Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 732
Chương 732:
Cố Niệm Chi hơi ngẩng đầu lên, trông thấy cổng phía Nam của trường Đại học B đã ở trước mắt.
“Đồ của Niệm Chi nhiều lắm, chúng ta lái xe vào trong đi.”
Âm Thế Hùng quay đầu lại hỏi ý kiến Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, “Lái thẳng đến dưới ký túc xá của con bé đi.”
Cố Niệm Chi vội nói: “Em còn chưa báo danh, không biết số ký túc xá, sao đã biết ở đâu được ạ?”
“Anh biết.” Âm Thế Hùng quay đầu lại làm cái mặt quỷ với cô, “Hôm qua Hoắc thiếu đã bảo anh hoàn thành thủ tục nhập học của em rồi, chìa khóa ký túc xá cũng đã lấy xong nhé.” Nói xong, Âm Thế Hùng lấy ra một cái chìa khóa, khẽ đung đưa với cô.
Cố Niệm Chi ô một tiếng, vô cùng cảm kϊƈɦ, kéo tay Hoắc Thiệu Hằng lắc nhẹ: “Hoắc thiếu ơi, anh nghĩ chu đáo thật.”
“Hừ hừ hừ hừ, rõ ràng là anh chạy đi làm mà. Niệm Chi này, sao em có thể bên trọng bên khinh đến mức này được chứ?”
Âm Thế Hùng lườm một cái, cố ý làm bộ ghen tị.
Cố Niệm Chi cười ngả cười nghiêng, gục đầu lên vai Hoắc Thiệu Hằng, nói với Âm Thế Hùng: “Em bên trọng bên khinh đấy, anh không chịu thì kệ cho anh tức chết đi.”
“Phì! Em mới tức chết ấy!”
Âm Thế Hùng quay đầu về phía cô ra dấu tay hình con dao, sau đó lấy ra một tờ giấy thông hành đưa cho bảo vệ cổng phía Nam của trường Đại học B kiểm tra.
Bảo vệ nhìn xong mới để bọn họ đi vào.
Ở cổng phía Nam của trường Đại học B vẫn còn một số xe riêng không thể đi vào được, khi trông thấy một chiếc SUV ở phía trước đã vào được, họ liền nhao nhao nhòm ngó xem đó là xe của ai mà to gan như vậy.
Cổng phía Nam của trường Đại học B nổi tiếng là chỉ nhận biển số không nhận người. Chiếc xe trước mặt kia vốn không phải là biển số xe của trường Đại học B.
Mọi người hỏi một hồi, có người tinh mắt liền nhận ra ngay: “Hình như biển số xe kia là của Quân đội.”
“Ồ!”
Đám đông vây quanh thở dài một hơi, tỏ vẻ đã hiểu.
Ở trong xe, Cố Niệm Chi không biết chuyện gì xảy ra, cô tò mò ngắm nhìn phong cảnh của trường Đại học B, cho đến khi xe dừng lại ở trước một tòa ký túc xá, cô mới thu ánh mắt lại.
Ký túc xá của nghiên cứu sinh ở Đại học B có mấy loại hình, căn phòng mà Cố Niệm Chi ở là do Hà Chi Sơ đặc biệt sắp xếp cho cô, nằm trêи tầng sáu của tòa ký túc xá mới xây dành cho nghiên cứu sinh. Phòng cô ở hướng Nam, có hai phòng ngủ một phòng khách, chỉ có hai người ở, còn có phòng tắm riêng ở trong phòng nữa.
Cố Niệm Chi xuống xe, nhìn Phạm Kiến và Âm Thế Hùng giúp cô chuyển đồ đạc vào trong.
Hoắc Thiệu Hằng vẫn chưa ra khỏi xe, mà ngồi ở trong xe nói với Cố Niệm Chi: “Cuối tuần anh sẽ đến đón em, cứ ở chỗ của anh một thời gian trước. Đợi khi nào bố trí xong phòng trọ mới mua thì em lại sang đó ở.”
Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, trong lòng như cuộn sóng dâng trào một lúc lâu, mới ngượng ngùng hỏi: “Em ở phòng trọ mới một mình ư?”
Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô một lúc, khóe môi khẽ nhếch lên, mang theo nụ cười rất nhẹ: “Giống như trước kia thôi.”
“Trước kia ư? Giống như ở khu chung cư Phong Nhã ấy ạ?”
Cố Niệm Chi kiềm chế sự kϊƈɦ động trong lòng, cố gắng hết sức ra vẻ thản nhiên xác nhận lại câu trả lời của Hoắc Thiệu Hằng.
“Ừ.” Hoắc Thiệu Hằng vẫn lời ít mà ý nhiều như cũ, “Em lên đi.”
Anh nhìn đồng hồ đeo tay, “Anh còn phải đi họp nữa.”
Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, mỉm cười nói: “Vậy anh đi làm việc đi.”
Đang nói dở, Âm Thế Hùng đã đi từ bên trong ký túc xá ra.
Anh ta giao chìa khóa cửa phòng ký túc xá vào tay Cố Niệm Chi, “Đồ đạc đều được chuyển vào trong phòng em rồi, có điều vẫn chưa thu dọn đâu.”
“Để tự em thu dọn là được rồi ạ.” Cố Niệm Chi nhận lấy chìa khóa, đung đưa trước mặt anh ta, “Cảm ơn anh Đại Hùng!”
“Thế còn được, đi học ngoan nhé, phải đứng nhất như thời Đại học ấy!”
Cố Niệm Chi hơi ngẩng đầu lên, trông thấy cổng phía Nam của trường Đại học B đã ở trước mắt.
“Đồ của Niệm Chi nhiều lắm, chúng ta lái xe vào trong đi.”
Âm Thế Hùng quay đầu lại hỏi ý kiến Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, “Lái thẳng đến dưới ký túc xá của con bé đi.”
Cố Niệm Chi vội nói: “Em còn chưa báo danh, không biết số ký túc xá, sao đã biết ở đâu được ạ?”
“Anh biết.” Âm Thế Hùng quay đầu lại làm cái mặt quỷ với cô, “Hôm qua Hoắc thiếu đã bảo anh hoàn thành thủ tục nhập học của em rồi, chìa khóa ký túc xá cũng đã lấy xong nhé.” Nói xong, Âm Thế Hùng lấy ra một cái chìa khóa, khẽ đung đưa với cô.
Cố Niệm Chi ô một tiếng, vô cùng cảm kϊƈɦ, kéo tay Hoắc Thiệu Hằng lắc nhẹ: “Hoắc thiếu ơi, anh nghĩ chu đáo thật.”
“Hừ hừ hừ hừ, rõ ràng là anh chạy đi làm mà. Niệm Chi này, sao em có thể bên trọng bên khinh đến mức này được chứ?”
Âm Thế Hùng lườm một cái, cố ý làm bộ ghen tị.
Cố Niệm Chi cười ngả cười nghiêng, gục đầu lên vai Hoắc Thiệu Hằng, nói với Âm Thế Hùng: “Em bên trọng bên khinh đấy, anh không chịu thì kệ cho anh tức chết đi.”
“Phì! Em mới tức chết ấy!”
Âm Thế Hùng quay đầu về phía cô ra dấu tay hình con dao, sau đó lấy ra một tờ giấy thông hành đưa cho bảo vệ cổng phía Nam của trường Đại học B kiểm tra.
Bảo vệ nhìn xong mới để bọn họ đi vào.
Ở cổng phía Nam của trường Đại học B vẫn còn một số xe riêng không thể đi vào được, khi trông thấy một chiếc SUV ở phía trước đã vào được, họ liền nhao nhao nhòm ngó xem đó là xe của ai mà to gan như vậy.
Cổng phía Nam của trường Đại học B nổi tiếng là chỉ nhận biển số không nhận người. Chiếc xe trước mặt kia vốn không phải là biển số xe của trường Đại học B.
Mọi người hỏi một hồi, có người tinh mắt liền nhận ra ngay: “Hình như biển số xe kia là của Quân đội.”
“Ồ!”
Đám đông vây quanh thở dài một hơi, tỏ vẻ đã hiểu.
Ở trong xe, Cố Niệm Chi không biết chuyện gì xảy ra, cô tò mò ngắm nhìn phong cảnh của trường Đại học B, cho đến khi xe dừng lại ở trước một tòa ký túc xá, cô mới thu ánh mắt lại.
Ký túc xá của nghiên cứu sinh ở Đại học B có mấy loại hình, căn phòng mà Cố Niệm Chi ở là do Hà Chi Sơ đặc biệt sắp xếp cho cô, nằm trêи tầng sáu của tòa ký túc xá mới xây dành cho nghiên cứu sinh. Phòng cô ở hướng Nam, có hai phòng ngủ một phòng khách, chỉ có hai người ở, còn có phòng tắm riêng ở trong phòng nữa.
Cố Niệm Chi xuống xe, nhìn Phạm Kiến và Âm Thế Hùng giúp cô chuyển đồ đạc vào trong.
Hoắc Thiệu Hằng vẫn chưa ra khỏi xe, mà ngồi ở trong xe nói với Cố Niệm Chi: “Cuối tuần anh sẽ đến đón em, cứ ở chỗ của anh một thời gian trước. Đợi khi nào bố trí xong phòng trọ mới mua thì em lại sang đó ở.”
Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, trong lòng như cuộn sóng dâng trào một lúc lâu, mới ngượng ngùng hỏi: “Em ở phòng trọ mới một mình ư?”
Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô một lúc, khóe môi khẽ nhếch lên, mang theo nụ cười rất nhẹ: “Giống như trước kia thôi.”
“Trước kia ư? Giống như ở khu chung cư Phong Nhã ấy ạ?”
Cố Niệm Chi kiềm chế sự kϊƈɦ động trong lòng, cố gắng hết sức ra vẻ thản nhiên xác nhận lại câu trả lời của Hoắc Thiệu Hằng.
“Ừ.” Hoắc Thiệu Hằng vẫn lời ít mà ý nhiều như cũ, “Em lên đi.”
Anh nhìn đồng hồ đeo tay, “Anh còn phải đi họp nữa.”
Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, mỉm cười nói: “Vậy anh đi làm việc đi.”
Đang nói dở, Âm Thế Hùng đã đi từ bên trong ký túc xá ra.
Anh ta giao chìa khóa cửa phòng ký túc xá vào tay Cố Niệm Chi, “Đồ đạc đều được chuyển vào trong phòng em rồi, có điều vẫn chưa thu dọn đâu.”
“Để tự em thu dọn là được rồi ạ.” Cố Niệm Chi nhận lấy chìa khóa, đung đưa trước mặt anh ta, “Cảm ơn anh Đại Hùng!”
“Thế còn được, đi học ngoan nhé, phải đứng nhất như thời Đại học ấy!”
Bình luận facebook