Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 789
Chương 789:
Anh ta bị cú điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng đánh thức, trong lòng rất không vui, nhắm tịt mắt nằm trêи giường đắp chăn, giọng nói mơ màng: “Hoắc thiếu, tốt nhất là anh có chuyện rất quan trọng, nếu không, hậu quả của việc làm tôi thức giấc rất nghiêm trọng đấy!”
Hoắc Thiệu Hằng trầm giọng nói: “Tôi có việc gấp tìm cậu.”
“Nói!” Trần Liệt tức giận trả lời.
“Tôi lại lấy được chút đồ, cậu giúp tôi xét nghiệm DNA.” Hoắc Thiệu Hằng khẽ dừng lại một lúc, ngón tay vô thức gõ lên cửa sổ xe, phát ra âm thanh cạch cạch cạch rất khẽ nhưng trong khoang xe yên tĩnh lại rất chói tai.
Trần Liệt vén chăn ngồi dậy, một tay gãi mái tóc loạn cào cào, im lặng hồi lâu rồi nói: “Anh lấy từ đâu thế? Tôi nói anh nghe này, những người đó không đúng! Chẳng có chút quan hệ gì với Niệm Chi cả! Tôi đã xét nghiệm DNA rất nhiều mẫu, sắp xét nghiệm hết tất cả các mẫu rồi. Anh nhận được tin tức từ đâu mà nói cái tên Cố Tường Văn này có quan hệ với Niệm Chi thế?”
Đương nhiên Hoắc Thiệu Hằng không thể nói tin tức này từ đâu, anh thấp giọng nói: “Dựa vào luật An ninh quốc gia, không thể tiết lộ nguồn tin tức của tôi cho cậu được.”
Trần Liệt á khẩu.
Được thôi, cấp bậc của anh cao, anh có lý.
Trần Liệt làu bàu xuống giường, sắc mặt không tốt lắm, nhưng vẫn nói vào điện thoại: “Tôi lập tức vào phòng thí nghiệm ngay, đồ của anh đâu? Tôi được hỏi là đồ gì chứ hả?”
“Là một sợi tóc.” Hoắc Thiệu Hằng đưa túi nilon nhỏ ra trước mắt nhìn, “Đủ dùng không?”
“Đương nhiên đủ. Anh cứ yên tâm về kỹ thuật của tôi.” Trần Liệt biếng nhác tìm quần áo mặc vào, đến tóc cũng không chải, cứ như vậy chạy ra khỏi nhà, đi về hướng phòng thí nghiệm của trụ sở chính.
Trêи đường đi Trần Liệt gặp Diệp Tử Đàn, trong tay cô cầm hộp cơm giữ nhiệt, cùng một người đàn ông tuấn tú cao lớn nói cười vui vẻ đi đến.
Trong lòng Trần Liệt cảm thấy rất chua xót, giả vờ như không nhìn thấy họ, vội vàng cúi đầu chạy lướt qua người họ.
Người đàn ông đó đưa mắt nhìn bóng lưng của Trần Liệt, lại nhìn Diệp Tử Đàn, muốn nói lại ngập ngừng.
Diệp Tử Đàn vẫn đang kể với anh những chuyện thú vị ở bệnh viện, “Hôm đó tôi đi kiểm tra phòng trở về, vừa ngồi xuống nghỉ ngơi chưa được bao lâu, cửa phòng đã bị đẩy ra, có một người xông vào dập đầu lạy tôi, làm tôi giật cả mình, lập tức đỡ anh ta đứng dậy, hỏi anh ta có chuyện gì.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó anh ta nói bệnh tình của mình, tôi ngượng vô cùng…”
“Hả?”
“Bởi vì anh ta đi nhầm phòng, lạy nhầm người!” Diệp Tử Đàn cười hi hi, “Anh không thấy sắc mặt của người đàn ông đó đâu, lúc đó á, thật sự là có cả ý định đánh tôi luôn!”
“Cũng hết cách thôi.” Chàng trai đó khẽ gật đầu, “Tục ngữ có câu có bệnh vái tứ phương, nhìn nhầm số phòng cũng bình thường mà.”
Diệp Tử Đàn cảm khái: “Bác sĩ Hầu lúc nào cũng thông cảm cho người khác như vậy, tính tình lại ôn hòa, bệnh nhân thích nhất là những bác sĩ như anh đấy.”
Chàng trai đó tên là Hầu Khánh Nhân, được bệnh viện bên dưới cử đến bệnh viện Đế Đô học tập, rất nhiệt tình với Diệp Tử Đàn.
“Bác sĩ Diệp quá lời rồi. Thật ra làm bác sĩ tính cách tốt có tác dụng gì? Chỉ cần có thể chữa bệnh giỏi thì tính tình tệ thế nào đi nữa cũng là vị cứu tinh của bệnh nhân.” Hầu Khánh Nhân quả thật rất biết cách nói chuyện, lời này nói vào tận đáy lòng của Diệp Tử Đàn rồi.
“Đúng vậy, đúng vậy, có một số người tính tình không tốt chút nào, nhưng y thuật không chê vào đâu được, y đức cũng tốt, tôi cảm thấy rất hiếm có.” Diệp Tử Đàn nói xong thì nhìn về phía tòa nhà ký túc xá trước mặt.
Hầu Khánh Nhân cười hỏi: “Tôi còn chưa hỏi cô đấy, đồ trong hộp giữ nhiệt này là làm cho ai vậy?”
“À, tôi mang đến cho bác sĩ Trần ấy mà. Anh ấy đang lo việc của Bộ Quốc phòng, bận rộn suốt mấy ngày chưa ngủ, nghe nói ăn uống cũng không đàng hoàng, chỉ tùy ý ăn tạm thôi. Vừa đúng lúc tôi nấu chút canh nên mang đến cho anh ấy luôn.” Diệp Tử Đàn đi đến dưới nhà Trần Liệt, nói với Hầu Khánh Nhân: “Không biết anh ấy có thích uống canh không?”
“Tôi không biết bác sĩ Trần có thích uống canh không, nhưng tôi biết bây giờ anh ấy không ở trêи lầu.” Hầu Khánh Nhân cười rồi chỉ ngón tay.
“Sao có thể chứ?” Diệp Tử Đàn ngạc nhiên, “Tôi nhớ anh ấy vẫn luôn ở ký túc xá ngủ mà?”
Anh ta bị cú điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng đánh thức, trong lòng rất không vui, nhắm tịt mắt nằm trêи giường đắp chăn, giọng nói mơ màng: “Hoắc thiếu, tốt nhất là anh có chuyện rất quan trọng, nếu không, hậu quả của việc làm tôi thức giấc rất nghiêm trọng đấy!”
Hoắc Thiệu Hằng trầm giọng nói: “Tôi có việc gấp tìm cậu.”
“Nói!” Trần Liệt tức giận trả lời.
“Tôi lại lấy được chút đồ, cậu giúp tôi xét nghiệm DNA.” Hoắc Thiệu Hằng khẽ dừng lại một lúc, ngón tay vô thức gõ lên cửa sổ xe, phát ra âm thanh cạch cạch cạch rất khẽ nhưng trong khoang xe yên tĩnh lại rất chói tai.
Trần Liệt vén chăn ngồi dậy, một tay gãi mái tóc loạn cào cào, im lặng hồi lâu rồi nói: “Anh lấy từ đâu thế? Tôi nói anh nghe này, những người đó không đúng! Chẳng có chút quan hệ gì với Niệm Chi cả! Tôi đã xét nghiệm DNA rất nhiều mẫu, sắp xét nghiệm hết tất cả các mẫu rồi. Anh nhận được tin tức từ đâu mà nói cái tên Cố Tường Văn này có quan hệ với Niệm Chi thế?”
Đương nhiên Hoắc Thiệu Hằng không thể nói tin tức này từ đâu, anh thấp giọng nói: “Dựa vào luật An ninh quốc gia, không thể tiết lộ nguồn tin tức của tôi cho cậu được.”
Trần Liệt á khẩu.
Được thôi, cấp bậc của anh cao, anh có lý.
Trần Liệt làu bàu xuống giường, sắc mặt không tốt lắm, nhưng vẫn nói vào điện thoại: “Tôi lập tức vào phòng thí nghiệm ngay, đồ của anh đâu? Tôi được hỏi là đồ gì chứ hả?”
“Là một sợi tóc.” Hoắc Thiệu Hằng đưa túi nilon nhỏ ra trước mắt nhìn, “Đủ dùng không?”
“Đương nhiên đủ. Anh cứ yên tâm về kỹ thuật của tôi.” Trần Liệt biếng nhác tìm quần áo mặc vào, đến tóc cũng không chải, cứ như vậy chạy ra khỏi nhà, đi về hướng phòng thí nghiệm của trụ sở chính.
Trêи đường đi Trần Liệt gặp Diệp Tử Đàn, trong tay cô cầm hộp cơm giữ nhiệt, cùng một người đàn ông tuấn tú cao lớn nói cười vui vẻ đi đến.
Trong lòng Trần Liệt cảm thấy rất chua xót, giả vờ như không nhìn thấy họ, vội vàng cúi đầu chạy lướt qua người họ.
Người đàn ông đó đưa mắt nhìn bóng lưng của Trần Liệt, lại nhìn Diệp Tử Đàn, muốn nói lại ngập ngừng.
Diệp Tử Đàn vẫn đang kể với anh những chuyện thú vị ở bệnh viện, “Hôm đó tôi đi kiểm tra phòng trở về, vừa ngồi xuống nghỉ ngơi chưa được bao lâu, cửa phòng đã bị đẩy ra, có một người xông vào dập đầu lạy tôi, làm tôi giật cả mình, lập tức đỡ anh ta đứng dậy, hỏi anh ta có chuyện gì.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó anh ta nói bệnh tình của mình, tôi ngượng vô cùng…”
“Hả?”
“Bởi vì anh ta đi nhầm phòng, lạy nhầm người!” Diệp Tử Đàn cười hi hi, “Anh không thấy sắc mặt của người đàn ông đó đâu, lúc đó á, thật sự là có cả ý định đánh tôi luôn!”
“Cũng hết cách thôi.” Chàng trai đó khẽ gật đầu, “Tục ngữ có câu có bệnh vái tứ phương, nhìn nhầm số phòng cũng bình thường mà.”
Diệp Tử Đàn cảm khái: “Bác sĩ Hầu lúc nào cũng thông cảm cho người khác như vậy, tính tình lại ôn hòa, bệnh nhân thích nhất là những bác sĩ như anh đấy.”
Chàng trai đó tên là Hầu Khánh Nhân, được bệnh viện bên dưới cử đến bệnh viện Đế Đô học tập, rất nhiệt tình với Diệp Tử Đàn.
“Bác sĩ Diệp quá lời rồi. Thật ra làm bác sĩ tính cách tốt có tác dụng gì? Chỉ cần có thể chữa bệnh giỏi thì tính tình tệ thế nào đi nữa cũng là vị cứu tinh của bệnh nhân.” Hầu Khánh Nhân quả thật rất biết cách nói chuyện, lời này nói vào tận đáy lòng của Diệp Tử Đàn rồi.
“Đúng vậy, đúng vậy, có một số người tính tình không tốt chút nào, nhưng y thuật không chê vào đâu được, y đức cũng tốt, tôi cảm thấy rất hiếm có.” Diệp Tử Đàn nói xong thì nhìn về phía tòa nhà ký túc xá trước mặt.
Hầu Khánh Nhân cười hỏi: “Tôi còn chưa hỏi cô đấy, đồ trong hộp giữ nhiệt này là làm cho ai vậy?”
“À, tôi mang đến cho bác sĩ Trần ấy mà. Anh ấy đang lo việc của Bộ Quốc phòng, bận rộn suốt mấy ngày chưa ngủ, nghe nói ăn uống cũng không đàng hoàng, chỉ tùy ý ăn tạm thôi. Vừa đúng lúc tôi nấu chút canh nên mang đến cho anh ấy luôn.” Diệp Tử Đàn đi đến dưới nhà Trần Liệt, nói với Hầu Khánh Nhân: “Không biết anh ấy có thích uống canh không?”
“Tôi không biết bác sĩ Trần có thích uống canh không, nhưng tôi biết bây giờ anh ấy không ở trêи lầu.” Hầu Khánh Nhân cười rồi chỉ ngón tay.
“Sao có thể chứ?” Diệp Tử Đàn ngạc nhiên, “Tôi nhớ anh ấy vẫn luôn ở ký túc xá ngủ mà?”
Bình luận facebook