Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 687
Chương 687:
Từ nhỏ đến lớn, chương Bảo Thần chưa bao giờ trải qua chuyện như thế này.
Mặc dù là con hoang nhưng vì có một ông bố lẫy lừng, hiển hách nên hồi bé ông ta là người được cưng chiều nhất trong nhà ông bà ngoại, sau này lớn lên, được chương Phong bảo bọc, hình thành thói quen không chịu trách nhiệm.
Dù sao thì kiếm tiền có mẹ lo, sinh con có vợ lo, chăm con có bảo mẫu lo, việc nhà có giúp việc lo, ông ta chỉ cần ngày ngày đi làm rồi về nhà nói chuyện với ông cụ Hoắc là được.
Ông ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mẹ mình bị cảnh sát quân sự bắt đi.
“… Bố ơi, không phải bố có nhà đứng tên bố à? Ở khu Trí Xuân, chúng ta qua đó ở đi…”
Thấy bố không đứng ra quyết định được, chương Văn Na đành tự ra quyết định lấy.
Tiền Thạch Huệ vội gật đầu: “Đúng rồi, đúng rồi, chúng ta sang khu Trí Xuân ở.”
Ông cụ Hoắc thấy bọn họ đều có chỗ ở rồi mới yên tâm đứng lên, “Việc không chậm trễ được, các con mau thu dọn đồ đạc ở đây rồi chuyển đi ngay.”
Bốn người nhà họ chương và đám người giúp việc đều cùng nhau dọn đồ.
Hoắc Thiệu Hằng bước qua đám người đang bận rộn rối rít, đến bên ông cụ Hoắc: “Ông nội, mời.”
Ông cụ Hoắc sầm mặt, cùng cháu trai rời khỏi Triều Dương, trở về nhà họ Hoắc tại khu chung cư Quân đội trong trụ sở Bộ Quốc phòng.
Trêи cả quãng đường, ông cụ Hoắc không nói lời nào, Hoắc Thiệu Hằng cũng vậy.
Hai người im lặng về đến nhà họ Hoắc. Hoắc Thiệu Hằng không xuống xe, nhìn cánh cửa sắt mở ra, nhìn Hoắc Quan Thần và Hoắc Gia Lan đỡ ông cụ vào nhà rồi mới bảo tài xế lái xe đi.
***
Ngày hôm sau, Công ty Trách nhiệm hữu hạn Đạt Thành Thực Nghiệp, công ty thương mại lớn nhất thành phố Z thấy tài khoản ngân hàng của mình bị đóng băng.
Ngày mùng Hai Tết, Triệu Đạt, Chủ tịch Hội đồng quản trị của công ty đích thân đến ngân hàng hỏi han tình hình, kết quả là nhận được những cái lườm khinh bỉ.
“Chủ tịch Triệu suýt nữa làm chúng tôi chết theo! Công ty của ông đang bị Bộ Quốc phòng thẩm tra mà ông không báo cho chúng tôi một tiếng. Những công ty đang bị Bộ Quốc phòng thẩm tra, trước khi có kết quả thẩm tra thì không được chuyển tiền ra nước ngoài, ông không biết đến quy định này hay là biết mà vờ như không biết thế!”
Mặt Triệu Đạt đầy vẻ suy sụp, cứng họng mãi một lúc lâu mới ngập ngừng nói ra được một câu: “Sao có thể như vậy được?! Chúng tôi còn có người ‘ở trên’ đấy!”
“Có cái rắm ấy!” Người quản lý tài khoản ngân hàng của Công ty Đạt Thành lườm nguýt, “‘Ở trên’ có người mà lại bị Bộ Quốc phòng kiểm tra à? Ông có bị ngốc không đấy?!”
Triệu Đạt trợn trừng mắt nhìn tên quản lý tài khoản mũi đang vểnh ngược lên trời này, tức đến tím mặt.
Trước đây khi nhìn thấy từ xa đã một câu ông chủ Triệu, hai câu ông chủ Triệu, gọi còn thân thiết hơn cả bố đẻ, thế mà vừa xảy ra sự cố một cái là lập tức trở mặt như không quen biết ngay được.
“Cậu cứ đợi đấy cho tôi! Đợi tôi về hỏi lại cho rõ ràng! Tôi sẽ bắt cậu phải nuốt lại từng câu từng chữ cậu nói hôm nay! Tôi mà nói ra người ‘ở trên’ chắc cậu sợ chết luôn đấy! Hừ”
Triệu Đạt thở hồng hộc đi từ ngân hàng ra, lên xe cái là gọi điện thoại ngay cho con trai.
Con trai của ông ta là Triệu Lương Thiện cưới chương Hiểu Thúy, con gái nhà họ chương, chính là vì nhòm ngó đến mối quan hệ giữa nhà họ chương với Bộ Quốc phòng.
Nếu không, với khả năng kinh tế của gia đình họ, cần gì phải vội vàng cưới về một cô gái nhà nghèo rớt mồng tơi chứ?
Vẻ ngoài của cô gái đó cũng rất bình thường…
Nếu không phải cô của con bé trèo được lên cành cây cao thì nhà họ chương chỉ đủ tư cách làm người giúp việc cho nhà họ Triệu mà thôi.
“Lương Thiện à, con đã đến nhà cô con chưa?” Điện thoại vừa kết nối được, Triệu Đạt vội hỏi, “Bảo bà ấy mau nhờ Thủ trưởng ra mặt đi! Tài khoản ngân hàng của chúng ta đã bị đóng băng rồi!”
Triệu Lương Thiện đang ngồi trêи ghế xô-pha trong phòng khách nhà chương Bảo Thần, ấp úng không biết trả lời với bố của anh ta như thế nào.
Anh ta và bố vợ là chương Thành, cùng bà xã chương Hiểu Thúy ngồi máy bay đến Đế đô cả đêm, cũng vừa mới vừa tới nhà họ chương không lâu, cuối cùng biết được một tin dữ từ chương Bảo Thần: chương Phong đã bị lực lượng cảnh sát quân sự bắt đi rồi.
“Sao con không nói gì thế?!” Triệu Đạt ở đầu dây bên kia cuống lên, “Con không nói thì bảo bố vợ con nói chuyện với bố đi!”
Từ nhỏ đến lớn, chương Bảo Thần chưa bao giờ trải qua chuyện như thế này.
Mặc dù là con hoang nhưng vì có một ông bố lẫy lừng, hiển hách nên hồi bé ông ta là người được cưng chiều nhất trong nhà ông bà ngoại, sau này lớn lên, được chương Phong bảo bọc, hình thành thói quen không chịu trách nhiệm.
Dù sao thì kiếm tiền có mẹ lo, sinh con có vợ lo, chăm con có bảo mẫu lo, việc nhà có giúp việc lo, ông ta chỉ cần ngày ngày đi làm rồi về nhà nói chuyện với ông cụ Hoắc là được.
Ông ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mẹ mình bị cảnh sát quân sự bắt đi.
“… Bố ơi, không phải bố có nhà đứng tên bố à? Ở khu Trí Xuân, chúng ta qua đó ở đi…”
Thấy bố không đứng ra quyết định được, chương Văn Na đành tự ra quyết định lấy.
Tiền Thạch Huệ vội gật đầu: “Đúng rồi, đúng rồi, chúng ta sang khu Trí Xuân ở.”
Ông cụ Hoắc thấy bọn họ đều có chỗ ở rồi mới yên tâm đứng lên, “Việc không chậm trễ được, các con mau thu dọn đồ đạc ở đây rồi chuyển đi ngay.”
Bốn người nhà họ chương và đám người giúp việc đều cùng nhau dọn đồ.
Hoắc Thiệu Hằng bước qua đám người đang bận rộn rối rít, đến bên ông cụ Hoắc: “Ông nội, mời.”
Ông cụ Hoắc sầm mặt, cùng cháu trai rời khỏi Triều Dương, trở về nhà họ Hoắc tại khu chung cư Quân đội trong trụ sở Bộ Quốc phòng.
Trêи cả quãng đường, ông cụ Hoắc không nói lời nào, Hoắc Thiệu Hằng cũng vậy.
Hai người im lặng về đến nhà họ Hoắc. Hoắc Thiệu Hằng không xuống xe, nhìn cánh cửa sắt mở ra, nhìn Hoắc Quan Thần và Hoắc Gia Lan đỡ ông cụ vào nhà rồi mới bảo tài xế lái xe đi.
***
Ngày hôm sau, Công ty Trách nhiệm hữu hạn Đạt Thành Thực Nghiệp, công ty thương mại lớn nhất thành phố Z thấy tài khoản ngân hàng của mình bị đóng băng.
Ngày mùng Hai Tết, Triệu Đạt, Chủ tịch Hội đồng quản trị của công ty đích thân đến ngân hàng hỏi han tình hình, kết quả là nhận được những cái lườm khinh bỉ.
“Chủ tịch Triệu suýt nữa làm chúng tôi chết theo! Công ty của ông đang bị Bộ Quốc phòng thẩm tra mà ông không báo cho chúng tôi một tiếng. Những công ty đang bị Bộ Quốc phòng thẩm tra, trước khi có kết quả thẩm tra thì không được chuyển tiền ra nước ngoài, ông không biết đến quy định này hay là biết mà vờ như không biết thế!”
Mặt Triệu Đạt đầy vẻ suy sụp, cứng họng mãi một lúc lâu mới ngập ngừng nói ra được một câu: “Sao có thể như vậy được?! Chúng tôi còn có người ‘ở trên’ đấy!”
“Có cái rắm ấy!” Người quản lý tài khoản ngân hàng của Công ty Đạt Thành lườm nguýt, “‘Ở trên’ có người mà lại bị Bộ Quốc phòng kiểm tra à? Ông có bị ngốc không đấy?!”
Triệu Đạt trợn trừng mắt nhìn tên quản lý tài khoản mũi đang vểnh ngược lên trời này, tức đến tím mặt.
Trước đây khi nhìn thấy từ xa đã một câu ông chủ Triệu, hai câu ông chủ Triệu, gọi còn thân thiết hơn cả bố đẻ, thế mà vừa xảy ra sự cố một cái là lập tức trở mặt như không quen biết ngay được.
“Cậu cứ đợi đấy cho tôi! Đợi tôi về hỏi lại cho rõ ràng! Tôi sẽ bắt cậu phải nuốt lại từng câu từng chữ cậu nói hôm nay! Tôi mà nói ra người ‘ở trên’ chắc cậu sợ chết luôn đấy! Hừ”
Triệu Đạt thở hồng hộc đi từ ngân hàng ra, lên xe cái là gọi điện thoại ngay cho con trai.
Con trai của ông ta là Triệu Lương Thiện cưới chương Hiểu Thúy, con gái nhà họ chương, chính là vì nhòm ngó đến mối quan hệ giữa nhà họ chương với Bộ Quốc phòng.
Nếu không, với khả năng kinh tế của gia đình họ, cần gì phải vội vàng cưới về một cô gái nhà nghèo rớt mồng tơi chứ?
Vẻ ngoài của cô gái đó cũng rất bình thường…
Nếu không phải cô của con bé trèo được lên cành cây cao thì nhà họ chương chỉ đủ tư cách làm người giúp việc cho nhà họ Triệu mà thôi.
“Lương Thiện à, con đã đến nhà cô con chưa?” Điện thoại vừa kết nối được, Triệu Đạt vội hỏi, “Bảo bà ấy mau nhờ Thủ trưởng ra mặt đi! Tài khoản ngân hàng của chúng ta đã bị đóng băng rồi!”
Triệu Lương Thiện đang ngồi trêи ghế xô-pha trong phòng khách nhà chương Bảo Thần, ấp úng không biết trả lời với bố của anh ta như thế nào.
Anh ta và bố vợ là chương Thành, cùng bà xã chương Hiểu Thúy ngồi máy bay đến Đế đô cả đêm, cũng vừa mới vừa tới nhà họ chương không lâu, cuối cùng biết được một tin dữ từ chương Bảo Thần: chương Phong đã bị lực lượng cảnh sát quân sự bắt đi rồi.
“Sao con không nói gì thế?!” Triệu Đạt ở đầu dây bên kia cuống lên, “Con không nói thì bảo bố vợ con nói chuyện với bố đi!”
Bình luận facebook