Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 577
Chương 577:
“Cố Niệm Chi, cô có ý gì? Chỉ dựa vào những tấm ảnh này mà nói tôi không phải người nhà họ Hoắc sao?”
Hoắc Gia Lan thẹn quá hóa giận, nhưng trong lòng lại rất căng thẳng.
“Tôi chưa nói gì cả.” Cố Niệm Chi nhướng mày, trên gương mặt thấp thoáng ý cười: “Hơn nữa, bây giờ là thời đại gì rồi? Sao có thể chỉ dựa vào ảnh để phán đoán quan hệ huyết thống được chứ? Nếu như cần kiểm tra quan hệ huyết thống, trực tiếp xét nghiệm DNA thôi. Cũng không phải thời cổ đại, phải dùng cách trích máu nhận thân đầy sai lầm đó, đúng không?”
Vẻ mặt thẩm phán không có cảm xúc gì nhìn Cố Niệm Chi: “Ý cô là… muốn xét nghiệm DNA của nhân chứng Hoắc Gia Lan sao?”
“Đúng vậy.” Cố Niệm Chi nhìn máy tính của mình, lại đổi một loạt ảnh khác: “Xin ngài thẩm phán cho phép chúng tôi xét nghiệm DNA của Hoắc Gia Lan.”
Bạch Cẩn Nghi ngồi trên ghế bị cáo kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Hoắc Gia Lan giống như chưa từng biết đến cô ta vậy.
Thẩm phán suy nghĩ một lúc, gương mặt trầm ngâm không cảm xúc, một lúc lâu vẫn chưa lên tiếng nói chuyện.
Có lẽ bầu không khí trên tòa quá trầm mặc, cuối cùng Hoắc Gia Lan cũng chịu không nổi.
Máy kiểm tra nói dối của Hoắc Thiệu Hằng không cạy được miệng cô ta, nhưng lại bị Cố Niệm Chi dùng một tờ “giấy khai sinh” cạy ra rồi.
Con ngươi của Hoắc Gia Lan co lại, đôi môi cô ta run rẩy, cuối cùng cũng chịu thua với Cố Niệm Chi: “… Luật sư Cố, cô cứ nhắc đi nhắc lại vật chứng đã mất của bố mẹ tôi khiến tôi lại nhớ ra một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Cố Niệm Chi hỏi với vẻ hứng thú: “Có liên quan đến cái chết của bà La Hân Tuyết mẹ cô sao?”
Cố Niệm Chi nhớ là đã từng nghe Hoắc Gia Lan chính miệng nói ra, cô ta là người đầu tiên phát hiện La Hân Tuyết chết trên giường.
Vậy nên, nếu như Hoắc Gia Lan không phải hung thủ, chắc chắn cô ta là người biết nhiều về tình hình của hung thủ nhất. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, cô ta lại giúp hung thủ che giấu.
Từ đó, Cố Niệm Chi có một trực giác, hình như Hoắc Gia Lan không hề quan tâm việc mẹ cô ta chết như thế nào. Cô ta chỉ muốn tìm một người để hận, để gánh trách nhiệm cho cái chết của mẹ cô ta. Hình như… chỉ có làm như vậy, cô ta mới có thể đối diện với vong linh trên trời của mẹ mình.
Loại cảm giác này không bình thường khiến Cố Niệm Chi nảy ra suy đoán, đối với cái chết của mẹ mình, Hoắc Gia Lan biết nhiều hơn so với những gì cô ta thể hiện ra ngoài.
Vì thế, sách lược biện luận trên tòa mà Cố Niệm Chi vạch ra chính là cạy miệng của Hoắc Gia Lan.
Tất cả mọi hành vi trước mắt, truy tìm vật chứng, đối chiếu danh sách, đều phục vụ cho mục đích này.
Cô rất may mắn, mục đích của cô đạt được rồi.
Lúc này, Cố Niệm Chi đang vô cùng phấn chấn, nhưng cô che giấu rất giỏi, không ai nhìn ra tâm trạng của cô lúc này.
Ngoại trừ Hoắc Thiệu Hằng.
Anh đã nuôi nấng cô sáu năm, từ lúc mười hai tuổi đến mười sáu tuổi cô đều ở bên cạnh anh. Anh quá quen thuộc mọi nhất cử nhất động của cô.
Ví dụ như bây giờ, anh có thể nhìn ra chắc chắn Cố Niệm Chi đang rất phấn khởi. Bởi vì, chỉ khi cô thật sự phấn khởi, vành tai trắng ngần kia mới hơi ửng đỏ lên…
Ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng dừng lại nơi vành tai của Cố Niệm Chi, sau đó di chuyển đi nơi khác.
“Cố Niệm Chi, cô có ý gì? Chỉ dựa vào những tấm ảnh này mà nói tôi không phải người nhà họ Hoắc sao?”
Hoắc Gia Lan thẹn quá hóa giận, nhưng trong lòng lại rất căng thẳng.
“Tôi chưa nói gì cả.” Cố Niệm Chi nhướng mày, trên gương mặt thấp thoáng ý cười: “Hơn nữa, bây giờ là thời đại gì rồi? Sao có thể chỉ dựa vào ảnh để phán đoán quan hệ huyết thống được chứ? Nếu như cần kiểm tra quan hệ huyết thống, trực tiếp xét nghiệm DNA thôi. Cũng không phải thời cổ đại, phải dùng cách trích máu nhận thân đầy sai lầm đó, đúng không?”
Vẻ mặt thẩm phán không có cảm xúc gì nhìn Cố Niệm Chi: “Ý cô là… muốn xét nghiệm DNA của nhân chứng Hoắc Gia Lan sao?”
“Đúng vậy.” Cố Niệm Chi nhìn máy tính của mình, lại đổi một loạt ảnh khác: “Xin ngài thẩm phán cho phép chúng tôi xét nghiệm DNA của Hoắc Gia Lan.”
Bạch Cẩn Nghi ngồi trên ghế bị cáo kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Hoắc Gia Lan giống như chưa từng biết đến cô ta vậy.
Thẩm phán suy nghĩ một lúc, gương mặt trầm ngâm không cảm xúc, một lúc lâu vẫn chưa lên tiếng nói chuyện.
Có lẽ bầu không khí trên tòa quá trầm mặc, cuối cùng Hoắc Gia Lan cũng chịu không nổi.
Máy kiểm tra nói dối của Hoắc Thiệu Hằng không cạy được miệng cô ta, nhưng lại bị Cố Niệm Chi dùng một tờ “giấy khai sinh” cạy ra rồi.
Con ngươi của Hoắc Gia Lan co lại, đôi môi cô ta run rẩy, cuối cùng cũng chịu thua với Cố Niệm Chi: “… Luật sư Cố, cô cứ nhắc đi nhắc lại vật chứng đã mất của bố mẹ tôi khiến tôi lại nhớ ra một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Cố Niệm Chi hỏi với vẻ hứng thú: “Có liên quan đến cái chết của bà La Hân Tuyết mẹ cô sao?”
Cố Niệm Chi nhớ là đã từng nghe Hoắc Gia Lan chính miệng nói ra, cô ta là người đầu tiên phát hiện La Hân Tuyết chết trên giường.
Vậy nên, nếu như Hoắc Gia Lan không phải hung thủ, chắc chắn cô ta là người biết nhiều về tình hình của hung thủ nhất. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, cô ta lại giúp hung thủ che giấu.
Từ đó, Cố Niệm Chi có một trực giác, hình như Hoắc Gia Lan không hề quan tâm việc mẹ cô ta chết như thế nào. Cô ta chỉ muốn tìm một người để hận, để gánh trách nhiệm cho cái chết của mẹ cô ta. Hình như… chỉ có làm như vậy, cô ta mới có thể đối diện với vong linh trên trời của mẹ mình.
Loại cảm giác này không bình thường khiến Cố Niệm Chi nảy ra suy đoán, đối với cái chết của mẹ mình, Hoắc Gia Lan biết nhiều hơn so với những gì cô ta thể hiện ra ngoài.
Vì thế, sách lược biện luận trên tòa mà Cố Niệm Chi vạch ra chính là cạy miệng của Hoắc Gia Lan.
Tất cả mọi hành vi trước mắt, truy tìm vật chứng, đối chiếu danh sách, đều phục vụ cho mục đích này.
Cô rất may mắn, mục đích của cô đạt được rồi.
Lúc này, Cố Niệm Chi đang vô cùng phấn chấn, nhưng cô che giấu rất giỏi, không ai nhìn ra tâm trạng của cô lúc này.
Ngoại trừ Hoắc Thiệu Hằng.
Anh đã nuôi nấng cô sáu năm, từ lúc mười hai tuổi đến mười sáu tuổi cô đều ở bên cạnh anh. Anh quá quen thuộc mọi nhất cử nhất động của cô.
Ví dụ như bây giờ, anh có thể nhìn ra chắc chắn Cố Niệm Chi đang rất phấn khởi. Bởi vì, chỉ khi cô thật sự phấn khởi, vành tai trắng ngần kia mới hơi ửng đỏ lên…
Ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng dừng lại nơi vành tai của Cố Niệm Chi, sau đó di chuyển đi nơi khác.
Bình luận facebook