Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 619
Chương 619:
Cô sẽ chỉ nghe lời Hoắc Thiệu Hằng vô điều kiện, lời những người khác nói, cô sẽ suy nghĩ kĩ xem có nên nghe hay không.
Từ Phiêu Hồng nhìn một chút, hỏi: “Vừa đủ mười tám tuổi à?”
Cố Niệm Chi không biết chuyện này có liên quan gì với tuổi của mình. Cô không lái xe, cũng không vi phạm Luật giao thông, vậy mà giọng điệu nói chuyện của nữ cảnh sát này lại giống như tra hỏi kẻ gian vậy. Cố Niệm Chi cảm thấy có chút không vui.
Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, im lặng ngồi trêи ghế lái.
Từ Phiêu Hồng đợi hồi lâu, vẫn không thấy Cố Niệm Chi trả lời mình, có chút không vui, cao giọng hỏi cô, “Hỏi cô đấy?! Vừa rồi xe của hai người đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Niệm Chi bị nghẹn đến có chút thẹn quá hóa giận, sa sầm mặt xuống, quay đầu sang nói, “Đề nghị cô trả lại thẻ căn cước cho tôi.”
“Trả lại cho cô ư? Tại sao phải trả lại?”
Thật ra, Từ Phiêu Hồng vẫn là cảnh sát thực tập, nhưng khi mặc đồng phục cảnh sát vào, cô ta liền cảm thấy mình đã khác rồi, đã nghiêm hơn nhiều so với việc trước đây ỷ vào gia thế để nhận những lời nịnh hót của người khác.
Cố Niệm Chi giận dữ, “Cô tên gì? Số hiệu cảnh sát như thế nào? Tôi muốn khiếu nại cô!”
“Khiếu nại tôi ư? Dựa vào cái gì?” Từ Phiêu Hồng cũng có chút luống cuống. Cô ta cẩn thận nghĩ lại hành động vừa rồi của mình, có vẻ như cũng hơi quá mức, bèn cắn môi trừng mắt nhìn Cố Niệm Chi, bất đắc dĩ trả lại thẻ căn cước cho cô, rồi lại nhìn sang Hoắc Thiệu Hằng, “Này anh kia, cho tôi kiểm tra bằng lái của anh.”
Hoắc Thiệu Hằng cũng không nhìn cô ta, lấy ví từ trong túi ra, rút tấm bằng lái vung vẩy với cô ta.
Từ Phiêu Hồng muốn cầm lấy, nhưng Hoắc Thiệu Hằng lại không đưa, lạnh nhạt nói, “Xin hỏi tôi vi phạm Luật giao thông gì?”
Từ Phiêu Hồng nghẹn lời.
Nếu nói chuyện vị phạm Luật giao thông, xét cho cùng mà nói thì là không có.
Có điều, Từ Phiêu Hồng phát hiện xe bọn họ lúc nhanh lúc chậm, mặc dù tạm thời không vi phạm Luật giao thông, nhưng lỡ như có xe khác lao tới thì sao? Vậy thì chẳng phải sẽ gây trở ngại giao thông à?
Kể cả hôm nay lưu lượng giao thông trêи đường gần như không có, sẽ không có sự cố gì, nhưng cô ta cảm thấy mình cần có trách nhiệm giáo ɖu͙ƈ những lái xe thế này. Bởi vì, những người lái xe lúc nhanh lúc chậm này, có hơn phân nửa là đã uống rượu quá mức.
Nhưng sau khi ngừng xe, nhìn sắc mặt bọn họ, Từ Phiêu Hồng cảm thấy cô gái kia thì có thể đã uống rượu, vì sắc mặt hồng hồng, còn ngây ngây ngẩn ngẩn nữa, nhưng người chàng trai lái xe thì lại vô cùng tỉnh táo, nhìn không có vẻ gì là đã uống rượu.
Cho nên cô ta kiểm tra Cố Niệm Chi trước, sau đó mới kiểm tra Hoắc Thiệu Hằng, không ngờ hai người này đều không hợp tác khiến cô ta hơi tức giận.
“Tôi nói anh vi phạm Luật giao thông, vậy thì chắc chắn là đã vi phạm Luật giao thông. Còn về chuyện vi phạm cái gì ư? Tự anh nghĩ đi, nghĩ rõ ràng thì nói với tôi.”
Chức vị Từ Phiêu Hồng không cao, nhưng dáng vẻ hành vi lại không nhỏ chút nào.
Cô ta tự nhủ mình đang làm việc chăm chỉ, không phải đang ỷ thế hϊế͙p͙ người, cho nên thái độ càng ngạo mạn hơn.
Mặc dù Cố Niệm Chi không biết thân phận của nữ cảnh sát này, nhưng nghe xong những lời cô ta nói, cô liền biết bọn họ gặp phải một cảnh sát mới vào nghề. Hơn nữa, đây lại còn là một người không thể sử dụng đầu óc, chỉ là một con gà tồ ngây ngô với một bầu nhiệt huyết nóng bỏng thôi.
Vừa rồi mặc dù cô không hài lòng với thái độ của nữ cảnh sát này đối với mình, nhưng nể tình cô ta một lòng thực thi luật pháp, Cố Niệm Chi không muốn làm khó cô ta, có ý muốn giảng hòa, “Cô cảnh sát, cô mới vào nghề sao?”
“Đúng thì đã sao?” Từ Phiêu Hồng bắt đầu cảnh giác, “Hai người thấy tôi là người mới nên cố tình gây khó dễ cho tôi phải không?”
Cố Niệm Chi cạn lời. Nếu muốn làm khó cô thì lúc này đã gọi điện thoại cho cấp trêи phạt cô rồi!
“Là người mới, cô nên trở về học tập thật kĩ các quy định làm việc của cảnh sát đi, đừng có ra ngoài dừng xe người khác lung tung. Nếu người thực thi luật pháp mà cũng không hiểu luật, vậy thì sao có thể khiến dân tín nhiệm được chứ? Cô thấy có đúng không hả cô cảnh sát?” Cố Niệm Chi nhẹ nhàng cười nói, “Thôi, chúng tôi đang vội, nếu như cô cảnh sát không có chuyện gì khác, chúng tôi đi trước nhé!”
Cảnh sát dừng xe người khác, nếu như ngay cả chuyện đối phương vi phạm cái gì cũng không nói nên lời, vậy đó chính là trách nhiệm của cảnh sát.
Từ Phiêu Hồng bị Cố Niệm Chi mở miệng ngậm miệng gọi là “cô cảnh sát” khiến cho trong lòng rất không thoải mái, không nhịn được nói, “Tôi chỉ lớn hơn cô bốn tuổi, không đủ tư cách làm cô của cô đâu.”
Cố Niệm Chi lại một lần nữa á khẩu.
Cô sẽ chỉ nghe lời Hoắc Thiệu Hằng vô điều kiện, lời những người khác nói, cô sẽ suy nghĩ kĩ xem có nên nghe hay không.
Từ Phiêu Hồng nhìn một chút, hỏi: “Vừa đủ mười tám tuổi à?”
Cố Niệm Chi không biết chuyện này có liên quan gì với tuổi của mình. Cô không lái xe, cũng không vi phạm Luật giao thông, vậy mà giọng điệu nói chuyện của nữ cảnh sát này lại giống như tra hỏi kẻ gian vậy. Cố Niệm Chi cảm thấy có chút không vui.
Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, im lặng ngồi trêи ghế lái.
Từ Phiêu Hồng đợi hồi lâu, vẫn không thấy Cố Niệm Chi trả lời mình, có chút không vui, cao giọng hỏi cô, “Hỏi cô đấy?! Vừa rồi xe của hai người đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Niệm Chi bị nghẹn đến có chút thẹn quá hóa giận, sa sầm mặt xuống, quay đầu sang nói, “Đề nghị cô trả lại thẻ căn cước cho tôi.”
“Trả lại cho cô ư? Tại sao phải trả lại?”
Thật ra, Từ Phiêu Hồng vẫn là cảnh sát thực tập, nhưng khi mặc đồng phục cảnh sát vào, cô ta liền cảm thấy mình đã khác rồi, đã nghiêm hơn nhiều so với việc trước đây ỷ vào gia thế để nhận những lời nịnh hót của người khác.
Cố Niệm Chi giận dữ, “Cô tên gì? Số hiệu cảnh sát như thế nào? Tôi muốn khiếu nại cô!”
“Khiếu nại tôi ư? Dựa vào cái gì?” Từ Phiêu Hồng cũng có chút luống cuống. Cô ta cẩn thận nghĩ lại hành động vừa rồi của mình, có vẻ như cũng hơi quá mức, bèn cắn môi trừng mắt nhìn Cố Niệm Chi, bất đắc dĩ trả lại thẻ căn cước cho cô, rồi lại nhìn sang Hoắc Thiệu Hằng, “Này anh kia, cho tôi kiểm tra bằng lái của anh.”
Hoắc Thiệu Hằng cũng không nhìn cô ta, lấy ví từ trong túi ra, rút tấm bằng lái vung vẩy với cô ta.
Từ Phiêu Hồng muốn cầm lấy, nhưng Hoắc Thiệu Hằng lại không đưa, lạnh nhạt nói, “Xin hỏi tôi vi phạm Luật giao thông gì?”
Từ Phiêu Hồng nghẹn lời.
Nếu nói chuyện vị phạm Luật giao thông, xét cho cùng mà nói thì là không có.
Có điều, Từ Phiêu Hồng phát hiện xe bọn họ lúc nhanh lúc chậm, mặc dù tạm thời không vi phạm Luật giao thông, nhưng lỡ như có xe khác lao tới thì sao? Vậy thì chẳng phải sẽ gây trở ngại giao thông à?
Kể cả hôm nay lưu lượng giao thông trêи đường gần như không có, sẽ không có sự cố gì, nhưng cô ta cảm thấy mình cần có trách nhiệm giáo ɖu͙ƈ những lái xe thế này. Bởi vì, những người lái xe lúc nhanh lúc chậm này, có hơn phân nửa là đã uống rượu quá mức.
Nhưng sau khi ngừng xe, nhìn sắc mặt bọn họ, Từ Phiêu Hồng cảm thấy cô gái kia thì có thể đã uống rượu, vì sắc mặt hồng hồng, còn ngây ngây ngẩn ngẩn nữa, nhưng người chàng trai lái xe thì lại vô cùng tỉnh táo, nhìn không có vẻ gì là đã uống rượu.
Cho nên cô ta kiểm tra Cố Niệm Chi trước, sau đó mới kiểm tra Hoắc Thiệu Hằng, không ngờ hai người này đều không hợp tác khiến cô ta hơi tức giận.
“Tôi nói anh vi phạm Luật giao thông, vậy thì chắc chắn là đã vi phạm Luật giao thông. Còn về chuyện vi phạm cái gì ư? Tự anh nghĩ đi, nghĩ rõ ràng thì nói với tôi.”
Chức vị Từ Phiêu Hồng không cao, nhưng dáng vẻ hành vi lại không nhỏ chút nào.
Cô ta tự nhủ mình đang làm việc chăm chỉ, không phải đang ỷ thế hϊế͙p͙ người, cho nên thái độ càng ngạo mạn hơn.
Mặc dù Cố Niệm Chi không biết thân phận của nữ cảnh sát này, nhưng nghe xong những lời cô ta nói, cô liền biết bọn họ gặp phải một cảnh sát mới vào nghề. Hơn nữa, đây lại còn là một người không thể sử dụng đầu óc, chỉ là một con gà tồ ngây ngô với một bầu nhiệt huyết nóng bỏng thôi.
Vừa rồi mặc dù cô không hài lòng với thái độ của nữ cảnh sát này đối với mình, nhưng nể tình cô ta một lòng thực thi luật pháp, Cố Niệm Chi không muốn làm khó cô ta, có ý muốn giảng hòa, “Cô cảnh sát, cô mới vào nghề sao?”
“Đúng thì đã sao?” Từ Phiêu Hồng bắt đầu cảnh giác, “Hai người thấy tôi là người mới nên cố tình gây khó dễ cho tôi phải không?”
Cố Niệm Chi cạn lời. Nếu muốn làm khó cô thì lúc này đã gọi điện thoại cho cấp trêи phạt cô rồi!
“Là người mới, cô nên trở về học tập thật kĩ các quy định làm việc của cảnh sát đi, đừng có ra ngoài dừng xe người khác lung tung. Nếu người thực thi luật pháp mà cũng không hiểu luật, vậy thì sao có thể khiến dân tín nhiệm được chứ? Cô thấy có đúng không hả cô cảnh sát?” Cố Niệm Chi nhẹ nhàng cười nói, “Thôi, chúng tôi đang vội, nếu như cô cảnh sát không có chuyện gì khác, chúng tôi đi trước nhé!”
Cảnh sát dừng xe người khác, nếu như ngay cả chuyện đối phương vi phạm cái gì cũng không nói nên lời, vậy đó chính là trách nhiệm của cảnh sát.
Từ Phiêu Hồng bị Cố Niệm Chi mở miệng ngậm miệng gọi là “cô cảnh sát” khiến cho trong lòng rất không thoải mái, không nhịn được nói, “Tôi chỉ lớn hơn cô bốn tuổi, không đủ tư cách làm cô của cô đâu.”
Cố Niệm Chi lại một lần nữa á khẩu.
Bình luận facebook