Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 797
Chương 797:
Tạ Đức Chiêu lấy một chiếc bút từ bàn cafe, viết dòng chữ “Kevin Ku” lên tờ khăn giấy, nói: “Đây là tên tiếng Anh của anh ta, luận văn mà anh ta công bố cũng dùng tên này. Anh lên mạng tìm một chút là thấy thôi.”
Hoắc Thiệu Hằng lấy tờ khăn giấy, bình thản đưa mắt nhìn, rồi thuận tay đặt qua một bên, dáng vẻ không xem trọng lắm: “Ông ấy là học giả sao? Nghiên cứu về phương diện nào?”
“Cái này tôi cũng không rõ, chỉ biết ông ta có rất nhiều bằng sáng chế phát minh, được sử dụng rộng rãi ở nước ngoài. Mặc dù rất khiêm tốn nhưng tài chính không phải dạng vừa, cũng có thể xem như là tỷ phú ẩn mình.” Tạ Đức Chiêu thản nhiên nói.
Người nhà họ Tạ đương nhiên sẽ không nhìn vào tiền tài của người khác.
Trêи thực tế, nếu như Cố Điềm không nhờ có người anh trai giàu có của mình mà tăng giá trị bản thân thì bà ấy cũng không có cơ hội gặp được Tạ Đức Chiêu, sau đó yêu đương rồi kết hôn với ông ta.
“Là như thế à, vậy bây giờ ông còn liên lạc với ông ta không?” Hoắc Thiệu Hằng thuận miệng hỏi, “Người nổi tiếng như vậy, nước ta cũng có thể cân nhắc mời về.”
“Ha ha…” Tạ Đức Chiêu bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, cười nhạt vài tiếng, bĩu môi nói: “Nổi tiếng thì sao chứ? Nói rồi nuốt lời, ngay cả tính mạng em gái mình còn chẳng màng tới, dù có giỏi giang thế nào, tôi cũng không muốn quan tâm tới anh ta nữa! Trêи thực tế, từ sau khi vợ tôi qua đời, tôi đã không còn liên lạc với anh ta nữa rồi.”
Hoắc Thiệu Hằng không nói gì.
“Hai mươi năm trước, tại tang lễ của vợ tôi, tôi đã đánh anh ta một trận, sau đó đuổi anh ta đi, bảo anh ta vĩnh viễn đừng xuất hiện trước cửa nhà tôi nữa!” Tạ Đức Chiêu tức giận vỗ bàn cafe, lửa giận bừng bừng.
“Có nghĩa là… đã hai mươi năm rồi ông không liên lạc với ông ta sao?” Trong lòng Hoắc Thiệu Hằng chùng xuống, “Vậy ông ta cũng chưa từng đến thăm cháu gái ruột của mình à?”
“Anh ta đến cũng vô dụng, tôi chưa từng để anh ta bước vào cửa. Mấy năm đầu sau khi vợ tôi qua đời, anh ta vẫn còn đến. Sau đó, vì lần nào cũng bị tôi đuổi đi nên anh ta không đến nữa, nhưng mỗi năm đều gửi quà sinh nhật cho Thanh Ảnh.” Tạ Đức Chiêu ngừng lại một chút, giọng nói mang vẻ khó hiểu, “Nhưng bắt đầu từ sáu năm trước, anh ta đã không còn gửi quà sinh nhật cho Thanh Ảnh nữa rồi.”
Lại là sáu năm trước…
Rốt cuộc thì sáu năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Về cơ bản thì Hoắc Thiệu Hằng đã có thể khẳng định Cố Tường Văn chính là ba của Cố Niệm Chi. Nhưng anh không sao ngờ được Tạ Đức Chiêu và Cố Tường Văn có hiềm khích lớn như vậy, đến nỗi hơn hai mươi năm rồi mà hai người họ không hề gặp nhau.
Như vậy, trong hơn hai mươi năm qua, Cố Tường Văn đã làm những chuyện gì, Tạ Đức Chiêu không biết. Còn cô cháu gái Cố Niệm Chi, chắc chắn ông ta cũng không hề hay biết.
Bởi vì lúc hai gia đình trở mặt, Cố Niệm Chi vẫn chưa ra đời.
Hoắc Thiệu Hằng cầm lấy cốc cafe, yên lặng suy nghĩ một lúc lâu, bắt đầu gặng hỏi những vấn đề chi tiết đan chéo nhau, xem thử lời nói của đối phương có thể tự chứng minh cho nhau không.
“… Sáu năm nay Cố Tường Văn không gửi quà sinh nhật cho con gái ông mà ông không tò mò đi nghe ngóng tình hình của ông ta sao?” Hoắc Thiệu Hằng rũ mắt nhìn cốc cafe màu đen đến thất thần. Anh đã dự định quay về sẽ nói Triệu Lương Trạch lên mạng tìm kiếm Kevin Ku, “Đúng rồi, rốt cuộc ông ta làm nghiên cứu về phương diện nào? Tôi rất tò mò, chỉ dựa vào bằng sáng chế thì có thể làm tỷ phú ẩn mình sao? Ông có nói quá không?”
Sau khi mắng chửi Cố Tường Văn một lúc, tâm trạng của Tạ Đức Chiêu đã tốt hơn nhiều rồi. Ông ta uống một ngụm Capuchino, bắt đầu nói chuyện phiếm với Hoắc Thiệu Hằng.
“Thiếu tướng Hoắc, chuyện này thì anh không hiểu rồi. Cái chuyện bản quyền này ở nước ngoài kiếm được rất nhiều tiền đấy, còn là nằm không cũng kiếm được tiền ấy chứ.” Tạ Đức Chiêu cảm thán, “Cố Tường Văn quả thật là người có bản lĩnh, trước đây tôi rất khâm phục anh ta. Ba mẹ qua đời sớm, anh ta phải làm chủ gia đình từ sớm, hơn nữa còn rất thông minh, đi học chưa bao giờ để rơi mất học bổng.”
“… Mười sáu tuổi anh ta đã bắt đầu học học vị thạc sĩ và tiến sĩ. Người khác học mất tám năm, anh ta chỉ cần ba năm là học xong. Sau khi học xong, anh ta công tác ở bệnh viện hai năm, sau đó lại có hứng thú với vật lý. Hai mươi tuổi, anh ta xin học tiến sĩ chuyên ngành vật lý của đại học MIT hàng đầu, cũng chỉ học ba năm là tốt nghiệp rồi.”
Ngón tay của Hoắc Thiệu Hằng khẽ động đậy.
Hoắc Thiệu Hằng đã từng gặp một người cực kì có thiên phú trêи phương diện học tập, đó chính là Cố Niệm Chi.
Xem ra đây quả thật là di truyền…
“Từ thạc sĩ y học chuyển sang học tiến sĩ vật lý, sự chuyển đổi này cũng lớn thật.” Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười, dáng vẻ không để tâm.
“Ấy, anh đừng có mà không tin, mặc dù tôi khinh thường nhân phẩm của anh ta, cũng rất ghét anh ta, nhưng không thể phủ nhận tài năng của anh ta. Cố Tường Văn quả thật là một thiên tài.” Tạ Đức Chiêu cảm thán, “Anh biết công ty Pratt Whitney không?”
Hoắc Thiệu Hằng bỗng sững người.
Tạ Đức Chiêu lấy một chiếc bút từ bàn cafe, viết dòng chữ “Kevin Ku” lên tờ khăn giấy, nói: “Đây là tên tiếng Anh của anh ta, luận văn mà anh ta công bố cũng dùng tên này. Anh lên mạng tìm một chút là thấy thôi.”
Hoắc Thiệu Hằng lấy tờ khăn giấy, bình thản đưa mắt nhìn, rồi thuận tay đặt qua một bên, dáng vẻ không xem trọng lắm: “Ông ấy là học giả sao? Nghiên cứu về phương diện nào?”
“Cái này tôi cũng không rõ, chỉ biết ông ta có rất nhiều bằng sáng chế phát minh, được sử dụng rộng rãi ở nước ngoài. Mặc dù rất khiêm tốn nhưng tài chính không phải dạng vừa, cũng có thể xem như là tỷ phú ẩn mình.” Tạ Đức Chiêu thản nhiên nói.
Người nhà họ Tạ đương nhiên sẽ không nhìn vào tiền tài của người khác.
Trêи thực tế, nếu như Cố Điềm không nhờ có người anh trai giàu có của mình mà tăng giá trị bản thân thì bà ấy cũng không có cơ hội gặp được Tạ Đức Chiêu, sau đó yêu đương rồi kết hôn với ông ta.
“Là như thế à, vậy bây giờ ông còn liên lạc với ông ta không?” Hoắc Thiệu Hằng thuận miệng hỏi, “Người nổi tiếng như vậy, nước ta cũng có thể cân nhắc mời về.”
“Ha ha…” Tạ Đức Chiêu bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, cười nhạt vài tiếng, bĩu môi nói: “Nổi tiếng thì sao chứ? Nói rồi nuốt lời, ngay cả tính mạng em gái mình còn chẳng màng tới, dù có giỏi giang thế nào, tôi cũng không muốn quan tâm tới anh ta nữa! Trêи thực tế, từ sau khi vợ tôi qua đời, tôi đã không còn liên lạc với anh ta nữa rồi.”
Hoắc Thiệu Hằng không nói gì.
“Hai mươi năm trước, tại tang lễ của vợ tôi, tôi đã đánh anh ta một trận, sau đó đuổi anh ta đi, bảo anh ta vĩnh viễn đừng xuất hiện trước cửa nhà tôi nữa!” Tạ Đức Chiêu tức giận vỗ bàn cafe, lửa giận bừng bừng.
“Có nghĩa là… đã hai mươi năm rồi ông không liên lạc với ông ta sao?” Trong lòng Hoắc Thiệu Hằng chùng xuống, “Vậy ông ta cũng chưa từng đến thăm cháu gái ruột của mình à?”
“Anh ta đến cũng vô dụng, tôi chưa từng để anh ta bước vào cửa. Mấy năm đầu sau khi vợ tôi qua đời, anh ta vẫn còn đến. Sau đó, vì lần nào cũng bị tôi đuổi đi nên anh ta không đến nữa, nhưng mỗi năm đều gửi quà sinh nhật cho Thanh Ảnh.” Tạ Đức Chiêu ngừng lại một chút, giọng nói mang vẻ khó hiểu, “Nhưng bắt đầu từ sáu năm trước, anh ta đã không còn gửi quà sinh nhật cho Thanh Ảnh nữa rồi.”
Lại là sáu năm trước…
Rốt cuộc thì sáu năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Về cơ bản thì Hoắc Thiệu Hằng đã có thể khẳng định Cố Tường Văn chính là ba của Cố Niệm Chi. Nhưng anh không sao ngờ được Tạ Đức Chiêu và Cố Tường Văn có hiềm khích lớn như vậy, đến nỗi hơn hai mươi năm rồi mà hai người họ không hề gặp nhau.
Như vậy, trong hơn hai mươi năm qua, Cố Tường Văn đã làm những chuyện gì, Tạ Đức Chiêu không biết. Còn cô cháu gái Cố Niệm Chi, chắc chắn ông ta cũng không hề hay biết.
Bởi vì lúc hai gia đình trở mặt, Cố Niệm Chi vẫn chưa ra đời.
Hoắc Thiệu Hằng cầm lấy cốc cafe, yên lặng suy nghĩ một lúc lâu, bắt đầu gặng hỏi những vấn đề chi tiết đan chéo nhau, xem thử lời nói của đối phương có thể tự chứng minh cho nhau không.
“… Sáu năm nay Cố Tường Văn không gửi quà sinh nhật cho con gái ông mà ông không tò mò đi nghe ngóng tình hình của ông ta sao?” Hoắc Thiệu Hằng rũ mắt nhìn cốc cafe màu đen đến thất thần. Anh đã dự định quay về sẽ nói Triệu Lương Trạch lên mạng tìm kiếm Kevin Ku, “Đúng rồi, rốt cuộc ông ta làm nghiên cứu về phương diện nào? Tôi rất tò mò, chỉ dựa vào bằng sáng chế thì có thể làm tỷ phú ẩn mình sao? Ông có nói quá không?”
Sau khi mắng chửi Cố Tường Văn một lúc, tâm trạng của Tạ Đức Chiêu đã tốt hơn nhiều rồi. Ông ta uống một ngụm Capuchino, bắt đầu nói chuyện phiếm với Hoắc Thiệu Hằng.
“Thiếu tướng Hoắc, chuyện này thì anh không hiểu rồi. Cái chuyện bản quyền này ở nước ngoài kiếm được rất nhiều tiền đấy, còn là nằm không cũng kiếm được tiền ấy chứ.” Tạ Đức Chiêu cảm thán, “Cố Tường Văn quả thật là người có bản lĩnh, trước đây tôi rất khâm phục anh ta. Ba mẹ qua đời sớm, anh ta phải làm chủ gia đình từ sớm, hơn nữa còn rất thông minh, đi học chưa bao giờ để rơi mất học bổng.”
“… Mười sáu tuổi anh ta đã bắt đầu học học vị thạc sĩ và tiến sĩ. Người khác học mất tám năm, anh ta chỉ cần ba năm là học xong. Sau khi học xong, anh ta công tác ở bệnh viện hai năm, sau đó lại có hứng thú với vật lý. Hai mươi tuổi, anh ta xin học tiến sĩ chuyên ngành vật lý của đại học MIT hàng đầu, cũng chỉ học ba năm là tốt nghiệp rồi.”
Ngón tay của Hoắc Thiệu Hằng khẽ động đậy.
Hoắc Thiệu Hằng đã từng gặp một người cực kì có thiên phú trêи phương diện học tập, đó chính là Cố Niệm Chi.
Xem ra đây quả thật là di truyền…
“Từ thạc sĩ y học chuyển sang học tiến sĩ vật lý, sự chuyển đổi này cũng lớn thật.” Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười, dáng vẻ không để tâm.
“Ấy, anh đừng có mà không tin, mặc dù tôi khinh thường nhân phẩm của anh ta, cũng rất ghét anh ta, nhưng không thể phủ nhận tài năng của anh ta. Cố Tường Văn quả thật là một thiên tài.” Tạ Đức Chiêu cảm thán, “Anh biết công ty Pratt Whitney không?”
Hoắc Thiệu Hằng bỗng sững người.
Bình luận facebook