• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xin chào, thiếu tướng đại nhân bản mới full 2023 (2 Viewers)

  • Chương 193

Anh không nói gì, lẳng lặng chờ trong chốc lát, cho tới khi tiếng hít thở của Cố Niệm Chi trong điện thoại trở nên ổn định hơn, anh mới chậm rãi nói, “Niệm Chi, đã xảy ra chuyện gì? Cháu kể lại đi.”





Cố Niệm Chi cầm điện thoại do dự trong chốc lát, nhưng cuối cùng cũng không dám nói dối trước mặt Hoắc Thiệu Hằng. Cô cúi đầu vẽ mấy đường ngang dọc lên tấm ga trải giường, sắp xếp lại chuyện xảy ra trong mấy ngày nay một lần, sau đó kể từ đầu đến cuối. Kể xong, cô nhỏ giọng nghẹn ngào nói với Hoắc Thiệu Hằng, “Chú Hoắc ơi, có phải cháu đã gây phiền phức cho chú không ạ?”





Kể xong hết mọi chuyện, quả nhiên tâm trạng của Cố Niệm Chi cũng tốt hơn nhiều.





Cô buông cánh tay đang ôm chặt hai chân mình ra, vịn vào góc tường rồi chậm rãi đứng lên, tới ngồi xuống bên giường.





Thổ lộ hết có thể khiến người ta mở khóa được tâm trạng đang đóng chặt, xoa dịu cảm xúc lo lắng, là một phương pháp và kỹ năng quan trọng trong Tâm lý học.





Vì muốn làm một người giám hộ tốt, Hoắc Thiệu Hằng năm đó cũng đã từng theo học Tâm lý học với Trần Liệt…





Nghe thấy giọng điệu của Cố Niệm Chi thay đổi, nghĩ có lẽ cảm xúc của cô đã tốt hơn, anh mới nói, “Không phải chuyện gì to tát cả. Cháu có sai đâu, không cần phải sợ hãi.”





Giọng của anh trầm thấp và mạnh mẽ, lại rất cuốn hút, không có chút trách cứ hay trả lời qua loa chiếu lệ nào, chỉ có sự quan tâm vừa đủ và sự khen ngợi không chút che giấu.





“Dạ?! Thật sao chú?” Tinh thần của Cố Niệm Chi lập tức trở nên phấn chấn hơn hẳn, đôi mắt tỏa sáng kinh người, “Chú thật sự cảm thấy cháu không sai sao? Cháu… thực sự đã đánh cô ta ạ…”





Thực ra cô rất sợ Hoắc Thiệu Hằng sẽ quở trách mình kéo bè kéo lũ đi đánh nhau với người khác, dù sao thì trước mặt Hoắc Thiệu Hằng, hình tượng của cô vẫn luôn là một cô gái ngoan ngoãn.





Không ngờ mới rời khỏi bên cạnh anh, sự ác liệt trong tính cách của cô đã bạo phát, không chỉ đánh nhau với người khác, giờ còn trở thành bị cáo nữa.





Cô sợ nhất là khiến Hoắc Thiệu Hằng thất vọng về mình.





Anh không cần phải nói bất kỳ lời nói nặng nề nào, chỉ cần nhìn cô bằng một ánh mắt thất vọng mà thôi, Cố Niệm Chi đã cảm thấy đau lòng vô cùng rồi. Cô sẽ chỉ hận không thể nhảy từ tầng một trăm xuống đất, để cho mình thịt nát xương tan, rồi để gió thổi bay, từ nay sẽ biến mất trên cõi đời này, như vậy mới không xấu hổ trước mặt anh nữa.





Tính tình Hoắc Thiệu Hằng vốn lạnh lùng, dứt khoát, việc an ủi người khác xưa nay không phải là sở trường của anh, bởi vậy anh chỉ nói một cách lạnh nhạt, “Chỉ là một đứa bán nước thôi mà, đánh thì đánh, cũng không đánh chết, cần gì phải để ý đến chuyện cô ta có gào thét hay không…” Nói xong, anh cũng không nhắc lại chuyện giấy triệu tập của tòa án nữa mà thay đổi chủ đề, “Sao cháu không ăn cơm? Đại Hùng nói cháu tự nhốt mình trong phòng một ngày một đêm à.”





Cố Niệm Chi bĩu môi một cái, ngón tay vân vê mép gối bên cạnh, “Cháu không đói, không muốn ăn cơm.”





“Lại làm mình làm mẩy đấy à?” Hoắc Thiệu Hằng cầm điện thoại quay người lại, khoanh tay dựa lưng lên trên bệ cửa sổ, “Ngoan nào, đi ra ăn cơm đi. Chẳng phải Giáo sư Hà của cháu đã chờ bên ngoài cả đêm đó sao?”





Hai khóe môi cong cong như trái ấu của Cố Niệm Chi vểnh lên đầy vui vẻ, hồi lâu sau mới “A” một tiếng, “… Chú Hoắc, sao chú biết Giáo sư Hà đã chờ ở đây một đêm ạ?”





“Đại Hùng nói.” Hoắc Thiệu Hằng thờ ơ đáp, bán đứng Âm Thế Hùng không chút do dự, “Cậu ta còn nói, Giáo sư Hà chịu xin lỗi cháu nữa.”





Cố Niệm Chi chỉ muốn lật bàn!!!





Anh Đại Hùng, anh ngon thì qua đây! Ai gia muốn tâm sự đời người với anh!!!!





“Sao lại không nói gì rồi?” Hoắc Thiệu Hằng thúc giục cô, nét mặt thản nhiên nhưng vẫn mang vẻ nghiêm nghị: “Chẳng lẽ Đại Hùng lừa chú à?”





“Không phải… Không phải ạ.” Hai vai Cố Niệm Chi lập tức rụt lại, “Anh Đại Hùng không lừa chú.”





Cô vẫn còn biết nặng nhẹ.





Âm Thế Hùng là cấp dưới của Hoắc Thiệu Hằng, là quân nhân, nếu như lừa gạt cấp trên, không nghe lệnh chỉ huy, thì đó là tội nặng không thể tha thứ.





“Ừm.” Hoắc Thiệu Hằng rút trong túi bộ quân phục ra một điếu thuốc, gõ gõ vào trong tay, nhưng cũng không châm mà tiếp tục nói, “Anh ta làm gì mà lại phải xin lỗi cháu?”





“Anh Đại Hùng không nói với chú sao?”





“Có nói, nhưng chú muốn nghe chính cháu nói.” Hoắc Thiệu Hằng vẫn nói rất thong thả, nhưng trong giọng nói đã có thêm chút áp lực, chỉ có những người vô cùng quen thuộc với anh mới có thể nhận biết được.





Cố Niệm Chi lại chính là người có thể cảm nhận được tâm trạng của anh thay đổi. Cô lập tức nói: “Là chuyện ngày đó Giáo sư Hà đã đuổi cháu ra khỏi nhà anh ta, cháu lại không có xe, nên đã đi bộ một mình hơn một tiếng đồng hồ, mệt muốn chết…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom