Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 676
Chương 676:
Chỉ trong thời gian thay một bộ quần áo, bà Quý đã yêu mến Cố Niệm Chi đến mức không rời tay rồi.
Bà dẫn cô đi khắp phòng, giới thiệu cô với tất cả mọi người trong phòng, tận tâm hơn cả với con gái ruột.
Thấy vợ mình thân thiết với Cố Niệm Chi như thế, Thượng tướng Quý vô cùng ngạc nhiên. Ông chép miệng mấy cái rồi mới cười nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Cô bé Cố Niệm Chi này giỏi đấy. Rõ ràng là làm luật sư mà nói năng ngọt ngào, dễ nghe đến mức cô Quý nhà cháu sắp bay lên trời rồi.”
Đáy mắt Hoắc Thiệu Hằng hiện lên nụ cười nhàn nhạt, nhưng nụ cười đó nhanh chóng tan đi, anh bình thản nói: “Chúng cháu quản lý cô bé rất chặt nên cô bé lễ phép hơn các bạn cùng trang lứa một chút ạ.”
Từ Phiêu Hồng nghe câu này lại thấy có gì đó sai sai…
Cô ta cắn môi đứng bên cạnh bố mình là Từ Quý Khải, ban nãy vừa là tâm điểm chú ý của bao nhiêu người, bây giờ lại chẳng ai hỏi đến, gần như bị lãng quên.
Nhìn phu nhân Thượng tướng bị Cố Niệm Chi dẫn đi, lại nhìn Thượng tướng Quý đã bắt đầu bàn công chuyện với Hoắc Thiệu Hằng, chuẩn bị rời khỏi phòng khách, Từ Phiêu Hồng hơi cuống lên, khẽ đẩy bố mình một cái.
Từ Quý Khải làm sao dám ngắt quãng cuộc nói chuyện của Thượng tướng Quý và Hoắc Thiệu Hằng chứ?
Địa vị và quân hàm của ông ta đều thua kém hai người này quá xa.
Hôm nay, hai bố con họ có thể nói chuyện với Hoắc Thiệu Hằng và Thượng tướng Quý là nhờ có bà Quý để mắt đến Từ Phiêu Hồng, do đó mới có thể đích thân nói xin lỗi Hoắc Thiệu Hằng khi anh đến chúc Tết.
Nhưng không ngờ Hoắc Thiệu Hằng lại phủ nhận không hề xảy ra chuyện gì khiến hai bố con họ thành ra giống cố ý mượn chuyện để tạo quan hệ với anh.
Thật là gượng gạo hết chỗ nói.
Từ Phiêu Hồng đành trơ mắt đứng nhìn Hoắc Thiệu Hằng và Thượng tướng Quý ra khỏi phòng khách, vào phòng làm việc.
***
Vào đến phòng làm việc, Thượng tướng Quý ngồi ở bàn, nụ cười trêи khuôn mặt đã biến mất. Hai tay ông gác lên tay vịn của ghế, ông nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Có chuyện gì gấp đến mức phải nói ngay lúc này?”
“Vì nếu hôm nay không nói thì có khả năng mai không kịp nữa.” Hoắc Thiệu Hằng tiến lên một bước, đặt một chiếc ổ đĩa flash lên bàn làm việc của Thượng tướng Quý, “Là thế này, trong báo cáo tổng kết năm của thành viên Cục của tôi ở nước ngoài có nhắc đến việc một công ty khá lớn trong nước đã lập chi nhánh ở Ý nhưng không chính thức hoạt động mà lại đang rửa tiền.”
Bây giờ đang là kỳ nghỉ Tết, rất nhiều hoạt động của ngân hàng đều tạm nghỉ, nhưng bắt đầu từ mùng Hai là các ngân hàng sẽ lần lượt hoạt động trở lại, cho nên việc này thật sự rất cấp bách.
Ánh mắt của Thượng tướng Quý tối lại, ông không cầm chiếc đĩa mà nhìn Hoắc Thiệu Hằng, nói: “Đây hình như không thuộc phạm vi quản lý của cậu.”
“Ban đầu tôi cũng nghĩ như thế.” Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, điềm tĩnh nói tiếp, “Chúng tôi đã kiểm tra trụ sở chính của công ty này ở trong nước, phát hiện công ty này có khá nhiều giao dịch với Bộ Quốc phòng, thậm chí còn là nhà cung cấp cho một số dự án của Quân đội.”
“Cái gì?!” Thượng tướng Quý hết sức kinh ngạc, “Cậu nói công ty này có liên quan đến Bộ Quốc phòng ư?”
“Không liên quan.” Hoắc Thiệu Hằng thở dài, “Nhưng trong hợp đồng họ đưa cho Bộ Quốc phòng có hành vi lừa gạt báo giá và gian dối chất lượng. Nói một cách chính xác, trong các giao dịch với Bộ Quốc phòng, công ty này đã sử dụng những thủ đoạn phi pháp để giành lợi nhuận cao. Hiện công ty này đang đối mặt với sự chất vấn từ Bộ Quốc phòng, bọn họ lo sẽ bị điều tra ra nên đang dự định chuyển số lợi nhuận này ra ngân hàng nước ngoài.”
“Lại còn có chuyện đó nữa!” Thượng tướng Quý nổi giận. Ông ghét nhất là đám thương nhân buôn bán lừa đảo, “Dám trộm cả tiền của Quân đội! Tôi muốn xem xem kẻ nào đã ăn gan hùm tay gấu!”
Hoắc Thiệu Hằng im lặng một lúc rồi thấp giọng nói: “Đây là chuyện thứ hai tôi muốn nói với Thượng tướng.”
“Chuyện gì? Cậu biết ai làm không?” Thượng tướng Quý đứng dậy, giọng nói vô cùng dữ dội: “Có phải người trong nội bộ chúng ta hay không?!”
Nghiêm túc ra thì nhà cung cấp cho các dự án của Quân đội phải đấu thầu mới lấy được hợp đồng, nhưng số người dựa vào mối quan hệ chắc chắn khá nhiều.
Trong cùng điều kiện đấu thầu, cơ hội của người có quen biết chắc chắn sẽ lớn hơn, đây là quy tắc ngầm ai ai cũng biết.
Nhưng cũng như vậy, nếu nhà cung cấp có vấn đề thì nhân viên nội bộ dùng mối quan hệ để đảm bảo chắc chắn sẽ phải chịu trách nhiệm liên đới.
Đây là mối quan hệ tương tác giữa quyền lợi và nghĩa vụ, không thể chỉ có mặt tốt mà không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào.
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, trêи khuôn mặt nở một nụ cười bất đắc dĩ: “Công ty này đúng là có đường đi vào Bộ Quốc phòng, hơn nữa lại còn liên quan đến nhà tôi.”
Chỉ trong thời gian thay một bộ quần áo, bà Quý đã yêu mến Cố Niệm Chi đến mức không rời tay rồi.
Bà dẫn cô đi khắp phòng, giới thiệu cô với tất cả mọi người trong phòng, tận tâm hơn cả với con gái ruột.
Thấy vợ mình thân thiết với Cố Niệm Chi như thế, Thượng tướng Quý vô cùng ngạc nhiên. Ông chép miệng mấy cái rồi mới cười nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Cô bé Cố Niệm Chi này giỏi đấy. Rõ ràng là làm luật sư mà nói năng ngọt ngào, dễ nghe đến mức cô Quý nhà cháu sắp bay lên trời rồi.”
Đáy mắt Hoắc Thiệu Hằng hiện lên nụ cười nhàn nhạt, nhưng nụ cười đó nhanh chóng tan đi, anh bình thản nói: “Chúng cháu quản lý cô bé rất chặt nên cô bé lễ phép hơn các bạn cùng trang lứa một chút ạ.”
Từ Phiêu Hồng nghe câu này lại thấy có gì đó sai sai…
Cô ta cắn môi đứng bên cạnh bố mình là Từ Quý Khải, ban nãy vừa là tâm điểm chú ý của bao nhiêu người, bây giờ lại chẳng ai hỏi đến, gần như bị lãng quên.
Nhìn phu nhân Thượng tướng bị Cố Niệm Chi dẫn đi, lại nhìn Thượng tướng Quý đã bắt đầu bàn công chuyện với Hoắc Thiệu Hằng, chuẩn bị rời khỏi phòng khách, Từ Phiêu Hồng hơi cuống lên, khẽ đẩy bố mình một cái.
Từ Quý Khải làm sao dám ngắt quãng cuộc nói chuyện của Thượng tướng Quý và Hoắc Thiệu Hằng chứ?
Địa vị và quân hàm của ông ta đều thua kém hai người này quá xa.
Hôm nay, hai bố con họ có thể nói chuyện với Hoắc Thiệu Hằng và Thượng tướng Quý là nhờ có bà Quý để mắt đến Từ Phiêu Hồng, do đó mới có thể đích thân nói xin lỗi Hoắc Thiệu Hằng khi anh đến chúc Tết.
Nhưng không ngờ Hoắc Thiệu Hằng lại phủ nhận không hề xảy ra chuyện gì khiến hai bố con họ thành ra giống cố ý mượn chuyện để tạo quan hệ với anh.
Thật là gượng gạo hết chỗ nói.
Từ Phiêu Hồng đành trơ mắt đứng nhìn Hoắc Thiệu Hằng và Thượng tướng Quý ra khỏi phòng khách, vào phòng làm việc.
***
Vào đến phòng làm việc, Thượng tướng Quý ngồi ở bàn, nụ cười trêи khuôn mặt đã biến mất. Hai tay ông gác lên tay vịn của ghế, ông nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Có chuyện gì gấp đến mức phải nói ngay lúc này?”
“Vì nếu hôm nay không nói thì có khả năng mai không kịp nữa.” Hoắc Thiệu Hằng tiến lên một bước, đặt một chiếc ổ đĩa flash lên bàn làm việc của Thượng tướng Quý, “Là thế này, trong báo cáo tổng kết năm của thành viên Cục của tôi ở nước ngoài có nhắc đến việc một công ty khá lớn trong nước đã lập chi nhánh ở Ý nhưng không chính thức hoạt động mà lại đang rửa tiền.”
Bây giờ đang là kỳ nghỉ Tết, rất nhiều hoạt động của ngân hàng đều tạm nghỉ, nhưng bắt đầu từ mùng Hai là các ngân hàng sẽ lần lượt hoạt động trở lại, cho nên việc này thật sự rất cấp bách.
Ánh mắt của Thượng tướng Quý tối lại, ông không cầm chiếc đĩa mà nhìn Hoắc Thiệu Hằng, nói: “Đây hình như không thuộc phạm vi quản lý của cậu.”
“Ban đầu tôi cũng nghĩ như thế.” Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, điềm tĩnh nói tiếp, “Chúng tôi đã kiểm tra trụ sở chính của công ty này ở trong nước, phát hiện công ty này có khá nhiều giao dịch với Bộ Quốc phòng, thậm chí còn là nhà cung cấp cho một số dự án của Quân đội.”
“Cái gì?!” Thượng tướng Quý hết sức kinh ngạc, “Cậu nói công ty này có liên quan đến Bộ Quốc phòng ư?”
“Không liên quan.” Hoắc Thiệu Hằng thở dài, “Nhưng trong hợp đồng họ đưa cho Bộ Quốc phòng có hành vi lừa gạt báo giá và gian dối chất lượng. Nói một cách chính xác, trong các giao dịch với Bộ Quốc phòng, công ty này đã sử dụng những thủ đoạn phi pháp để giành lợi nhuận cao. Hiện công ty này đang đối mặt với sự chất vấn từ Bộ Quốc phòng, bọn họ lo sẽ bị điều tra ra nên đang dự định chuyển số lợi nhuận này ra ngân hàng nước ngoài.”
“Lại còn có chuyện đó nữa!” Thượng tướng Quý nổi giận. Ông ghét nhất là đám thương nhân buôn bán lừa đảo, “Dám trộm cả tiền của Quân đội! Tôi muốn xem xem kẻ nào đã ăn gan hùm tay gấu!”
Hoắc Thiệu Hằng im lặng một lúc rồi thấp giọng nói: “Đây là chuyện thứ hai tôi muốn nói với Thượng tướng.”
“Chuyện gì? Cậu biết ai làm không?” Thượng tướng Quý đứng dậy, giọng nói vô cùng dữ dội: “Có phải người trong nội bộ chúng ta hay không?!”
Nghiêm túc ra thì nhà cung cấp cho các dự án của Quân đội phải đấu thầu mới lấy được hợp đồng, nhưng số người dựa vào mối quan hệ chắc chắn khá nhiều.
Trong cùng điều kiện đấu thầu, cơ hội của người có quen biết chắc chắn sẽ lớn hơn, đây là quy tắc ngầm ai ai cũng biết.
Nhưng cũng như vậy, nếu nhà cung cấp có vấn đề thì nhân viên nội bộ dùng mối quan hệ để đảm bảo chắc chắn sẽ phải chịu trách nhiệm liên đới.
Đây là mối quan hệ tương tác giữa quyền lợi và nghĩa vụ, không thể chỉ có mặt tốt mà không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào.
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, trêи khuôn mặt nở một nụ cười bất đắc dĩ: “Công ty này đúng là có đường đi vào Bộ Quốc phòng, hơn nữa lại còn liên quan đến nhà tôi.”
Bình luận facebook