Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 620
Chương 620:
Hoắc Thiệu Hằng cũng không kiên nhẫn nổi. Anh nhìn Từ Phiêu Hồng, nói, “Nếu không còn vấn đề gì nữa thì chúng tôi đi đây, chúng tôi đang vội.”
Từ Phiêu Hồng mới vừa tốt nghiệp trường cảnh sát, còn chưa chính thức làm cảnh sát. Mặc dù với gia thế của nhà cô ta, việc chuyển chính thức là chuyện như ván đã đóng thuyền, nhưng trước mắt, cô ta vẫn chỉ là một cảnh sát thực tập mới vào nghề thôi.
Theo quy định của cảnh sát, cảnh sát thực tập không thể chấp hành nhiệm vụ một mình, cần phải có cảnh sát chính thức đi cùng mới được.
Có điều, hôm nay là ba mươi Tết, người trong đồn hầu như đã về nhà ăn Tết hết rồi.
Cô ta nhất thời hứng khởi, tự mình lái xe cảnh sát đi hóng gió, đúng lúc lại thấy ở phía trước có một chiếc SUV Mercedes Benz đi lúc nhanh lúc chậm, nhìn rất chướng mắt, lại còn là xe Bộ Quốc phòng. Cô ta thấy thế liền tức giận, không nói hai lời liền bật đèn báo còi ủ đuổi theo.
Nhưng hai người trong xe lại như chẳng thèm để tâm đến cô ta vậy.
“Đang vội thì có thể lái xe loạn xạ như thế sao?” Tính tình Từ Phiêu Hồng vốn nóng nảy, chống nạnh cất tiếng dạy dỗ, “Hai người vừa đi lúc nhanh lúc chậm! Tôi nghi ngờ hai người say rượu, giờ muốn tiến hành kiểm tra nồng độ cồn với hai người.”
Cố Niệm Chi nhún vai, “Sao cô không nói sớm chứ, đo đi đo đi, đừng có kéo dài thời gian của chúng tôi.”
Từ Phiêu Hồng nhìn dáng vẻ bình tĩnh trầm ổn của Hoắc Thiệu Hằng, rồi lại nhìn sang khuôn mặt đỏ bừng của Cố Niệm Chi, cắn răng một cái, lấy thiết bị kiểm tra nồng độ cồn trong xe mình ra, đi tới cửa sổ xe của Cố Niệm Chi, “Cô, ngậm lấy cái này rồi thổi vào.”
Cố Niệm Chi ấn kính xe xuống, ngạc nhiên nhìn Từ Phiêu Hồng, “Để làm gì? Cô muốn kiểm tra nồng độ cồn của tôi à?”
“Đúng thế? Không được sao?” Từ Phiêu Hồng liếc ngang cô một cái đầy khí thế, “Nhanh lên đi! Đừng có lề mà lề mề nữa!”
Cố Niệm Chi triệt để trở mặt. Cô lấy điện thoại đi động từ trong túi xách Le Boy ra, mặt không đổi sắc hỏi cô ta, “Tên của cô là gì, số hiệu cảnh sát bao nhiêu?”
“Cô định làm gì?”
Mí mắt Từ Phiêu Hồng bắt đầu giật giật, trong lòng có dự cảm không lành.
“Để! Kiện! Cô!” Cố Niệm Chi nói từng chữ một, “Tôi muốn hỏi đồn cảnh sát của các cô xem điều luật nào nói rằng phải kiểm tra nồng độ cồn của hành khách trêи xe!”
Nếu nói như thế, có nghĩa là không chỉ người lái xe không thể uống rượu, mà cả người ngồi trong xe cũng không được uống.
Ha ha, vậy tức là mọi người đi uống rượu bên ngoài xong, đều chỉ có nước đi bộ về nhà, ngay cả xe buýt cũng không được đi cơ đấy.
Khóe miệng Từ Phiêu Hồng co giật, hơi khó xử, tiến thoái lưỡng nan.
Từ nhỏ tới lớn cô ta đều lớn lên dưới sự bao bọc của người trong nhà. Khi học đại học ở trường cảnh sát, bạn học và các thầy cô cũng biết bối cảnh gia đình cô ta nên rất chiếu
cố cô ta. Cho tới nay, cô ta cũng chưa từng gặp phải người không coi cô ta ra gì như thế này bao giờ.
Dựa vào gia thế của mình, Từ Phiêu Hồng vốn có thể tìm được một công việc tốt hơn, nhưng cô ta luôn nghĩ không muốn dựa vào quyền thế của gia đình, muốn dựa vào năng lực bản thân để tìm việc làm. Cuối cùng, cô ta chọn chức vị thấp nhất trong đồn Cảnh sát thành Nam của Đế đô, còn đi từ thực tập lên, cảm thấy mình đã đủ nghiêm túc lắm rồi, vậy mà còn có người không hợp tác với cô ta…
“Hoặc là thả cho chúng tôi đi, hoặc là nói cho tôi tên và số hiệu cảnh sát của cô, tôi muốn khiếu nại cô.”
Nói xong, Cố Niệm Chi khẽ cười một tiếng, không có ý định dạy cho nữ cảnh sát mới vào nghề này một bài học nữa.
Từ Phiêu Hồng làm việc hơn nửa năm, đồng nghiệp đều bao bọc cô ta cẩn thận, chưa bao giờ gặp phải tình huống khó chơi như vậy.
Lý trí nói cho cô ta biết, đúng là cô ta đã sai, nên lập tức thả hai người này đi.
Cho dù có kiểm tra nồng độ cồn của người lái xe cũng là vô dụng, chỉ cần nhìn cũng đã biết người đó không uống rượu. Mà giờ đang sáng sớm, có bao nhiêu người uống rượu vào sáng sớm cơ chứ? Hầu như người của Đế quốc Hoa Hạ đều không có tật xấu này.
Nhưng nếu cứ nhượng bộ như thế, thật sự không phù hợp với tính cách cô ta. Tính cách thẳng thắn không thỏa hiệp được dưỡng ra bởi hơn hai mươi năm được nuông chiều trong gia đình của cô ta lúc này đã ngoi lên.
Mặt Từ Phiêu Hồng trầm xuống, đột ngột thò tay vào, nắm lấy cằm Cố Niệm Chi, một tay khác vừa nhét thiết bị đo nồng độ cồn vào trong miệng cô vừa nói, “Cô để tôi kiểm tra một chút, nếu không có gì tôi sẽ để cho cô đi.’
Hoắc Thiệu Hằng cũng không kiên nhẫn nổi. Anh nhìn Từ Phiêu Hồng, nói, “Nếu không còn vấn đề gì nữa thì chúng tôi đi đây, chúng tôi đang vội.”
Từ Phiêu Hồng mới vừa tốt nghiệp trường cảnh sát, còn chưa chính thức làm cảnh sát. Mặc dù với gia thế của nhà cô ta, việc chuyển chính thức là chuyện như ván đã đóng thuyền, nhưng trước mắt, cô ta vẫn chỉ là một cảnh sát thực tập mới vào nghề thôi.
Theo quy định của cảnh sát, cảnh sát thực tập không thể chấp hành nhiệm vụ một mình, cần phải có cảnh sát chính thức đi cùng mới được.
Có điều, hôm nay là ba mươi Tết, người trong đồn hầu như đã về nhà ăn Tết hết rồi.
Cô ta nhất thời hứng khởi, tự mình lái xe cảnh sát đi hóng gió, đúng lúc lại thấy ở phía trước có một chiếc SUV Mercedes Benz đi lúc nhanh lúc chậm, nhìn rất chướng mắt, lại còn là xe Bộ Quốc phòng. Cô ta thấy thế liền tức giận, không nói hai lời liền bật đèn báo còi ủ đuổi theo.
Nhưng hai người trong xe lại như chẳng thèm để tâm đến cô ta vậy.
“Đang vội thì có thể lái xe loạn xạ như thế sao?” Tính tình Từ Phiêu Hồng vốn nóng nảy, chống nạnh cất tiếng dạy dỗ, “Hai người vừa đi lúc nhanh lúc chậm! Tôi nghi ngờ hai người say rượu, giờ muốn tiến hành kiểm tra nồng độ cồn với hai người.”
Cố Niệm Chi nhún vai, “Sao cô không nói sớm chứ, đo đi đo đi, đừng có kéo dài thời gian của chúng tôi.”
Từ Phiêu Hồng nhìn dáng vẻ bình tĩnh trầm ổn của Hoắc Thiệu Hằng, rồi lại nhìn sang khuôn mặt đỏ bừng của Cố Niệm Chi, cắn răng một cái, lấy thiết bị kiểm tra nồng độ cồn trong xe mình ra, đi tới cửa sổ xe của Cố Niệm Chi, “Cô, ngậm lấy cái này rồi thổi vào.”
Cố Niệm Chi ấn kính xe xuống, ngạc nhiên nhìn Từ Phiêu Hồng, “Để làm gì? Cô muốn kiểm tra nồng độ cồn của tôi à?”
“Đúng thế? Không được sao?” Từ Phiêu Hồng liếc ngang cô một cái đầy khí thế, “Nhanh lên đi! Đừng có lề mà lề mề nữa!”
Cố Niệm Chi triệt để trở mặt. Cô lấy điện thoại đi động từ trong túi xách Le Boy ra, mặt không đổi sắc hỏi cô ta, “Tên của cô là gì, số hiệu cảnh sát bao nhiêu?”
“Cô định làm gì?”
Mí mắt Từ Phiêu Hồng bắt đầu giật giật, trong lòng có dự cảm không lành.
“Để! Kiện! Cô!” Cố Niệm Chi nói từng chữ một, “Tôi muốn hỏi đồn cảnh sát của các cô xem điều luật nào nói rằng phải kiểm tra nồng độ cồn của hành khách trêи xe!”
Nếu nói như thế, có nghĩa là không chỉ người lái xe không thể uống rượu, mà cả người ngồi trong xe cũng không được uống.
Ha ha, vậy tức là mọi người đi uống rượu bên ngoài xong, đều chỉ có nước đi bộ về nhà, ngay cả xe buýt cũng không được đi cơ đấy.
Khóe miệng Từ Phiêu Hồng co giật, hơi khó xử, tiến thoái lưỡng nan.
Từ nhỏ tới lớn cô ta đều lớn lên dưới sự bao bọc của người trong nhà. Khi học đại học ở trường cảnh sát, bạn học và các thầy cô cũng biết bối cảnh gia đình cô ta nên rất chiếu
cố cô ta. Cho tới nay, cô ta cũng chưa từng gặp phải người không coi cô ta ra gì như thế này bao giờ.
Dựa vào gia thế của mình, Từ Phiêu Hồng vốn có thể tìm được một công việc tốt hơn, nhưng cô ta luôn nghĩ không muốn dựa vào quyền thế của gia đình, muốn dựa vào năng lực bản thân để tìm việc làm. Cuối cùng, cô ta chọn chức vị thấp nhất trong đồn Cảnh sát thành Nam của Đế đô, còn đi từ thực tập lên, cảm thấy mình đã đủ nghiêm túc lắm rồi, vậy mà còn có người không hợp tác với cô ta…
“Hoặc là thả cho chúng tôi đi, hoặc là nói cho tôi tên và số hiệu cảnh sát của cô, tôi muốn khiếu nại cô.”
Nói xong, Cố Niệm Chi khẽ cười một tiếng, không có ý định dạy cho nữ cảnh sát mới vào nghề này một bài học nữa.
Từ Phiêu Hồng làm việc hơn nửa năm, đồng nghiệp đều bao bọc cô ta cẩn thận, chưa bao giờ gặp phải tình huống khó chơi như vậy.
Lý trí nói cho cô ta biết, đúng là cô ta đã sai, nên lập tức thả hai người này đi.
Cho dù có kiểm tra nồng độ cồn của người lái xe cũng là vô dụng, chỉ cần nhìn cũng đã biết người đó không uống rượu. Mà giờ đang sáng sớm, có bao nhiêu người uống rượu vào sáng sớm cơ chứ? Hầu như người của Đế quốc Hoa Hạ đều không có tật xấu này.
Nhưng nếu cứ nhượng bộ như thế, thật sự không phù hợp với tính cách cô ta. Tính cách thẳng thắn không thỏa hiệp được dưỡng ra bởi hơn hai mươi năm được nuông chiều trong gia đình của cô ta lúc này đã ngoi lên.
Mặt Từ Phiêu Hồng trầm xuống, đột ngột thò tay vào, nắm lấy cằm Cố Niệm Chi, một tay khác vừa nhét thiết bị đo nồng độ cồn vào trong miệng cô vừa nói, “Cô để tôi kiểm tra một chút, nếu không có gì tôi sẽ để cho cô đi.’