Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 685
Chương 685:
Đêm mùng Một Tết ở Đế đô lạnh đến thấu xương, thở ra một hơi là muốn đông lại thành băng.
Hoắc Thiệu Hằng lấy ra một điếu thuốc, cầm bật lửa châm rồi hút một hơi thật sâu.
Hôm nay thật là một ngày bận rộn.
Anh dẫn Cố Niệm Chi đi chúc Tết nhà Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long, lấy được lệnh bắt của đội cảnh sát quân sự, lấy được lệnh hành chính đóng băng tài khoản ngân hàng, rồi đưa Cố Niệm Chi về, sau đó dẫn đội trưởng đội cảnh sát quân sự và lính công vụ của ông cụ Hoắc đến nhà họ chương bắt người.
Công việc tiến hành cực kì thuận lợi, gần như hoàn toàn diễn ra theo kế hoạch của anh.
Hoắc Thiệu Hằng đứng hút thuốc ngoài ban công nửa tiếng mới nghe thấy trong phòng phát ra tiếng động.
Anh dập tắt điếu thuốc, mở cửa đi vào phòng rồi thuận tay đóng cửa lại.
Ông cụ Hoắc ngồi trêи giường nheo mắt hỏi: “Thiệu Hằng? Sao cháu lại ở đây?”
Mặc dù ngoài mặt có vẻ kinh ngạc và tức giận nhưng trong lòng ông cụ lại vui mừng muốn nở hoa.
Bỏ nhà đi một lần, thế là thằng cháu chịu cúi đầu…
Xem ra Thiệu Hằng vẫn rất ngoan ngoãn, hiếu thảo.
Ông cụ Hoắc khoác áo, ngồi trêи giường nhìn Hoắc Thiệu Hằng, cười nói, “Ngồi xuống đây, cháu đã ăn chưa?”
Hoắc Thiệu Hằng ăn sáng xong là bận rộn đến giờ, chưa kịp ăn gì cả. Nhưng anh không nói thật, chỉ lạnh nhạt gật đầu đáp, “Ăn rồi ạ.”
Anh nhìn ông cụ một lượt rồi nói: “Ông ơi, về nhà thôi, chỗ này sắp không ở được nữa đâu.”
“Sao lại không ở được nữa?” Ông cụ Hoắc nghiêm khắc nhìn anh, “Đây là nhà của Tiểu chương, ông muốn ở đến lúc nào thì ở.”
“Thế à?” Hoắc Thiệu Hằng xoa tay, ngồi xuống chiếc ghế xô-pha đơn ở cạnh giường của ông cụ, “Nhưng chỗ này sắp bị niêm phong rồi, ông ở thế nào ạ? Ông định nói với anh em cảnh sát quân sự ngoài kia nhà này là nhà ông mua cho Y tá trưởng chương à?”
“Nói bậy!” Ông cụ Hoắc sầm mặt xuống, “Đang yên đang lành sao lại bị niêm phong? Vay nợ chưa trả à?” Nói rồi ông cụ nhìn Hoắc Thiệu Hằng, cân nhắc một hồi lâu, cuối cùng vẫn hạ giọng mềm mỏng nói: “Thiệu Hằng à, ông biết cháu thương yêu bà nội, nhưng ông nội cũng thương cháu mà! Cháu nỡ nhìn ông nội cô đơn một mình sao? Mặc dù ông già rồi nhưng vẫn muốn có người bầu bạn…”
“Cháu không nói là không cho ông nội tái hôn.” Hoắc Thiệu Hằng ngồi vắt chân, gác hai tay lên tay ghế, tư thế cực kì thoải mái, “Nhưng không thể là chương Phong.”
“Vì sao không được?”
“Bà ta quá tham lam, dã tâm quá lớn.” Hoắc Thiệu Hằng nhướng mày nhìn gian phòng, “Chắc ông cũng biết chứ ạ? Với khả năng của chương Phong, làm sao bà ta có thể mua được bao nhiêu nhà ở Đế đô như thế? Ông đừng nói vay hay trả góp. Cháu biết bà ta không vay một đồng nào mà đều là một lần trả hết đấy.”
Ông cụ Hoắc im lặng hồi lâu mới hàm hồ nói: “… Chuyện này cháu biết ông cũng biết, không phải ai cũng như thế à? Ông không cho bà ấy danh phận được thì bồi thường cho bà ấy bằng cách khác, cũng là điều nên làm.”
Hoắc Thiệu Hằng đặt chân xuống, ngồi thẳng dậy, thái độ trở nên nghiêm túc: “Ông nội có biết chương Phong đã làm những chuyện gì không? Nếu ông nói là ông cho phép thì ông muốn cùng bà ta gánh chịu hậu quả hay sao?”
“Không phải chỉ là giới thiệu cho người khác mấy mối làm ăn với Cục Hậu cần thôi sao? Thế thì có hậu quả gì được?” Ông cụ Hoắc không hề bận tâm, xua xua tay, “Cháu đừng làm quá lên thế, nước trong quá thì không có cá, người tốt quá thì không có ai theo. Thiệu Hằng à, cháu còn trẻ…”
“Ông nội, cái người khác mà bà ta giới thiệu đó có liên quan đến 5.3 tỉ lợi nhuận phi pháp, Ủy ban Kiểm tra Bộ Quốc phòng đang kiểm tra tất cả các giao dịch của bọn họ, mà bọn họ thì sắp chuyển số tiền này sang Ý rồi.”
Hoắc Thiệu Hằng ngắt lời ông cụ, ném luôn quả bom tấn ra.
Khuôn mặt ông cụ Hoắc co giật, “Cháu nói sao, 5.3 tỉ ư??”
“Đúng. Bà ta không chỉ là người môi giới mà còn là một trong số các cổ đông của công ty đó. Chính bản thân bà ta đã vi phạm quy định làm người trung gian của Bộ Quốc phòng.”
Hoắc Thiệu Hằng theo dõi sát phản ứng của ông cụ, dù sao ông cũng đã cao tuổi, Hoắc Thiệu Hằng không muốn ông cụ vì chuyện này mà tức quá sinh bệnh.
Bởi vì… hoàn toàn không đáng.
Hơi thở của ông cụ Hoắc dần trở nên nặng nề, ông cụ cố gắng lắm mới kiềm chế được, nhưng hai bàn tay vẫn run lên nhè nhẹ.
Đêm mùng Một Tết ở Đế đô lạnh đến thấu xương, thở ra một hơi là muốn đông lại thành băng.
Hoắc Thiệu Hằng lấy ra một điếu thuốc, cầm bật lửa châm rồi hút một hơi thật sâu.
Hôm nay thật là một ngày bận rộn.
Anh dẫn Cố Niệm Chi đi chúc Tết nhà Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long, lấy được lệnh bắt của đội cảnh sát quân sự, lấy được lệnh hành chính đóng băng tài khoản ngân hàng, rồi đưa Cố Niệm Chi về, sau đó dẫn đội trưởng đội cảnh sát quân sự và lính công vụ của ông cụ Hoắc đến nhà họ chương bắt người.
Công việc tiến hành cực kì thuận lợi, gần như hoàn toàn diễn ra theo kế hoạch của anh.
Hoắc Thiệu Hằng đứng hút thuốc ngoài ban công nửa tiếng mới nghe thấy trong phòng phát ra tiếng động.
Anh dập tắt điếu thuốc, mở cửa đi vào phòng rồi thuận tay đóng cửa lại.
Ông cụ Hoắc ngồi trêи giường nheo mắt hỏi: “Thiệu Hằng? Sao cháu lại ở đây?”
Mặc dù ngoài mặt có vẻ kinh ngạc và tức giận nhưng trong lòng ông cụ lại vui mừng muốn nở hoa.
Bỏ nhà đi một lần, thế là thằng cháu chịu cúi đầu…
Xem ra Thiệu Hằng vẫn rất ngoan ngoãn, hiếu thảo.
Ông cụ Hoắc khoác áo, ngồi trêи giường nhìn Hoắc Thiệu Hằng, cười nói, “Ngồi xuống đây, cháu đã ăn chưa?”
Hoắc Thiệu Hằng ăn sáng xong là bận rộn đến giờ, chưa kịp ăn gì cả. Nhưng anh không nói thật, chỉ lạnh nhạt gật đầu đáp, “Ăn rồi ạ.”
Anh nhìn ông cụ một lượt rồi nói: “Ông ơi, về nhà thôi, chỗ này sắp không ở được nữa đâu.”
“Sao lại không ở được nữa?” Ông cụ Hoắc nghiêm khắc nhìn anh, “Đây là nhà của Tiểu chương, ông muốn ở đến lúc nào thì ở.”
“Thế à?” Hoắc Thiệu Hằng xoa tay, ngồi xuống chiếc ghế xô-pha đơn ở cạnh giường của ông cụ, “Nhưng chỗ này sắp bị niêm phong rồi, ông ở thế nào ạ? Ông định nói với anh em cảnh sát quân sự ngoài kia nhà này là nhà ông mua cho Y tá trưởng chương à?”
“Nói bậy!” Ông cụ Hoắc sầm mặt xuống, “Đang yên đang lành sao lại bị niêm phong? Vay nợ chưa trả à?” Nói rồi ông cụ nhìn Hoắc Thiệu Hằng, cân nhắc một hồi lâu, cuối cùng vẫn hạ giọng mềm mỏng nói: “Thiệu Hằng à, ông biết cháu thương yêu bà nội, nhưng ông nội cũng thương cháu mà! Cháu nỡ nhìn ông nội cô đơn một mình sao? Mặc dù ông già rồi nhưng vẫn muốn có người bầu bạn…”
“Cháu không nói là không cho ông nội tái hôn.” Hoắc Thiệu Hằng ngồi vắt chân, gác hai tay lên tay ghế, tư thế cực kì thoải mái, “Nhưng không thể là chương Phong.”
“Vì sao không được?”
“Bà ta quá tham lam, dã tâm quá lớn.” Hoắc Thiệu Hằng nhướng mày nhìn gian phòng, “Chắc ông cũng biết chứ ạ? Với khả năng của chương Phong, làm sao bà ta có thể mua được bao nhiêu nhà ở Đế đô như thế? Ông đừng nói vay hay trả góp. Cháu biết bà ta không vay một đồng nào mà đều là một lần trả hết đấy.”
Ông cụ Hoắc im lặng hồi lâu mới hàm hồ nói: “… Chuyện này cháu biết ông cũng biết, không phải ai cũng như thế à? Ông không cho bà ấy danh phận được thì bồi thường cho bà ấy bằng cách khác, cũng là điều nên làm.”
Hoắc Thiệu Hằng đặt chân xuống, ngồi thẳng dậy, thái độ trở nên nghiêm túc: “Ông nội có biết chương Phong đã làm những chuyện gì không? Nếu ông nói là ông cho phép thì ông muốn cùng bà ta gánh chịu hậu quả hay sao?”
“Không phải chỉ là giới thiệu cho người khác mấy mối làm ăn với Cục Hậu cần thôi sao? Thế thì có hậu quả gì được?” Ông cụ Hoắc không hề bận tâm, xua xua tay, “Cháu đừng làm quá lên thế, nước trong quá thì không có cá, người tốt quá thì không có ai theo. Thiệu Hằng à, cháu còn trẻ…”
“Ông nội, cái người khác mà bà ta giới thiệu đó có liên quan đến 5.3 tỉ lợi nhuận phi pháp, Ủy ban Kiểm tra Bộ Quốc phòng đang kiểm tra tất cả các giao dịch của bọn họ, mà bọn họ thì sắp chuyển số tiền này sang Ý rồi.”
Hoắc Thiệu Hằng ngắt lời ông cụ, ném luôn quả bom tấn ra.
Khuôn mặt ông cụ Hoắc co giật, “Cháu nói sao, 5.3 tỉ ư??”
“Đúng. Bà ta không chỉ là người môi giới mà còn là một trong số các cổ đông của công ty đó. Chính bản thân bà ta đã vi phạm quy định làm người trung gian của Bộ Quốc phòng.”
Hoắc Thiệu Hằng theo dõi sát phản ứng của ông cụ, dù sao ông cũng đã cao tuổi, Hoắc Thiệu Hằng không muốn ông cụ vì chuyện này mà tức quá sinh bệnh.
Bởi vì… hoàn toàn không đáng.
Hơi thở của ông cụ Hoắc dần trở nên nặng nề, ông cụ cố gắng lắm mới kiềm chế được, nhưng hai bàn tay vẫn run lên nhè nhẹ.
Bình luận facebook