Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 791
Chương 791:
Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy buồn cười, liếc nhìn anh ta, rồi xoay người nói: “Ồ, có lẽ bác sĩ Trần không muốn uống canh, vừa đúng lúc tôi cũng đang đói, đưa tôi đi, tôi bảo đảm sẽ uống hết sạch.”
“Cút!” Trần Liệt quay phắt người chạy đến, giành lại hộp cơm giữ nhiệt từ trong tay Hoắc Thiệu Hằng, “Anh về nhà ăn cơm đi, còn giành thức ăn với tôi làm gì!”
Hoắc Thiệu Hằng buông tay, “Tôi cứ ngỡ cậu không muốn ăn nên mới đón lấy đấy. Thôi được rồi, nếu cậu muốn thì đừng nghĩ một đằng nói một nẻo nữa.”
Anh nháy mắt với Trần Liệt rồi vỗ vai Diệp Tử Đàn, sau đó đi ra ngoài.
Phía sau vang lên giọng nói của Trần Liệt: “Anh đi ra ngoài thì ra ngoài đi, đừng động tay động chân với người khác!”
Dường như anh ta rất kiêng kị những cử chỉ của Hoắc Thiệu Hằng đối với Diệp Tử Đàn.
Diệp Tử Đàn vội vã nói: “Bác sĩ Trần, Hoắc thiếu không có ý gì khác cả, anh đừng nói chuyện với anh ấy như vậy. Nào, anh có muốn uống canh không?”
Lửa giận trong lòng Trần Liệt bị lời nói nhỏ nhẹ của Diệp Tử Đàn quét sạch. Anh ta cười ngây ngốc ngồi trước bàn, nhìn Diệp Tử Đàn lấy bát đũa ra đổ canh cho mình, dáng vẻ tươi cười rất hạnh phúc.
Lúc đi ra khỏi phòng thí nghiệm, Hoắc Thiệu Hằng quay đầu nhìn một cái, mỉm cười rồi rời đi.
Cố Niệm Chi vẫn luôn chờ Hoắc Thiệu Hằng trở về nhưng chờ đến nửa đêm vẫn không có tin tức gì.
Suốt cả mấy ngày cuối tuần đó, Hoắc Thiệu Hằng không hề xuất hiện, cũng không về nhà.
Tối chủ nhật Cố Niệm Chi phải trở về trường, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Rõ ràng anh đã cho xe riêng đến đón cô nhưng lại không gặp cô. Rốt cuộc anh có ý gì?
Hai ngày nay Hoắc Thiệu Hằng ăn ở ngủ nghỉ bên chỗ làm việc của phòng thí nghiệm, luôn trông chừng việc xét nghiệm của Trần Liệt.
Đến tối chủ nhật, trình tự xét nghiệm DNA của Trần Liệt cuối cùng cũng tìm ra được.
Anh ta nhìn kết quả thí nghiệm, thở phào một hơi thật dài, rồi cầm bản báo cáo dày cộm đến trước phòng làm việc của Hoắc Thiệu Hằng gõ cửa.
“Hoắc thiếu, có kết quả rồi.”
Hoắc Thiệu Hằng ngẩng đầu, cảm xúc trêи gương mặt không thay đổi nhiều, nhưng bởi vì căng thẳng mà cánh tay của anh khẽ run rẩy.
Trần Liệt hoàn toàn không chú ý đến chuyện này, bởi vì chính anh ta cũng rất kϊƈɦ động.
“Hoắc thiếu, đã sáu năm trôi qua, cuối cùng chúng ta cũng tìm được người có liên quan đến Cố Niệm Chi rồi!”
Hoắc Thiệu Hằng đứng lên, “Anh kiểm tra ra được họ là quan hệ như thế nào không?”
“Nếu như là bên nhà ba thì chắc là quan hệ chị em họ.” Trần Liệt nói với vẻ kϊƈɦ động, “Nếu như là thân thích bên nhà mẹ thì tình hình sẽ càng phức tạp. Hoắc thiếu, cậu nói cho tôi biết, là quan hệ bên nhà ba chứ?”
Hoắc Thiệu Hằng vừa lật mở bản báo cáo vừa gật đầu, “Tôi đoán là vậy.”
Nếu như thật sự là quan hệ huyết thống, vậy quan hệ của Cố Điềm, mẹ ruột của Tạ Thanh Ảnh với ba của Cố Niệm Chi có lẽ là anh em ruột hoặc chị em ruột.
Đã có kết quả rồi, Hoắc Thiệu Hằng cũng không giấu Trần Liệt nữa, kể với anh ta về tình hình bên phía Tạ Thanh Ảnh.
Trần Liệt chợt hiểu ra, “Nếu là như thế thì khá chắc chắn rồi. Xét nghiệm DNA chứng minh quan hệ thân thích, cả ngoại hình cũng giống nhau, chắc là đúng thôi.” Anh ta nói xong lại hỏi: “Vậy Cố Điềm thì sao? Nếu như có thể tìm ra bà ấy thì chắc chắn có thể tìm ra Cố Tường Văn nhỉ?”
“Đây chính là chỗ không may đấy.” Hoắc Thiệu Hằng thở dài, “Cố Điềm đã qua đời cách đây không lâu rồi.”
Trần Liệt sửng sốt.
“Sao lại qua đời? Đã điều tra ra chưa?”
“Mấy ngày nay tôi cho Tiểu Trạch giúp tôi tìm kiếm tin tức bên đó, còn cả nhà họ Tạ nữa. Tôi đã đích thân gọi điện thoại cho anh họ ở châu Âu, hỏi chuyện mẹ của Tạ Thanh Ảnh.”
Anh họ mà Hoắc Thiệu Hằng nói chính là cháu trai của bà nội anh, Tạ Tư Nghiên.
“Anh ấy nói thế nào? Nếu bà ấy đã có thể gả đến nhà họ Tạ, chắc chắn nhà họ Tạ cũng hiểu rất rõ về bà ấy chứ?” Trần Liệt sốt ruột hỏi.
Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy buồn cười, liếc nhìn anh ta, rồi xoay người nói: “Ồ, có lẽ bác sĩ Trần không muốn uống canh, vừa đúng lúc tôi cũng đang đói, đưa tôi đi, tôi bảo đảm sẽ uống hết sạch.”
“Cút!” Trần Liệt quay phắt người chạy đến, giành lại hộp cơm giữ nhiệt từ trong tay Hoắc Thiệu Hằng, “Anh về nhà ăn cơm đi, còn giành thức ăn với tôi làm gì!”
Hoắc Thiệu Hằng buông tay, “Tôi cứ ngỡ cậu không muốn ăn nên mới đón lấy đấy. Thôi được rồi, nếu cậu muốn thì đừng nghĩ một đằng nói một nẻo nữa.”
Anh nháy mắt với Trần Liệt rồi vỗ vai Diệp Tử Đàn, sau đó đi ra ngoài.
Phía sau vang lên giọng nói của Trần Liệt: “Anh đi ra ngoài thì ra ngoài đi, đừng động tay động chân với người khác!”
Dường như anh ta rất kiêng kị những cử chỉ của Hoắc Thiệu Hằng đối với Diệp Tử Đàn.
Diệp Tử Đàn vội vã nói: “Bác sĩ Trần, Hoắc thiếu không có ý gì khác cả, anh đừng nói chuyện với anh ấy như vậy. Nào, anh có muốn uống canh không?”
Lửa giận trong lòng Trần Liệt bị lời nói nhỏ nhẹ của Diệp Tử Đàn quét sạch. Anh ta cười ngây ngốc ngồi trước bàn, nhìn Diệp Tử Đàn lấy bát đũa ra đổ canh cho mình, dáng vẻ tươi cười rất hạnh phúc.
Lúc đi ra khỏi phòng thí nghiệm, Hoắc Thiệu Hằng quay đầu nhìn một cái, mỉm cười rồi rời đi.
Cố Niệm Chi vẫn luôn chờ Hoắc Thiệu Hằng trở về nhưng chờ đến nửa đêm vẫn không có tin tức gì.
Suốt cả mấy ngày cuối tuần đó, Hoắc Thiệu Hằng không hề xuất hiện, cũng không về nhà.
Tối chủ nhật Cố Niệm Chi phải trở về trường, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Rõ ràng anh đã cho xe riêng đến đón cô nhưng lại không gặp cô. Rốt cuộc anh có ý gì?
Hai ngày nay Hoắc Thiệu Hằng ăn ở ngủ nghỉ bên chỗ làm việc của phòng thí nghiệm, luôn trông chừng việc xét nghiệm của Trần Liệt.
Đến tối chủ nhật, trình tự xét nghiệm DNA của Trần Liệt cuối cùng cũng tìm ra được.
Anh ta nhìn kết quả thí nghiệm, thở phào một hơi thật dài, rồi cầm bản báo cáo dày cộm đến trước phòng làm việc của Hoắc Thiệu Hằng gõ cửa.
“Hoắc thiếu, có kết quả rồi.”
Hoắc Thiệu Hằng ngẩng đầu, cảm xúc trêи gương mặt không thay đổi nhiều, nhưng bởi vì căng thẳng mà cánh tay của anh khẽ run rẩy.
Trần Liệt hoàn toàn không chú ý đến chuyện này, bởi vì chính anh ta cũng rất kϊƈɦ động.
“Hoắc thiếu, đã sáu năm trôi qua, cuối cùng chúng ta cũng tìm được người có liên quan đến Cố Niệm Chi rồi!”
Hoắc Thiệu Hằng đứng lên, “Anh kiểm tra ra được họ là quan hệ như thế nào không?”
“Nếu như là bên nhà ba thì chắc là quan hệ chị em họ.” Trần Liệt nói với vẻ kϊƈɦ động, “Nếu như là thân thích bên nhà mẹ thì tình hình sẽ càng phức tạp. Hoắc thiếu, cậu nói cho tôi biết, là quan hệ bên nhà ba chứ?”
Hoắc Thiệu Hằng vừa lật mở bản báo cáo vừa gật đầu, “Tôi đoán là vậy.”
Nếu như thật sự là quan hệ huyết thống, vậy quan hệ của Cố Điềm, mẹ ruột của Tạ Thanh Ảnh với ba của Cố Niệm Chi có lẽ là anh em ruột hoặc chị em ruột.
Đã có kết quả rồi, Hoắc Thiệu Hằng cũng không giấu Trần Liệt nữa, kể với anh ta về tình hình bên phía Tạ Thanh Ảnh.
Trần Liệt chợt hiểu ra, “Nếu là như thế thì khá chắc chắn rồi. Xét nghiệm DNA chứng minh quan hệ thân thích, cả ngoại hình cũng giống nhau, chắc là đúng thôi.” Anh ta nói xong lại hỏi: “Vậy Cố Điềm thì sao? Nếu như có thể tìm ra bà ấy thì chắc chắn có thể tìm ra Cố Tường Văn nhỉ?”
“Đây chính là chỗ không may đấy.” Hoắc Thiệu Hằng thở dài, “Cố Điềm đã qua đời cách đây không lâu rồi.”
Trần Liệt sửng sốt.
“Sao lại qua đời? Đã điều tra ra chưa?”
“Mấy ngày nay tôi cho Tiểu Trạch giúp tôi tìm kiếm tin tức bên đó, còn cả nhà họ Tạ nữa. Tôi đã đích thân gọi điện thoại cho anh họ ở châu Âu, hỏi chuyện mẹ của Tạ Thanh Ảnh.”
Anh họ mà Hoắc Thiệu Hằng nói chính là cháu trai của bà nội anh, Tạ Tư Nghiên.
“Anh ấy nói thế nào? Nếu bà ấy đã có thể gả đến nhà họ Tạ, chắc chắn nhà họ Tạ cũng hiểu rất rõ về bà ấy chứ?” Trần Liệt sốt ruột hỏi.
Bình luận facebook