Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 798
Chương 798:
Anh quá quen thuộc với công ty này rồi…
“Công ty chế tạo động cơ máy bay quân dụng của Mỹ ư?”
“Đúng vậy đấy! Quả không hổ danh là Thiếu tướng Hoắc!” Tạ Đức Chiêu cười tán dương anh một câu, “Công ty này chủ yếu chế tạo động cơ tua bin khí cho quân đội, mà bằng sáng chế quan trọng nhất của động cơ này thuộc về Cố Tường Văn.”
Hoắc Thiệu Hằng nắm chặt cốc cafe, gần như muốn bóp vỡ chiếc cốc ấy.
Anh nghĩ đến sơ đồ chế tạo động cơ máy bay trong cặp của Cố Niệm Chi, không thể ngờ được nó lại hoàn thiện tân tiến như thế!
Có thể nói động cơ tân tiến nhất của công ty Pratt Whitney đã đi trước đến mấy thời đại.
Sơ đồ đó, thật sự có liên quan đến Cố Tường Văn sao?
Hoắc Thiệu Hằng vẫn đang chấn động, chưa thể bình tĩnh trở lại bởi tin tức này, Tạ Đức Chiêu lại nói: “Cố Tường Văn học vật lý ba năm, sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, lại học tiếp tiến sĩ ngành sinh vật. Lúc tôi quen biết Cố Điềm – em gái anh ta, nhờ có bằng sáng chế anh ta phát minh trong lúc còn đi học mà gia đình họ đã trở thành tỷ phú giàu có không ai sánh bằng rồi.”
“Thật sự là tỷ phú sao? Tôi chưa từng nghe nói đến gia tộc này.” Hoắc Thiệu Hằng vừa như vô tình vừa như cố ý cầm điện thoại lên nhấn vài phím, kết nối với Triệu Lương Trạch.
“Người không quen biết họ sẽ hoàn toàn không thể nghĩ ra họ giàu có thế nào.” Nhưng Tạ Đức Chiêu lại không ngưỡng mộ gì, bởi vì ông ta là người nhà họ Tạ, rất có cốt khí, “Họ cũng vô cùng khiêm tốn, không hề khoe khoang. Hơn nữa, nhà họ Cố rất neo người, đến họ hàng thân thích cũng không có, chỉ một mình anh ta nuôi nấng hai cô em gái. Họ đều
không phải là người thích thể hiện.”
“Cố Tường Văn còn có một người em gái nữa sao?” Hoắc Thiệu Hằng lên giọng, “Ngoài Cố Điềm ra, còn một người nữa à?”
“Ừ, hình như tên Cố Tĩnh.” Tạ Đức Chiêu suy nghĩ kĩ một chút, “Quan hệ của hai chị em họ rất tốt, chỉ đáng tiếc là số mệnh không dài, nghe nói sau khi Cố Điềm mất chưa được vài năm thì cô ấy cũng qua đời rồi.”
“… Chẳng phải ông nói hơn hai mươi năm rồi chưa liên lạc với Cố Tường Văn sao? Sao ông biết người em còn lại của ông ta qua đời rồi?” Hoắc Thiệu Hằng nhanh nhạy bắt được sơ hở này.
Tạ Đức Chiêu nhìn Hoắc Thiệu Hằng với vẻ kỳ lạ, “Tôi đã nói rồi, anh ta rất nổi tiếng, thường xuyên phát biểu những bài viết học thuật đăng theo kỳ trêи những tờ báo chuyên ngành bậc nhất của quốc tế. Hơn nữa, anh ta cũng rất tuấn tú, ngoại hình đẹp trai hơn nhiều minh tinh khác, nhưng lại chuyên tâm theo con đường học vấn trong giới học thuật, chỉ là nói lời mà không giữ lời, nhân phẩm không tốt. Mặc dù tôi không liên lạc với anh ta, cả nhà họ cũng chuyển khỏi châu Âu, nhưng tôi vẫn có thể thường xuyên nhìn thấy các bài văn của anh ta trêи báo theo kỳ, chỉ vậy mà thôi. Tin tức người em gái còn lại của anh ta qua đời là sau khi Cố Điềm mất, anh ta viết cho Cố Điềm một bức thư, gửi đến cho tôi nhờ tôi đốt trước mộ của Cố Điềm.”
“… Ông đã xem bức thư đó rồi?”
“Đương nhiên là xem rồi.” Tạ Đức Chiêu nhún vai, “Anh ta nói trong thư rằng tôi có thể xem.”
“Vậy thư đâu rồi?”
“Đốt rồi, đốt trước mộ của Cố Điềm.” Tạ Đức Chiêu nói với vẻ rất chính đáng, “Tôi không phải là người không giữ lời như tên Cố Tường Văn kia, nói đốt là đốt, tuyệt đối không giữ lại.”
Hoắc Thiệu Hằng nhìn Tạ Đức Chiêu với vẻ cạn lời, anh cúi đầu uống mấy ngụm cafe, rồi đứng dậy nói, “Ông Tạ, lần này cảm ơn ông, tôi quay về sẽ kiểm tra lại tin tức của Cố Tường Văn một chút. Nếu như điều tra không ra thì vẫn cần ông Tạ giúp đỡ.”
Lúc này Tạ Đức Chiêu mới vỡ lẽ ra: “Hóa ra anh hẹn gặp tôi là vì tin tức của Cố Tường Văn sao?”
“Ừ.” Hoắc Thiệu Hằng không phủ nhận, anh lấy áo khoác từ trêи giá treo quần áo xuống, “Chuyện này rất quan trọng đối với chúng tôi, hy vọng ông có thể phối hợp.”
“Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi.” Tạ Đức Chiêu nhìn Hoắc Thiệu Hằng với vẻ khó hiểu, “Cái tên thất hứa ấy đã làm chuyện gì nữa vậy? Có phải là phạm pháp bị bắt lại rồi không? Anh xem đấy, sáu năm trước anh ta đã không còn gửi quà sinh nhật cho Thanh Ảnh nữa, nói không chừng lúc đó đã bị bắt rồi…”
Khóe môi Hoắc Thiệu Hằng cong lên, cảm xúc trêи gương mặt anh không hề thay đổi, “Tôi nghĩ ông ta thông minh như vậy, sẽ không để bản thân phải đi đến con đường phạm pháp đâu. Thôi được, thời gian của tôi hết rồi.”
Hoắc Thiệu Hằng đẩy cửa phòng riêng, bước nhanh ra ngoài.
Vừa bước đến sảnh quán cafe, Tạ Thanh Ảnh đã bước đến trước mặt anh, chủ động nói: “Thiếu tướng Hoắc, anh đã gặp ba tôi chưa?”
Anh quá quen thuộc với công ty này rồi…
“Công ty chế tạo động cơ máy bay quân dụng của Mỹ ư?”
“Đúng vậy đấy! Quả không hổ danh là Thiếu tướng Hoắc!” Tạ Đức Chiêu cười tán dương anh một câu, “Công ty này chủ yếu chế tạo động cơ tua bin khí cho quân đội, mà bằng sáng chế quan trọng nhất của động cơ này thuộc về Cố Tường Văn.”
Hoắc Thiệu Hằng nắm chặt cốc cafe, gần như muốn bóp vỡ chiếc cốc ấy.
Anh nghĩ đến sơ đồ chế tạo động cơ máy bay trong cặp của Cố Niệm Chi, không thể ngờ được nó lại hoàn thiện tân tiến như thế!
Có thể nói động cơ tân tiến nhất của công ty Pratt Whitney đã đi trước đến mấy thời đại.
Sơ đồ đó, thật sự có liên quan đến Cố Tường Văn sao?
Hoắc Thiệu Hằng vẫn đang chấn động, chưa thể bình tĩnh trở lại bởi tin tức này, Tạ Đức Chiêu lại nói: “Cố Tường Văn học vật lý ba năm, sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, lại học tiếp tiến sĩ ngành sinh vật. Lúc tôi quen biết Cố Điềm – em gái anh ta, nhờ có bằng sáng chế anh ta phát minh trong lúc còn đi học mà gia đình họ đã trở thành tỷ phú giàu có không ai sánh bằng rồi.”
“Thật sự là tỷ phú sao? Tôi chưa từng nghe nói đến gia tộc này.” Hoắc Thiệu Hằng vừa như vô tình vừa như cố ý cầm điện thoại lên nhấn vài phím, kết nối với Triệu Lương Trạch.
“Người không quen biết họ sẽ hoàn toàn không thể nghĩ ra họ giàu có thế nào.” Nhưng Tạ Đức Chiêu lại không ngưỡng mộ gì, bởi vì ông ta là người nhà họ Tạ, rất có cốt khí, “Họ cũng vô cùng khiêm tốn, không hề khoe khoang. Hơn nữa, nhà họ Cố rất neo người, đến họ hàng thân thích cũng không có, chỉ một mình anh ta nuôi nấng hai cô em gái. Họ đều
không phải là người thích thể hiện.”
“Cố Tường Văn còn có một người em gái nữa sao?” Hoắc Thiệu Hằng lên giọng, “Ngoài Cố Điềm ra, còn một người nữa à?”
“Ừ, hình như tên Cố Tĩnh.” Tạ Đức Chiêu suy nghĩ kĩ một chút, “Quan hệ của hai chị em họ rất tốt, chỉ đáng tiếc là số mệnh không dài, nghe nói sau khi Cố Điềm mất chưa được vài năm thì cô ấy cũng qua đời rồi.”
“… Chẳng phải ông nói hơn hai mươi năm rồi chưa liên lạc với Cố Tường Văn sao? Sao ông biết người em còn lại của ông ta qua đời rồi?” Hoắc Thiệu Hằng nhanh nhạy bắt được sơ hở này.
Tạ Đức Chiêu nhìn Hoắc Thiệu Hằng với vẻ kỳ lạ, “Tôi đã nói rồi, anh ta rất nổi tiếng, thường xuyên phát biểu những bài viết học thuật đăng theo kỳ trêи những tờ báo chuyên ngành bậc nhất của quốc tế. Hơn nữa, anh ta cũng rất tuấn tú, ngoại hình đẹp trai hơn nhiều minh tinh khác, nhưng lại chuyên tâm theo con đường học vấn trong giới học thuật, chỉ là nói lời mà không giữ lời, nhân phẩm không tốt. Mặc dù tôi không liên lạc với anh ta, cả nhà họ cũng chuyển khỏi châu Âu, nhưng tôi vẫn có thể thường xuyên nhìn thấy các bài văn của anh ta trêи báo theo kỳ, chỉ vậy mà thôi. Tin tức người em gái còn lại của anh ta qua đời là sau khi Cố Điềm mất, anh ta viết cho Cố Điềm một bức thư, gửi đến cho tôi nhờ tôi đốt trước mộ của Cố Điềm.”
“… Ông đã xem bức thư đó rồi?”
“Đương nhiên là xem rồi.” Tạ Đức Chiêu nhún vai, “Anh ta nói trong thư rằng tôi có thể xem.”
“Vậy thư đâu rồi?”
“Đốt rồi, đốt trước mộ của Cố Điềm.” Tạ Đức Chiêu nói với vẻ rất chính đáng, “Tôi không phải là người không giữ lời như tên Cố Tường Văn kia, nói đốt là đốt, tuyệt đối không giữ lại.”
Hoắc Thiệu Hằng nhìn Tạ Đức Chiêu với vẻ cạn lời, anh cúi đầu uống mấy ngụm cafe, rồi đứng dậy nói, “Ông Tạ, lần này cảm ơn ông, tôi quay về sẽ kiểm tra lại tin tức của Cố Tường Văn một chút. Nếu như điều tra không ra thì vẫn cần ông Tạ giúp đỡ.”
Lúc này Tạ Đức Chiêu mới vỡ lẽ ra: “Hóa ra anh hẹn gặp tôi là vì tin tức của Cố Tường Văn sao?”
“Ừ.” Hoắc Thiệu Hằng không phủ nhận, anh lấy áo khoác từ trêи giá treo quần áo xuống, “Chuyện này rất quan trọng đối với chúng tôi, hy vọng ông có thể phối hợp.”
“Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi.” Tạ Đức Chiêu nhìn Hoắc Thiệu Hằng với vẻ khó hiểu, “Cái tên thất hứa ấy đã làm chuyện gì nữa vậy? Có phải là phạm pháp bị bắt lại rồi không? Anh xem đấy, sáu năm trước anh ta đã không còn gửi quà sinh nhật cho Thanh Ảnh nữa, nói không chừng lúc đó đã bị bắt rồi…”
Khóe môi Hoắc Thiệu Hằng cong lên, cảm xúc trêи gương mặt anh không hề thay đổi, “Tôi nghĩ ông ta thông minh như vậy, sẽ không để bản thân phải đi đến con đường phạm pháp đâu. Thôi được, thời gian của tôi hết rồi.”
Hoắc Thiệu Hằng đẩy cửa phòng riêng, bước nhanh ra ngoài.
Vừa bước đến sảnh quán cafe, Tạ Thanh Ảnh đã bước đến trước mặt anh, chủ động nói: “Thiếu tướng Hoắc, anh đã gặp ba tôi chưa?”
Bình luận facebook