• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xin chào, thiếu tướng đại nhân bản mới full 2023 (2 Viewers)

  • Chương 194

Cuối cùng Hoắc Thiệu Hằng cũng lấy bật lửa ra, châm điếu thuốc trên tay, cúi đầu hút một hơi, “Sau này đừng giở tính trẻ con ra nữa nhé. Chú đã dạy cháu thế nào? Một ngày là thầy, cả đời là cha, cháu phải tôn trọng Giáo sư Hà. Kể cả anh ta có gì không đúng, cũng không được xung đột trực tiếp với anh ta. Cháu phải lập tức tránh đi, sau đó nói cho Tiểu Trạch, hoặc là nói cho chú cũng được. Nếu như là anh ta không đúng, chúng ta sẽ ra mặt giúp cháu, nhớ kỹ chưa?”





Cố Niệm Chi gật đầu như trống bỏi, không hề cảm thấy mình đang bị dạy dỗ mà ngược lại mặt mày còn vui tươi hớn hở hơn nhiều. Có thể được Hoắc Thiệu Hằng dạy dỗ, cô vui vẻ vô cùng.





“Chú Hoắc, cháu nhớ rồi ạ… Ơ, chú bảo anh Tiểu Trạch ấy ạ? Vì sao không phải là anh Đại Hùng?” Cố Niệm Chi nhạy bén nhận ra trong câu nói của Hoắc Thiệu Hằng có ý nghĩa khác.





“Chú định gọi Đại Hùng về, phái Tiểu Trạch đi Mỹ chăm sóc cháu.” Hoắc Thiệu Hằng bình thản nói, “Cháu có ý kiến gì không?”





“Không có ý kiến gì, không có ý kiến gì ạ.” Cố Niệm Chi dừng một chút, “Liệu có phải là do anh Đại Hùng làm gì sai không ạ? Anh ấy đối xử với cháu rất tốt, chăm sóc rất cẩn thận ạ.”





“Không phải, cậu ấy có nhiệm vụ khác.” Trong giọng nói của Hoắc Thiệu Hằng đã không còn áp lực như trước nữa.





Cố Niệm Chi thở phào một hơi.





Chỉ cần nguyên nhân không phải vì cô là tốt rồi.





Anh Đại Hùng đi, anh Tiểu Trạch tới chăm sóc mình, cũng rất tốt. Nói không chừng cô lại có thêm nhiều cơ hội được trò chuyện qua video với chú Hoắc ấy chứ…





Tâm trạng của Cố Niệm Chi tốt hơn rồi, bụng cũng lập tức cảm thấy đói, lại còn rất phối hợp kêu rột rột một tiếng.





Âm thanh kia to đến nỗi Hoắc Thiệu Hằng ở đầu dây bên kia cũng nghe thấy được.





Anh bật cười, “Thôi được rồi, cháu đi ăn cơm đi.” Dừng một chút, anh lại dặn dò cô, “Ra ngoài xin lỗi Giáo sư Hà đi, còn phải cảm ơn anh ta đã ra mặt giúp cháu vụ kiện cáo này nữa.”





“Vâng, vâng, vâng ạ.” Cố Niệm Chi cầm điện thoại gật đầu như trống bỏi, giọng nói mềm mại và ngọt ngào như kẹo bông. Hoắc Thiệu Hằng tựa hồ có thể nhìn xuyên qua điện thoại thấy được cô đang giả vờ nhu thuận vậy.





Ánh mắt lạnh thấu xương của anh dần dần nhu hòa hơn, ngón tay vuốt nhẹ lên số điện thoại của cô hai lần, đầu ngón tay dùng sức một cái, cuối cùng cũng ấn kết thúc trò chuyện.





Nghe thấy tiếng tít tít do bên kia kết thúc trò chuyện Cố Niệm Chi mới chậm rãi đặt điện thoại xuống.





Cô đứng lên đi vào phòng tắm, nhìn vào gương thấy hai má mình đỏ bừng, đôi mắt trong suốt như nước, ngay cả làn da cũng đẹp đến không chịu nổi. Vẻ sáng bóng kia như xuyên thấu từ tầng da dưới cùng ra vậy, trắng nõn từ trong ra ngoài.





Với trạng thái này, người ngoài nhìn thấy liệu có nghĩ rằng cô đã nhốt mình trong phòng một ngày một đêm chưa ăn gì hay không?





Cố Niệm Chi vỗ vỗ hai má mình, rửa mặt mũi, thay một chiếc áo thun ngắn màu xanh lá cây và một chiếc quần đông xuân màu trắng, đi đôi dép gấu trúc vào, mở cửa phòng bước ra ngoài.





Nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, Hà Chi Sơ vô thức quay đầu lại nhìn.





Một thiếu nữ với vẻ xinh đẹp đầy nét thanh xuân, mềm mại và tinh tế như giọt sương đầu tiên buổi sáng sớm mở cửa đi từ trong phòng ra. Toàn thân cô như đang phát sáng vậy, thu hút hết sự chú ý của mọi người.





Nụ cười của cô ngọt ngào đến nỗi làm đôi mắt Hà Chi Sơ nhói đau.





Anh ta yên lặng nhìn cô, cặp mắt hoa đào dập dờn sóng nước ấy trong nháy mắt bỗng trở nên tối tăm, đứng hồi lâu mà không nói nên lời.





Âm Thế Hùng lao tới hô lên, “Niệm Chi! Cuối cùng em cũng ra ngoài rồi!”





Anh ta kéo tay cô, dò xét từ trên xuống dưới, lo lắng hỏi, “Không sao chứ? Em không sao chứ? Có đói bụng không? Anh đi nấu cháo nhé…”





Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, “Đói ạ, em đói lắm. Anh Đại Hùng, em muốn ăn cháo gạo nếp với nấm tuyết và hạt sen, nấm tuyết và hạt sen đều phải hầm mềm, không được cho đường vào.”





“… Anh chỉ nấu cháo trắng thôi.” Âm Thế Hùng hậm hực nói, “Em tiếp chuyện Giáo sư Hà đi, anh đi nấu cháo gạo nếp với nấm tuyết hạt sen cho em.”





Nhìn dáng vẻ của Cố Niệm Chi, anh ta biết ngay là Hoắc thiếu đã gọi điện cho cô, nếu không thì bà trẻ này sẽ không dễ nói chuyện như thế đâu…





Âm Thế Hùng vào bếp dùng nồi áp suất nấu cháo gạo nếp với nấm tuyết hạt sen.





Cố Niệm Chi ngồi nói chuyện với Hà Chi Sơ trong phòng khách.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom