Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 677
Chương 677:
“Nhà cậu ư?” Sắc mặt Thượng tướng Quý càng lúc càng khó coi, “Thiệu Hằng, cậu đừng nói là cậu đấy nhé!”
“Tất nhiên không phải tôi, nói chính xác thì cũng không phải là người nhà tôi, nhưng liên quan đến người nhà tôi. Vì người đó đã mượn danh nghĩa của ông nội tôi, giúp công ty đó giành được hợp đồng của Cục Hậu cần.” Hoắc Thiệu Hằng điềm tĩnh nói, “Bà ta là Y tá trưởng của ông nội tôi, chương Phong, Thượng tướng cũng biết.”
“Là bà ta à?” Biểu cảm của Thượng tướng Quý có vẻ cổ quái, “Thật sự là bà ta sao?”
“Vâng, tôi đã tìm được chứng cứ giao dịch giữa bà ta và công ty đó rồi.” Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh thuật lại, không hề có một chút tình cảm nào, “Con trai giám đốc công ty đó kết hôn với cháu gái của chương Phong, hai nhà này là thông gia. Bọn họ muốn giành hết quyền làm nhà cung cấp cho các dự án của Quân đội nhưng không đủ tư cách, thế là chương Phong xuất hiện, lấy danh nghĩa của ông nội tôi, đàm phán điều kiện với Phó Cục trưởng Liêu của Cục Hậu cần.”
“Ông Liêu á?” Thượng tướng Quý càng sửng sốt hơn. Một lúc lâu sau ông mới xoa gáy, thở dài: “Cũng chẳng trách được, ông Liêu là cấp dưới cũ của ông nội cậu, được ông ấy nâng đỡ đưa lên.”
“Đúng vậy, cho nên bà ta mới lấy danh nghĩa của ông nội tôi để hoàn thành công việc này.” Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, “Nhưng chuyện này lại không hề liên quan gì đến nhà tôi cả. Từ đầu đến cuối ông nội tôi đều không biết chuyện này. Tôi không thể để nhà họ Hoắc vì chuyện này mà mang nhục, cho nên tôi xin Thượng tướng lập tức hạ lệnh, lấy lý do dự án của Bộ Quốc phòng bị tổn thất để yêu cầu ngân hàng đóng băng toàn bộ tài sản của công ty đó, đồng thời yêu cầu Ủy ban Kiểm tra Bộ Quốc phòng điều tra về chương Phong.”
“Nếu điều tra chương Phong thật, phía ông nội của cậu… có khó xử không?”
Thượng tướng Quý khéo léo hỏi.
Chuyện này liên quan quá nhiều. Trước khi nghỉ hưu, ông cụ Hoắc là thành viên trụ cột của Uỷ ban tối cao Bộ Quốc phòng, bây giờ cũng là hàm Thượng tướng, được tính là nhân vật tầm cỡ trong các nhân vật cấp cao của Đế quốc, các mối quan hệ và tập đoàn lợi ích sau lưng ông cụ không phải ít.
Hoắc Thiệu Hằng nhíu mày ra vẻ cân nhắc kỹ lưỡng.
Thượng tướng Quý thấy vậy cũng ngầm tán dương, đúng là hạt giống tốt, ông đã không chọn nhầm người kế nhiệm…
Lúc cần ra tay sẽ ra tay, biết phân rõ nặng nhẹ, gấp gáp hay có thể trì hoãn.
“Còn nhà họ Tạ thì sao, cậu đã cân nhắc đến cảm giác của họ chưa?”
Thượng tướng Quý lại nhắc, lo Hoắc Thiệu Hằng tuổi trẻ sốc nổi, phạm vi công kϊƈɦ quá rộng sẽ mang lại rất nhiều kẻ thù.
“Tôi đã cân nhắc rồi.” Hoắc Thiệu Hằng hình như đã hạ quyết tâm, ngước mắt kiên định trả lời, “Chỉ động đến nhà họ chương và công ty liên quan đến nhà họ chương, không kéo những người khác vào cuộc.”
Anh cũng phải tay non mới vào nghề, đã sớm cân nhắc đến các mối quan hệ lợi ích. Dù sao thì người không có đầu óc, không có năng lực sẽ không thể nào tăng từ Thiếu uý lên Thiếu tướng trong vòng mười năm được.
“Thế thì được.” Thượng tướng Quý hài lòng gật đầu, cẩn thận dặn dò anh: “Ban đầu không được tấn công trêи phạm vi quá rộng, nếu trong quá trình điều tra phát hiện các vấn đề khác thì lúc đó điều tra cũng không muộn.”
“Rõ, thưa Thủ trưởng!”
Hoắc Thiệu Hằng lập tức đứng nghiêm hành lễ, biểu thị anh sẽ tuân theo mệnh lệnh của Thượng tướng Quý.
Thượng tướng Quý rất hài lòng với phản ứng của Hoắc Thiệu Hằng. Biết Hoắc Thiệu Hằng đã hiểu được tinh thần của mình, ông liền mỉm cười dựa vào lưng ghế, nói: “Thiệu Hằng này, năm nay cậu hai mươi tám tuổi rồi nhỉ?”
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu không đáp.
Thượng tướng Quý nói tiếp: “Đến nay cậu vẫn một mình, không tốt cho sự nghiệp sau này đâu.”
Càng lên cao sẽ càng thấy được độ quan trọng của một gia đình ổn định, ít nhất hình tượng trước nhân dân sẽ là hình ảnh bình thường.
“Tôi đang cân nhắc vấn đề cá nhân rồi.” Hoắc Thiệu Hằng biết mình không thoát được cửa này. Nếu như lúc trước thì anh sẽ đau đầu tìm cách xử trí, nhưng bây giờ anh đã có người vừa ý nên trả lời rất thoải mái.
“Thế à?” Thượng tướng Quý háo hức nhoài về phía trước. Đôi mắt sắc bén có thể nhìn thấu lòng người khác kia, lúc này đang sáng lên muốn hóng chuyện, “Cậu vừa ý ai rồi thế?”
Hoắc Thiệu Hằng cạn lời.
“Sao vậy? Không trả lời à? Cậu còn ngại tôi sao?” Thượng tướng Quý thấy buồn cười, “Nói đi xem nào, tôi tham mưu cố vấn cho?”
Xem ra không nói thì Thượng tướng Quý sẽ không tha cho anh.
“Nhà cậu ư?” Sắc mặt Thượng tướng Quý càng lúc càng khó coi, “Thiệu Hằng, cậu đừng nói là cậu đấy nhé!”
“Tất nhiên không phải tôi, nói chính xác thì cũng không phải là người nhà tôi, nhưng liên quan đến người nhà tôi. Vì người đó đã mượn danh nghĩa của ông nội tôi, giúp công ty đó giành được hợp đồng của Cục Hậu cần.” Hoắc Thiệu Hằng điềm tĩnh nói, “Bà ta là Y tá trưởng của ông nội tôi, chương Phong, Thượng tướng cũng biết.”
“Là bà ta à?” Biểu cảm của Thượng tướng Quý có vẻ cổ quái, “Thật sự là bà ta sao?”
“Vâng, tôi đã tìm được chứng cứ giao dịch giữa bà ta và công ty đó rồi.” Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh thuật lại, không hề có một chút tình cảm nào, “Con trai giám đốc công ty đó kết hôn với cháu gái của chương Phong, hai nhà này là thông gia. Bọn họ muốn giành hết quyền làm nhà cung cấp cho các dự án của Quân đội nhưng không đủ tư cách, thế là chương Phong xuất hiện, lấy danh nghĩa của ông nội tôi, đàm phán điều kiện với Phó Cục trưởng Liêu của Cục Hậu cần.”
“Ông Liêu á?” Thượng tướng Quý càng sửng sốt hơn. Một lúc lâu sau ông mới xoa gáy, thở dài: “Cũng chẳng trách được, ông Liêu là cấp dưới cũ của ông nội cậu, được ông ấy nâng đỡ đưa lên.”
“Đúng vậy, cho nên bà ta mới lấy danh nghĩa của ông nội tôi để hoàn thành công việc này.” Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, “Nhưng chuyện này lại không hề liên quan gì đến nhà tôi cả. Từ đầu đến cuối ông nội tôi đều không biết chuyện này. Tôi không thể để nhà họ Hoắc vì chuyện này mà mang nhục, cho nên tôi xin Thượng tướng lập tức hạ lệnh, lấy lý do dự án của Bộ Quốc phòng bị tổn thất để yêu cầu ngân hàng đóng băng toàn bộ tài sản của công ty đó, đồng thời yêu cầu Ủy ban Kiểm tra Bộ Quốc phòng điều tra về chương Phong.”
“Nếu điều tra chương Phong thật, phía ông nội của cậu… có khó xử không?”
Thượng tướng Quý khéo léo hỏi.
Chuyện này liên quan quá nhiều. Trước khi nghỉ hưu, ông cụ Hoắc là thành viên trụ cột của Uỷ ban tối cao Bộ Quốc phòng, bây giờ cũng là hàm Thượng tướng, được tính là nhân vật tầm cỡ trong các nhân vật cấp cao của Đế quốc, các mối quan hệ và tập đoàn lợi ích sau lưng ông cụ không phải ít.
Hoắc Thiệu Hằng nhíu mày ra vẻ cân nhắc kỹ lưỡng.
Thượng tướng Quý thấy vậy cũng ngầm tán dương, đúng là hạt giống tốt, ông đã không chọn nhầm người kế nhiệm…
Lúc cần ra tay sẽ ra tay, biết phân rõ nặng nhẹ, gấp gáp hay có thể trì hoãn.
“Còn nhà họ Tạ thì sao, cậu đã cân nhắc đến cảm giác của họ chưa?”
Thượng tướng Quý lại nhắc, lo Hoắc Thiệu Hằng tuổi trẻ sốc nổi, phạm vi công kϊƈɦ quá rộng sẽ mang lại rất nhiều kẻ thù.
“Tôi đã cân nhắc rồi.” Hoắc Thiệu Hằng hình như đã hạ quyết tâm, ngước mắt kiên định trả lời, “Chỉ động đến nhà họ chương và công ty liên quan đến nhà họ chương, không kéo những người khác vào cuộc.”
Anh cũng phải tay non mới vào nghề, đã sớm cân nhắc đến các mối quan hệ lợi ích. Dù sao thì người không có đầu óc, không có năng lực sẽ không thể nào tăng từ Thiếu uý lên Thiếu tướng trong vòng mười năm được.
“Thế thì được.” Thượng tướng Quý hài lòng gật đầu, cẩn thận dặn dò anh: “Ban đầu không được tấn công trêи phạm vi quá rộng, nếu trong quá trình điều tra phát hiện các vấn đề khác thì lúc đó điều tra cũng không muộn.”
“Rõ, thưa Thủ trưởng!”
Hoắc Thiệu Hằng lập tức đứng nghiêm hành lễ, biểu thị anh sẽ tuân theo mệnh lệnh của Thượng tướng Quý.
Thượng tướng Quý rất hài lòng với phản ứng của Hoắc Thiệu Hằng. Biết Hoắc Thiệu Hằng đã hiểu được tinh thần của mình, ông liền mỉm cười dựa vào lưng ghế, nói: “Thiệu Hằng này, năm nay cậu hai mươi tám tuổi rồi nhỉ?”
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu không đáp.
Thượng tướng Quý nói tiếp: “Đến nay cậu vẫn một mình, không tốt cho sự nghiệp sau này đâu.”
Càng lên cao sẽ càng thấy được độ quan trọng của một gia đình ổn định, ít nhất hình tượng trước nhân dân sẽ là hình ảnh bình thường.
“Tôi đang cân nhắc vấn đề cá nhân rồi.” Hoắc Thiệu Hằng biết mình không thoát được cửa này. Nếu như lúc trước thì anh sẽ đau đầu tìm cách xử trí, nhưng bây giờ anh đã có người vừa ý nên trả lời rất thoải mái.
“Thế à?” Thượng tướng Quý háo hức nhoài về phía trước. Đôi mắt sắc bén có thể nhìn thấu lòng người khác kia, lúc này đang sáng lên muốn hóng chuyện, “Cậu vừa ý ai rồi thế?”
Hoắc Thiệu Hằng cạn lời.
“Sao vậy? Không trả lời à? Cậu còn ngại tôi sao?” Thượng tướng Quý thấy buồn cười, “Nói đi xem nào, tôi tham mưu cố vấn cho?”
Xem ra không nói thì Thượng tướng Quý sẽ không tha cho anh.
Bình luận facebook