Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 743
Chương 743:
Cố Niệm Chi cố gắng duy trì vẻ bình thản xoay người lại, đi tới tủ quần áo lấy một chiếc áօ ɭót thể thao ra rồi ung dung đi vào phòng tắm để thay.
Thật ra chân cô đã mềm nhũn rồi, chờ đến khi vào trong phòng tắm đóng cửa lại, cô chỉ còn biết tựa lưng vào tường mà thở dốc từng hơi, từng hơi.
Cố Niệm Chi vịn vào bồn rửa mặt, nhìn mình trong tấm gương lớn, quả thật là minh chứng sống cho câu ‘mặt rạng rỡ hoa đào’.
Đôi mắt ướt dịu dàng như có thể vắt ra nước, đôi môi bị hôn cuồng nhiệt đến mức vừa đỏ vừa sưng. May là môi cô không quá dày, cho nên kể cả có sưng lên thì trông cũng chỉ hơi phồng một chút mà thôi. Giống như cô đang khẽ chu môi lên, dụ dỗ người ta hôn vậy, cũng không quá khó nhìn, ngược lại trông còn gợi cảm hơn nhiều.
Trái tim cô nhảy lên một cái, vội cúi đầu xuống, mở vòi nước, dùng nước lạnh rửa mặt rồi thoa mỹ phẩm dưỡng da, cuối cùng là phủ một tầng phấn lót mỏng. Làm xong xuôi những bước đó, cô mới che lấp được ánh sáng diễm lệ ánh trêи khuôn mặt.
Bước từ phòng tắm ra, Cố Niệm Chi thấy giường của mình đã được trải xong.
Vừa nãy vì muốn đổi đệm, Hoắc Thiệu Hằng đã dọn hết chăn gối trêи giường cô đi, cuối cùng thì chưa kịp trải ga xong, hai người đã “lăn lộn” trêи giường rồi.
Cố Niệm Chi không khỏi buồn cười, lại nhìn chiếc giường đã được Hoắc Thiệu Hằng trải phẳng phiu cho mình, nổi bật nhất trêи giường chính là chiếc chăn được gấp vuông thành sắc cạnh đúng theo tiêu chuẩn cục gạch của Quân đội.
“Hoắc thiếu anh siêu thật đấy, kiểu gấp chăn vuông thành sắc cạnh này không có nhiều người gấp được tới mức như anh đâu.” Cố Niệm Chi đeo chiếc túi cốp nhỏ của mình lên vai, “Hôm nay anh không có việc gì à?”
Hoắc Thiệu Hằng đứng lên chỉnh trang lại quần áo của mình, mặt không chút cảm xúc, nói, “Buổi sáng có chút việc, đã xong rồi, hôm nay không còn việc gì nữa.”
Cố Niệm Chi khoác vào tay anh, “Vậy chúng ta đi ăn cơm trước đi, em đói quá.”
“Vừa xong em nói là đói quá mức, anh còn tưởng rằng em định không ăn nữa thật cơ.” Hoắc Thiệu Hằng khẽ véo mặt cô, “Đi thôi, anh dẫn em đi ăn cái gì ngon ngon một chút trước, sau đó đi mua đồ lót.”
Cố Niệm Chi cười híp mắt đi theo Hoắc Thiệu Hằng ra khỏi phòng.
Nhưng hai người vừa ra khỏi cửa, một căn phòng khác cũng mở cửa ra. Miêu Vân Tiêu đứng ở cửa ra vào nghi ngờ nhìn Cố Niệm Chi rồi lại nhìn sang Hoắc Thiệu Hằng, cuối cùng ánh mắt rơi vào cổ tay Cố Niệm Chi đang khoác vào cánh tay Hoắc Thiệu Hằng.
Ở đó lộ ra một chiếc đồng hồ đeo tay, cô ta nhìn khá quen mắt.
Nụ cười trêи mặt Cố Niệm Chi lập tức nhạt đi, lịch sự gật đầu với Miêu Vân Tiêu, sau đó đẩy Hoắc Thiệu Hằng đi về phía cửa.
Hoắc Thiệu Hằng cũng nhìn Miêu Vân Tiêu một cái nhưng không nói gì, dẫn Cố Niệm Chi đi ra.
Miêu Vân Tiêu nhìn chằm chằm theo bóng lưng bọn họ trong chốc lát, sau đó mới trở về trong phòng với ánh mắt rất nặng nề.
***
Hoắc Thiệu Hằng dẫn Cố Niệm Chi tới quảng trường Trại Ngang, chỗ mua đồ lót và ăn trưa đều ở đó.
Chỗ họ ăn trưa chính là nhà hàng Cửu Lâu Phong Nguyệt ở tầng chín, nơi mà lần trước bọn họ đã ăn vào ngày hôm sau đêm Giáng Sinh đó.
Ông chủ nhà hàng này là Tiết Tịnh Giang, cũng là bạn từ nhỏ của Hoắc Thiệu Hằng.
Trêи đường đi, bọn họ đã gọi điện trước cho anh ta rồi.
Tiết Tịnh Giang vốn đang ở nhà tiếp khách quý từ Barbados tới, đột nhiên nhận được điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng, nói muốn tới nhà hàng Cửu Lâu Phong Nguyệt ăn cơm, anh ta vội vàng nói vài lời với khách quý ở nhà rằng mình phải ra ngoài một chút xong sẽ lập tức trở về.
Anh ta nhanh chóng lái xe tới nhà hàng trước khi hai người Hoắc Thiệu Hằng tới nơi, hỏi đầu bếp nhà hàng, “Còn Phật nhảy tường không? Có chuẩn bị Phật nhảy tường cho năm mới không? Tôi nhớ các anh thường sẽ giữ lại một chút cho tới mười lăm tháng Giêng đúng không?”
“Vẫn còn ạ. Từ Tết đến mười lăm, mỗi ngày chúng tôi đều cung cấp mười lăm suất Phật nhảy tường cho khách, bán hết sẽ không có nữa.” Quản lý của nhà hàng này hết sức ân cần với Tiết Tịnh Giang, “Có điều, mỗi ngày chúng tôi đều có hai đến ba suất dự trữ, đề phòng những tình huống đột xuất.”
“Ừm, các anh làm tốt lắm. Hôm nay nhớ đưa tới gian phòng tốt nhất đó. Lát nữa, tôi sẽ đích thân tới đó xem thế nào. Đó là bạn từ nhỏ của tôi, các anh phải chiêu đãi cho thật cẩn thận nhé!”
Tiết Tịnh Giang dặn dò vài câu, sau đó đi tới căn phòng VIP kia để chuẩn bị.
Khi Hoắc Thiệu Hằng tới, trêи bàn đã bày sẵn đầy đồ ăn, chính giữa bàn là một âu nhỏ đậm chất cổ xưa, bên trong là món Phật nhảy tường được hầm vô cùng tươi ngon.
“Hoắc thiếu tới rồi à, em Niệm Chi đó sao? Mới mấy ngày không gặp, thế mà trông lại càng xinh đẹp hơn rồi!” Tiết Tịnh Giang chào hỏi rất thân thiết, kéo ghế cho Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi, mời bọn họ ngồi xuống.
Cố Niệm Chi cố gắng duy trì vẻ bình thản xoay người lại, đi tới tủ quần áo lấy một chiếc áօ ɭót thể thao ra rồi ung dung đi vào phòng tắm để thay.
Thật ra chân cô đã mềm nhũn rồi, chờ đến khi vào trong phòng tắm đóng cửa lại, cô chỉ còn biết tựa lưng vào tường mà thở dốc từng hơi, từng hơi.
Cố Niệm Chi vịn vào bồn rửa mặt, nhìn mình trong tấm gương lớn, quả thật là minh chứng sống cho câu ‘mặt rạng rỡ hoa đào’.
Đôi mắt ướt dịu dàng như có thể vắt ra nước, đôi môi bị hôn cuồng nhiệt đến mức vừa đỏ vừa sưng. May là môi cô không quá dày, cho nên kể cả có sưng lên thì trông cũng chỉ hơi phồng một chút mà thôi. Giống như cô đang khẽ chu môi lên, dụ dỗ người ta hôn vậy, cũng không quá khó nhìn, ngược lại trông còn gợi cảm hơn nhiều.
Trái tim cô nhảy lên một cái, vội cúi đầu xuống, mở vòi nước, dùng nước lạnh rửa mặt rồi thoa mỹ phẩm dưỡng da, cuối cùng là phủ một tầng phấn lót mỏng. Làm xong xuôi những bước đó, cô mới che lấp được ánh sáng diễm lệ ánh trêи khuôn mặt.
Bước từ phòng tắm ra, Cố Niệm Chi thấy giường của mình đã được trải xong.
Vừa nãy vì muốn đổi đệm, Hoắc Thiệu Hằng đã dọn hết chăn gối trêи giường cô đi, cuối cùng thì chưa kịp trải ga xong, hai người đã “lăn lộn” trêи giường rồi.
Cố Niệm Chi không khỏi buồn cười, lại nhìn chiếc giường đã được Hoắc Thiệu Hằng trải phẳng phiu cho mình, nổi bật nhất trêи giường chính là chiếc chăn được gấp vuông thành sắc cạnh đúng theo tiêu chuẩn cục gạch của Quân đội.
“Hoắc thiếu anh siêu thật đấy, kiểu gấp chăn vuông thành sắc cạnh này không có nhiều người gấp được tới mức như anh đâu.” Cố Niệm Chi đeo chiếc túi cốp nhỏ của mình lên vai, “Hôm nay anh không có việc gì à?”
Hoắc Thiệu Hằng đứng lên chỉnh trang lại quần áo của mình, mặt không chút cảm xúc, nói, “Buổi sáng có chút việc, đã xong rồi, hôm nay không còn việc gì nữa.”
Cố Niệm Chi khoác vào tay anh, “Vậy chúng ta đi ăn cơm trước đi, em đói quá.”
“Vừa xong em nói là đói quá mức, anh còn tưởng rằng em định không ăn nữa thật cơ.” Hoắc Thiệu Hằng khẽ véo mặt cô, “Đi thôi, anh dẫn em đi ăn cái gì ngon ngon một chút trước, sau đó đi mua đồ lót.”
Cố Niệm Chi cười híp mắt đi theo Hoắc Thiệu Hằng ra khỏi phòng.
Nhưng hai người vừa ra khỏi cửa, một căn phòng khác cũng mở cửa ra. Miêu Vân Tiêu đứng ở cửa ra vào nghi ngờ nhìn Cố Niệm Chi rồi lại nhìn sang Hoắc Thiệu Hằng, cuối cùng ánh mắt rơi vào cổ tay Cố Niệm Chi đang khoác vào cánh tay Hoắc Thiệu Hằng.
Ở đó lộ ra một chiếc đồng hồ đeo tay, cô ta nhìn khá quen mắt.
Nụ cười trêи mặt Cố Niệm Chi lập tức nhạt đi, lịch sự gật đầu với Miêu Vân Tiêu, sau đó đẩy Hoắc Thiệu Hằng đi về phía cửa.
Hoắc Thiệu Hằng cũng nhìn Miêu Vân Tiêu một cái nhưng không nói gì, dẫn Cố Niệm Chi đi ra.
Miêu Vân Tiêu nhìn chằm chằm theo bóng lưng bọn họ trong chốc lát, sau đó mới trở về trong phòng với ánh mắt rất nặng nề.
***
Hoắc Thiệu Hằng dẫn Cố Niệm Chi tới quảng trường Trại Ngang, chỗ mua đồ lót và ăn trưa đều ở đó.
Chỗ họ ăn trưa chính là nhà hàng Cửu Lâu Phong Nguyệt ở tầng chín, nơi mà lần trước bọn họ đã ăn vào ngày hôm sau đêm Giáng Sinh đó.
Ông chủ nhà hàng này là Tiết Tịnh Giang, cũng là bạn từ nhỏ của Hoắc Thiệu Hằng.
Trêи đường đi, bọn họ đã gọi điện trước cho anh ta rồi.
Tiết Tịnh Giang vốn đang ở nhà tiếp khách quý từ Barbados tới, đột nhiên nhận được điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng, nói muốn tới nhà hàng Cửu Lâu Phong Nguyệt ăn cơm, anh ta vội vàng nói vài lời với khách quý ở nhà rằng mình phải ra ngoài một chút xong sẽ lập tức trở về.
Anh ta nhanh chóng lái xe tới nhà hàng trước khi hai người Hoắc Thiệu Hằng tới nơi, hỏi đầu bếp nhà hàng, “Còn Phật nhảy tường không? Có chuẩn bị Phật nhảy tường cho năm mới không? Tôi nhớ các anh thường sẽ giữ lại một chút cho tới mười lăm tháng Giêng đúng không?”
“Vẫn còn ạ. Từ Tết đến mười lăm, mỗi ngày chúng tôi đều cung cấp mười lăm suất Phật nhảy tường cho khách, bán hết sẽ không có nữa.” Quản lý của nhà hàng này hết sức ân cần với Tiết Tịnh Giang, “Có điều, mỗi ngày chúng tôi đều có hai đến ba suất dự trữ, đề phòng những tình huống đột xuất.”
“Ừm, các anh làm tốt lắm. Hôm nay nhớ đưa tới gian phòng tốt nhất đó. Lát nữa, tôi sẽ đích thân tới đó xem thế nào. Đó là bạn từ nhỏ của tôi, các anh phải chiêu đãi cho thật cẩn thận nhé!”
Tiết Tịnh Giang dặn dò vài câu, sau đó đi tới căn phòng VIP kia để chuẩn bị.
Khi Hoắc Thiệu Hằng tới, trêи bàn đã bày sẵn đầy đồ ăn, chính giữa bàn là một âu nhỏ đậm chất cổ xưa, bên trong là món Phật nhảy tường được hầm vô cùng tươi ngon.
“Hoắc thiếu tới rồi à, em Niệm Chi đó sao? Mới mấy ngày không gặp, thế mà trông lại càng xinh đẹp hơn rồi!” Tiết Tịnh Giang chào hỏi rất thân thiết, kéo ghế cho Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi, mời bọn họ ngồi xuống.
Bình luận facebook