• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xin chào, thiếu tướng đại nhân bản mới full 2023 (2 Viewers)

  • Chương 232

“Tôi quên chưa đưa cái này cho anh xem.” Trần Liệt vô cùng phấn khởi vẫy anh tới, “Mau đến đây xem này, video ngắn quay tại hiện trường vừa mới ra lò đấy. Quay trực tiếp, không có bất cứ dấu vết gì của việc photoshop chỉnh sửa hoặc biên tập nào hết đâu nhá!”





Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu bó tay, đứng dậy muốn đi vào phòng tắm rửa, “Tự cậu xem đi, tôi không có hứng thú.”





“Ơ? Không có hứng thú á? Tôi còn tưởng anh muốn nhìn xem chuyện gì xảy ra trong tòa án chứ…” Trần Liệt nhìn theo bóng lưng của Hoắc Thiệu Hằng, nhếch miệng cười, thiếu chút nữa lại phải lấy đồng hồ bấm giờ ra tính thời gian Hoắc Thiệu Hằng xoay người lại.





Có điều, anh ta phải thất vọng rồi. Lần này Hoắc Thiệu Hằng không do dự chút nào, lập tức quay người lại, ngồi xuống cạnh anh ta, quay laptop của anh ta về phía mình, hỏi: “Là video quay lại phiên tòa thẩm vấn của Niệm Chi à?”





“Đúng thế.” Trần Liệt vui tươi hớn hở mở video, sau đó khoanh tay ngồi một bên, không ngừng ngâm nga một bài hát cũ: “Ta cười đắc ý… ta cười đắc ý…”





Trong laptop truyền đến tiếng ồn ào huyên náo, ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng lập tức bị hấp dẫn bởi cô gái đẹp như cô thiếu nữ trong manga xuất hiện giữa màn hình.





Nhìn từ góc độ này, Cố Niệm Chi còn đẹp hơn cả trong ký ức của anh, mặt mũi lanh lợi thông minh, ỷ thế của người đàn ông cao to bên cạnh, diễn màn cáo mượn oai hùm cực kỳ tròn vai.





“… Anh nhìn thấy chưa? Có phải rất xứng đôi vừa lứa không?” Trần Liệt không sợ chết bu lại nói.





“Xứng đôi ư?” Hoắc Thiệu Hằng còn không thèm quay đầu lại, “Cậu nói ai?”





“Đương nhiên là nói bọn họ rồi…” Trần Liệt cười hi hi chỉ vào Hà Chi Sơ và Cố Niệm Chi trên màn hình laptop, to gan nói tiếp: “Anh nhìn mà xem, nam thì anh tuấn, nữ thì xinh đẹp, có phải giống như trời sinh một cặp không?”





Hoắc Thiệu Hằng liếc sang, ánh mắt lạnh lùng khinh bỉ nhìn Trần Liệt: “Trời sinh một cặp? Trong đầu cậu chứa toàn mấy thứ vớ vẩn gì thế hả?”





“Lẽ nào không phải vậy sao?” Trong lòng Trần Liệt vô cùng vui vẻ, thầm nghĩ ai bảo cậu cứ giả vờ hả, bây giờ không giả vờ được nữa, lại thẹn quá hóa giận rồi chứ gì…





“Đương nhiên không phải.” Hoắc Thiệu Hằng kiên quyết phủ nhận, ngón út, ngón áp út và ngón giữa tay phải cong lại, ngón cái đè lên ba ngón kia, ngón trỏ chìa ra chỉ vào Hà Chi Sơ trên màn hình, “Anh ta là thầy giáo của Niệm Chi, cậu không biết quy định của các trường học ở Mỹ à? Nếu thầy trò yêu nhau thì thầy giáo sẽ bị cách chức, nếu như học sinh còn đang tuổi vị thành niên thì thầy giáo sẽ phải ngồi tù… Nếu như Hà Chi Sơ muốn thân bại danh liệt thì tôi có thể giúp anh ta.”





Trần Liệt ngẩn người há hốc mồm nhìn Hoắc Thiệu Hằng, anh ta bỗng cảm thấy sao cái dáng tay mà Hoắc Thiệu Hằng dùng để chỉ màn hình kia nhìn giống hình dạng một khẩu súng thế!





“Dù gì cậu cũng là bác sĩ nổi tiếng khắp cả nước, còn được mệnh danh là thần y trong quân đội, thế mà sao trình độ kiến thức của cậu lại nông cạn như vậy nhỉ?” Hoắc Thiệu Hằng không quên chế nhạo Trần Liệt, hơn nữa còn đánh rắn dập đầu, đả kϊƈɦ rất đúng chỗ vào kỹ năng chuyên ngành của anh ta.





Trần Liệt ghét nhất là bị người khác nghi ngờ năng lực chuyên môn của mình. Anh ta tức đến mức nhảy cả lên, đi tới đi lui trong phòng, muốn đáp trả nhưng cứng họng nghĩ một lúc lâu cũng không biết nên phản kϊƈɦ thế nào. Hồi lâu sau, anh ta mới ngượng ngùng vớt vát lại thể diện cho bản thân: “Anh tức giận như vậy làm gì? Tôi cũng chỉ thuận miệng nói thế thôi mà… Hơn nữa, Giáo sư Hà cũng là nhân tài kiệt xuất trong giới Luật sư, làm gì có chuyện để người khác nắm được điểm yếu chứ.”





Hoắc Thiệu Hằng quay đầu tiếp tục xem video, lấy ổ cứng di động ra, sau đó chuyển video vào trong ổ cứng, “Cậu đừng có nói bóng nói gió nữa, chẳng lẽ tôi còn không hiểu mấy cái suy nghĩ xấu xa của cậu sao?”





“Tôi có tâm tư xấu xa gì hả?” Trần Liệt chợt phát hiện ra, dường như người đang thẹn quá hóa giận là bản thân anh ta mới đúng.





Sao bây giờ miệng lưỡi của Hoắc thiếu lại trở nên sắc bén như vậy nhỉ? Hồi trước nếu như có người lỡ đắc tội với anh, có thể anh sẽ đánh cho người đó một trận nhưng chắc chắn sẽ không đôi co với người ta…





Trần Liệt không cam tâm kêu gào lên: “Hừ! Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu*! Anh không cầu thì thôi, lại còn không cho phép người khác cầu sao?! Anh đừng có mà ngang ngược như thế chứ!”





* Ý nói người con trai tốt luôn mong tìm kiếm được người con gái dịu dàng, đức hạnh, đoan trang làm vợ, làm người bạn đời, xứng đôi vừa lứa.





“Sao tôi lại không cho phép nhỉ? Nếu tôi mà không cho phép, Mai Hạ Văn có thể lảng vảng bên cạnh Niệm Chi sao?” Tay Hoắc Thiệu Hằng thoáng khựng lại một chút, sau đó lại khôi phục sự bình thản như thường ngày. Anh copy tất cả video lại sau đó sử dụng chế độ xóa vĩnh viễn, xóa tất cả các video có liên quan đến Cố Niệm Chi ở trong laptop của Trần Liệt đi.





“Mai Hạ Văn á?” Trần Liệt ngây ra, “Mai Hạ Văn là ai?”





Hoắc Thiệu Hằng không nói gì nữa, rút ổ cứng di động ra, sau đó đứng dậy bỏ đi.





“A! Tôi nhớ ra rồi! Mai Hạ Văn là lớp trưởng của Niệm Chi! Không ngờ Hoắc thiếu còn biết cả tên của cậu ta cơ đấy ha ha ha… Nói gì thì nói, ngoại hình của người ta cũng rất xứng đôi, đúng là trời sinh một cặp! Niệm Chi đã đồng ý nửa năm sau sẽ để cậu ta làm bạn trai con bé rồi đấy.” Trần Liệt tự vỗ vào trán mình, hét lớn với bóng hình đang đi xa dần của Hoắc Thiệu Hằng, “Chậc chậc, xem giọng điệu của anh kìa, liệu có phải Niệm Chi được phép yêu đương xong còn cần hô to câu “Tạ chủ long ân” không hả?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom