Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
Chương 77: Lựa chọn của hoắc thiếu (4)
“Tôi và các anh chia ra bọc đánh hai bên, chờ tôi vào vị trí, các anh hãy bắn pháo sáng.” Phạm Kiến đưa ra ý kiến của mình.
Sĩ quan chỉ huy đồng ý, đưa tai nghe chuyên dụng của quân đội bọn họ cho Phạm Kiến, “Khi vào vị trí, hãy thông báo cho tôi.”
Trong đêm mưa tối đen, Phạm Kiến cầm súng tiểu liên, mặc quân trang quân đội đặc chủng, đội mũ chống đạn che khuất mặt, nằm rạp trườn tới trước Minh Nguyệt Các.
Hoắc Thiệu Hằng ngồi trong xe quân đội Hummer, nhìn tình hình chiến đấu bên ngoài.
Không bao lâu sau, trong tai nghe của sĩ quan chỉ huy truyền đến tiếng nói của Phạm Kiến và một vị xung kích khác.
“Vào vị trí!”
Sĩ quan chỉ huy lập tức ra lệnh phóng pháo sáng.
Hơn mười viên pháo sáng được phóng lên bầu trời đêm, chiếu sáng cơn mưa trở nên rực rỡ trong suốt.
Rừng trúc lập tức hiện ra trước mặt mọi người.
Ai cũng thấy rõ hai kẻ trộm cướp mặc áo đen chia ra, nép mình bên tảng đá lớn nằm sâu trong rừng trúc.
Đoàng đoàng đoàng!
Phạm Kiến không chút do dự nổ súng với người đứng bên trái cách mình gần nhất.
Kỹ thuật bắn súng của Phạm Kiến mạnh hơn tay bắn tỉa của quân đội nhiều.
Một băng đạn bắn ra, đánh bay súng tiểu liên trên kẻ bắt cóc.
Thêm một băng đạn nữa, bắn liên tiếp vào gã bắt cóc khiến hắn phải lùi về sau, ngã xuống đất bùn.
Rất nhanh sau đó, nước mưa trên đất biến thành máu loãng, từ bên trái rừng trúc loang ra.
Tay bắn tỉa của quân đội đứng bên phải cũng nhanh chóng ra tay, dùng một băng đạn bắn nát đầu tay súng bắn tỉa còn lại!
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện sau lưng tay cướp bắn tỉa đứng bên phải, hắn lộn nhào một vòng, lăn từ rừng trúc tới tường rào cạnh Minh Nguyệt Các, sau đó đi qua cửa ngầm vào bên trong khu nhà.
Phạm Kiến lộn một vòng trên mặt đất, lăn từ trái sang phải, ghé vào bên tai tay súng bắn tỉa của quân đội, hỏi: “Sao lại còn một người? Gã trốn đi đâu rồi?”
Tay súng bắn tỉa bất đắc dĩ chỉ vào cổng chính Minh Nguyệt Các, “Mới vừa đi vào rồi.”
“Cái gì? Đã đi vào?” Phạm Kiến bò dậy, đang định khom lưng đi về phía trước.
Một chuỗi tiếng súng từ trong Minh Nguyệt Các đột nhiên truyền ra, âm thanh vang dội hơn, hỏa lực mạnh hơn tiếng súng tiểu liên vừa rồi!
Hoắc Thiệu Hằng vừa nghe thấy âm thanh này, bèn ngồi thẳng người dậy.
Tiếng súng vừa rồi không phải là tiếng của súng tiểu liên, mà là tiếng của súng nòng xoay M134 do Mỹ chế tạo.
Triệu Lương Trạch cũng nghe được điểm khác biệt trong tiếng súng. Anh ta biến sắc, căng thẳng hỏi: “Trời ơi, bọn chúng đào đâu ra súng nòng xoay vậy?”
Hỏa lực liên tiếp lóe ra từ cửa sổ phòng chính của Minh Nguyệt Các, trông nó vừa rực rỡ hoa lệ vừa nguy hiểm trí mạng, tựa như từng đóa thiên điểu nở rộ trong đêm mưa.
Mặc dù bốn phía Minh Nguyệt Các đều mở rộng cửa, nhưng mọi người không có cách nào để tiến vào trong.
Bởi vì hỏa lực của súng nòng xoay quá mạnh, chỉ sợ họ chưa kịp vọt vào đã bị một viên đạn hạ gục.
“Làm sao bây giờ?” Trong trực thăng, Phó Cục trưởng Lưu sốt ruột đi lòng vòng, điên cuồng hét vào bộ đàm: “Tìm quân đội! Tìm quân đội! Bảo bọn họ điều động thật nhiều quân lính và vũ khí tới đây! Những quân lính phía dưới không đủ! Không đủ!”
…
Trong gian chính Minh Nguyệt Các, tám tên bắt cóc đã chết, chỉ còn lại hai người là Dương Đại Vĩ và lão Nhị Kim Cương.
Dương Đại Vĩ cầm súng tiểu liên tựa sau tường, lão Nhị Kim Cương ghé vào song cửa sổ, trên đó có đặt một cây súng nòng xoay M134 do Mỹ chế tạo.
Dưới chân của gã có một chiếc rương, bên trong đều đựng đạn!
Sau khi nã một trận về phía cửa chính của Minh Nguyệt Các, lão Nhị Kim Cương dừng bắn, xoay người nói với Dương Đại Vĩ: “Đại ca, tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, nếu lũ khốn đó nhất quyết không đi vào, chúng hoàn toàn có thể vây chết chúng ta.”
“Vây chết chúng ta? Ha ha, bọn chúng không cần con tin nữa à?” Dương Đại Vĩ thẳng chân đạp ông Tổng Giám đốc đang nằm ngất trên mặt đất một phát, “Mày nhìn lão xem, sắp chảy cạn máu rồi! Một tiếng sau mà lũ cớm vẫn không đồng ý yêu cầu của chúng ta, vậy ta sẽ đánh sập nơi này, sau đó trốn vào hồ Tiểu Kính.”
Hai mắt lão Nhị Kim Cương tỏa sáng, bật ngón cái khen Dương Đại Vĩ: “Đại ca sáng suốt!”
Đã có đường lui rồi, lão Nhị Kim Cương không nóng nảy nữa, mà càng thêm nhàn nhã đọ sức với cảnh sát và quân đội bên ngoài.
…
Trong trực thăng, Phó Cục trưởng Lưu liều mạng giục sĩ quan chỉ huy phái binh tấn công, “Cậu có phải là lính không vậy? Cậu có muốn bảo vệ quốc gia hay không? Bây giờ đã đến lúc các cậu phải hy sinh rồi, vậy mà các cậu lại làm rùa đen rụt đầu?”
Sĩ quan chỉ huy bị chọc giận, lớn tiếng quát: “Quân sĩ Đế Quốc chúng tôi nguyện dâng hiến tất cả vì bảo vệ quốc gia! Ông…”
Anh ta vừa định ra lệnh tấn công thì một chuỗi tiếng súng đột nhiên vang lên.
Lần này, tiếng súng hướng lên trên, bắn thẳng về phía trực thăng vừa bay đến Minh Nguyệt Các.
Trực thăng này chính là chiếc chởPhó Cục trường Lưu.
Phi công lại nhanh chóng kéo cần lần nữa, nhưng vẫn chậm một bước, thân trực thăng bị đạn bắn thủng, phi công không thể không hạ cánh khẩn cấp.
Cũng may khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong rất lớn, có thể trực tiếp hạ cánh xuống mấy bãi đỗ xe.
Hơn nữa, bây giờ không phải là mùa du lịch, bãi đỗ xe có rất ít ô tô nên trực thăng thành công đáp xuống.
Phạm Kiến thấy tình thế không ổn, vội vàng chạy về, thở hồng hộc nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Thủ trưởng, không xong rồi, Phó Cục trưởng Lưu buộc quân đội mạo hiểm xông vào đấu với súng nòng xoay.”
Hoắc Thiệu Hằng hận nhất là kẻ làm thủ trưởng vô trách nhiệm với mạng sống của binh lính.
Anh nghe xong vô cùng giận dữ, nhưng hiện tại lại không tiện ra mặt. Hơn nữa, anh còn muốn nhìn xem đến cùng hai tên cướp sẽ xoay sở thế nào. Vì vậy, anh tạm thời kiềm chế cơn giận, lẳng lặng ngồi xem.
…
Phó Cục trưởng Lưu xuống trực thăng, hai chân đều mềm nhũn, được hai cấp dưới thân tín dìu lênxe cảnh sát, đi tới trước Minh Nguyệt Các.
“Cậu là sĩ quan, sao cậu lại không ra lệnh tấn công? Cậu còn muốn chờ tới khi nào?” Phó Cục trưởng Lưu chỉ thẳng vào sĩ quan chỉ huy, liên tục giục tấn công. Lòng ông ta nóng như lửa đốt, cả người đều khó chịu.
Trong khu vực quản lý của mình xuất hiện vụ án đặc biệt nghiêm trọng thế này, nếu con tin chết hết, chắc chắn con đường thăng tiến của ông ta sẽ kết thúc theo.
Bốn mươi tuổi lên chức Phó Cục trưởng, ông ta không thể chịu được trên con đường làm quan của mình xuất hiện vết nhơ như vậy.
Trong khi bên mình có quân đội và rất nhiều binh sĩ đang chờ trực, bên kia chỉ còn lại hai tên cướp quèn. Nếu dốc toàn lực tiến công, dù đối thủ có vũ khí hạng nặng, lấy mạng người lấp súng vẫn có thể xông vào…
…
Sĩ quan chỉ huy nhìn binh lính của mình, ngoài tay súng bắn tỉa của quân đội đặc chủng ra, phần lớn các binh lính khác đều là tân binh vừa nhập ngũ năm nay. Rất nhiều người đang trong độ tuổi mười tám mười chín, trẻ trung đầy triển vọng, có người trên mặt còn chưa hết nét ngây thơ, bọn họ được huấn luyện chưa tới nửa năm…
Nếu bây giờ để họ mạo hiểm xông lên đối đầu với súng nòng xoay, thế chẳng khác nào đi vào chỗ chết!
Anh ta thật sự vô cùng hối hận khi mình không dẫn theo những người lính lão luyện đầy đủ kinh nghiệm đến đây.
Anh ta vốn cho rằng trộm cướp địa phương không có gì ghê gớm, muốn nhân cơ hội giúp đám tân binh cảm nhận được thế nào thực chiến trên quy mô nhỏ, nó rất có ích cho việc đề cao trình độ nghiệp vụ của bọn họ. Không ngờ lại gặp phải một đám tội phạm khó nhằn!
Thế nhưng đến lúc này, anh ta không thể lùi bước.
Hiện tại, tất cả mọi người đều trông chờ vào quân đội, trông chờ vào binh lính tới cứu đám con tin bị bắt cóc.
Cho nên, dù biết chờ đón bọn họ là cái chết, anh ta cũng phải lập tức đưa ra quyết định của mình.
“Tôi và các anh chia ra bọc đánh hai bên, chờ tôi vào vị trí, các anh hãy bắn pháo sáng.” Phạm Kiến đưa ra ý kiến của mình.
Sĩ quan chỉ huy đồng ý, đưa tai nghe chuyên dụng của quân đội bọn họ cho Phạm Kiến, “Khi vào vị trí, hãy thông báo cho tôi.”
Trong đêm mưa tối đen, Phạm Kiến cầm súng tiểu liên, mặc quân trang quân đội đặc chủng, đội mũ chống đạn che khuất mặt, nằm rạp trườn tới trước Minh Nguyệt Các.
Hoắc Thiệu Hằng ngồi trong xe quân đội Hummer, nhìn tình hình chiến đấu bên ngoài.
Không bao lâu sau, trong tai nghe của sĩ quan chỉ huy truyền đến tiếng nói của Phạm Kiến và một vị xung kích khác.
“Vào vị trí!”
Sĩ quan chỉ huy lập tức ra lệnh phóng pháo sáng.
Hơn mười viên pháo sáng được phóng lên bầu trời đêm, chiếu sáng cơn mưa trở nên rực rỡ trong suốt.
Rừng trúc lập tức hiện ra trước mặt mọi người.
Ai cũng thấy rõ hai kẻ trộm cướp mặc áo đen chia ra, nép mình bên tảng đá lớn nằm sâu trong rừng trúc.
Đoàng đoàng đoàng!
Phạm Kiến không chút do dự nổ súng với người đứng bên trái cách mình gần nhất.
Kỹ thuật bắn súng của Phạm Kiến mạnh hơn tay bắn tỉa của quân đội nhiều.
Một băng đạn bắn ra, đánh bay súng tiểu liên trên kẻ bắt cóc.
Thêm một băng đạn nữa, bắn liên tiếp vào gã bắt cóc khiến hắn phải lùi về sau, ngã xuống đất bùn.
Rất nhanh sau đó, nước mưa trên đất biến thành máu loãng, từ bên trái rừng trúc loang ra.
Tay bắn tỉa của quân đội đứng bên phải cũng nhanh chóng ra tay, dùng một băng đạn bắn nát đầu tay súng bắn tỉa còn lại!
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện sau lưng tay cướp bắn tỉa đứng bên phải, hắn lộn nhào một vòng, lăn từ rừng trúc tới tường rào cạnh Minh Nguyệt Các, sau đó đi qua cửa ngầm vào bên trong khu nhà.
Phạm Kiến lộn một vòng trên mặt đất, lăn từ trái sang phải, ghé vào bên tai tay súng bắn tỉa của quân đội, hỏi: “Sao lại còn một người? Gã trốn đi đâu rồi?”
Tay súng bắn tỉa bất đắc dĩ chỉ vào cổng chính Minh Nguyệt Các, “Mới vừa đi vào rồi.”
“Cái gì? Đã đi vào?” Phạm Kiến bò dậy, đang định khom lưng đi về phía trước.
Một chuỗi tiếng súng từ trong Minh Nguyệt Các đột nhiên truyền ra, âm thanh vang dội hơn, hỏa lực mạnh hơn tiếng súng tiểu liên vừa rồi!
Hoắc Thiệu Hằng vừa nghe thấy âm thanh này, bèn ngồi thẳng người dậy.
Tiếng súng vừa rồi không phải là tiếng của súng tiểu liên, mà là tiếng của súng nòng xoay M134 do Mỹ chế tạo.
Triệu Lương Trạch cũng nghe được điểm khác biệt trong tiếng súng. Anh ta biến sắc, căng thẳng hỏi: “Trời ơi, bọn chúng đào đâu ra súng nòng xoay vậy?”
Hỏa lực liên tiếp lóe ra từ cửa sổ phòng chính của Minh Nguyệt Các, trông nó vừa rực rỡ hoa lệ vừa nguy hiểm trí mạng, tựa như từng đóa thiên điểu nở rộ trong đêm mưa.
Mặc dù bốn phía Minh Nguyệt Các đều mở rộng cửa, nhưng mọi người không có cách nào để tiến vào trong.
Bởi vì hỏa lực của súng nòng xoay quá mạnh, chỉ sợ họ chưa kịp vọt vào đã bị một viên đạn hạ gục.
“Làm sao bây giờ?” Trong trực thăng, Phó Cục trưởng Lưu sốt ruột đi lòng vòng, điên cuồng hét vào bộ đàm: “Tìm quân đội! Tìm quân đội! Bảo bọn họ điều động thật nhiều quân lính và vũ khí tới đây! Những quân lính phía dưới không đủ! Không đủ!”
…
Trong gian chính Minh Nguyệt Các, tám tên bắt cóc đã chết, chỉ còn lại hai người là Dương Đại Vĩ và lão Nhị Kim Cương.
Dương Đại Vĩ cầm súng tiểu liên tựa sau tường, lão Nhị Kim Cương ghé vào song cửa sổ, trên đó có đặt một cây súng nòng xoay M134 do Mỹ chế tạo.
Dưới chân của gã có một chiếc rương, bên trong đều đựng đạn!
Sau khi nã một trận về phía cửa chính của Minh Nguyệt Các, lão Nhị Kim Cương dừng bắn, xoay người nói với Dương Đại Vĩ: “Đại ca, tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, nếu lũ khốn đó nhất quyết không đi vào, chúng hoàn toàn có thể vây chết chúng ta.”
“Vây chết chúng ta? Ha ha, bọn chúng không cần con tin nữa à?” Dương Đại Vĩ thẳng chân đạp ông Tổng Giám đốc đang nằm ngất trên mặt đất một phát, “Mày nhìn lão xem, sắp chảy cạn máu rồi! Một tiếng sau mà lũ cớm vẫn không đồng ý yêu cầu của chúng ta, vậy ta sẽ đánh sập nơi này, sau đó trốn vào hồ Tiểu Kính.”
Hai mắt lão Nhị Kim Cương tỏa sáng, bật ngón cái khen Dương Đại Vĩ: “Đại ca sáng suốt!”
Đã có đường lui rồi, lão Nhị Kim Cương không nóng nảy nữa, mà càng thêm nhàn nhã đọ sức với cảnh sát và quân đội bên ngoài.
…
Trong trực thăng, Phó Cục trưởng Lưu liều mạng giục sĩ quan chỉ huy phái binh tấn công, “Cậu có phải là lính không vậy? Cậu có muốn bảo vệ quốc gia hay không? Bây giờ đã đến lúc các cậu phải hy sinh rồi, vậy mà các cậu lại làm rùa đen rụt đầu?”
Sĩ quan chỉ huy bị chọc giận, lớn tiếng quát: “Quân sĩ Đế Quốc chúng tôi nguyện dâng hiến tất cả vì bảo vệ quốc gia! Ông…”
Anh ta vừa định ra lệnh tấn công thì một chuỗi tiếng súng đột nhiên vang lên.
Lần này, tiếng súng hướng lên trên, bắn thẳng về phía trực thăng vừa bay đến Minh Nguyệt Các.
Trực thăng này chính là chiếc chởPhó Cục trường Lưu.
Phi công lại nhanh chóng kéo cần lần nữa, nhưng vẫn chậm một bước, thân trực thăng bị đạn bắn thủng, phi công không thể không hạ cánh khẩn cấp.
Cũng may khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong rất lớn, có thể trực tiếp hạ cánh xuống mấy bãi đỗ xe.
Hơn nữa, bây giờ không phải là mùa du lịch, bãi đỗ xe có rất ít ô tô nên trực thăng thành công đáp xuống.
Phạm Kiến thấy tình thế không ổn, vội vàng chạy về, thở hồng hộc nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Thủ trưởng, không xong rồi, Phó Cục trưởng Lưu buộc quân đội mạo hiểm xông vào đấu với súng nòng xoay.”
Hoắc Thiệu Hằng hận nhất là kẻ làm thủ trưởng vô trách nhiệm với mạng sống của binh lính.
Anh nghe xong vô cùng giận dữ, nhưng hiện tại lại không tiện ra mặt. Hơn nữa, anh còn muốn nhìn xem đến cùng hai tên cướp sẽ xoay sở thế nào. Vì vậy, anh tạm thời kiềm chế cơn giận, lẳng lặng ngồi xem.
…
Phó Cục trưởng Lưu xuống trực thăng, hai chân đều mềm nhũn, được hai cấp dưới thân tín dìu lênxe cảnh sát, đi tới trước Minh Nguyệt Các.
“Cậu là sĩ quan, sao cậu lại không ra lệnh tấn công? Cậu còn muốn chờ tới khi nào?” Phó Cục trưởng Lưu chỉ thẳng vào sĩ quan chỉ huy, liên tục giục tấn công. Lòng ông ta nóng như lửa đốt, cả người đều khó chịu.
Trong khu vực quản lý của mình xuất hiện vụ án đặc biệt nghiêm trọng thế này, nếu con tin chết hết, chắc chắn con đường thăng tiến của ông ta sẽ kết thúc theo.
Bốn mươi tuổi lên chức Phó Cục trưởng, ông ta không thể chịu được trên con đường làm quan của mình xuất hiện vết nhơ như vậy.
Trong khi bên mình có quân đội và rất nhiều binh sĩ đang chờ trực, bên kia chỉ còn lại hai tên cướp quèn. Nếu dốc toàn lực tiến công, dù đối thủ có vũ khí hạng nặng, lấy mạng người lấp súng vẫn có thể xông vào…
…
Sĩ quan chỉ huy nhìn binh lính của mình, ngoài tay súng bắn tỉa của quân đội đặc chủng ra, phần lớn các binh lính khác đều là tân binh vừa nhập ngũ năm nay. Rất nhiều người đang trong độ tuổi mười tám mười chín, trẻ trung đầy triển vọng, có người trên mặt còn chưa hết nét ngây thơ, bọn họ được huấn luyện chưa tới nửa năm…
Nếu bây giờ để họ mạo hiểm xông lên đối đầu với súng nòng xoay, thế chẳng khác nào đi vào chỗ chết!
Anh ta thật sự vô cùng hối hận khi mình không dẫn theo những người lính lão luyện đầy đủ kinh nghiệm đến đây.
Anh ta vốn cho rằng trộm cướp địa phương không có gì ghê gớm, muốn nhân cơ hội giúp đám tân binh cảm nhận được thế nào thực chiến trên quy mô nhỏ, nó rất có ích cho việc đề cao trình độ nghiệp vụ của bọn họ. Không ngờ lại gặp phải một đám tội phạm khó nhằn!
Thế nhưng đến lúc này, anh ta không thể lùi bước.
Hiện tại, tất cả mọi người đều trông chờ vào quân đội, trông chờ vào binh lính tới cứu đám con tin bị bắt cóc.
Cho nên, dù biết chờ đón bọn họ là cái chết, anh ta cũng phải lập tức đưa ra quyết định của mình.
Bình luận facebook