Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75
Chương 75: LỰA CHỌN CỦA HOẮC THIẾU (2)
Giọng nói của viên cảnh sát rất hùng hồn, mấy người trong xe quân sự Hummer đều là người đã quen với những cảnh tượng hoành tráng có quy mô lớn, nên cũng không để tâm đến chuyện này lắm.
Hoắc Thiệu Hằng khoanh tay thu tầm mắt lại, nhìn Âm Thế Hùng, vẻ mặt lạnh nhạt chẳng chút gợn sóng, khẽ hất cằm lên: “… Cậu đi đi.”
“Vâng!”
Âm Thế Hùng đẩy cửa ra rồi xuống xe, đưa giấy chứng nhận cục tác chiến đặc biệt của mình cho viên cảnh sát kia nhìn: “… Cục tác chiến đặc biệt, chúng tôi đang chấp hành công vụ.”
Viên cảnh sát này vừa nhìn thấy giấy chứng nhận sĩ quan hàm Trung tá và cấp đoàn trưởng trong quân đội của Âm Thế Hùng, bèn tức tốc sai người đẩy rào chắn ra, còn mình đứng nép sang bên đường giơ tay phải lên, vừa chào vừa nhìn theo chiếc xe quân sự Hummer chạy vào.
Tiểu Lý ở trong xe giãy người ngồi dậy, chỉ về hướng hồ Tiểu Kính: “… Tôi đã dặn Niệm Chi rồi. Nếu cô ấy thấy có gì không ổn, hãy nhảy xuống nước, bơi đến bờ đối diện của hồ Tiểu Kính.”
Lúc này, Triệu Lương Trạch gật đầu, chỉ vào màn hình điện tử của mình mà nói: “Vị trí của Niệm Chi quả thực ở bên kia hồ. Có lẽ đang ở ngoài phạm vi mà bọn bắt cóc và cảnh sát xảy ra giao tranh… Cô ấy thật sự thông minh, chạy trốn rất nhanh.”
Ngay tức khắc, khí thế áp bức toát ra trên cơ thể Hoắc Thiệu Hằng giảm xuống rõ rệt.
Trong nháy mắt, người ngồi trong xe đều cảm thấy mình có thể tự do hít thở rồi!
Xe quân sự Hummer gầm gừ lái vào khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong.
Không giống với bầu không khí thoải mái ở trong xe, tình hình bên ngoài vô cùng căng thẳng.
Nhiều đại lộ đã bị phong tỏa, xe cộ hoàn toàn không thể lưu thông trên những tuyến đường này.
Dựa vào kỹ thuật lái xe có thể so sánh với tay đua hạng nhất, Phạm Kiến cũng chỉ có thể cố gắng lái xe đến một chỗ cách Minh Nguyệt Các không xa, chẳng thể vào sâu thêm nữa.
Riêng con đường qua bên kia hồ Tiểu Kính đã bị cảnh sát lấp kín.
Mưa vẫn tiếp tục rơi nặng hạt, bên trong khu nghỉ dưỡng đều là đường nhựa, ở giữa cao, hai bên thấp, nhưng lại không hề bị ngập nước.
Mấy chục cảnh sát mặc áo chống đạn, tay cầm súng lục nòng xoay kiểu 18 chuyên dụng của cảnh sát. Họ cúi người, giấu mình sau xe cảnh sát mà nhắm ngay vào khu quần thể kiến trúc cổ ở phía cuối con đường nhỏ.
Từ máy vi tính, Triệu Lương Trạch tìm ra bản đồ kiến trúc lập thể của khu nghỉ dưỡng trong núi Độc Phong, sau đó chỉ cho Hoắc Thiệu Hằng: “Khu vực màu xanh phía sau là hồ Tiểu Kính. Còn chấm đỏ này là Niệm Chi, cô ấy đang ở bên kia của khu vực màu xanh.”
Nơi giao chiến giữa cảnh sát và bọn bắt cóc là phía bên này khu vực màu xanh, khoảng cách giữa hai bên quả thực khá xa.
“Hoắc thiếu, anh muốn qua đó đón Niệm Chi không?” Triệu Lương Trạch lấy một chiếc kính viễn vọng quân dụng có bội số lớn ra: “Tình hình ở hiện trường vẫn đang rất phức tạp, chúng ta có nên…”
Triệu Lương Trạch còn chưa dứt lời, bên trong tai nghe đã truyền đến cuộc trò chuyện giữa cảnh sát và quân đội địa phương mà anh nghe lén được.
Triệu Lương Trạch đột nhiên khựng lại, anh ta đưa tay chỉnh lại tai nghe, sau đó kinh ngạc nhìn về phía Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, cảnh sát đã phát hiện ra nhóm Niệm Chi, đang yêu cầu quân đội địa phương đến bờ bên kia hồ để bảo vệ bọn họ.”
Hoắc Thiệu Hằng lấy một điếu thuốc ra, đập đập đầu điếu thuốc lên mu bàn tay rồi nói với Âm Thế Hùng: “Cậu cũng qua đó xem thử, không được để người khác nhìn thấy mình.” Anh vừa nói, vừa quăng cây súng tiểu liên bán tự động M16A của Mỹ cho Âm Thế Hùng.
Ý anh là bảo vệ Cố Niệm Chi, nhưng không được để cho cô biết bọn họ đã đến…
Âm Thế Hùng lập tức tuân lệnh, đội mũ trùm đầu giống hệt chiếc của bộ đội đặc chủng đến từ quân đội địa phương, che khuất nửa khuôn mặt, còn mang theo mũ sắt chống đạn. Anh ta đẩy cửa bước xuống xe, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm đen kịt.
Âm Thế Hùng rời đi chưa được bao lâu, trước Minh Nguyệt Các lại vang lên tiếng đấu súng ầm ầm.
Hoắc Thiệu Hằng ngồi trong xe châm thuốc, chậm rãi rít nhẹ rồi nhả ra một làn khói trắng, sau đó nói với Triệu Lương Trạch: “Nghe ra đó là súng gì không?”
Triệu Lương Trạch gỡ tai nghe xuống, nghiêng đầu lắng nghe một lúc rồi ngạc nhiên nói: “Súng tiểu liên bán tự động của cộng hòa Séc? Bọn chúng lấy ở đâu ra?”
“Theo tôi thấy, hải quan ở thành phố C phải đổi người rồi!” Ngón tay của Hoắc Thiệu Hằng kẹp điếu thuốc, ánh nhìn chuyển về phía cửa xe lần nữa.
Ánh mắt anh sắc bén như chim ưng, theo dõi tình hình trước Minh Nguyệt Các.
…
Cố Niệm Chi và các bạn học cùng lớp trốn trong lều cỏ ở bờ bên kia của hồ Tiểu Kính, bọn họ vẫn đang lặng lẽ cầu nguyện cho cuộc chiến nổ ra nhanh chóng kết thúc.
Bấy giờ, mọi người đều đã lả đi vì đói và lạnh, có thể nói là đói rét khổ cực.
Tráng Sĩ cố gắng làm cho bầu không khí trở nên sôi nổi, anh ta cười nói: “Buổi du lịch tốt nghiệp lần này, tớ nghĩ cả đời mình khó có thể quên được!”
“Ai mà không như vậy chứ? E rằng người cảm thấy khó quên hơn chúng ta chỉ có bạn học ở lớp hai thôi.” Phương Trà Xanh thở dài nhìn về phía Minh Nguyệt Các đối diện bên kia hồ.
Hiện giờ, các bạn học ở lớp hai đều không rõ sống chết, cộng thêm bốn bạn học cùng lớp của bọn họ vẫn còn đang ở Minh Nguyệt Các, chưa hề quay về đây.
Cố Niệm Chi đang gối đầu lên đùi của Tào Nương Nương. Cô trở mình, im lặng không nói gì, chỉ nhìn theo chiếc máy bay trực thăng đang lượn vòng trên bầu trời đêm, rồi chìm đắm trong suy nghĩ miên man của mình.
Không lâu sau, một người đàn ông mặc quân phục của quân đội địa phương đi tới, đếm sĩ số của bọn họ rồi hỏi: “Các cô cậu chính là sinh viên khoa Luật của thành phố C sao?”
“Vâng, tôi là lớp trưởng.” Mai Hạ Văn đứng dậy: “Xin hỏi mọi người là…?”
Đội trưởng quân đội địa phương vội vàng nói: “Thật tốt quá! Cuối cùng cũng tìm được các cô cậu! Tôi là người của quân đội địa phương, nhận được sự yêu cầu trợ giúp từ phía Phó Cục trưởng Lưu của tổng cục cảnh sát, đến đây để bảo vệ các cô cậu. Mọi người đừng sợ, cũng không cần câu nệ, muốn làm gì cứ làm đi.” Dứt lời, anh ta quay đầu lại gọi lính của mình đến, phân công nhiệm vụ canh gác cho từng người.
Xung quanh lều cỏ lập tức có mấy người lính được trang bị vũ khí đầy đủ canh gác. Mọi người lập tức thấy thoải mái hẳn, bầu không khí bên trong lều cỏ nhanh chóng trở nên thân thiện hơn.
Âm Thế Hùng trà trộn bên trong đám lính đang canh gác, vừa nhìn thoáng qua đã thấy Cố Niệm Chi.
Một mình cô đang nằm trên băng ghế đá dài duy nhất trong lều cỏ, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ.
Cặp kính hồng ngoại mà Âm Thế Hùng đang đeo có chức năng chụp hình và gửi qua mạng.
Anh ta giơ tay lên, chạm vào nút bấm trên kính, chụp hình Cố Niệm Chi, sau đó lập tức gửi cho Triệu Lương Trạch.
Cố Niệm Chi đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên cảm thấy có ai đó đang nhìn lén mình.
Cô vội vàng mở mắt, hai hàng lông mi cong mềm tựa như rẻ quạt rung khẽ rồi chợt tách ra, để lộ đôi mắt ướt đẫm nhìn thẳng vào ống kính. Trong đôi mắt đen thẫm như đeo kính áp tròng ẩn chứa vẻ bất an và kinh hoàng.
Đúng lúc tấm ảnh này được gửi về máy của Triệu Lương Trạch, Hoắc Thiệu Hằng lại đưa mắt qua nên nhìn thấy, hơi sững người: “… Đại Hùng gửi về?”
Triệu Lương Trạch mỉm cười, ôm đầu ngửa ra sau, nhường vị trí tốt nhất cho Hoắc Thiệu Hằng xem, lại còn đắc ý nói: “Mới nhận được, Niệm Chi không sao.”
Hoắc Thiệu Hằng rít một hơi thuốc, ánh nhìn rời khỏi đôi mắt ngấn lệ biết nói của Cố Niệm Chi trên màn hình máy tính, hướng ra ngoài cửa xe.
…
Tiếng súng trước Minh Nguyệt Các càng ngày càng dồn dập hơn.
Lúc này, cảnh sát đã lùi về sau, nhường lại trận địa cho phía quân đội tham chiến và các tay súng bắn tỉa đã vào vị trí.
Quân chính quy vừa ra trận, tình thế lập tức đảo ngược.
Mấy tiếng súng vang lên, các tay súng bắn tỉa của bộ đội đặc chủng địa phương nhanh chóng triệt hạ ba tên cướp bắn tỉa dùng súng trường đang trốn trong rừng trúc trước Minh Nguyệt Các.
Bấy giờ, Phó Cục trưởng Lưu của Tổng Cục cảnh sát thành phố C vẫn đang ngồi trong khoang trực thăng trên không trung. Khi nghe được tin tức này, ông ta vui mừng vung nắm đấm: “Cho dù bọn bắt cóc có lợi hại đến mấy cũng không đánh lại quân lính của chúng ta!”
Nhưng hai tên lợi hại nhất của băng nhóm đó vẫn chưa bị xử lý, trong tay chúng có súng tiểu liên, chia ra hai bên trái phải đóng chiếm trước Minh Nguyệt Các.
“Các người đã bị bao vây! Mau chóng giơ tay chịu trói! Thả con tin ra! Tự thú sẽ được khoan hồng!” Từ trên máy bay trực thăng, Phó Cục trưởng Lưu kêu gọi đám bắt cóc trong Minh Nguyệt Các đầu hàng.
Hoắc Thiệu Hằng ngồi trong xe quân sự Hummer đột nhiên quăng tàn thuốc đi, sau đó nhíu mày.
Triệu Lương Trạch ở bên cạnh cười ha ha, tay phải bắt chước hình súng lục: “Đã giết cảnh sát và quân lính còn có thể được khoan hồng… Đồng chí đã hy sinh, tôi đốt nến cho các anh.”
Giọng nói của viên cảnh sát rất hùng hồn, mấy người trong xe quân sự Hummer đều là người đã quen với những cảnh tượng hoành tráng có quy mô lớn, nên cũng không để tâm đến chuyện này lắm.
Hoắc Thiệu Hằng khoanh tay thu tầm mắt lại, nhìn Âm Thế Hùng, vẻ mặt lạnh nhạt chẳng chút gợn sóng, khẽ hất cằm lên: “… Cậu đi đi.”
“Vâng!”
Âm Thế Hùng đẩy cửa ra rồi xuống xe, đưa giấy chứng nhận cục tác chiến đặc biệt của mình cho viên cảnh sát kia nhìn: “… Cục tác chiến đặc biệt, chúng tôi đang chấp hành công vụ.”
Viên cảnh sát này vừa nhìn thấy giấy chứng nhận sĩ quan hàm Trung tá và cấp đoàn trưởng trong quân đội của Âm Thế Hùng, bèn tức tốc sai người đẩy rào chắn ra, còn mình đứng nép sang bên đường giơ tay phải lên, vừa chào vừa nhìn theo chiếc xe quân sự Hummer chạy vào.
Tiểu Lý ở trong xe giãy người ngồi dậy, chỉ về hướng hồ Tiểu Kính: “… Tôi đã dặn Niệm Chi rồi. Nếu cô ấy thấy có gì không ổn, hãy nhảy xuống nước, bơi đến bờ đối diện của hồ Tiểu Kính.”
Lúc này, Triệu Lương Trạch gật đầu, chỉ vào màn hình điện tử của mình mà nói: “Vị trí của Niệm Chi quả thực ở bên kia hồ. Có lẽ đang ở ngoài phạm vi mà bọn bắt cóc và cảnh sát xảy ra giao tranh… Cô ấy thật sự thông minh, chạy trốn rất nhanh.”
Ngay tức khắc, khí thế áp bức toát ra trên cơ thể Hoắc Thiệu Hằng giảm xuống rõ rệt.
Trong nháy mắt, người ngồi trong xe đều cảm thấy mình có thể tự do hít thở rồi!
Xe quân sự Hummer gầm gừ lái vào khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong.
Không giống với bầu không khí thoải mái ở trong xe, tình hình bên ngoài vô cùng căng thẳng.
Nhiều đại lộ đã bị phong tỏa, xe cộ hoàn toàn không thể lưu thông trên những tuyến đường này.
Dựa vào kỹ thuật lái xe có thể so sánh với tay đua hạng nhất, Phạm Kiến cũng chỉ có thể cố gắng lái xe đến một chỗ cách Minh Nguyệt Các không xa, chẳng thể vào sâu thêm nữa.
Riêng con đường qua bên kia hồ Tiểu Kính đã bị cảnh sát lấp kín.
Mưa vẫn tiếp tục rơi nặng hạt, bên trong khu nghỉ dưỡng đều là đường nhựa, ở giữa cao, hai bên thấp, nhưng lại không hề bị ngập nước.
Mấy chục cảnh sát mặc áo chống đạn, tay cầm súng lục nòng xoay kiểu 18 chuyên dụng của cảnh sát. Họ cúi người, giấu mình sau xe cảnh sát mà nhắm ngay vào khu quần thể kiến trúc cổ ở phía cuối con đường nhỏ.
Từ máy vi tính, Triệu Lương Trạch tìm ra bản đồ kiến trúc lập thể của khu nghỉ dưỡng trong núi Độc Phong, sau đó chỉ cho Hoắc Thiệu Hằng: “Khu vực màu xanh phía sau là hồ Tiểu Kính. Còn chấm đỏ này là Niệm Chi, cô ấy đang ở bên kia của khu vực màu xanh.”
Nơi giao chiến giữa cảnh sát và bọn bắt cóc là phía bên này khu vực màu xanh, khoảng cách giữa hai bên quả thực khá xa.
“Hoắc thiếu, anh muốn qua đó đón Niệm Chi không?” Triệu Lương Trạch lấy một chiếc kính viễn vọng quân dụng có bội số lớn ra: “Tình hình ở hiện trường vẫn đang rất phức tạp, chúng ta có nên…”
Triệu Lương Trạch còn chưa dứt lời, bên trong tai nghe đã truyền đến cuộc trò chuyện giữa cảnh sát và quân đội địa phương mà anh nghe lén được.
Triệu Lương Trạch đột nhiên khựng lại, anh ta đưa tay chỉnh lại tai nghe, sau đó kinh ngạc nhìn về phía Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, cảnh sát đã phát hiện ra nhóm Niệm Chi, đang yêu cầu quân đội địa phương đến bờ bên kia hồ để bảo vệ bọn họ.”
Hoắc Thiệu Hằng lấy một điếu thuốc ra, đập đập đầu điếu thuốc lên mu bàn tay rồi nói với Âm Thế Hùng: “Cậu cũng qua đó xem thử, không được để người khác nhìn thấy mình.” Anh vừa nói, vừa quăng cây súng tiểu liên bán tự động M16A của Mỹ cho Âm Thế Hùng.
Ý anh là bảo vệ Cố Niệm Chi, nhưng không được để cho cô biết bọn họ đã đến…
Âm Thế Hùng lập tức tuân lệnh, đội mũ trùm đầu giống hệt chiếc của bộ đội đặc chủng đến từ quân đội địa phương, che khuất nửa khuôn mặt, còn mang theo mũ sắt chống đạn. Anh ta đẩy cửa bước xuống xe, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm đen kịt.
Âm Thế Hùng rời đi chưa được bao lâu, trước Minh Nguyệt Các lại vang lên tiếng đấu súng ầm ầm.
Hoắc Thiệu Hằng ngồi trong xe châm thuốc, chậm rãi rít nhẹ rồi nhả ra một làn khói trắng, sau đó nói với Triệu Lương Trạch: “Nghe ra đó là súng gì không?”
Triệu Lương Trạch gỡ tai nghe xuống, nghiêng đầu lắng nghe một lúc rồi ngạc nhiên nói: “Súng tiểu liên bán tự động của cộng hòa Séc? Bọn chúng lấy ở đâu ra?”
“Theo tôi thấy, hải quan ở thành phố C phải đổi người rồi!” Ngón tay của Hoắc Thiệu Hằng kẹp điếu thuốc, ánh nhìn chuyển về phía cửa xe lần nữa.
Ánh mắt anh sắc bén như chim ưng, theo dõi tình hình trước Minh Nguyệt Các.
…
Cố Niệm Chi và các bạn học cùng lớp trốn trong lều cỏ ở bờ bên kia của hồ Tiểu Kính, bọn họ vẫn đang lặng lẽ cầu nguyện cho cuộc chiến nổ ra nhanh chóng kết thúc.
Bấy giờ, mọi người đều đã lả đi vì đói và lạnh, có thể nói là đói rét khổ cực.
Tráng Sĩ cố gắng làm cho bầu không khí trở nên sôi nổi, anh ta cười nói: “Buổi du lịch tốt nghiệp lần này, tớ nghĩ cả đời mình khó có thể quên được!”
“Ai mà không như vậy chứ? E rằng người cảm thấy khó quên hơn chúng ta chỉ có bạn học ở lớp hai thôi.” Phương Trà Xanh thở dài nhìn về phía Minh Nguyệt Các đối diện bên kia hồ.
Hiện giờ, các bạn học ở lớp hai đều không rõ sống chết, cộng thêm bốn bạn học cùng lớp của bọn họ vẫn còn đang ở Minh Nguyệt Các, chưa hề quay về đây.
Cố Niệm Chi đang gối đầu lên đùi của Tào Nương Nương. Cô trở mình, im lặng không nói gì, chỉ nhìn theo chiếc máy bay trực thăng đang lượn vòng trên bầu trời đêm, rồi chìm đắm trong suy nghĩ miên man của mình.
Không lâu sau, một người đàn ông mặc quân phục của quân đội địa phương đi tới, đếm sĩ số của bọn họ rồi hỏi: “Các cô cậu chính là sinh viên khoa Luật của thành phố C sao?”
“Vâng, tôi là lớp trưởng.” Mai Hạ Văn đứng dậy: “Xin hỏi mọi người là…?”
Đội trưởng quân đội địa phương vội vàng nói: “Thật tốt quá! Cuối cùng cũng tìm được các cô cậu! Tôi là người của quân đội địa phương, nhận được sự yêu cầu trợ giúp từ phía Phó Cục trưởng Lưu của tổng cục cảnh sát, đến đây để bảo vệ các cô cậu. Mọi người đừng sợ, cũng không cần câu nệ, muốn làm gì cứ làm đi.” Dứt lời, anh ta quay đầu lại gọi lính của mình đến, phân công nhiệm vụ canh gác cho từng người.
Xung quanh lều cỏ lập tức có mấy người lính được trang bị vũ khí đầy đủ canh gác. Mọi người lập tức thấy thoải mái hẳn, bầu không khí bên trong lều cỏ nhanh chóng trở nên thân thiện hơn.
Âm Thế Hùng trà trộn bên trong đám lính đang canh gác, vừa nhìn thoáng qua đã thấy Cố Niệm Chi.
Một mình cô đang nằm trên băng ghế đá dài duy nhất trong lều cỏ, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ.
Cặp kính hồng ngoại mà Âm Thế Hùng đang đeo có chức năng chụp hình và gửi qua mạng.
Anh ta giơ tay lên, chạm vào nút bấm trên kính, chụp hình Cố Niệm Chi, sau đó lập tức gửi cho Triệu Lương Trạch.
Cố Niệm Chi đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên cảm thấy có ai đó đang nhìn lén mình.
Cô vội vàng mở mắt, hai hàng lông mi cong mềm tựa như rẻ quạt rung khẽ rồi chợt tách ra, để lộ đôi mắt ướt đẫm nhìn thẳng vào ống kính. Trong đôi mắt đen thẫm như đeo kính áp tròng ẩn chứa vẻ bất an và kinh hoàng.
Đúng lúc tấm ảnh này được gửi về máy của Triệu Lương Trạch, Hoắc Thiệu Hằng lại đưa mắt qua nên nhìn thấy, hơi sững người: “… Đại Hùng gửi về?”
Triệu Lương Trạch mỉm cười, ôm đầu ngửa ra sau, nhường vị trí tốt nhất cho Hoắc Thiệu Hằng xem, lại còn đắc ý nói: “Mới nhận được, Niệm Chi không sao.”
Hoắc Thiệu Hằng rít một hơi thuốc, ánh nhìn rời khỏi đôi mắt ngấn lệ biết nói của Cố Niệm Chi trên màn hình máy tính, hướng ra ngoài cửa xe.
…
Tiếng súng trước Minh Nguyệt Các càng ngày càng dồn dập hơn.
Lúc này, cảnh sát đã lùi về sau, nhường lại trận địa cho phía quân đội tham chiến và các tay súng bắn tỉa đã vào vị trí.
Quân chính quy vừa ra trận, tình thế lập tức đảo ngược.
Mấy tiếng súng vang lên, các tay súng bắn tỉa của bộ đội đặc chủng địa phương nhanh chóng triệt hạ ba tên cướp bắn tỉa dùng súng trường đang trốn trong rừng trúc trước Minh Nguyệt Các.
Bấy giờ, Phó Cục trưởng Lưu của Tổng Cục cảnh sát thành phố C vẫn đang ngồi trong khoang trực thăng trên không trung. Khi nghe được tin tức này, ông ta vui mừng vung nắm đấm: “Cho dù bọn bắt cóc có lợi hại đến mấy cũng không đánh lại quân lính của chúng ta!”
Nhưng hai tên lợi hại nhất của băng nhóm đó vẫn chưa bị xử lý, trong tay chúng có súng tiểu liên, chia ra hai bên trái phải đóng chiếm trước Minh Nguyệt Các.
“Các người đã bị bao vây! Mau chóng giơ tay chịu trói! Thả con tin ra! Tự thú sẽ được khoan hồng!” Từ trên máy bay trực thăng, Phó Cục trưởng Lưu kêu gọi đám bắt cóc trong Minh Nguyệt Các đầu hàng.
Hoắc Thiệu Hằng ngồi trong xe quân sự Hummer đột nhiên quăng tàn thuốc đi, sau đó nhíu mày.
Triệu Lương Trạch ở bên cạnh cười ha ha, tay phải bắt chước hình súng lục: “Đã giết cảnh sát và quân lính còn có thể được khoan hồng… Đồng chí đã hy sinh, tôi đốt nến cho các anh.”
Bình luận facebook