Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 734
Chương 734:
Cô ấy quan sát Cố Niệm Chi một lúc, mỉm cười nói: “Cậu đến tìm bạn học à? Bạn của cậu là ai thế? Nếu ở tầng sáu thì bạn nào tớ cũng biết.”
Cố Niệm Chi khẽ lắc đầu, “Không phải tớ đến tìm bạn.”
“Không phải đến để tìm bạn sao?”
Cô gái kia quan sát Cố Niệm Chi từ trêи xuống dưới một lúc, thấy cô có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, nhưng ăn mặc rất bình thường, chỉ khoác trêи người một cái áo lông màu trắng dài đến bắp chân. Khuôn mặt cô chắc là bị lạnh cóng vì ở bên ngoài lâu quá, bây giờ đi vào trong tòa nhà có hệ thống sưởi nên hai gò má đỏ hồng kỳ lạ, giống như đánh phấn vậy.
“Vậy cậu đến để tiếp thị hay là để truyền giáo thế?” Cô gái kia càng tò mò hơn, “Không phải nói bây giờ những người tiếp thị không thể vào ký túc xá được nữa sao? Cả truyền giáo nữa, càng không cho phép vào.” Cố Niệm Chi mỉm cười nhìn trang phục của mình một chút, chẳng lẽ người tiếp thị, truyền giáo đều sẽ mặc một chiếc áo lông Canada Goose hơn hai nghìn đô la, đeo túi hộp nhỏ hiệu Hermes hơn hai mươi nghìn đô la ư?
Cô chỉ đành phải lắc đầu.
“Đều không phải ư?” Cô gái kia càng kinh ngạc hơn, “Vậy cậu đến đây làm gì?”
Cố Niệm Chi không trả lời, vì thang máy đã dừng ở tầng sáu rồi, cô đi ra khỏi thang máy, nói: “Tớ ở đây, không phải đến tìm người, cũng không phải đến tiếp thị hay là truyền giáo.”
“Cậu ở đây á? Phòng nào thế? Sao trước đây mình chưa từng gặp cậu nhỉ?” Cô gái kia nghi hoặc quan sát Cố Niệm Chi từ trêи xuống dưới, “Cậu xinh đẹp thế này, không thể có chuyện tớ không nhớ cậu được.”
Trong mắt cô gái này, ngoại hình của Cố Niệm Chi không chỉ là số một số hai ở tầng sáu ký túc xá, mà thậm chí có thể được xếp vào top ba người đứng đầu ngay cả ở Viện nghiên cứu sinh của trường Đại học B, hay là toàn bộ Đại học B, toàn bộ thủ đô của Đế quốc ấy chứ.
Cố Niệm Chi khẽ cong môi lên, “Cảm ơn đã khen ngợi, tớ ở phòng 608, sau này có cơ hội thì cùng ăn cơm nhé.” Nói xong, cô khẽ gật đầu với cô ấy, đi về phía hành lang.
“Phòng 608 ư? Ồ? Tiểu Miêu này, không phải cậu cũng ở phòng 608 sao? Chậc chậc, rốt cuộc bạn cùng phòng của cậu đã đến rồi.”
Cô gái ít nói kia tên là Miêu Vân Tiêu, còn cô gái hay nói tên là Mã Kỳ Kỳ, quan hệ của hai người khá tốt.
Mã Kỳ Kỳ khẽ đẩy Miêu Vân Tiêu, “Nhìn được đấy, cậu có thể yên tâm rồi.”
Lúc này Miêu Vân Tiêu mới nhẹ nhàng nói: “Kỳ Kỳ này, vừa nãy cậu trông thấy chiếc xe kia rồi đúng không? Đó là biển số xe của Quân đội, xe của dượng tớ cũng mang biển số kiểu đấy đấy.”
“Dượng cậu ư? Dượng của cậu cũng là quân nhân sao??”
Mã Kỳ Kỳ rất hào hứng hỏi một câu.
“Ừ, dượng của mình là Phó Tham mưu trưởng của đoàn nào đó thuộc Tổng cục Chính trị Bộ Quốc phòng.” Lúc này, Miêu Vân Tiêu mới nói nhiều hơn một chút, “Tớ cũng biết số hiệu biên chế trong Quân đội, có điều đây là bí mật, tớ không thể nói với người khác được.”
“Chức này lớn lắm sao? Tớ không hiểu.” Dường như Mã Kỳ Kỳ không cảm thấy hứng thú chút nào, khẽ lắc đầu nói. Đã đến cửa phòng ngủ của mình rồi, cô ấy đẩy cửa ra nói với Miêu Vân Tiêu: “Tớ vào đây, mai gặp lại nhé!”
Miêu Vân Tiêu khẽ gật đầu, đi về phía phòng 608.
Nhìn thấy cửa phòng ký túc xá của mình mở rộng thật đúng là một trải nghiệm mới lạ.
Miêu Vân Tiêu đẩy cánh cửa khép hờ ra rồi đi vào.
Căn phòng còn lại bị khóa kín nửa năm, cuối cùng cũng được mở rộng cửa, có thể nhìn thấy trong phòng đang chất đống mấy thùng các tông.
Miêu Vân Tiêu suy nghĩ một chút, sau đó đi tới gõ cửa phòng đó.
Cố Niệm Chi đang ở trong phòng mình sắp xếp đồ đạc, nghe thấy có người gõ cửa, cô bèn thò đầu ra khỏi đống đồ, cười chào, “Xin chào…”
Người đang lẳng lặng đứng ở cửa nhìn cô, lại chính là cô gái ít nói cô vừa mới gặp ở trong thang máy.
Cố Niệm Chi vui vẻ đẩy mấy chiếc vali trước người ra, chìa tay ra với cô gái đó, “Khéo thật đấy, không ngờ tôi lại ở chung ký túc xá với cậu. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến trường, lại gặp được bạn cùng phòng trong thang máy, chúng ta có duyên thật đấy.”
Miêu Vân Tiêu mỉm cười nhưng không bắt tay với Cố Niệm Chi. Cô ta tùy tiện nhìn lướt qua trong phòng Cố Niệm Chi rồi chậm rãi nói, “Vừa rồi lúc đi về thấy cửa phòng mở toang, tôi còn tưởng có trộm cơ.”
Cố Niệm Chi nghẹn lời.
Cách nói này thật mới lạ.
“Ôi ngại quá đi mất, làm cậu sợ phải không?” Cố Niệm Chi hơi mím môi, ý cười trêи mặt không giảm, nghiêng đầu nói, “Nhưng mà hôm qua tôi đã đi báo danh làm thủ tục rồi nhận được chìa khóa phòng mà, không có ai trong khoa báo cho cậu sao?”
Cô ấy quan sát Cố Niệm Chi một lúc, mỉm cười nói: “Cậu đến tìm bạn học à? Bạn của cậu là ai thế? Nếu ở tầng sáu thì bạn nào tớ cũng biết.”
Cố Niệm Chi khẽ lắc đầu, “Không phải tớ đến tìm bạn.”
“Không phải đến để tìm bạn sao?”
Cô gái kia quan sát Cố Niệm Chi từ trêи xuống dưới một lúc, thấy cô có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, nhưng ăn mặc rất bình thường, chỉ khoác trêи người một cái áo lông màu trắng dài đến bắp chân. Khuôn mặt cô chắc là bị lạnh cóng vì ở bên ngoài lâu quá, bây giờ đi vào trong tòa nhà có hệ thống sưởi nên hai gò má đỏ hồng kỳ lạ, giống như đánh phấn vậy.
“Vậy cậu đến để tiếp thị hay là để truyền giáo thế?” Cô gái kia càng tò mò hơn, “Không phải nói bây giờ những người tiếp thị không thể vào ký túc xá được nữa sao? Cả truyền giáo nữa, càng không cho phép vào.” Cố Niệm Chi mỉm cười nhìn trang phục của mình một chút, chẳng lẽ người tiếp thị, truyền giáo đều sẽ mặc một chiếc áo lông Canada Goose hơn hai nghìn đô la, đeo túi hộp nhỏ hiệu Hermes hơn hai mươi nghìn đô la ư?
Cô chỉ đành phải lắc đầu.
“Đều không phải ư?” Cô gái kia càng kinh ngạc hơn, “Vậy cậu đến đây làm gì?”
Cố Niệm Chi không trả lời, vì thang máy đã dừng ở tầng sáu rồi, cô đi ra khỏi thang máy, nói: “Tớ ở đây, không phải đến tìm người, cũng không phải đến tiếp thị hay là truyền giáo.”
“Cậu ở đây á? Phòng nào thế? Sao trước đây mình chưa từng gặp cậu nhỉ?” Cô gái kia nghi hoặc quan sát Cố Niệm Chi từ trêи xuống dưới, “Cậu xinh đẹp thế này, không thể có chuyện tớ không nhớ cậu được.”
Trong mắt cô gái này, ngoại hình của Cố Niệm Chi không chỉ là số một số hai ở tầng sáu ký túc xá, mà thậm chí có thể được xếp vào top ba người đứng đầu ngay cả ở Viện nghiên cứu sinh của trường Đại học B, hay là toàn bộ Đại học B, toàn bộ thủ đô của Đế quốc ấy chứ.
Cố Niệm Chi khẽ cong môi lên, “Cảm ơn đã khen ngợi, tớ ở phòng 608, sau này có cơ hội thì cùng ăn cơm nhé.” Nói xong, cô khẽ gật đầu với cô ấy, đi về phía hành lang.
“Phòng 608 ư? Ồ? Tiểu Miêu này, không phải cậu cũng ở phòng 608 sao? Chậc chậc, rốt cuộc bạn cùng phòng của cậu đã đến rồi.”
Cô gái ít nói kia tên là Miêu Vân Tiêu, còn cô gái hay nói tên là Mã Kỳ Kỳ, quan hệ của hai người khá tốt.
Mã Kỳ Kỳ khẽ đẩy Miêu Vân Tiêu, “Nhìn được đấy, cậu có thể yên tâm rồi.”
Lúc này Miêu Vân Tiêu mới nhẹ nhàng nói: “Kỳ Kỳ này, vừa nãy cậu trông thấy chiếc xe kia rồi đúng không? Đó là biển số xe của Quân đội, xe của dượng tớ cũng mang biển số kiểu đấy đấy.”
“Dượng cậu ư? Dượng của cậu cũng là quân nhân sao??”
Mã Kỳ Kỳ rất hào hứng hỏi một câu.
“Ừ, dượng của mình là Phó Tham mưu trưởng của đoàn nào đó thuộc Tổng cục Chính trị Bộ Quốc phòng.” Lúc này, Miêu Vân Tiêu mới nói nhiều hơn một chút, “Tớ cũng biết số hiệu biên chế trong Quân đội, có điều đây là bí mật, tớ không thể nói với người khác được.”
“Chức này lớn lắm sao? Tớ không hiểu.” Dường như Mã Kỳ Kỳ không cảm thấy hứng thú chút nào, khẽ lắc đầu nói. Đã đến cửa phòng ngủ của mình rồi, cô ấy đẩy cửa ra nói với Miêu Vân Tiêu: “Tớ vào đây, mai gặp lại nhé!”
Miêu Vân Tiêu khẽ gật đầu, đi về phía phòng 608.
Nhìn thấy cửa phòng ký túc xá của mình mở rộng thật đúng là một trải nghiệm mới lạ.
Miêu Vân Tiêu đẩy cánh cửa khép hờ ra rồi đi vào.
Căn phòng còn lại bị khóa kín nửa năm, cuối cùng cũng được mở rộng cửa, có thể nhìn thấy trong phòng đang chất đống mấy thùng các tông.
Miêu Vân Tiêu suy nghĩ một chút, sau đó đi tới gõ cửa phòng đó.
Cố Niệm Chi đang ở trong phòng mình sắp xếp đồ đạc, nghe thấy có người gõ cửa, cô bèn thò đầu ra khỏi đống đồ, cười chào, “Xin chào…”
Người đang lẳng lặng đứng ở cửa nhìn cô, lại chính là cô gái ít nói cô vừa mới gặp ở trong thang máy.
Cố Niệm Chi vui vẻ đẩy mấy chiếc vali trước người ra, chìa tay ra với cô gái đó, “Khéo thật đấy, không ngờ tôi lại ở chung ký túc xá với cậu. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến trường, lại gặp được bạn cùng phòng trong thang máy, chúng ta có duyên thật đấy.”
Miêu Vân Tiêu mỉm cười nhưng không bắt tay với Cố Niệm Chi. Cô ta tùy tiện nhìn lướt qua trong phòng Cố Niệm Chi rồi chậm rãi nói, “Vừa rồi lúc đi về thấy cửa phòng mở toang, tôi còn tưởng có trộm cơ.”
Cố Niệm Chi nghẹn lời.
Cách nói này thật mới lạ.
“Ôi ngại quá đi mất, làm cậu sợ phải không?” Cố Niệm Chi hơi mím môi, ý cười trêи mặt không giảm, nghiêng đầu nói, “Nhưng mà hôm qua tôi đã đi báo danh làm thủ tục rồi nhận được chìa khóa phòng mà, không có ai trong khoa báo cho cậu sao?”
Bình luận facebook