Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 757
Chương 757:
“Rốt cuộc cô muốn thế nào? Tôi cũng đã xin lỗi rồi còn gì!” Miêu Vân Tiêu cảm thấy mũi chua chua, sắp òa khóc đến nơi, “Đời tôi còn chưa bao giờ hạ thấp mình đến thế này đâu, cô còn muốn thế nào nữa?”
“Không phải là tôi muốn thế nào, mà là cô muốn thế nào.” Cố Niệm Chi không thay đổi sắc mặt nhìn cô ta, “Vừa rồi tôi đã nói rõ, cô có hai lựa chọn. Thứ nhất, chuyển khỏi phòng này, tôi sẽ tạm thời không truy cứu nữa. Thứ hai, cô không chuyển đi, tôi sẽ kiện cô, kiện tới lúc nào cô đi tù mới thôi. Tới lúc đó, cô có không muốn chuyển đi cũng phải chuyển.”
Miêu Vân Tiêu căng thẳng nhìn Cố Niệm Chi, toàn thân run rẩy, “Cô nói thật chứ? Chỉ có chút chuyện nhỏ đó thôi mà cô còn muốn ầm ĩ tới tận tòa án sao? Cô làm thế này là đang bôi nhọ nhà trường, bên khoa sẽ không ủng hộ cô!”
“Sao tôi lại nói đùa về chuyện như vậy được nhỉ?” Cố Niệm Chi lắc đầu, “Đúng rồi, tôi cũng sẽ nói với giáo viên quản lý một tiếng, còn chuyện bên khoa có ủng hộ hay không thì có quan hệ gì? Đây là chuyện riêng giữa tôi và cô, là tôi kiện cô. Chẳng lẽ bên khoa còn quản lý cả chuyện sinh viên kiện nhau hay sao?”
Miêu Vân Tiêu phải nắm chặt lấy tay nắm cửa mới khiến cho bản thân không bị ngã ngồi xuống.
Vẻ mặt Cố Niệm Chi khiến cho cô ta hiểu được rằng, Cố Niệm Chi thật sự có thể làm ra chuyện đó, nhưng cô ta có lỗi gì chứ?
Ai bảo cô ta có nhiều sơ hở để người ta nắm được như thế…
“Bạn… Bạn học Cố, tôi cầu xin cô, lần này là tôi không đúng, sau này sẽ không thế nữa. Chúng ta cùng làm bạn học, bạn cùng phòng tốt có được không?”
Hiện giờ Miêu Vân Tiêu ở vào thế yếu, tuyệt đối không thể không cúi đầu.
Cố Niệm Chi cười lắc đầu, “Không được.”
“Cô đừng có chèn ép mãi không chịu buông tha cho người khác như thế!”
Thấy mình có cầu xin thế nào, Cố Niệm Chi đều không đáp ứng, Miêu Vân Tiêu cũng đã có chút tức giận.
Một khi con người ta tức giận, lá gan cũng sẽ lớn theo.
“Cố Niệm Chi, cô nói chuyện cho hợp lý lẽ một chút đi. Hôm nay chúng ta mới gặp nhau lần đầu tiên, lại là bạn cùng lớp cùng khoa cùng trường, vậy mà, cô muốn làm tuyệt tình đến thế này sao?” Sắc mặt Miêu Vân Tiêu trầm xuống, “Nếu như cô cứ khăng khăng muốn tôi chuyển đi, vậy được, trước tiên chúng ta cứ gọi giáo viên quản lý tới phân xử đã.”
“Gọi giáo viên quản lý sao? Được thôi.” Cố Niệm Chi ung dung ngồi xuống ghế xô-pha, tiện tay lấy thùng rác để bên cạnh ghế xô-pha, chống tay nói, “Cô có số điện thoại của giáo viên quản lý không? Gọi cho cô ấy đi.”
“… Giờ đã muộn lắm rồi, không thể để ngày mai sao?” Miêu Vân Tiêu bắt đầu muốn kéo dài thời gian.
Vì cô ta không biết rõ chàng trai sau lưng Cố Niệm Chi là ai và như thế nào, lý trí và trực giác đều nói cho cô ta biết mình không thể tiếp tục ầm ĩ với Cố Niệm Chi được.
Thái độ của Cố Niệm Chi kiên quyết như vậy, chứng tỏ hoặc là ô dù của cô ấy ghê gớm thật sự, hoặc cô ấy chính là một người lỗ mãng không biết trời cao đất dày.
Hai loại người này đều không thể dây vào được, nếu như chọc vào sẽ rất phiền phức.
Lông mày Miêu Vân Tiêu bất giác nhíu chặt lại, cảm thấy mình thật đen đủi.
Đang yên đang lành ở một thân một mình trong căn phòng lớn này, đột nhiên lại xuất hiện một người bạn cùng phòng, lại còn ở chung với nhau không hòa hợp, rồi không cẩn thận một chút đã gây ra chuyện siêu phiền phức rồi.
Cố Niệm Chi chăm chú nhìn Miêu Vân Tiêu, không bỏ qua một nét mặt nào của cô ta.
“Giờ đã muộn rồi sao?” Cố Niệm Chi giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Vẫn chưa tới năm giờ mà.”
“… Nhưng giáo viên quản lý còn có chuyện cá nhân, chúng ta không nên làm phiền người ta.”
Miêu Vân Tiêu uyển chuyển nói.
“Tôi nghĩ công việc chính của giáo viên quản lý chính là quản lý những nghiên cứu sinh như chúng ta, đó là mới công việc của người ta. Sao cô lại nghĩ để cho người ta làm đúng công việc của mình là gây phiền phức cho người ta được chứ?” Cố Niệm Chi nở nụ cười, cầm điện thoại lên, “Thôi được, tự tôi tìm số của cô ấy vậy.”
“Được rồi, được rồi, tôi sẽ gọi điện thoại cho cô ấy.” Miêu Vân Tiêu thấy thế, đành phải khuất phục, quay về phòng mình lấy điện thoại di động gọi cho Quế Tố Dao, giáo viên quản lý của bọn họ.
“Cô Quế ạ? Em là Miêu Vân Tiêu, phòng ký túc xá bọn em có chút việc, cô có thể tới đây một chuyến được không ạ?”
Miêu Vân Tiêu nói năng rất cẩn thận.
“Rốt cuộc cô muốn thế nào? Tôi cũng đã xin lỗi rồi còn gì!” Miêu Vân Tiêu cảm thấy mũi chua chua, sắp òa khóc đến nơi, “Đời tôi còn chưa bao giờ hạ thấp mình đến thế này đâu, cô còn muốn thế nào nữa?”
“Không phải là tôi muốn thế nào, mà là cô muốn thế nào.” Cố Niệm Chi không thay đổi sắc mặt nhìn cô ta, “Vừa rồi tôi đã nói rõ, cô có hai lựa chọn. Thứ nhất, chuyển khỏi phòng này, tôi sẽ tạm thời không truy cứu nữa. Thứ hai, cô không chuyển đi, tôi sẽ kiện cô, kiện tới lúc nào cô đi tù mới thôi. Tới lúc đó, cô có không muốn chuyển đi cũng phải chuyển.”
Miêu Vân Tiêu căng thẳng nhìn Cố Niệm Chi, toàn thân run rẩy, “Cô nói thật chứ? Chỉ có chút chuyện nhỏ đó thôi mà cô còn muốn ầm ĩ tới tận tòa án sao? Cô làm thế này là đang bôi nhọ nhà trường, bên khoa sẽ không ủng hộ cô!”
“Sao tôi lại nói đùa về chuyện như vậy được nhỉ?” Cố Niệm Chi lắc đầu, “Đúng rồi, tôi cũng sẽ nói với giáo viên quản lý một tiếng, còn chuyện bên khoa có ủng hộ hay không thì có quan hệ gì? Đây là chuyện riêng giữa tôi và cô, là tôi kiện cô. Chẳng lẽ bên khoa còn quản lý cả chuyện sinh viên kiện nhau hay sao?”
Miêu Vân Tiêu phải nắm chặt lấy tay nắm cửa mới khiến cho bản thân không bị ngã ngồi xuống.
Vẻ mặt Cố Niệm Chi khiến cho cô ta hiểu được rằng, Cố Niệm Chi thật sự có thể làm ra chuyện đó, nhưng cô ta có lỗi gì chứ?
Ai bảo cô ta có nhiều sơ hở để người ta nắm được như thế…
“Bạn… Bạn học Cố, tôi cầu xin cô, lần này là tôi không đúng, sau này sẽ không thế nữa. Chúng ta cùng làm bạn học, bạn cùng phòng tốt có được không?”
Hiện giờ Miêu Vân Tiêu ở vào thế yếu, tuyệt đối không thể không cúi đầu.
Cố Niệm Chi cười lắc đầu, “Không được.”
“Cô đừng có chèn ép mãi không chịu buông tha cho người khác như thế!”
Thấy mình có cầu xin thế nào, Cố Niệm Chi đều không đáp ứng, Miêu Vân Tiêu cũng đã có chút tức giận.
Một khi con người ta tức giận, lá gan cũng sẽ lớn theo.
“Cố Niệm Chi, cô nói chuyện cho hợp lý lẽ một chút đi. Hôm nay chúng ta mới gặp nhau lần đầu tiên, lại là bạn cùng lớp cùng khoa cùng trường, vậy mà, cô muốn làm tuyệt tình đến thế này sao?” Sắc mặt Miêu Vân Tiêu trầm xuống, “Nếu như cô cứ khăng khăng muốn tôi chuyển đi, vậy được, trước tiên chúng ta cứ gọi giáo viên quản lý tới phân xử đã.”
“Gọi giáo viên quản lý sao? Được thôi.” Cố Niệm Chi ung dung ngồi xuống ghế xô-pha, tiện tay lấy thùng rác để bên cạnh ghế xô-pha, chống tay nói, “Cô có số điện thoại của giáo viên quản lý không? Gọi cho cô ấy đi.”
“… Giờ đã muộn lắm rồi, không thể để ngày mai sao?” Miêu Vân Tiêu bắt đầu muốn kéo dài thời gian.
Vì cô ta không biết rõ chàng trai sau lưng Cố Niệm Chi là ai và như thế nào, lý trí và trực giác đều nói cho cô ta biết mình không thể tiếp tục ầm ĩ với Cố Niệm Chi được.
Thái độ của Cố Niệm Chi kiên quyết như vậy, chứng tỏ hoặc là ô dù của cô ấy ghê gớm thật sự, hoặc cô ấy chính là một người lỗ mãng không biết trời cao đất dày.
Hai loại người này đều không thể dây vào được, nếu như chọc vào sẽ rất phiền phức.
Lông mày Miêu Vân Tiêu bất giác nhíu chặt lại, cảm thấy mình thật đen đủi.
Đang yên đang lành ở một thân một mình trong căn phòng lớn này, đột nhiên lại xuất hiện một người bạn cùng phòng, lại còn ở chung với nhau không hòa hợp, rồi không cẩn thận một chút đã gây ra chuyện siêu phiền phức rồi.
Cố Niệm Chi chăm chú nhìn Miêu Vân Tiêu, không bỏ qua một nét mặt nào của cô ta.
“Giờ đã muộn rồi sao?” Cố Niệm Chi giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Vẫn chưa tới năm giờ mà.”
“… Nhưng giáo viên quản lý còn có chuyện cá nhân, chúng ta không nên làm phiền người ta.”
Miêu Vân Tiêu uyển chuyển nói.
“Tôi nghĩ công việc chính của giáo viên quản lý chính là quản lý những nghiên cứu sinh như chúng ta, đó là mới công việc của người ta. Sao cô lại nghĩ để cho người ta làm đúng công việc của mình là gây phiền phức cho người ta được chứ?” Cố Niệm Chi nở nụ cười, cầm điện thoại lên, “Thôi được, tự tôi tìm số của cô ấy vậy.”
“Được rồi, được rồi, tôi sẽ gọi điện thoại cho cô ấy.” Miêu Vân Tiêu thấy thế, đành phải khuất phục, quay về phòng mình lấy điện thoại di động gọi cho Quế Tố Dao, giáo viên quản lý của bọn họ.
“Cô Quế ạ? Em là Miêu Vân Tiêu, phòng ký túc xá bọn em có chút việc, cô có thể tới đây một chuyến được không ạ?”
Miêu Vân Tiêu nói năng rất cẩn thận.
Bình luận facebook