Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 579
Chương 579:
Có điều, muốn cô ta mở miệng lại cực kì không dễ dàng. Hoắc Thiệu Hằng đã dùng tới cả máy phát hiện nói dối, nhưng hiệu quả lại rất nhỏ.
Dưới sự giúp đỡ của Trưởng phòng Uông – chuyên gia giám định chứng cứ, Cố Niệm Chi đã khóa trọng tâm vào một tờ giấy khai sinh trong di vật của La Hân Tuyết.
Cô ra tay từ chỗ tờ giấy khai sinh này khiến cho Hoắc Gia Lan vì rửa sạch hiềm nghi của mình, không thể không khai Bạch Cẩn Nghi ra.
Cố Niệm Chi dựa vào câu chuyện của Hoắc Gia Lan để truy hỏi tới cùng: “Nghe cô nói như vậy, có vẻ trong lòng cô đã nắm chắc đáp án? Cô biết người đó là ai sao?”
Hoắc Gia Lan hơi do dự.
Kim Đại Trạng lập tức kêu lên: “Phản đối! Luật sư bên nguyên cố ý dẫn dắt lời khai!”
“Phản đối có hiệu lực.” Thẩm phản gõ búa, “Luật sư bên nguyên không được dẫn dắt lời khai.”
Cố Niệm Chi lập tức đổi cách nói: “Hoắc Gia Lan, thật ra không hề có tên trộm nào cả, toàn bộ đều là do cô bịa ra! Hung thủ thật sự giết chết mẹ cô, kỳ thực chính là cô!”
“Không phải tôi!” Trong lúc nóng lòng, Hoắc Gia Lan hoảng sợ hét to, cô ta chỉ tay về phía Bạch Cẩn Nghi ngồi trêи ghế bị cáo: “Bà ta! Là bà ta! Lúc tôi đi xuống lầu tìm mẹ mình, đã nhìn thấy bà ta vừa mới bước từ trong phòng mẹ tôi ra!”
Cả tòa án đều lặng ngắt như tờ, sau đó vang lên tiếng xì xào giống như tiếng giọt nước rơi xuống chảo dầu, lập tức bắn tóe lên nổ lép bép.
“Thật sự bị nhìn thấy rồi à?!”
“Sao có thể chứ?!”
Mười lăm vị luật sư nổi tiếng bên nhà họ Bạch đều ngơ ngác nhìn nhau, truy hỏi lẫn nhau, chỉ sợ bản thân nghe lầm.
Toàn thân Bạch Cẩn Nghi cũng đang phát run, sắc mặt bà ta xám ngắt trong chớp mắt, nhưng bà ta nhanh chóng ngồi thẳng người, nhắm mắt cười lạnh, nói: “Bịa đặt, vu oan! Hoắc Gia Lan, cô vì thoát tội mà bịa chuyện thế này, cũng quá lắm rồi đấy. Cô có biết cho lời khai giả trêи tòa án là tội nặng thế nào không?”
“Vậy sao?” Cố Niệm Chi đi tới gần ghế bị cáo của Bạch Cẩn Nghi, chắp tay sau lưng, cẩn thận quan sát bà ta, “Thế nhưng lời nói của Hoắc Gia Lan vô cùng có logic, cũng rất phù hợp với tình hình lúc đó. Bạch Cẩn Nghi, bà có muốn giải thích một chút không? Vào cái đêm mười năm trước, bà tới phòng La Hân Tuyết để làm gì? Lúc đó, bà ấy gần như đã bất tỉnh không biết gì, có phải là bà đã cho bà ấy uống thuốc ngủ? Bạch Cẩn Nghi, đừng quên rằng bà cũng là bác sĩ tâm lý, cũng có thể kê đơn dùng thuốc ngủ nhé?”
Bạch Cẩn Nghi không chịu mở mắt nhìn Cố Niệm Chi, giọng điệu của bà ta bình tĩnh mà sắc bén: “Cô ta nói tôi đã tới phòng La Hân Tuyết là tôi đã tới thật à? Vậy tôi cũng nói là cô ta đã giết mẹ cô ta đấy, cô tin không? Lại nói, tôi là bác sĩ tâm lý, đương nhiên có thể kê đơn dùng thuốc ngủ, nhưng chẳng lẽ tất cả các bác sĩ tâm lý có thể kê đơn dùng thuốc ngủ đều bị hiềm nghi là kẻ giết người sao?
“Đương nhiên không phải tất cả bác sĩ tâm lý có thể kê đơn dùng thuốc ngủ đều bị hiềm nghi là kẻ giết người.” Cố Niệm Chi chỉ đầu ngón tay về phía Bạch Cẩn Nghi, “Nhưng bác sĩ tâm lý có liên quan tới La Hân Tuyết, lại có thể tự do ra vào nhà họ Hoắc lúc ấy, chỉ có một mình bà, nhà vật lý họ Bạch? Hoặc cũng có thể gọi bà là bác sĩ tâm lý Bạch nhỉ?”
Bạch Cẩn Nghi vẫn định phản bác tiếp, nhưng Kim Đại Trạng đã đè tay bà ta lại, lắc đầu với bà ta, sau đó đứng lên nói với thẩm phán: “Thưa thẩm phán, xét thấy bên nguyên cáo đã tìm được bằng chứng mới, bên tôi hy vọng có thêm thời gian nhất định để điều tra nhân chứng mới này.”
Thẩm phán khẽ gật đầu, “Đồng ý. Ba ngày sau sẽ mở lại phiên tòa một lần nữa.”
Búa thẩm phán hạ xuống, phiên tòa thẩm tra lần hai kết thúc.
Bạch Cẩn Nghi bị cảnh sát tòa án dẫn về trại tạm giam, tình huống của bà ta đặc thù, tạm thời không cho phép nộp tiền bảo lãnh.
Cảm xúc Hoắc Gia Lan không ổn, cũng có hiềm nghi, cô ta bị người của Hoắc Thiệu Hằng đưa về nhà họ Hoắc, đương nhiên cũng bị nhiều người trông chừng, còn chặt chẽ hơn cả trại tạm giam.
Sau khi ra khỏi tòa án, Cố Niệm Chi không quay về nhà họ Hoắc mà đi theo Hoắc Thiệu Hằng trở về Trụ sở chính của Cục tác chiến đặc biệt để tiếp tục chuẩn bị cho phiên tòa thẩm vấn tiếp theo.
Cô ngồi xem tài liệu trong phòng họp nhỏ của văn phòng Hoắc Thiệu Hằng. Hoắc Thiệu Hằng, Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch lần lượt bước vào.
Mọi người bắt đầu thảo luận về tình hình phiên tòa thẩm vấn hôm nay. Âm Thế Hùng luôn thích nói nhiều lại ra vẻ thâm trầm không nói một lời khiến Cố Niệm Chi cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Trong phòng hội nghị không có người ngoài, Cố Niệm Chi lấy chân đá đá chân ghế của Âm Thế Hùng, hỏi: “Anh Đại Hùng, sao anh không nói chuyện gì thế?”
Âm Thế Hùng vẫn chuyên tâm vẽ tranh bằng bảng vẽ trong laptop trước mặt mình.
Cố Niệm Chi đá ghế của anh ta, anh ta trừng mắt nhìn Cố Niệm Chi, kết nối laptop của mình với máy chiếu.
Mọi người nhìn vào biểu đồ anh ta phóng lên, trêи biểu đồ là bản vẽ sơ bộ của một chiếc điện thoại di động và một tờ giấy khai sinh, đương nhiên đều là do Âm Thế Hùng tự tay vẽ.
“Mọi người có từng nghĩ, việc chiếc điện thoại trong di vật của Hoắc Quan Nguyên và tờ giấy khai sinh chứng minh thân phận bị mất đó có liên quan gì với nhau không?” Âm Thế Hùng gãi gãi đầu, “Tại sao chỉ mất hai vật này, mà không phải những vật khác?”
Có điều, muốn cô ta mở miệng lại cực kì không dễ dàng. Hoắc Thiệu Hằng đã dùng tới cả máy phát hiện nói dối, nhưng hiệu quả lại rất nhỏ.
Dưới sự giúp đỡ của Trưởng phòng Uông – chuyên gia giám định chứng cứ, Cố Niệm Chi đã khóa trọng tâm vào một tờ giấy khai sinh trong di vật của La Hân Tuyết.
Cô ra tay từ chỗ tờ giấy khai sinh này khiến cho Hoắc Gia Lan vì rửa sạch hiềm nghi của mình, không thể không khai Bạch Cẩn Nghi ra.
Cố Niệm Chi dựa vào câu chuyện của Hoắc Gia Lan để truy hỏi tới cùng: “Nghe cô nói như vậy, có vẻ trong lòng cô đã nắm chắc đáp án? Cô biết người đó là ai sao?”
Hoắc Gia Lan hơi do dự.
Kim Đại Trạng lập tức kêu lên: “Phản đối! Luật sư bên nguyên cố ý dẫn dắt lời khai!”
“Phản đối có hiệu lực.” Thẩm phản gõ búa, “Luật sư bên nguyên không được dẫn dắt lời khai.”
Cố Niệm Chi lập tức đổi cách nói: “Hoắc Gia Lan, thật ra không hề có tên trộm nào cả, toàn bộ đều là do cô bịa ra! Hung thủ thật sự giết chết mẹ cô, kỳ thực chính là cô!”
“Không phải tôi!” Trong lúc nóng lòng, Hoắc Gia Lan hoảng sợ hét to, cô ta chỉ tay về phía Bạch Cẩn Nghi ngồi trêи ghế bị cáo: “Bà ta! Là bà ta! Lúc tôi đi xuống lầu tìm mẹ mình, đã nhìn thấy bà ta vừa mới bước từ trong phòng mẹ tôi ra!”
Cả tòa án đều lặng ngắt như tờ, sau đó vang lên tiếng xì xào giống như tiếng giọt nước rơi xuống chảo dầu, lập tức bắn tóe lên nổ lép bép.
“Thật sự bị nhìn thấy rồi à?!”
“Sao có thể chứ?!”
Mười lăm vị luật sư nổi tiếng bên nhà họ Bạch đều ngơ ngác nhìn nhau, truy hỏi lẫn nhau, chỉ sợ bản thân nghe lầm.
Toàn thân Bạch Cẩn Nghi cũng đang phát run, sắc mặt bà ta xám ngắt trong chớp mắt, nhưng bà ta nhanh chóng ngồi thẳng người, nhắm mắt cười lạnh, nói: “Bịa đặt, vu oan! Hoắc Gia Lan, cô vì thoát tội mà bịa chuyện thế này, cũng quá lắm rồi đấy. Cô có biết cho lời khai giả trêи tòa án là tội nặng thế nào không?”
“Vậy sao?” Cố Niệm Chi đi tới gần ghế bị cáo của Bạch Cẩn Nghi, chắp tay sau lưng, cẩn thận quan sát bà ta, “Thế nhưng lời nói của Hoắc Gia Lan vô cùng có logic, cũng rất phù hợp với tình hình lúc đó. Bạch Cẩn Nghi, bà có muốn giải thích một chút không? Vào cái đêm mười năm trước, bà tới phòng La Hân Tuyết để làm gì? Lúc đó, bà ấy gần như đã bất tỉnh không biết gì, có phải là bà đã cho bà ấy uống thuốc ngủ? Bạch Cẩn Nghi, đừng quên rằng bà cũng là bác sĩ tâm lý, cũng có thể kê đơn dùng thuốc ngủ nhé?”
Bạch Cẩn Nghi không chịu mở mắt nhìn Cố Niệm Chi, giọng điệu của bà ta bình tĩnh mà sắc bén: “Cô ta nói tôi đã tới phòng La Hân Tuyết là tôi đã tới thật à? Vậy tôi cũng nói là cô ta đã giết mẹ cô ta đấy, cô tin không? Lại nói, tôi là bác sĩ tâm lý, đương nhiên có thể kê đơn dùng thuốc ngủ, nhưng chẳng lẽ tất cả các bác sĩ tâm lý có thể kê đơn dùng thuốc ngủ đều bị hiềm nghi là kẻ giết người sao?
“Đương nhiên không phải tất cả bác sĩ tâm lý có thể kê đơn dùng thuốc ngủ đều bị hiềm nghi là kẻ giết người.” Cố Niệm Chi chỉ đầu ngón tay về phía Bạch Cẩn Nghi, “Nhưng bác sĩ tâm lý có liên quan tới La Hân Tuyết, lại có thể tự do ra vào nhà họ Hoắc lúc ấy, chỉ có một mình bà, nhà vật lý họ Bạch? Hoặc cũng có thể gọi bà là bác sĩ tâm lý Bạch nhỉ?”
Bạch Cẩn Nghi vẫn định phản bác tiếp, nhưng Kim Đại Trạng đã đè tay bà ta lại, lắc đầu với bà ta, sau đó đứng lên nói với thẩm phán: “Thưa thẩm phán, xét thấy bên nguyên cáo đã tìm được bằng chứng mới, bên tôi hy vọng có thêm thời gian nhất định để điều tra nhân chứng mới này.”
Thẩm phán khẽ gật đầu, “Đồng ý. Ba ngày sau sẽ mở lại phiên tòa một lần nữa.”
Búa thẩm phán hạ xuống, phiên tòa thẩm tra lần hai kết thúc.
Bạch Cẩn Nghi bị cảnh sát tòa án dẫn về trại tạm giam, tình huống của bà ta đặc thù, tạm thời không cho phép nộp tiền bảo lãnh.
Cảm xúc Hoắc Gia Lan không ổn, cũng có hiềm nghi, cô ta bị người của Hoắc Thiệu Hằng đưa về nhà họ Hoắc, đương nhiên cũng bị nhiều người trông chừng, còn chặt chẽ hơn cả trại tạm giam.
Sau khi ra khỏi tòa án, Cố Niệm Chi không quay về nhà họ Hoắc mà đi theo Hoắc Thiệu Hằng trở về Trụ sở chính của Cục tác chiến đặc biệt để tiếp tục chuẩn bị cho phiên tòa thẩm vấn tiếp theo.
Cô ngồi xem tài liệu trong phòng họp nhỏ của văn phòng Hoắc Thiệu Hằng. Hoắc Thiệu Hằng, Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch lần lượt bước vào.
Mọi người bắt đầu thảo luận về tình hình phiên tòa thẩm vấn hôm nay. Âm Thế Hùng luôn thích nói nhiều lại ra vẻ thâm trầm không nói một lời khiến Cố Niệm Chi cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Trong phòng hội nghị không có người ngoài, Cố Niệm Chi lấy chân đá đá chân ghế của Âm Thế Hùng, hỏi: “Anh Đại Hùng, sao anh không nói chuyện gì thế?”
Âm Thế Hùng vẫn chuyên tâm vẽ tranh bằng bảng vẽ trong laptop trước mặt mình.
Cố Niệm Chi đá ghế của anh ta, anh ta trừng mắt nhìn Cố Niệm Chi, kết nối laptop của mình với máy chiếu.
Mọi người nhìn vào biểu đồ anh ta phóng lên, trêи biểu đồ là bản vẽ sơ bộ của một chiếc điện thoại di động và một tờ giấy khai sinh, đương nhiên đều là do Âm Thế Hùng tự tay vẽ.
“Mọi người có từng nghĩ, việc chiếc điện thoại trong di vật của Hoắc Quan Nguyên và tờ giấy khai sinh chứng minh thân phận bị mất đó có liên quan gì với nhau không?” Âm Thế Hùng gãi gãi đầu, “Tại sao chỉ mất hai vật này, mà không phải những vật khác?”