Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 618
Chương 618:
Cảm giác tê dại truyền tới từ nơi bị anh đặt tay lên. Cô yếu ớt nắm lấy tay Hoắc Thiệu Hằng đang đặt trêи ngực mình, run rẩy cầu xin tha thứ, “… Hoắc thiếu, giữa ban ngày ban mặt, người khác mà thấy thì mất hết hình tượng…”
Thủ trưởng đấy, không tôn trọng như thế này mà được sao?!
Hoắc Thiệu Hằng khẽ nói, “Không có việc gì, ở trong xe, không ai thấy cả.”
Kính cửa sổ xe màu trà đậm, ống nhòm cũng không nhìn xuyên qua được.
Hơn nữa, hôm nay là thời gian nghỉ ngơi cá nhân của anh, đâu thể lúc nào cũng trang trọng, nghiêm nghị, ra vẻ cấp trêи được, đúng không?
Cố Niệm Chi còn không biết nên nói gì cho phải thì Hoắc Thiệu Hằng đã hôn tới rồi.
Nửa người cô gần như nằm trêи tay lái, Hoắc Thiệu Hằng không ngừng hôn từ phía sau. Anh hôn lên vành tai cô, cả phần gáy và bên mặt, từng ly từng tí như đóng dấu vậy, không buông tha một tấc da thịt nào.
Bàn tay anh càng ôm chặt lấy ngực cô hơn, áp sát thân thể cực nóng của mình vào sau lưng Cố Niệm Chi, hơi thở ấm nóng nặng nề phả bên tai cô.
Cố Niệm Chi cảm thấy thân thể mình như dậy sóng, càng tích trữ càng cao, nhưng lại không tìm được chỗ nào mà phát tiết. Trong lòng cô tràn ngập hình bóng anh, mà anh thì đang phủ lên sau lưng cô. Hai người dán chặt vào nhau, chỉ hận quần áo chướng mắt, hận không thể dính vào nhau không chút nào ngăn cách mới tuyệt.
Sự cứng ngắc và cảm giác bất lực của cô chậm rãi qua đi, quay lại ôm lấy cổ Hoắc Thiệu Hằng. Cô đang muốn tự mình tiến tới, Hoắc Thiệu Hằng lại chợt dừng lại, rồi lập tức nói, “Mau trở lại chỗ ngồi của em đi.”
Còi báo động trong đầu Cố Niệm Chi vang lên, ý thức còn đang mơ màng, nhưng thân thể đã nhanh chóng di chuyển ra khỏi đùi Hoắc Thiệu Hằng. Vừa mới cài dây an toàn vào, cô đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát truyền tới từ phía sau.
Cố Niệm Chi vội vàng kéo gương chiếu hậu xuống, kiểm tra lại mình một chút.
Vẫn còn tốt, chỉ có tóc hơi rối loạn thôi, cô chỉ cần buộc lại tóc đuôi ngựa là được.
Đợi khi cô chỉnh lại xong xuôi, Hoắc Thiệu Hằng mới dừng xe ở vệ đường.
Âm Thế Hùng đang lái xe theo sau Hoắc Thiệu Hằng cách đó không xa lập tức cáu tiết!
Mẹ nó chứ!
Ai dám ép xe Thủ trưởng bọn họ ngừng lại?!
Thật muốn xem xem là anh hùng hảo hán nào!
Mặc dù đây là xe riêng của Hoắc Thiệu Hằng, nhưng cũng mang biển quân đội mà…
Biển số xe đó trước nay dù có ở đâu cũng đều đi ngang cả, cho dù là ở tại Đế đô, hơn nữa căn bản cũng có trái Luật giao thông đâu!
Anh ta nhìn thoáng qua biển số xe cảnh sát phía trước, lập tức gửi tin cho Triệu Lương Trạch.
Triệu Lương Trạch là người điều đình trung gian ở Cục tác chiến đặc biệt.
Nhìn thấy biển số xe Âm Thế Hùng gửi tới, anh ta lập tức bắt tay vào kiểm tra.
***
Cố Niệm Chi buồn cười nhìn Hoắc Thiệu Hằng, oán trách anh, “… Đều tại anh đấy! Cuối cùng cũng chọc tới chú cảnh sát rồi còn gì?”
Hoắc Thiệu Hằng không để ý tới cô, lắng nghe báo cáo của Triệu Lương Trạch trong tai nghe về lai lịch thân phận của cảnh sát ngừng xe anh.
“Hoắc thiếu, nữ cảnh sát trong xe là cảnh sát thực tập, tên là Từ Phiêu Hồng, bố cô ta là Phó Tham mưu trưởng Cục Tác chiến của Bộ Quốc phòng, tên là Từ Quý Khải, quân hàm Thượng tá.”
Cũng không lâu sau, nữ cảnh sát Từ Phiêu Hồng hiên ngang, oai hùng gõ cửa sổ xe Hoắc Thiệu Hằng, “Bằng lái.”
Hoắc Thiệu Hằng nhấn cửa sổ xe xuống, nhìn ra ngoài.
Cố Niệm Chi, “… Hóa ra là một cô cảnh sát.”
Từ Phiêu Hồng ngẩng đầu nhìn Cố Niệm Chi, “Thẻ căn cước của cô.”
Cố Niệm Chi cảm thấy mình vừa làm “chuyện xấu” trong xe xong, rất ngại ngùng nên ngoan ngoãn lấy thẻ căn cước ra, chứ nếu như bình thường, cô sẽ không “nghe lời” như thế.
Cảm giác tê dại truyền tới từ nơi bị anh đặt tay lên. Cô yếu ớt nắm lấy tay Hoắc Thiệu Hằng đang đặt trêи ngực mình, run rẩy cầu xin tha thứ, “… Hoắc thiếu, giữa ban ngày ban mặt, người khác mà thấy thì mất hết hình tượng…”
Thủ trưởng đấy, không tôn trọng như thế này mà được sao?!
Hoắc Thiệu Hằng khẽ nói, “Không có việc gì, ở trong xe, không ai thấy cả.”
Kính cửa sổ xe màu trà đậm, ống nhòm cũng không nhìn xuyên qua được.
Hơn nữa, hôm nay là thời gian nghỉ ngơi cá nhân của anh, đâu thể lúc nào cũng trang trọng, nghiêm nghị, ra vẻ cấp trêи được, đúng không?
Cố Niệm Chi còn không biết nên nói gì cho phải thì Hoắc Thiệu Hằng đã hôn tới rồi.
Nửa người cô gần như nằm trêи tay lái, Hoắc Thiệu Hằng không ngừng hôn từ phía sau. Anh hôn lên vành tai cô, cả phần gáy và bên mặt, từng ly từng tí như đóng dấu vậy, không buông tha một tấc da thịt nào.
Bàn tay anh càng ôm chặt lấy ngực cô hơn, áp sát thân thể cực nóng của mình vào sau lưng Cố Niệm Chi, hơi thở ấm nóng nặng nề phả bên tai cô.
Cố Niệm Chi cảm thấy thân thể mình như dậy sóng, càng tích trữ càng cao, nhưng lại không tìm được chỗ nào mà phát tiết. Trong lòng cô tràn ngập hình bóng anh, mà anh thì đang phủ lên sau lưng cô. Hai người dán chặt vào nhau, chỉ hận quần áo chướng mắt, hận không thể dính vào nhau không chút nào ngăn cách mới tuyệt.
Sự cứng ngắc và cảm giác bất lực của cô chậm rãi qua đi, quay lại ôm lấy cổ Hoắc Thiệu Hằng. Cô đang muốn tự mình tiến tới, Hoắc Thiệu Hằng lại chợt dừng lại, rồi lập tức nói, “Mau trở lại chỗ ngồi của em đi.”
Còi báo động trong đầu Cố Niệm Chi vang lên, ý thức còn đang mơ màng, nhưng thân thể đã nhanh chóng di chuyển ra khỏi đùi Hoắc Thiệu Hằng. Vừa mới cài dây an toàn vào, cô đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát truyền tới từ phía sau.
Cố Niệm Chi vội vàng kéo gương chiếu hậu xuống, kiểm tra lại mình một chút.
Vẫn còn tốt, chỉ có tóc hơi rối loạn thôi, cô chỉ cần buộc lại tóc đuôi ngựa là được.
Đợi khi cô chỉnh lại xong xuôi, Hoắc Thiệu Hằng mới dừng xe ở vệ đường.
Âm Thế Hùng đang lái xe theo sau Hoắc Thiệu Hằng cách đó không xa lập tức cáu tiết!
Mẹ nó chứ!
Ai dám ép xe Thủ trưởng bọn họ ngừng lại?!
Thật muốn xem xem là anh hùng hảo hán nào!
Mặc dù đây là xe riêng của Hoắc Thiệu Hằng, nhưng cũng mang biển quân đội mà…
Biển số xe đó trước nay dù có ở đâu cũng đều đi ngang cả, cho dù là ở tại Đế đô, hơn nữa căn bản cũng có trái Luật giao thông đâu!
Anh ta nhìn thoáng qua biển số xe cảnh sát phía trước, lập tức gửi tin cho Triệu Lương Trạch.
Triệu Lương Trạch là người điều đình trung gian ở Cục tác chiến đặc biệt.
Nhìn thấy biển số xe Âm Thế Hùng gửi tới, anh ta lập tức bắt tay vào kiểm tra.
***
Cố Niệm Chi buồn cười nhìn Hoắc Thiệu Hằng, oán trách anh, “… Đều tại anh đấy! Cuối cùng cũng chọc tới chú cảnh sát rồi còn gì?”
Hoắc Thiệu Hằng không để ý tới cô, lắng nghe báo cáo của Triệu Lương Trạch trong tai nghe về lai lịch thân phận của cảnh sát ngừng xe anh.
“Hoắc thiếu, nữ cảnh sát trong xe là cảnh sát thực tập, tên là Từ Phiêu Hồng, bố cô ta là Phó Tham mưu trưởng Cục Tác chiến của Bộ Quốc phòng, tên là Từ Quý Khải, quân hàm Thượng tá.”
Cũng không lâu sau, nữ cảnh sát Từ Phiêu Hồng hiên ngang, oai hùng gõ cửa sổ xe Hoắc Thiệu Hằng, “Bằng lái.”
Hoắc Thiệu Hằng nhấn cửa sổ xe xuống, nhìn ra ngoài.
Cố Niệm Chi, “… Hóa ra là một cô cảnh sát.”
Từ Phiêu Hồng ngẩng đầu nhìn Cố Niệm Chi, “Thẻ căn cước của cô.”
Cố Niệm Chi cảm thấy mình vừa làm “chuyện xấu” trong xe xong, rất ngại ngùng nên ngoan ngoãn lấy thẻ căn cước ra, chứ nếu như bình thường, cô sẽ không “nghe lời” như thế.
Bình luận facebook