Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 741
Chương 741:
Hoắc Thiệu Hằng thuận tay *vớt’ cô lên rồi bế ngang kiểu công chúa, đặt cô xuống chiếc đệm giường mới mua,
sau đó phủ cả người mình trùm lên người cô.
Dường như chiếc đệm không chịu đựng nồi sức nặng của hai người đè lên nên lún hãn xuống một hõm sâu.
Trước ngực Cố Niệm Chi lập tức bị Hoắc Thiệu Hằng ép chặt xuống, hơi nặng một chút. Tim cô đập rất nhanh,
hai tay vòng qua cô Hoắc Thiệu Hằng, hơi run rây.
Tuy lúc trước cũng đã từng bị anh ôm, hôn rất nhiều lần, nhưng cùng anh ngã xuống giường, còn bị anh đè lên
trên như thế này thì đây là lần đầu tiên.
Cô biết sự thân thiết như vậy rất khác biệt, hoàn toàn không giống như những cái ôm hôn bình thường lúc trước.
Có Niệm Chi chậm rãi vươn tay vòng lên trên cổ anh, vuốt ve mái tóc sau gáy anh. Sợi tóc không dài không ngắn,
nhưng lại hơi cứng và to, đâm vào những đầu ngón tay mềm mại của cô.
Cô tách các ngón tay ra, không sờ tóc của Hoắc Thiệu Hằng nữa mà nhẹ nhàng vuốt ve da đầu anh.
Hoắc Thiệu Hằng chỉ cảm thấy trái tim mình như rung lên. Anh nhận ra khả năng tự chủ cực tốt được huấn luyện
trước kia ấy, lúc này căn bản chỉ như một trò đùa.
Không phải là do không đủ đăng cấp, mà là anh đã có thê khống chế rất nhiều sự xúc động của bản năng rồi.
Với anh, hiện tại chỉ có một khác biệt duy nhất chính là anh có rung động hay không.
Nếu như anh không rung động thì dù có cởi sạch đề nhảy sexy kích dục trước mặt anh, anh cũng có thê thờ ơ,
không hê có chút cảm xúc nào.
Có điều, ở trước mặt cô gái mình yêu, dù rằng cô ấy ăn mặc chỉnh tê, nhưng chỉ cần vuốt tóc của anh thôi, anh đã
không thể nào khống chế được nữa rồi.
Hoắc Thiệu Hằng phát ra một tiếng thở dồn gấp gáp, có nén sự kích động xuống, lật tay rút hai tay đang đan vào
trong tóc mình của cô ra, mười ngón tay đan cài vào nhau, đặt toàn thân cô ở dưới người mình.
Sức lực của anh quá lớn, hai cánh tay cứng như đá, hai bàn tay thì như hai gọng kìm sắt, nắm cho hai tay của cô
không thể động đậy được nữa.
Cố Niệm Chi khẽ kêu lên một tiếng, có gắng rút tay mình ra.
Hoắc Thiệu Hằng đứt khoát ôm cô lật người một cái, ngã xuống tấm đệm giường kia. Cố Niệm Chi chợt biến
thành ở bên trên, nằm trên người anh.
Hai người vẫn ôm chặt lấy nhau, hôn nhau nồng nhiệt…
Cố Niệm Chi cũng hôn rất say mê chìm đấm. Cô học theo cách của Hoắc Thiệu Hằng, đưa lưỡi của mình thăm dò
vào trong cánh môi anh, tò mò thăm thú, cùng khiêu vũ với lưỡi của anh.
Một lúc sau. Hoắc Thi chuyền từ trên môi cô, dần dần xuống dưới cổ, sau đó là xuống xương quai xanh tinh tế của cô.
Hằng ôm cô, lại lật người một lần nữa, đè cô xuống dưới thân mình. Nụ hôn cũng di
Toàn thân Cố Niệm Chỉ từ trên xuống dưới giống như không xương vậy, mềm mại đến khó tả.
“Anh đừng cắn mà…” Cố Niệm Chi hoảng hót, “Nhẹ nhẹ một chút…” Bạn đang đọc truyện tại truyendkm.com
Hương vị của cô thơm ngon đến lạ kỳ khiến Hoắc Thiệu Hằng “quyến luyến không rời được miệng’…
Cố Niệm Chi bắt đầu đây đầu của anh ra: “Anh buông em ra đi… buông ra đi mà…”
Giọng nói như mang theo chút nghẹn ngào.
Cô không biết diễn tả cảm giác đó là thế nào, cũng không phải không thoải mái, nhưng cũng không thể nói là đặc
biệt thích thú, tóm lại là một cảm giác rất kỳ quái. Theo những nụ hôn của anh, toàn thân cô có một cảm giác như
sóng triều hoàn toàn xa lạ, kích thích mạch đập của cô, kích thích trái tim của cô, ngay cả da đầu như cũng run
lên.
Trong lồng ngực cô có cảm giác bồn chồn kích động đến không nói được thành lời, giống như nó đã bị chôn giấu
rất nhiều năm giờ ào ào tuôn ra, chỉ cần tìm được cơ hội thích hợp là sẽ bộc phát vậy.
Hoắc Thiệu Hằng thuận tay *vớt’ cô lên rồi bế ngang kiểu công chúa, đặt cô xuống chiếc đệm giường mới mua,
sau đó phủ cả người mình trùm lên người cô.
Dường như chiếc đệm không chịu đựng nồi sức nặng của hai người đè lên nên lún hãn xuống một hõm sâu.
Trước ngực Cố Niệm Chi lập tức bị Hoắc Thiệu Hằng ép chặt xuống, hơi nặng một chút. Tim cô đập rất nhanh,
hai tay vòng qua cô Hoắc Thiệu Hằng, hơi run rây.
Tuy lúc trước cũng đã từng bị anh ôm, hôn rất nhiều lần, nhưng cùng anh ngã xuống giường, còn bị anh đè lên
trên như thế này thì đây là lần đầu tiên.
Cô biết sự thân thiết như vậy rất khác biệt, hoàn toàn không giống như những cái ôm hôn bình thường lúc trước.
Có Niệm Chi chậm rãi vươn tay vòng lên trên cổ anh, vuốt ve mái tóc sau gáy anh. Sợi tóc không dài không ngắn,
nhưng lại hơi cứng và to, đâm vào những đầu ngón tay mềm mại của cô.
Cô tách các ngón tay ra, không sờ tóc của Hoắc Thiệu Hằng nữa mà nhẹ nhàng vuốt ve da đầu anh.
Hoắc Thiệu Hằng chỉ cảm thấy trái tim mình như rung lên. Anh nhận ra khả năng tự chủ cực tốt được huấn luyện
trước kia ấy, lúc này căn bản chỉ như một trò đùa.
Không phải là do không đủ đăng cấp, mà là anh đã có thê khống chế rất nhiều sự xúc động của bản năng rồi.
Với anh, hiện tại chỉ có một khác biệt duy nhất chính là anh có rung động hay không.
Nếu như anh không rung động thì dù có cởi sạch đề nhảy sexy kích dục trước mặt anh, anh cũng có thê thờ ơ,
không hê có chút cảm xúc nào.
Có điều, ở trước mặt cô gái mình yêu, dù rằng cô ấy ăn mặc chỉnh tê, nhưng chỉ cần vuốt tóc của anh thôi, anh đã
không thể nào khống chế được nữa rồi.
Hoắc Thiệu Hằng phát ra một tiếng thở dồn gấp gáp, có nén sự kích động xuống, lật tay rút hai tay đang đan vào
trong tóc mình của cô ra, mười ngón tay đan cài vào nhau, đặt toàn thân cô ở dưới người mình.
Sức lực của anh quá lớn, hai cánh tay cứng như đá, hai bàn tay thì như hai gọng kìm sắt, nắm cho hai tay của cô
không thể động đậy được nữa.
Cố Niệm Chi khẽ kêu lên một tiếng, có gắng rút tay mình ra.
Hoắc Thiệu Hằng đứt khoát ôm cô lật người một cái, ngã xuống tấm đệm giường kia. Cố Niệm Chi chợt biến
thành ở bên trên, nằm trên người anh.
Hai người vẫn ôm chặt lấy nhau, hôn nhau nồng nhiệt…
Cố Niệm Chi cũng hôn rất say mê chìm đấm. Cô học theo cách của Hoắc Thiệu Hằng, đưa lưỡi của mình thăm dò
vào trong cánh môi anh, tò mò thăm thú, cùng khiêu vũ với lưỡi của anh.
Một lúc sau. Hoắc Thi chuyền từ trên môi cô, dần dần xuống dưới cổ, sau đó là xuống xương quai xanh tinh tế của cô.
Hằng ôm cô, lại lật người một lần nữa, đè cô xuống dưới thân mình. Nụ hôn cũng di
Toàn thân Cố Niệm Chỉ từ trên xuống dưới giống như không xương vậy, mềm mại đến khó tả.
“Anh đừng cắn mà…” Cố Niệm Chi hoảng hót, “Nhẹ nhẹ một chút…” Bạn đang đọc truyện tại truyendkm.com
Hương vị của cô thơm ngon đến lạ kỳ khiến Hoắc Thiệu Hằng “quyến luyến không rời được miệng’…
Cố Niệm Chi bắt đầu đây đầu của anh ra: “Anh buông em ra đi… buông ra đi mà…”
Giọng nói như mang theo chút nghẹn ngào.
Cô không biết diễn tả cảm giác đó là thế nào, cũng không phải không thoải mái, nhưng cũng không thể nói là đặc
biệt thích thú, tóm lại là một cảm giác rất kỳ quái. Theo những nụ hôn của anh, toàn thân cô có một cảm giác như
sóng triều hoàn toàn xa lạ, kích thích mạch đập của cô, kích thích trái tim của cô, ngay cả da đầu như cũng run
lên.
Trong lồng ngực cô có cảm giác bồn chồn kích động đến không nói được thành lời, giống như nó đã bị chôn giấu
rất nhiều năm giờ ào ào tuôn ra, chỉ cần tìm được cơ hội thích hợp là sẽ bộc phát vậy.
Bình luận facebook