Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 739
Chương 739:
Cố Niệm Chi giật mình, vội vàng nhận lấy bút điện tử ký tên, sau đó nhìn chàng trai đưa hàng khênh tấm đệm vào phòng.
Cô vừa trải giường xong, giờ muốn kê đệm lên lại phải dọn đồ trêи giường sang một bên.
Cố Niệm Chi đau đầu phất phất tay với chàng trai giao hàng, “Cảm ơn các anh, các anh có thể đi rồi.”
Chàng trai giao hàng cười hì hì một tiếng, nói với Cố Niệm Chi, “Cảm ơn đã ủng hộ tiệm, sau này cái đệm có vấn đề gì, cứ gọi cho chúng tôi.” Nói xong, cậu ta còn đưa cho cô một tấm danh thϊế͙p͙, cùng với một tấm thẻ giảm giá 10%.
Cố Niệm Chi nhìn những điều khoản bên trêи tấm thẻ giảm giá, sau đó kinh ngạc hỏi, “… Loại thẻ này phải mua hơn một vạn tệ mới có được sao?”
“Cái đệm này là đủ rồi!” Một chàng trai giao hàng hào sảng vỗ vỗ tấm đệm, “Cô từ từ sắp xếp nhé, chúng tôi đi trước đây!”
Cố Niệm Chi vội vàng mở ví ra, cầm một trăm đồng, nhét vào trong tay chàng trai giao hàng, “Các anh vất vả quá, gửi các anh một chút mua đồ ăn.”
Chàng trai giao hàng vô cùng vui vẻ, vội vàng từ chối, “Không cần, không cần! Công ty chúng tôi không cho phép nhận tiền boa của khách! Chúng tôi xin nhận tấm lòng của cô thôi. Nếu như cô nhất định phải cảm ơn, vậy thì cho chúng tôi xin chai nước là được ạ.”
“Anh chờ một chút nhé.” Cố Niệm Chi đi tới tủ lạnh nhỏ, lấy mấy chai nước ra, “Lạnh đấy, các anh có uống không?”
“Không sao, không sao.”
Mấy chàng trai giao hàng nhận lấy mấy chai nước rồi vui vẻ ra về.
Nhìn tấm đệm kia, Cố Niệm Chi sung sướиɠ tươi cười một lát, chợt nhớ tới Hoắc Thiệu Hằng nói muốn lên đây, cô bèn vội vàng gọi điện thoại cho anh.
Nhưng khi vừa mới quay người đứng lên, cô lại thấy Miêu Vân Tiêu đứng ở cửa ra vào, mặt đầy vẻ không tán thành nhìn cô.
Cố Niệm Chi hỏi cô ta, “Xin hỏi cô có chuyện gì không?”
“Cô làm gì thế?” Miêu Vân Tiêu hồ nghi nhìn cô, “Đang yên đang lành sao tự dưng lại đi mua đệm?”
Thật ra chính Cố Niệm Chi cũng rất muốn biết vì sao, nhưng cô không muốn nói chuyện với Miêu Vân Tiêu, chỉ đưa tay đẩy cô ta ra, lạnh nhạt nói, “Tại sao tôi phải nói cho cô biết? Giờ thì đề nghị cô tránh ra, tôi muốn đi ra ngoài.”
Miêu Vân Tiêu bị cô đẩy sang một bên, đành trơ mắt nhìn cô đi về phía cửa phòng khách.
“Bạn học Cố, cô làm thế này thật sự là quá tùy hứng rồi đấy. Mọi chuyện đều có trước có sau. Cô mà cứ không thèm nói lý lẽ như thế này, còn ai muốn ở cùng cô nữa?!”
Cố Niệm Chi dừng bước. Cô thầm nghĩ, lúc gặp người bạn học này ở thang máy, cô còn cảm thấy cô ta rất trầm mặc ít nói cơ. Hóa ra, đó chỉ là ảo giác của cô thôi, thật ra người bạn học này quá soi mói.
Cố Niệm Chi đang muốn đáp trả cô ta vài câu thì chuông điện thoại lại vang lên. Cô vội trượt màn hình nhận cuộc gọi, “Hoắc thiếu ạ?”
Giọng nói của Hoắc Thiệu Hằng truyền ra từ trong ống nghe, “Mở cửa đi.”
Cố Niệm Chi nhoẻn miệng cười, bước nhanh tới cổng, mở cửa ra, đúng lúc thấy Hoắc Thiệu Hằng đang đi tới.
“Hoắc thiếu, anh đã tới rồi.”
Cố Niệm Chi nhìn anh, chậm rãi cong khóe môi lên. Cô cảm thấy mình không nên cười, đúng ra phải nên rụt rè một chút, nhưng cô không khống chế được biểu lộ trêи gương mặt mình.
Trong lòng cô đang vô cùng vui vẻ, vừa gặp anh là mọi cảm xúc không vui đều hóa thành hư vô cả.
Nhìn thấy Cố Niệm Chi, trong lòng Hoắc Thiệu Hằng cũng buông lỏng hơn. Anh đưa tay ra xoa đầu cô, thản nhiên nói, “Em ăn cơm trưa chưa?”
“Em vẫn chưa ăn, hôm nay em mệt chết đi được, đói quá tới mức không muốn ăn.” Cố Niệm Chi mở cửa, để Hoắc Thiệu Hằng đi vào, vừa đi vừa nói, “Em đã nhận được đệm, cảm ơn Hoắc thiếu.”
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, mắt nhìn lướt qua toàn phòng, vừa khéo trông thấy Miêu Vân Tiêu đang đứng trước cửa phòng Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi nhìn theo ánh mắt anh, sắc mặt cũng có chút khó coi, “Bạn học Miêu, xin hỏi cô còn có chuyện gì nữa không? Cô đang chặn cửa của tôi đấy.”
Miêu Vân Tiêu vội vàng nhường bước sang bên cạnh, cô ta đỏ bừng mặt nhìn Hoắc Thiệu Hằng, chợt lách người, vèo một cái đã lao về phòng của mình.
Cố Niệm Chi thở dài một hơi, kéo cánh tay Hoắc Thiệu Hằng đi vào phòng mình, “Hoắc thiếu, ở bên này.”
Cố Niệm Chi giật mình, vội vàng nhận lấy bút điện tử ký tên, sau đó nhìn chàng trai đưa hàng khênh tấm đệm vào phòng.
Cô vừa trải giường xong, giờ muốn kê đệm lên lại phải dọn đồ trêи giường sang một bên.
Cố Niệm Chi đau đầu phất phất tay với chàng trai giao hàng, “Cảm ơn các anh, các anh có thể đi rồi.”
Chàng trai giao hàng cười hì hì một tiếng, nói với Cố Niệm Chi, “Cảm ơn đã ủng hộ tiệm, sau này cái đệm có vấn đề gì, cứ gọi cho chúng tôi.” Nói xong, cậu ta còn đưa cho cô một tấm danh thϊế͙p͙, cùng với một tấm thẻ giảm giá 10%.
Cố Niệm Chi nhìn những điều khoản bên trêи tấm thẻ giảm giá, sau đó kinh ngạc hỏi, “… Loại thẻ này phải mua hơn một vạn tệ mới có được sao?”
“Cái đệm này là đủ rồi!” Một chàng trai giao hàng hào sảng vỗ vỗ tấm đệm, “Cô từ từ sắp xếp nhé, chúng tôi đi trước đây!”
Cố Niệm Chi vội vàng mở ví ra, cầm một trăm đồng, nhét vào trong tay chàng trai giao hàng, “Các anh vất vả quá, gửi các anh một chút mua đồ ăn.”
Chàng trai giao hàng vô cùng vui vẻ, vội vàng từ chối, “Không cần, không cần! Công ty chúng tôi không cho phép nhận tiền boa của khách! Chúng tôi xin nhận tấm lòng của cô thôi. Nếu như cô nhất định phải cảm ơn, vậy thì cho chúng tôi xin chai nước là được ạ.”
“Anh chờ một chút nhé.” Cố Niệm Chi đi tới tủ lạnh nhỏ, lấy mấy chai nước ra, “Lạnh đấy, các anh có uống không?”
“Không sao, không sao.”
Mấy chàng trai giao hàng nhận lấy mấy chai nước rồi vui vẻ ra về.
Nhìn tấm đệm kia, Cố Niệm Chi sung sướиɠ tươi cười một lát, chợt nhớ tới Hoắc Thiệu Hằng nói muốn lên đây, cô bèn vội vàng gọi điện thoại cho anh.
Nhưng khi vừa mới quay người đứng lên, cô lại thấy Miêu Vân Tiêu đứng ở cửa ra vào, mặt đầy vẻ không tán thành nhìn cô.
Cố Niệm Chi hỏi cô ta, “Xin hỏi cô có chuyện gì không?”
“Cô làm gì thế?” Miêu Vân Tiêu hồ nghi nhìn cô, “Đang yên đang lành sao tự dưng lại đi mua đệm?”
Thật ra chính Cố Niệm Chi cũng rất muốn biết vì sao, nhưng cô không muốn nói chuyện với Miêu Vân Tiêu, chỉ đưa tay đẩy cô ta ra, lạnh nhạt nói, “Tại sao tôi phải nói cho cô biết? Giờ thì đề nghị cô tránh ra, tôi muốn đi ra ngoài.”
Miêu Vân Tiêu bị cô đẩy sang một bên, đành trơ mắt nhìn cô đi về phía cửa phòng khách.
“Bạn học Cố, cô làm thế này thật sự là quá tùy hứng rồi đấy. Mọi chuyện đều có trước có sau. Cô mà cứ không thèm nói lý lẽ như thế này, còn ai muốn ở cùng cô nữa?!”
Cố Niệm Chi dừng bước. Cô thầm nghĩ, lúc gặp người bạn học này ở thang máy, cô còn cảm thấy cô ta rất trầm mặc ít nói cơ. Hóa ra, đó chỉ là ảo giác của cô thôi, thật ra người bạn học này quá soi mói.
Cố Niệm Chi đang muốn đáp trả cô ta vài câu thì chuông điện thoại lại vang lên. Cô vội trượt màn hình nhận cuộc gọi, “Hoắc thiếu ạ?”
Giọng nói của Hoắc Thiệu Hằng truyền ra từ trong ống nghe, “Mở cửa đi.”
Cố Niệm Chi nhoẻn miệng cười, bước nhanh tới cổng, mở cửa ra, đúng lúc thấy Hoắc Thiệu Hằng đang đi tới.
“Hoắc thiếu, anh đã tới rồi.”
Cố Niệm Chi nhìn anh, chậm rãi cong khóe môi lên. Cô cảm thấy mình không nên cười, đúng ra phải nên rụt rè một chút, nhưng cô không khống chế được biểu lộ trêи gương mặt mình.
Trong lòng cô đang vô cùng vui vẻ, vừa gặp anh là mọi cảm xúc không vui đều hóa thành hư vô cả.
Nhìn thấy Cố Niệm Chi, trong lòng Hoắc Thiệu Hằng cũng buông lỏng hơn. Anh đưa tay ra xoa đầu cô, thản nhiên nói, “Em ăn cơm trưa chưa?”
“Em vẫn chưa ăn, hôm nay em mệt chết đi được, đói quá tới mức không muốn ăn.” Cố Niệm Chi mở cửa, để Hoắc Thiệu Hằng đi vào, vừa đi vừa nói, “Em đã nhận được đệm, cảm ơn Hoắc thiếu.”
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, mắt nhìn lướt qua toàn phòng, vừa khéo trông thấy Miêu Vân Tiêu đang đứng trước cửa phòng Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi nhìn theo ánh mắt anh, sắc mặt cũng có chút khó coi, “Bạn học Miêu, xin hỏi cô còn có chuyện gì nữa không? Cô đang chặn cửa của tôi đấy.”
Miêu Vân Tiêu vội vàng nhường bước sang bên cạnh, cô ta đỏ bừng mặt nhìn Hoắc Thiệu Hằng, chợt lách người, vèo một cái đã lao về phòng của mình.
Cố Niệm Chi thở dài một hơi, kéo cánh tay Hoắc Thiệu Hằng đi vào phòng mình, “Hoắc thiếu, ở bên này.”
Bình luận facebook