Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 756
Chương 756:
“Bạn học Miêu, nếu như xin lỗi mà có tác dụng, vậy cần luật pháp làm gì nữa chứ?” Cố Niệm Chi nghiêng đầu, “Tôi cho cô hai lựa chọn, một, cô chuyển khỏi phòng ký túc xá này. Hai, tôi kiện cô tội phỉ báng và ăn cắp chưa thành.”
Gương mặt Miêu Vân Tiêu lập tức đỏ bừng lên, khẽ gắt giọng nói: “Cố Niệm Chi! Cô đừng có được nước làm tới! Tôi đã nói xin lỗi rồi, cô vẫn còn không chịu buông tha. Cô đừng tưởng là tôi sợ cô. Tới lúc ầm ĩ lên, cô sẽ biết ai mới là người mất thể diện!”
“Ồ? Hóa ra là cô còn chưa bỏ suy nghĩ phỉ báng danh dự của tôi sao?” Cố Niệm Chi càng sẽ không bỏ qua cho cô ta, “Cô mà còn nói linh tinh như vậy nữa, tôi sẽ kiện cô đến khi nào cô ngồi tù mới thôi!”
Chính vì mọi người đều học Luật nên vừa có thái độ coi thường lại vừa có thái độ coi trọng pháp luật.
Coi thường vì mọi người đều biết chuyện gì sẽ xảy ra, không giống như những dân chúng bình thường chưa tiếp xúc qua pháp luật, nói bị kiện một cái là sợ vỡ mật.
Coi trọng là do mọi người đều biết hậu quả nghiêm trọng của luật pháp, một người trong sạch mà bị kiện, và nếu như bị thành án thì cả cuộc đời coi như đã bị hủy.
Nghiêm Khả Hoa và Miêu Vân Tiêu nhìn dáng vẻ hùng hổ dọa người, không hề nhượng bộ chút nào của Cố Niệm Chi, dần dần sinh lòng khϊế͙p͙ đảm, không còn dám cứng rắn cãi nhau với Cố Niệm Chi nữa.
Nghiêm Khả Hoa giật giật góc áo Miêu Vân Tiêu, khẽ nói, “Vân Tiêu, thôi được rồi, chúng ta đặt điều đoán mò về bạn học thế này là không đúng.” Nói xong, cô ta thành khẩn nói với Cố Niệm Chi, “Bạn học Cố, hôm nay đúng là tôi không đúng, tôi không nên nói những lời như thế. Chúng ta đều học Luật, pháp luật đều chú trọng sự hối lỗi mà. Những lời của tôi vừa rồi, đúng là bôi nhọ vô căn cứ về cô, thật lòng xin lỗi cô. Mong cô tha thứ cho tôi, cho tôi một cơ hội.”
Cố Niệm Chi cũng không phải kiểu kiên quyết không chịu buông tha cho người khác, hơn nữa, tính chất sự việc của Nghiêm Khả Hoa không giống với Miêu Vân Tiêu.
Cô suy nghĩ rất nhanh, gật đầu, giọng nói ôn hòa, “Bạn học Nghiêm biết sai và biết sửa đổi thì không còn gì hơn được nữa. Chuyện ngày hôm nay dừng ở đây thôi, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của cô. Hơn nữa, cô là đại diện lớp, tôi đồng ý cho cô một cơ hội, để xem biểu hiện sau này.”
Lời nói của cô ngoài mềm trong cứng, nói lần này không truy cứu, nhưng cũng không hoàn toàn bỏ qua. Một câu “để xem biểu hiện sau này” đã phá vỡ bất kỳ khả năng phản bội nào sau này của Nghiêm Khả Hoa.
Nghiêm Khả Hoa cũng hiểu được ý của Cố Niệm Chi. Cô ta thật sự đã sợ hãi rồi, hơn nữa, cô ta không có gia thế bối cảnh như Miêu Vân Tiêu, không dám cứng rắn đối kháng với người sẵn sàng ‘một mất một còn, kiên quyết đối đầu’ như Cố Niệm Chi.
“Cảm ơn bạn học Cố. Lời cần chuyển thì tôi đã thông báo rồi, tối nay cô nhớ tới chỗ Giáo sư Hà họp nhé. Thôi được rồi, Vân Tiêu, tôi đi trước đây, tối nay nhớ tham gia họp lớp chúng ta đấy.”
Nói xong, Nghiêm Khả Hoa vội vàng rời khỏi phòng ký túc xá của Cố Niệm Chi và Miêu Vân Tiêu, về bên ký túc xá của mình.
Tòa ký túc xá của Nghiêm Khả Hoa không phải là tòa ký túc xá phòng hai người, mà là tòa ký túc xá phòng bốn người.
Sau khi cô ta đi, trong phòng ký túc xá chỉ còn lại Cố Niệm Chi và Miêu Vân Tiêu.
Miêu Vân Tiêu lườm cô một cái, tay nắm chặt tay nắm cửa, nói với Cố Niệm Chi, “Cô đi đi, tôi muốn đóng cửa.”
“Gượm đã.” Cố Niệm Chi duỗi chân ra, chặn cửa lại, “Chuyện của chúng ta còn chưa xong đâu.”
“Còn chuyện gì nữa? Chẳng phải tôi đã xin lỗi rồi sao?” Miêu Vân Tiêu không kiên nhẫn nói, “Còn chuyện của cô, tôi sẽ không nói ra ngoài, cô có thể yên tâm được rồi.”
“Yên tâm ư? Tôi có chuyện gì không nói được với người khác chứ?” Cố Niệm Chi cười lạnh, “Có cái gì mà tôi phải không yên lòng nào? Chẳng lẽ cô không bàn tán về tôi là ban ân huệ cho tôi sao? Chưa từng nghe cái logic vô căn cứ như thế bao giờ.”
“Cô đi ra đi!”
Miêu Vân Tiêu vô cùng tức giận, không chống đỡ được sự hung hăng càn quấy của Cố Niệm Chi. Cô ta dùng lực nắm chặt lấy cánh cửa phòng, liều mạng kéo vào, muốn đóng cửa lại cho xong việc.
Cố Niệm Chi tinh mắt nhanh tay, đá một cái ghế bên tường chắn ở cửa ra vào.
“Bạn học Miêu, tôi không nói đùa đâu.” Cố Niệm Chi nhìn thùng rác, “Đó chính là chứng cứ cô trộm đồ trong phòng tôi, có muốn gọi cảnh sát tới kiểm tra vân tay không?”
Miêu Vân Tiêu vừa sợ vừa giận, nhưng lại có chút khϊế͙p͙ đảm, không dám tiếp tục nổi giận với Cố Niệm Chi nữa.
Cô ta chỉ là nghiên cứu sinh thạc sĩ Luật, không giống như Cố Niệm Chi đã trải qua những kinh nghiệm thực tế. Cho dù là ngôn từ hay tâm tính, Cố Niệm Chi đều chèn ép cô ta tới sít sao.
“Bạn học Miêu, nếu như xin lỗi mà có tác dụng, vậy cần luật pháp làm gì nữa chứ?” Cố Niệm Chi nghiêng đầu, “Tôi cho cô hai lựa chọn, một, cô chuyển khỏi phòng ký túc xá này. Hai, tôi kiện cô tội phỉ báng và ăn cắp chưa thành.”
Gương mặt Miêu Vân Tiêu lập tức đỏ bừng lên, khẽ gắt giọng nói: “Cố Niệm Chi! Cô đừng có được nước làm tới! Tôi đã nói xin lỗi rồi, cô vẫn còn không chịu buông tha. Cô đừng tưởng là tôi sợ cô. Tới lúc ầm ĩ lên, cô sẽ biết ai mới là người mất thể diện!”
“Ồ? Hóa ra là cô còn chưa bỏ suy nghĩ phỉ báng danh dự của tôi sao?” Cố Niệm Chi càng sẽ không bỏ qua cho cô ta, “Cô mà còn nói linh tinh như vậy nữa, tôi sẽ kiện cô đến khi nào cô ngồi tù mới thôi!”
Chính vì mọi người đều học Luật nên vừa có thái độ coi thường lại vừa có thái độ coi trọng pháp luật.
Coi thường vì mọi người đều biết chuyện gì sẽ xảy ra, không giống như những dân chúng bình thường chưa tiếp xúc qua pháp luật, nói bị kiện một cái là sợ vỡ mật.
Coi trọng là do mọi người đều biết hậu quả nghiêm trọng của luật pháp, một người trong sạch mà bị kiện, và nếu như bị thành án thì cả cuộc đời coi như đã bị hủy.
Nghiêm Khả Hoa và Miêu Vân Tiêu nhìn dáng vẻ hùng hổ dọa người, không hề nhượng bộ chút nào của Cố Niệm Chi, dần dần sinh lòng khϊế͙p͙ đảm, không còn dám cứng rắn cãi nhau với Cố Niệm Chi nữa.
Nghiêm Khả Hoa giật giật góc áo Miêu Vân Tiêu, khẽ nói, “Vân Tiêu, thôi được rồi, chúng ta đặt điều đoán mò về bạn học thế này là không đúng.” Nói xong, cô ta thành khẩn nói với Cố Niệm Chi, “Bạn học Cố, hôm nay đúng là tôi không đúng, tôi không nên nói những lời như thế. Chúng ta đều học Luật, pháp luật đều chú trọng sự hối lỗi mà. Những lời của tôi vừa rồi, đúng là bôi nhọ vô căn cứ về cô, thật lòng xin lỗi cô. Mong cô tha thứ cho tôi, cho tôi một cơ hội.”
Cố Niệm Chi cũng không phải kiểu kiên quyết không chịu buông tha cho người khác, hơn nữa, tính chất sự việc của Nghiêm Khả Hoa không giống với Miêu Vân Tiêu.
Cô suy nghĩ rất nhanh, gật đầu, giọng nói ôn hòa, “Bạn học Nghiêm biết sai và biết sửa đổi thì không còn gì hơn được nữa. Chuyện ngày hôm nay dừng ở đây thôi, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của cô. Hơn nữa, cô là đại diện lớp, tôi đồng ý cho cô một cơ hội, để xem biểu hiện sau này.”
Lời nói của cô ngoài mềm trong cứng, nói lần này không truy cứu, nhưng cũng không hoàn toàn bỏ qua. Một câu “để xem biểu hiện sau này” đã phá vỡ bất kỳ khả năng phản bội nào sau này của Nghiêm Khả Hoa.
Nghiêm Khả Hoa cũng hiểu được ý của Cố Niệm Chi. Cô ta thật sự đã sợ hãi rồi, hơn nữa, cô ta không có gia thế bối cảnh như Miêu Vân Tiêu, không dám cứng rắn đối kháng với người sẵn sàng ‘một mất một còn, kiên quyết đối đầu’ như Cố Niệm Chi.
“Cảm ơn bạn học Cố. Lời cần chuyển thì tôi đã thông báo rồi, tối nay cô nhớ tới chỗ Giáo sư Hà họp nhé. Thôi được rồi, Vân Tiêu, tôi đi trước đây, tối nay nhớ tham gia họp lớp chúng ta đấy.”
Nói xong, Nghiêm Khả Hoa vội vàng rời khỏi phòng ký túc xá của Cố Niệm Chi và Miêu Vân Tiêu, về bên ký túc xá của mình.
Tòa ký túc xá của Nghiêm Khả Hoa không phải là tòa ký túc xá phòng hai người, mà là tòa ký túc xá phòng bốn người.
Sau khi cô ta đi, trong phòng ký túc xá chỉ còn lại Cố Niệm Chi và Miêu Vân Tiêu.
Miêu Vân Tiêu lườm cô một cái, tay nắm chặt tay nắm cửa, nói với Cố Niệm Chi, “Cô đi đi, tôi muốn đóng cửa.”
“Gượm đã.” Cố Niệm Chi duỗi chân ra, chặn cửa lại, “Chuyện của chúng ta còn chưa xong đâu.”
“Còn chuyện gì nữa? Chẳng phải tôi đã xin lỗi rồi sao?” Miêu Vân Tiêu không kiên nhẫn nói, “Còn chuyện của cô, tôi sẽ không nói ra ngoài, cô có thể yên tâm được rồi.”
“Yên tâm ư? Tôi có chuyện gì không nói được với người khác chứ?” Cố Niệm Chi cười lạnh, “Có cái gì mà tôi phải không yên lòng nào? Chẳng lẽ cô không bàn tán về tôi là ban ân huệ cho tôi sao? Chưa từng nghe cái logic vô căn cứ như thế bao giờ.”
“Cô đi ra đi!”
Miêu Vân Tiêu vô cùng tức giận, không chống đỡ được sự hung hăng càn quấy của Cố Niệm Chi. Cô ta dùng lực nắm chặt lấy cánh cửa phòng, liều mạng kéo vào, muốn đóng cửa lại cho xong việc.
Cố Niệm Chi tinh mắt nhanh tay, đá một cái ghế bên tường chắn ở cửa ra vào.
“Bạn học Miêu, tôi không nói đùa đâu.” Cố Niệm Chi nhìn thùng rác, “Đó chính là chứng cứ cô trộm đồ trong phòng tôi, có muốn gọi cảnh sát tới kiểm tra vân tay không?”
Miêu Vân Tiêu vừa sợ vừa giận, nhưng lại có chút khϊế͙p͙ đảm, không dám tiếp tục nổi giận với Cố Niệm Chi nữa.
Cô ta chỉ là nghiên cứu sinh thạc sĩ Luật, không giống như Cố Niệm Chi đã trải qua những kinh nghiệm thực tế. Cho dù là ngôn từ hay tâm tính, Cố Niệm Chi đều chèn ép cô ta tới sít sao.
Bình luận facebook