Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 585
Chương 585:
Cố Niệm Chi đắc ý gọi Triệu Lương Trạch tới, xách lỗ tai của anh ta lên bảo anh ta nhìn vào màn hình máy vi tính, nói: “Em mới cải tiến nó đấy, mau gọi chị đi!”
“What the f*ck! Em sửa lại thật à?!” Triệu Lương Trạch vội vàng mở chương trình nguồn ra đọc hết một lượt. Sau khi xem xong, một lúc lâu anh ta vẫn không nói được thành lời, cuối cùng đành ngoan ngoãn gọi Cố Niệm Chi một tiếng “Chị!”
Cố Niệm Chi bị dọa đến nỗi suýt nữa ngã từ trêи ghế máy tính xuống.
“Thế nào? Em nhận không nổi à?” Triệu Lương Trạch tiếp tục ‘cười hung hãn’, vỗ vỗ bả vai của cô, “Niệm Chi, em đi theo anh đi. Anh Tiểu Trạch cam đoan sẽ dốc hết kiến thức cả đời ra dạy cho em! Em chính là học trò đầu tiên và cuối cùng của anh! Cả đời này của Triệu Lương Trạch anh chỉ nhận một người học trò, chính là Cố Niệm Chi!”
Cố Niệm Chi phì cười ngặt nghẽo, “Được rồi, anh Tiểu Trạch, đừng đùa nữa. Vừa rồi anh còn gọi em là ‘chị’ đấy, chỉ trong chớp mắt đã muốn nhận em làm học trò ư, không dễ chiếm lợi của em như vậy đâu nhé!”
Hai người cười đùa một hồi, đột nhiên nghe thấy máy vi tính vang lên ‘tinh’ một tiếng, chương trình đã chạy xong rồi.
Cố Niệm Chi và Triệu Lương Trạch cùng quay đầu lại, tim trong lồng ngực cùng đập thình thịch rất mạnh.
Trêи màn hình xuất hiện hình vẽ một chiếc điện thoại di động, cho biết bọn họ đã tìm được điện thoại mục tiêu.
“Chiếc… chiếc điện thoại này vẫn còn điện cơ à!”
Triệu Lương Trạch nhanh chóng nhập lệnh mới, giọng nói đã run rẩy hết cả lên rồi.
Anh ta thật sự không ngờ mình chỉ nhất thời muốn tìm chút chuyện cho Cố Niệm Chi làm, hoàn toàn không có hy vọng chuyện này sẽ thu được kết quả, vậy mà lại giúp cho bọn họ tóm được thật.
Bởi vì chỉ cần có điện thì điện thoại sẽ kết nối với hệ thống vệ tinh, mặc kệ có khởi động điện thoại hay không cũng mặc kệ có sim điện thoại hay không thì vẫn sẽ có tín hiệu, đấy chính là đặc tính vốn có của điện thoại di động.
Rất nhanh sau đó, chương trình của Triệu Lương Trạch đã kết nối được với số điện thoại bọn họ muốn tìm và xâm nhập vào điện thoại di động.
Cố Niệm Chi không dám nói chuyện lớn tiếng, cô dè dặt hỏi Triệu Lương Trạch: “Anh Tiểu Trạch, anh nói xem, số điện thoại này thật sự không có người nào khác dùng sao?”
“Không có.” Triệu Lương Trạch nhíu mày nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, “Nó vẫn luôn thuộc về chiếc điện thoại đó.”
“Đã không nạp tiền nhiều năm như vậy rồi, với thói quen hút máu của công ty di động mà lại có thể không bán số điện thoại này đi ư…”
Cố Niệm Chi không ngừng thổn thức.
“Thân phận của Hoắc Quan Nguyên rất đặc biệt, điện thoại cá nhân của ông ấy chắc hẳn cũng có tính bảo mật.” Triệu Lương Trạch giải thích cho cô, “Bình thường, loại điện thoại này vĩnh viễn không đổi số. Dù đã ngừng sử dụng thì số này cũng sẽ không để cho người khác dùng.”
Cố Niệm Chi đã hiểu, “Vậy thì tốt quá, thuận tiện cho chúng ta hơn nhiều.”
Chỉ một thoáng sau, trêи màn hình máy vi tính đã xuất hiện model chiếc điện thoại cá nhân của Hoắc Quan Nguyên, còn có cả tin tức lưu trữ trong điện thoại di động.
Bên trong có rất nhiều nhật ký ghi chép các cuộc gọi, còn có cả tin nhắn, gần như không khác gì so với tài liệu do công ty di động in ra cho bọn họ.
“Chuyện này là thế nào?”
Cố Niệm Chi lo lắng.
Phí biết bao nhiêu công sức như vậy, nếu kết quả cuối cùng chứng minh phương hướng của bọn họ đã sai thì cũng có nghĩa là đổ hết công sức xuống biển mất rồi.
“Mau download tất cả nội dung xuống đi.” Triệu Lương Trạch nhanh chóng nhập lệnh, “Đến bây giờ chiếc điện thoại di động này vẫn còn điện, thật quá thần kỳ.”
Cứ cho là pin bằng chất liệu graphene hiếm thấy đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể dùng được trong mười năm thôi!
Bây giờ đã là mười sáu năm rồi.
“Biết đâu người trộm chiếc điện thoại di động này đã sạc điện cho nó thì sao.” Cố Niệm Chi không đồng ý, nhưng nghĩ kĩ một chút lại cảm thấy không thể tưởng tưởng nổi: “Anh nghĩ xem, sạc điện một lần có thể dùng được trong mười năm, lại sạc thêm lần nữa là có thể tiếp tục dùng thêm mười năm nữa còn gì! Chẳng qua nếu như nó thật sự bị trộm vào năm La Hân Tuyết qua đời, sau đó được sạc điện, đến bây giờ cũng mười năm rồi, nên là nó cũng sắp hết điện rồi nhỉ? … Ôi! Trời ạ! Thật đáng sợ!’
Triệu Lương Trạch lườm cô một cái, ngón tay không ngừng tung bay, nhập từng chuỗi lệnh vào máy tính.
Toàn bộ nội dung lưu trữ trong chiếc điện thoại di động cá nhân của Hoắc Quan Nguyên được download xuống vô cùng nhanh chóng.
Cố Niệm Chi đắc ý gọi Triệu Lương Trạch tới, xách lỗ tai của anh ta lên bảo anh ta nhìn vào màn hình máy vi tính, nói: “Em mới cải tiến nó đấy, mau gọi chị đi!”
“What the f*ck! Em sửa lại thật à?!” Triệu Lương Trạch vội vàng mở chương trình nguồn ra đọc hết một lượt. Sau khi xem xong, một lúc lâu anh ta vẫn không nói được thành lời, cuối cùng đành ngoan ngoãn gọi Cố Niệm Chi một tiếng “Chị!”
Cố Niệm Chi bị dọa đến nỗi suýt nữa ngã từ trêи ghế máy tính xuống.
“Thế nào? Em nhận không nổi à?” Triệu Lương Trạch tiếp tục ‘cười hung hãn’, vỗ vỗ bả vai của cô, “Niệm Chi, em đi theo anh đi. Anh Tiểu Trạch cam đoan sẽ dốc hết kiến thức cả đời ra dạy cho em! Em chính là học trò đầu tiên và cuối cùng của anh! Cả đời này của Triệu Lương Trạch anh chỉ nhận một người học trò, chính là Cố Niệm Chi!”
Cố Niệm Chi phì cười ngặt nghẽo, “Được rồi, anh Tiểu Trạch, đừng đùa nữa. Vừa rồi anh còn gọi em là ‘chị’ đấy, chỉ trong chớp mắt đã muốn nhận em làm học trò ư, không dễ chiếm lợi của em như vậy đâu nhé!”
Hai người cười đùa một hồi, đột nhiên nghe thấy máy vi tính vang lên ‘tinh’ một tiếng, chương trình đã chạy xong rồi.
Cố Niệm Chi và Triệu Lương Trạch cùng quay đầu lại, tim trong lồng ngực cùng đập thình thịch rất mạnh.
Trêи màn hình xuất hiện hình vẽ một chiếc điện thoại di động, cho biết bọn họ đã tìm được điện thoại mục tiêu.
“Chiếc… chiếc điện thoại này vẫn còn điện cơ à!”
Triệu Lương Trạch nhanh chóng nhập lệnh mới, giọng nói đã run rẩy hết cả lên rồi.
Anh ta thật sự không ngờ mình chỉ nhất thời muốn tìm chút chuyện cho Cố Niệm Chi làm, hoàn toàn không có hy vọng chuyện này sẽ thu được kết quả, vậy mà lại giúp cho bọn họ tóm được thật.
Bởi vì chỉ cần có điện thì điện thoại sẽ kết nối với hệ thống vệ tinh, mặc kệ có khởi động điện thoại hay không cũng mặc kệ có sim điện thoại hay không thì vẫn sẽ có tín hiệu, đấy chính là đặc tính vốn có của điện thoại di động.
Rất nhanh sau đó, chương trình của Triệu Lương Trạch đã kết nối được với số điện thoại bọn họ muốn tìm và xâm nhập vào điện thoại di động.
Cố Niệm Chi không dám nói chuyện lớn tiếng, cô dè dặt hỏi Triệu Lương Trạch: “Anh Tiểu Trạch, anh nói xem, số điện thoại này thật sự không có người nào khác dùng sao?”
“Không có.” Triệu Lương Trạch nhíu mày nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, “Nó vẫn luôn thuộc về chiếc điện thoại đó.”
“Đã không nạp tiền nhiều năm như vậy rồi, với thói quen hút máu của công ty di động mà lại có thể không bán số điện thoại này đi ư…”
Cố Niệm Chi không ngừng thổn thức.
“Thân phận của Hoắc Quan Nguyên rất đặc biệt, điện thoại cá nhân của ông ấy chắc hẳn cũng có tính bảo mật.” Triệu Lương Trạch giải thích cho cô, “Bình thường, loại điện thoại này vĩnh viễn không đổi số. Dù đã ngừng sử dụng thì số này cũng sẽ không để cho người khác dùng.”
Cố Niệm Chi đã hiểu, “Vậy thì tốt quá, thuận tiện cho chúng ta hơn nhiều.”
Chỉ một thoáng sau, trêи màn hình máy vi tính đã xuất hiện model chiếc điện thoại cá nhân của Hoắc Quan Nguyên, còn có cả tin tức lưu trữ trong điện thoại di động.
Bên trong có rất nhiều nhật ký ghi chép các cuộc gọi, còn có cả tin nhắn, gần như không khác gì so với tài liệu do công ty di động in ra cho bọn họ.
“Chuyện này là thế nào?”
Cố Niệm Chi lo lắng.
Phí biết bao nhiêu công sức như vậy, nếu kết quả cuối cùng chứng minh phương hướng của bọn họ đã sai thì cũng có nghĩa là đổ hết công sức xuống biển mất rồi.
“Mau download tất cả nội dung xuống đi.” Triệu Lương Trạch nhanh chóng nhập lệnh, “Đến bây giờ chiếc điện thoại di động này vẫn còn điện, thật quá thần kỳ.”
Cứ cho là pin bằng chất liệu graphene hiếm thấy đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể dùng được trong mười năm thôi!
Bây giờ đã là mười sáu năm rồi.
“Biết đâu người trộm chiếc điện thoại di động này đã sạc điện cho nó thì sao.” Cố Niệm Chi không đồng ý, nhưng nghĩ kĩ một chút lại cảm thấy không thể tưởng tưởng nổi: “Anh nghĩ xem, sạc điện một lần có thể dùng được trong mười năm, lại sạc thêm lần nữa là có thể tiếp tục dùng thêm mười năm nữa còn gì! Chẳng qua nếu như nó thật sự bị trộm vào năm La Hân Tuyết qua đời, sau đó được sạc điện, đến bây giờ cũng mười năm rồi, nên là nó cũng sắp hết điện rồi nhỉ? … Ôi! Trời ạ! Thật đáng sợ!’
Triệu Lương Trạch lườm cô một cái, ngón tay không ngừng tung bay, nhập từng chuỗi lệnh vào máy tính.
Toàn bộ nội dung lưu trữ trong chiếc điện thoại di động cá nhân của Hoắc Quan Nguyên được download xuống vô cùng nhanh chóng.
Bình luận facebook