm quy hành động của Tống Cẩm Ninh là của một kẻ mới phất, không biết nặng nhẹ.
Bởi vì làm gì có người phụ nữ nào xuất thân từ gia đình có gia thế, có giáo dục mà lại đi làm cái hành động khách át chủ nhà, mất công mà không được lợi lộc gì như thế này ?
Thế nhưng, bà ta đã quên mất rằng đối với một người mẹ, vì tính mạng, vì sự sống còn của con trai mình, đừng nói là khách át chủ nhà, mà ngay cả có bảo bà đâm Thái Tụng Ngâm mấy nhát dao, bà cũng sẽ không chút do dự.
“Cậu đừng có để tâm nhiều như thế, nếu sợ đắc tội với người ta thì trước hết cứ nhẹ nhàng khuyên bà ta đi đi. Bằng không, để bà ta đứng ở đây như thế thì ra thể thống gì nữa? Tôi và Thủ tướng có xuống xe được không?” Giọng nói của Thái Tụng Ngâm nghiêm khắc hẳn lên. “Cậu đừng có cố lừng chừng nữa, mau đi tìm người đi!”
Người trợ lý kia bị Thái Tụng Ngâm mắng cho đỏ cả mặt, vội khom người nói: “Vâng vâng vâng, bà Đàm yên tâm, tôi sẽ lập tức đi xử lý ngay.”
Anh ta tắt điện thoại, nhìn xung quanh, tìm mấy nhân viên an ninh của Sở Mật vụ tới, tiến về phía chỗ Tống Cẩm Ninh đang đứng.
…
Hoắc Thiệu Hằng đang đứng dưới gốc cây phong của căn biệt thự nhỏ ba tầng ở ngoại thành Đế Đô, tai đang đeo tai nghe bluetooth, tay phải kẹp một điếu thuốc, tay trái cầm điện thoại, chú ý xem truyền hình trực tiếp lễ nhậm chức của Thủ tướng.
“Hướng bốn giờ, có người đang đi về phía Giám đốc Tống. Thực hiện phương án A, để truyền thông lên phía trước.” Hoắc Thiệu Hằng điềm tĩnh chỉ huy hiện trường lễ nhậm chức của Thủ tướng.
Mặc dù anh không đích thân đi, nhưng người của anh đã sớm được bố trí ở mọi ngóc ngách tại nơi đó rồi.
Triệu Lương Trạch đang theo dõi lễ nhậm chức của Thủ tướng trong phòng điều hành trung ương của trụ sở chính Cục tác chiến đặc biệt, đồng thời thông báo cho Hoắc Thiệu Hằng các thông tin ở hiện trường.
Hoắc Thiệu Hằng đối chiếu, phân tích thông tin của Triệu Lương Trạch và thông tin trên sóng truyền hình trực tiếp lễ nhậm chức của Thủ tướng, mới có thể lập tức nắm chắc động thái, đưa ra quyết định chính xác nhất một cách kịp thời được.
Khi phát hiện thấy trợ lý của Thái Tụng Ngâm điều mấy nhân viên an ninh của Sở Mật vụ đi về phía Tống Cẩm Ninh, Hoắc Thiệu Hằng lập tức bố trí chuỗi hành động tiếp theo.
Lúc này, anh lệnh cho chuyên gia trang điểm Tiểu Ninh đang ở bên cạnh Tống Cẩm Ninh cũng xuống khỏi xe, đeo kính râm, mặc bộ vest màu đen, dáng vẻ hùng dũng như một vệ sĩ.
Anh ta vừa ra ngoài, trợ lý của Thái Tụng Ngâm đang định đưa Tống Cẩm Ninh đi liền dừng bước.
Anh ta hoài nghi nhìn Tống Cẩm Ninh một chút, rồi lại nhìn vệ sĩ ở bên cạnh Tống Cẩm Ninh. Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, có thể đi loại xe này, đồng thời còn có vệ sĩ tinh anh nhường ấy thì chắc chắn không phải người bình thường.
Anh ta thật sự dám đưa bà đi sao?
Ngay trong mấy phút anh ta do dự, một đám người của truyền thông khiêng máy quay phim, cầm micro và các loại thiết bị webcast đột nhiên xông đến từ sau lưng anh ta, chạy về phía Tống Cẩm Ninh.
Tống Cẩm Ninh hơi giật mình, không biết những phóng viên kia chạy tới làm gì.
Tiểu Ninh cũng đeo tai nghe bluetooth để nhận chỉ thị từ đó.
Lúc này anh ta ghé vào tai Tống Cẩm Ninh thấp giọng nói: “Cô đừng sợ, đây là sắp xếp của bọn cháu, lát nữa họ hỏi cái gì, cô trả lời cái đó là được ạ.”
Tống Cẩm Ninh thở phào nhẹ nhõm, vẫn giữ dáng vẻ tươi cười, khẽ gật đầu ra hiệu với những người của truyền thông đang vây quanh kia.
Từng cái micro được giơ ra trước mặt bà, các phóng viên truyền thông đang bị kích động bắt đầu phỏng vấn bà.
“Xin hỏi bà có phải là Tống Cẩm Ninh, Giám đốc Sở Vật lý năng lượng cao không?”
“Xin hỏi có phải Sở Vật lý năng lượng cao muốn xây dựng máy gia tốc hạt siêu cấp không?!”
“Xin hỏi Giám đốc Tống, nghe nói máy gia tốc hạt lớn của châu Âu đã có thể sản xuất ra ‘hạt Higgs’ (Higgssinglet), liệu có phải nó có thể chứng minh khả năng xuyên không theo lý thuyết không?”
Các câu hỏi liên tiếp được ném ra, đồng thời trực tiếp trên tivi và internet.
Khi phóng viên nhắc đến tính khả thi của lý thuyết “Xuyên không”, độ quan tâm của dân chúng đang quan sát và cư dân mạng lập tức đạt đến cao trào.
Rất nhiều người bắt đầu tìm trên mạng cái gì gọi là “Máy gia tốc hạt lớn”, cái gì là “hạt Higgs”…
Tống Cẩm Ninh có chút kinh ngạc, nhưng những vấn đề phóng viên hỏi này không tính là cơ mật, chí ít là không liên quan đến thí nghiệm thật sự của họ, nên bà vẫn mỉm cười giải thích với họ: “Sở Vật lý năng lượng cao chúng tôi vẫn đang dốc sức nghiên cứu về mặt lý luận. Trước mắt máy gia tốc hạt siêu cấp vẫn đang trong quá trình chứng minh, tranh luận, tạm thời tôi chưa thể nói là đúng hay không. Còn việc máy gia tốc hạt lớn của châu Âu đã có thể sản sinh ra ‘Higgs đơn tuyến’ hay chưa, thì tôi chỉ có thể nói rằng, ước mơ rất đẹp nhưng hiện thực lại tàn khốc. Có điều, những người nghiên cứu khoa học như chúng tôi muốn từ hiện thực tàn khốc ấy để thực hiện những ước muốn tươi đẹp vì mọi người.”
Tống Cẩm Ninh chỉ thuận miệng nói mấy câu mà lại nhận được sự khen ngợi nhiệt liệt của các phóng viên. Bọn họ tranh thủ từng giây từng phút, nhanh chóng gửi đi các loại bản thảo tin tức hiện trường, giành phát sóng lên tivi và internet trước. Đọc truyện tại ngontinhhay.com
Đến cả Thượng tướng Quý cũng chú ý tình hình bên này.
Khi Hoắc Thiệu Hằng sắp xếp phóng viên đưa micro đến trước mặt Thượng tướng Quý, ông nói một cách rất hợp lý: “Ba của Giám đốc Tống là ông Tống Hải Xuyên chính là nhà Vật lý học năng lượng cao thế hệ đầu tiên của quốc gia chúng ta, là người đã đặt nền móng vững chắc cho lý luận Vật lý năng lượng cao của quốc gia. Mười bảy năm trước, Giám đốc Tống Hải Xuyên đã không may qua đời trong một thí nghiệm, chúng ta phải mãi mãi ghi nhớ những cống hiến to lớn vì quốc gia của các nhà khoa học. Tôi đề nghị vào ngày vui như hôm nay, mọi người hãy cùng dành ba phút mặc niệm những nhà khoa học đã ra đi đó.”
Đề nghị của Thượng tướng Quý được các vị lãnh đạo hàng đầu ở đây đều nhất trí ủng hộ.
Vậy là, trước cổng Nhà hát lớn Quốc gia mới vừa rồi còn náo nhiệt sôi nổi lại chìm vào trong im lặng.
Không khí yên tĩnh lần này không giống thời điểm Tống Cẩm Ninh xuất hiện làm mọi người kinh ngạc không nói nên lời.
Không khí yên tĩnh lần này là sự trang trọng, nghiêm túc, làm rất nhiều người đều cảm thán vô hạn trong lòng.
Chỉ có Thái Tụng Ngâm vẫn đang ngồi trong chiếc xe Cadillac là tức tối đến mức mặt méo mó vặn vẹo hết cả lại, như thể bị nhồi máu cơ tim vậy.
Bà ta ôm ngực, ngồi trong xe thở hổn hển nói: “Người phụ nữ này chính là Tống Cẩm Ninh, vợ của ông Hoắc ư?! Sao bộ dạng của bà ta lại như thế này? Chẳng lẽ đi phẫu thuật thẩm mỹ chỉ vì lễ nhậm chức này sao? Còn nữa, hôm nay là lễ nhậm chức của tân Thủ tướng! Thượng tướng Quý làm như vậy là có ý gì?!”
Lễ nhậm chức náo nhiệt tự nhiên biến thành lễ truy điệu, không phải cố ý rủa bà ta sao?!
Tân Thủ tướng Đàm Đông Bang cau mày nghĩ một chút, nói: “Không được, tôi phải xuống xe, bà và Niếp Niếp nhìn mà làm đi.” Nói xong, Đàm Đông Bang đẩy cửa xe bước xuống.
Đáng tiếc là vào lúc này, mọi người còn đang mặc niệm, không có ai hoan hô cổ vũ ông ta.
Đàm Đông Bang đành phải lẳng lặng đứng mặc niệm cùng mọi người.
Một lát sau, khi ba phút mặc niệm kết thúc, Thái Tụng Ngâm mới bước từ trong xe xuống với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, đứng cạnh Đàm Đông Bang, còn Đàm Quý Nhân thì mỉm cười dịu dàng đi theo sau.
Lúc này phóng viên truyền thông và khán giả ở đây mới chú ý tới gia đình tân Thủ tướng đã xuống khỏi xe.
Nhưng vì đã bỏ lỡ thời khắc kích động nhất của mọi người, bây giờ nhìn người nhà họ tươi cười đứng trên thảm đỏ, rất nhiều người bỗng cảm thấy họ thật lạc quẻ, gượng gạo.
Một phóng viên truyền thông khiêng máy quay phim chạy nhanh tới trước mặt ba người nhà họ Đàm, nhanh mồm nhanh miệng nói: “Thủ tướng Đàm, bà Đàm, ông bà đã ra rồi, tất cả mọi người đều đã đợi ông bà rất lâu rồi!”
Nụ cười trên mặt Thái Tụng Ngâm dường như không giữ nổi nữa.
Đàm Đông Bang rốt cuộc cũng khôn ngoan hơn, ông ta điềm đạm mỉm cười với camera, “Vừa nãy mọi người đang mặc niệm những nhà khoa học hy sinh vì quốc gia, mặc dù tôi là Thủ tướng, cũng không thể quấy rầy mọi người trong thời điểm đó, nên đợi mọi người mặc niệm xong, tôi mới xuống xe. Chúng tôi sẽ mãi mãi ghi ơn những nhà khoa học đã hy sinh vì đất nước.” Nói xong, ông ta hơi khom người với Tống Cẩm Ninh đang đứng trước mặt.
Thái Tụng Ngâm đang quan sát Tống Cẩm Ninh với nét mặt phức tạp, chợt nghe thấy phóng viên chạy tới nhanh nhất kia hô lên: “Bà Đàm, hình như lễ phục của bà và Giám đốc Tống giống nhau như đúc ấy nhỉ?!”
Đây không phải là đụng hàng sao?!
Thái Tụng Ngâm cố ý giơ cánh tay của mình lên, cười nói: “Không phải chứ? Anh nhìn này, lễ phục của tôi không có tay áo, còn lễ phục của Giám đốc Tống có tay áo dài, thế này làm sao gọi là đụng hàng được?”
“À, đúng rồi, vừa rồi không để ý, chúng tôi sơ suất quá ạ.” Phóng viên kia quay camera vào cánh tay mập mạp của Thái Tụng Ngâm mấy lần, rồi mới khiêng camera đi phỏng vấn những người khác.
Thái Tụng Ngâm hơi nghiêng người đi, vô cùng mất tự nhiên.
Đàm Quý Nhân đi sau bà ta, đầu cúi gục xuống, như thể đang cảm thấy vô cùng ngượng ngùng vậy.
…
Sau khi gia đình Thủ tướng xuống xe, những khách quý ở đây mới bắt đầu đi từng tốp vào trong Nhà hát lớn Quốc gia.
Bên trong Nhà hát lớn Quốc gia đã được bố trí lại, chính giữa bục cao kia là vị trí dành cho tân Thủ tướng tuyên thệ, ba người nhà tân Thủ tướng và trợ thủ đắc lực nhất của Thủ tướng sẽ đứng ở hai bên trên bục đó.
Gần bục cao có mấy căn phòng riêng, trong đó có một phòng dành cho người nhà họ Đàm và người nhà họ Thái, mấy người trong nhà họ Hoắc cũng có vị trí trong căn phòng này.
Thiệp mời mà Tống Cẩm Ninh cầm theo không giống của những người khác trong Bộ giáo dục. Thiệp của bà có cùng vị trí với người nhà họ Hoắc, cũng chính là ở trong một phòng riêng đặc biệt.
Khi bước vào đây, bà căn bản không hề biết ở đây có những ai, mãi cho đến khi ngước mắt nhìn thấy Hoắc Quan Thần đang đứng trước cửa sổ lớn trong phòng.
Hoắc Quan Thần nhìn bà không chớp mắt bằng ánh mắt nóng bỏng, nên bà có muốn phớt lờ ông ta cũng khó. Tống Cẩm Ninh khẽ nhíu mày, quay người định rời khỏi phòng VIP này.
Thế nhưng, còn chưa ra đến cửa, bà đã nhìn thấy Thái Tụng Ngâm dẫn theo Đàm Quý Nhân, đứa con gái vừa nãy đứng bên cạnh bà ta, cùng bước vào trong phòng VIP.
“Bà Hoắc đúng không? Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.” Thái Tụng Ngâm tươi tỉnh đưa tay chào hỏi Tống Cẩm Ninh, giống như việc lộn nhộn vừa rồi ở bên ngoài chưa từng xảy ra vậy.