Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 575
Chương 575:
Cố Niệm Chi chặn họng Kim Đại Trạng trước, sau đó chính thức yêu cầu với thẩm phán: “Ngài thẩm phán, chúng tôi xin yêu cầu tòa án gửi giấy gọi cho công ty di động, điều tra nhật ký cuộc gọi của chiếc điện thoại này để chuẩn bị điều tra tìm kiếm.”
“Đồng ý.”
Thẩm phán gõ búa.
Thư ký của tòa bắt đầu chuẩn bị giấy gọi, gửi đến công ty di động.
Chuyện cần điều tra này cũng không phải là có thể xem được nhật ký cuộc gọi ngay.
Cố Niệm Chi nhìn Hoắc Gia Lan: “Hoắc Gia Lan, cô nói không tìm thấy điện thoại, tạm thời cứ cho là nó mất rồi đi. Vậy cô có nhớ là mất khi nào không?”
Hoắc Gia Lan cau mày suy nghĩ, sau đó lắc đầu nói: “Nói thật lòng, tôi chưa từng nhìn thấy chiếc điện thoại này. Sau khi mẹ tôi qua đời, tôi nhận được toàn bộ di sản từ chỗ mẹ. Di vật của bố cũng nằm trong một chiếc hộp, tôi cũng từng sắp xếp lại nó nhưng không hề nhìn thấy chiếc điện thoại có trong bản danh sách này.”
“Vậy cô có từng đối chiếu danh sách di vật không?”
Cố Niệm Chi bỗng nhiên hỏi khiến Hoắc Gia Lan trở tay không kịp.
Thật ra, Cố Niệm Chi không hề hiểu rõ Hoắc Gia Lan, nhưng lúc trước thấy cô ta để ý đến số di sản này như vậy, trực giác mách bảo con người cô ta cũng chẳng hào phóng gì. Người không hào phóng sẽ có thái độ gì với di sản mà mình nhận được chứ?
Cố Niệm Chi đang thăm dò suy nghĩ của Hoắc Gia Lan. Chắc hẳn cô ta sẽ so đo từng tí, thậm chí sẽ kiểm kê theo danh sách mới phải nhỉ?
Nhưng cho dù lúc kiểm kê có thiếu đi một chiếc điện thoại, có lẽ Hoắc Gia Lan cũng sẽ không để ý đâu nhỉ?
Cũng không phải món đồ gì quý giá, mất rồi thì thôi vậy.
Cố Niệm Chi tùy ý hỏi nhưng Hoắc Gia Lan lại thoáng do dự rồi mới lắc đầu: “… Không có.”
Cô ta đang nói dối.
Trong lòng Cố Niệm Chi nảy ra một suy nghĩ.
Chắc chắn Hoắc Gia Lan đã từng đối chiếu danh sách, hơn nữa đã sớm biết chiếc điện thoại này bị mất.
Còn về việc tại sao cô ta che giấu thì lại là một vấn đề khác.
Cố Niệm Chi bình tĩnh gõ câu hỏi này xuống máy tính, bắt đầu một vấn đề khác.
“Vừa nãy, Trưởng phòng Uông nói còn một tờ giấy khai sinh đặt trong tủ bảo hiểm của ngân hàng, cô không giao ra. Xin hỏi chuyện này là thế nào?”
Hoắc Gia Lan vẫn lắc đầu: “Không tìm thấy, lấy gì để giao chứ?”
“Lại không tìm thấy sao?”
Cố Niệm Chi chau mày: “Tủ bảo hiểm của ngân hàng cũng không an toàn sao? Chúng ta có nên tìm ngân hàng điều tra máy quay giám sát, xem thử xem rốt cuộc là ai lấy đi tờ giấy khai sinh đó không?”
Trong phút chốc, vẻ mặt của Hoắc Gia Lan chợt trở nên hoảng loạn, nhưng cô ta nhanh chóng bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói: “Sau khi mẹ tôi qua đời, tôi tiếp nhận di sản của bà ấy, cũng lấy đi tất cả đồ trong tủ bảo hiểm ở ngân hàng rồi.”
“Nói như vậy thì nó đang ở trong tay cô?”
Cố Niệm Chi nhấn mạnh tờ giấy khai sinh đó đang ở đâu: “Vậy xin hỏi tại sao cô không lấy nó ra? Cô muốn chống lại mệnh lệnh của tòa án, ngăn cản sự công chính của Tư pháp sao?”
“Tôi không dám.” Hoắc Gia Lan khẽ cúi đầu: “Nhưng lúc tôi đến tủ bảo hiểm ngân hàng lấy đồ, quả thật không thấy tờ giấy khai sinh kia, chỉ có trang sức và sổ tiết kiệm thôi.”
Hoắc Gia Lan vẫn khăng khăng không có tờ giấy khai sinh nào, cũng đoán chắc rằng Cố Niệm Chi không có cách nào chứng minh được là có hay không.
La Hân Tuyết đã thuê một ngăn tủ bảo hiểm của ngân hàng.
Mà ngân hàng thì không quan tâm bạn cất thứ gì trong đó, chỉ cần không vi phạm quy định của ngân hàng thì đặt thứ gì cũng không sao. Muốn lấy đi cũng chỉ cần giấy chứng nhận của ngân hàng là được.
Còn về máy quay tủ bảo hiểm ngân hàng mà Cố Niệm Chi vừa nói cũng chỉ để lừa cô ta thôi.
Máy quay tủ bảo hiểm chỉ có thể chứng minh ai lấy đồ đi, nhưng không thể chứng thực được bạn đã lấy thứ gì.
Trưởng phòng Uông đã từng nuối tiếc nhún vai với cô, nhẹ giọng than thở: “… Vật chứng đã mất bao giờ cũng là vật chứng quan trọng nhất.”
Cố Niệm Chi chặn họng Kim Đại Trạng trước, sau đó chính thức yêu cầu với thẩm phán: “Ngài thẩm phán, chúng tôi xin yêu cầu tòa án gửi giấy gọi cho công ty di động, điều tra nhật ký cuộc gọi của chiếc điện thoại này để chuẩn bị điều tra tìm kiếm.”
“Đồng ý.”
Thẩm phán gõ búa.
Thư ký của tòa bắt đầu chuẩn bị giấy gọi, gửi đến công ty di động.
Chuyện cần điều tra này cũng không phải là có thể xem được nhật ký cuộc gọi ngay.
Cố Niệm Chi nhìn Hoắc Gia Lan: “Hoắc Gia Lan, cô nói không tìm thấy điện thoại, tạm thời cứ cho là nó mất rồi đi. Vậy cô có nhớ là mất khi nào không?”
Hoắc Gia Lan cau mày suy nghĩ, sau đó lắc đầu nói: “Nói thật lòng, tôi chưa từng nhìn thấy chiếc điện thoại này. Sau khi mẹ tôi qua đời, tôi nhận được toàn bộ di sản từ chỗ mẹ. Di vật của bố cũng nằm trong một chiếc hộp, tôi cũng từng sắp xếp lại nó nhưng không hề nhìn thấy chiếc điện thoại có trong bản danh sách này.”
“Vậy cô có từng đối chiếu danh sách di vật không?”
Cố Niệm Chi bỗng nhiên hỏi khiến Hoắc Gia Lan trở tay không kịp.
Thật ra, Cố Niệm Chi không hề hiểu rõ Hoắc Gia Lan, nhưng lúc trước thấy cô ta để ý đến số di sản này như vậy, trực giác mách bảo con người cô ta cũng chẳng hào phóng gì. Người không hào phóng sẽ có thái độ gì với di sản mà mình nhận được chứ?
Cố Niệm Chi đang thăm dò suy nghĩ của Hoắc Gia Lan. Chắc hẳn cô ta sẽ so đo từng tí, thậm chí sẽ kiểm kê theo danh sách mới phải nhỉ?
Nhưng cho dù lúc kiểm kê có thiếu đi một chiếc điện thoại, có lẽ Hoắc Gia Lan cũng sẽ không để ý đâu nhỉ?
Cũng không phải món đồ gì quý giá, mất rồi thì thôi vậy.
Cố Niệm Chi tùy ý hỏi nhưng Hoắc Gia Lan lại thoáng do dự rồi mới lắc đầu: “… Không có.”
Cô ta đang nói dối.
Trong lòng Cố Niệm Chi nảy ra một suy nghĩ.
Chắc chắn Hoắc Gia Lan đã từng đối chiếu danh sách, hơn nữa đã sớm biết chiếc điện thoại này bị mất.
Còn về việc tại sao cô ta che giấu thì lại là một vấn đề khác.
Cố Niệm Chi bình tĩnh gõ câu hỏi này xuống máy tính, bắt đầu một vấn đề khác.
“Vừa nãy, Trưởng phòng Uông nói còn một tờ giấy khai sinh đặt trong tủ bảo hiểm của ngân hàng, cô không giao ra. Xin hỏi chuyện này là thế nào?”
Hoắc Gia Lan vẫn lắc đầu: “Không tìm thấy, lấy gì để giao chứ?”
“Lại không tìm thấy sao?”
Cố Niệm Chi chau mày: “Tủ bảo hiểm của ngân hàng cũng không an toàn sao? Chúng ta có nên tìm ngân hàng điều tra máy quay giám sát, xem thử xem rốt cuộc là ai lấy đi tờ giấy khai sinh đó không?”
Trong phút chốc, vẻ mặt của Hoắc Gia Lan chợt trở nên hoảng loạn, nhưng cô ta nhanh chóng bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói: “Sau khi mẹ tôi qua đời, tôi tiếp nhận di sản của bà ấy, cũng lấy đi tất cả đồ trong tủ bảo hiểm ở ngân hàng rồi.”
“Nói như vậy thì nó đang ở trong tay cô?”
Cố Niệm Chi nhấn mạnh tờ giấy khai sinh đó đang ở đâu: “Vậy xin hỏi tại sao cô không lấy nó ra? Cô muốn chống lại mệnh lệnh của tòa án, ngăn cản sự công chính của Tư pháp sao?”
“Tôi không dám.” Hoắc Gia Lan khẽ cúi đầu: “Nhưng lúc tôi đến tủ bảo hiểm ngân hàng lấy đồ, quả thật không thấy tờ giấy khai sinh kia, chỉ có trang sức và sổ tiết kiệm thôi.”
Hoắc Gia Lan vẫn khăng khăng không có tờ giấy khai sinh nào, cũng đoán chắc rằng Cố Niệm Chi không có cách nào chứng minh được là có hay không.
La Hân Tuyết đã thuê một ngăn tủ bảo hiểm của ngân hàng.
Mà ngân hàng thì không quan tâm bạn cất thứ gì trong đó, chỉ cần không vi phạm quy định của ngân hàng thì đặt thứ gì cũng không sao. Muốn lấy đi cũng chỉ cần giấy chứng nhận của ngân hàng là được.
Còn về máy quay tủ bảo hiểm ngân hàng mà Cố Niệm Chi vừa nói cũng chỉ để lừa cô ta thôi.
Máy quay tủ bảo hiểm chỉ có thể chứng minh ai lấy đồ đi, nhưng không thể chứng thực được bạn đã lấy thứ gì.
Trưởng phòng Uông đã từng nuối tiếc nhún vai với cô, nhẹ giọng than thở: “… Vật chứng đã mất bao giờ cũng là vật chứng quan trọng nhất.”